Đọc truyện Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ FULL – Chương 40: Ly Biệt
Đến cùng Louis cũng không thể chờ đến lúc Lục Thiếu Thiếu trả thù lao cho hắn.
Sau khi Triệu Bình Phong gặp chuyện không may, đội quân tâm phúc của anh đóng trú tại biên cảnh xa xôi phải chạy suốt đêm tới thành phố B.
Mười mấy người đàn ông mặc áo đen trang nghiêm, trầm mặc đứng ở ngoài phòng bệnh, lẳng lặng đợi hiệu lệnh tiếp theo từ đội trưởng.
Biệt đội lính đánh thuê đã phục vụ cho nhiều thế lực trong và ngoài nước trong nhiều năm qua, đây mới là con át chủ bài trong tay Triệu Bình Phong, cũng là sức mạnh đáng sợ nhất.
Mà người đàn ông bị đánh lén đến mức trúng viên đạn sượt qua tim đâm vào ngực, sau cơn hôn mê ngắn ngủi đã hoàn toàn bình tĩnh mở hai mắt ra.
Dưới yêu cầu của anh, bác sĩ không chích thuốc gây tê, chỉ cố chịu đựng cho xong cuộc giải phẫu dài để khâu lại vết thương này.
Đây không phải vế thương nghiêm trọng nhất Triệu Bình Phong từng bị, nhưng lại là vết thương mà anh cam tâm tình nguyện gánh chịu.
Cứ như là chủ động phơi ra điểm yếu của mình cho cho đối phương.
Trong mấy ngày nằm trên giường bệnh này, bộ óc đáng sợ của Triệu Bình Phong vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh nhất.
Sau khi liên tục đưa ra những mệnh lệnh xuống phía dưới, tất cả những chiêu trả thù đều phải tránh nhà họ Bạch và họ Lục ra, toàn bộ chỉ tập trung vào Louis mà thôi.
Louis ở nước Z phải chật vật phá vòng vây nghĩ, chính mình sợ là lại bị Lục Liên Thành đâm sau lưng rồi.
Trách không được lúc đó bé ớt nhỏ dễ dàng đồng ý điều kiện của hắn ngay tắp lự như vậy, hóa ra là đã chờ hắn sụp bẫy trước rồi.
Những đợt sóng ngầm này cũng không có ảnh hưởng gì đến người nhà họ Bạch.
Tới ngày Bạch Đa Đa lên đường đi Pháp, Lục Liên Thành và người nhà Bạch Đa Đa làm như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau tiễn cậu ở sân bay.
Tính cả trong khoảng thời gian này tới nay, Hứa Tinh và mấy người bạn thân quen, ai cũng nói buồn khi phải xa và chúc cậu lên đường may mắn.
“Bố, mẹ, con sẽ nhớ bố mẹ lắm”, trước cửa lên máy bay, Bạch Đa Đa cúi người ôm bố mẹ cậu, cậu đem đầu vùi sâu vào trong mái tóc dài của Lâm Hàm Ý, buồn bã nói lời tạm biệt với bố mẹ.
Lâm Hàm Ý vỗ về đầu cậu để an ủi, Bạch Thụ Lễ cũng dùng vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, nói những lời trấn an cho đứa con sắp xa nhà của mình.
Làm phụ huynh đã lo lắng cho con trai lâu đến như thế, giờ cũng đã đến lúc phải cho cậu chắp cánh bay đi.
Huống chi khi nào họ rảnh, cũng có thể thỉnh thoảng đi thăm cậu ở nước Pháp.
Sau đó là chị hai và anh Tây Lâu, tình cảm của hai người này phát triển rất thuận lợi, Bạch Đa Đa thấy thật đáng tiếc khi có thể cậu sẽ lỡ mất hôn lễ của bọn họ.
Tây Lâu nghe lời nói đầy tiếc nuối mà vẫn mang theo chọc ghẹo của cậu, ánh mắt như đang chột dạ, cuống quýt lấp liếm nói: “Em nói nhăng nói cuội gì đấy, ai muốn kết hôn sớm như vậy chứ! Thanh xuân quý giá của anh làm sao có thể…”
Sau đó dưới biểu cảm đầy ý sâu xa của Bạch Vưu Thiến, yên lặng ngừng nói.
Bạch Đa Đa thấy thú vị, nhịn không được mà cười khùng khục không ngừng.
Khác với cách Triệu Bình Phong bị đối xử, vợ chồng Bạch Thụ Lễ có thể thấy là rất thích Tây Lâu, thấy thế cũng che miệng khẽ nở nụ cười.
Trong nháy mắt bầu không khí đã khá hơn nhiều.
Mà Lục Liên Thành ngậm lấy cây kẹo mút mới thó được trong túi ăn vặt của bạn mình, đút hai tay vào túi, chỉ lẳng lặng tựa vào cột ở sân bay, nhìn Bạch Đa Đa đang đi về phía mình.
Bạch Đa Đa đứng cố định ở trước mặt cậu, hai người muốn nói lại thôi mà nhìn nhau một chút, mà hai đứa không ai chịu mở miệng nói chuyện.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng này.
Bạch Đa Đa bỗng mở miệng: “Thiểu Thiểu…!”
Lục Liên Thành đáp lại đầy tình cảm: “Đa Đa…!”
Bạch Đa Đa nói hết sức chân thành: “Giờ tao không ở gần mày nữa, mày phải bảo vệ “thận” mình cho tốt đấy”.
Lục Thiếu Thiếu than thở khóc lóc: “Mấy mỹ nhân ở nước Pháp nhiệt tình như lửa, phải cố gắng giữ trinh đấy”.
Bốn người còn lại: “…!”
Đây là tình đồng chí hữu nghị cảm động đến kinh thiên động địa gì vậy?
“Thôi gớm quá”, vẻ giả vờ buồn bã nãy giờ Lục Liên Thành đang cố gắng đóng cho đạt cuối cùng cũng sụp đổ, cậu ôm chặt Bạch Đa Đa một cái, vỗ vỗ ở trên lưng bạn mình nói rằng: “Yên tâm đi Bạch Đa Đa à, lần sau anh đây sẽ mang cho mày một món quà bất ngờ để đi thăm.
Mày ở Pháp phải cố gắng phát huy đó, học hành tệ hại là hai ta nghỉ chơi nhé!”.
Bạch Đa Đa bị cậu vỗ đến ho khan vài tiếng, sau khi liếc mắt đã đấm một phát trên lưng bạn mình: “Thằng quỷ này, hay mày có muốn giờ nghỉ chơi luôn cho rồi không?”
“Ý da tao sợ quá à…!”
Tiếng cười giỡn đánh nhau rộn ràng đã rất nhanh bị che khuất bởi những âm thanh người đi kẻ lại ồn ào trong sân bay.
Ở một góc khuất trong bóng tối, người đàn ông ngồi trên xe lăn lẳng lặng đọc khẩu hình để nghe người cách đó không xa kia đang nói gì, lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả qua gương mặt hoạt bát của cậu, lại tựa như có lẽ đã nhìn rất lâu rồi.
Sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh anh rất cẩn thận quan sát tình huống chung quanh và tình trạng vết thương của Triệu Bình Phong.
Do mất máu số lượng lớn, trên mặt Triệu Bình Phong tái xanh không sức sống, không biết là vì vết thương hay vì lý do khác, trong bảy ngày ngắn ngủi này anh đã sụt ký đi không ít.
Ánh nhìn của sĩ quan phụ tá len lén quan sát một gia đình cách đó không xa, nghĩ thầm phu nhân của đội trưởng cuối cùng vẫn lợi hại thật.
Có thể làm cho một người đàn ông như Triệu Bình Phong say mê đến như thế, vết thương nặng vậy rồi mà vẫn tới sân bay chỉ để nhìn người ấy.
Ánh mắt Triệu Bình Phong phiếm hồng, nhìn thật kỹ khuôn mặt của Bạch Đa Đa.
Chỉ mới bảy ngày không thấy mà thôi, anh đã bị nỗi nhớ nhung hành hạ đến chết đi sống lại, thậm chí so với vết đạn trên ngực kia còn làm anh đau đớn hơn ngàn lần.
Trong ga đi của sân bay, tiếng báo nhắc giờ khởi hành đúng giờ vang lên.
Đám đông liên tục đẩy người Bạch Đa Đa về phía cổng lên máy bay, cậu đi từng bước chầm chậm, cứ quay lại nhìn khuôn mặt của gia đình mình, bố mẹ, chị hai, anh rể, Lục Liên Thành, còn có…!
Không biết làm sao, đáy lòng của cậu như có linh cảm gì mà đưa mắt nhìn sang một hướng khác.
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng xe lăn chuyển vào trong bóng tối.
“Đa Đa…!” Triệu Bình Phong đã nắm chặt lòng bàn tay lại đến mức gân xanh nhô ra, trong khoảnh khắc khi Bạch Đa Đa nhìn qua đó, anh đột nhiên dâng lên sự kích động đến suýt chút nữa đâm thủng thần kinh của anh.
Ngay bây giờ anh có thể tiến đến đem người ôm vào trong lòng, nhưng sao mà anh chấp nhận chuyện để cậu thấy anh trong bộ dáng này.
Cái hướng kia chẳng có cái gì cả.
Bạch Đa Đa yên lặng thở dài một hơi, cảm giác có chút trống rỗng.
Triệu Bình Phong đúng là không đến thật.
Sao lần này lại nghe lời đến thế, cậu nói không đến là sẽ không đến thật đấy à.
Cái đồ xấu xa kia…!Bạch Đa Đa bĩu môi, điều chỉnh lại tâm tình rồi hoàn toàn xoay người rời đi.
Cậu quyết định trong một tháng kế tiếp sẽ không thèm quan tâm đến Triệu Bình Phong nữa!
Bóng lưng Bạch Đa Đa ở trong đám người từ từ đi xa, mãi đến khi tới một chấm nhỏ cũng không thấy nữa.
Sân bay vẫn rất náo nhiệt như cũ, ánh mắt Triệu Bình Phong lại vẫn cứ đăm đăm nhìn vào cửa máy bay, chưa hề dời đi đâu.
Một đôi tình nhân nắm tay đi ngang qua cái góc u ám này, ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy một người đàn ông cô đơn ngồi trên xe lăn, thầm thì tự cảm thán với nhau rằng anh ta có thể lại là một người đau khổ vì phải chia tay với người yêu.
Họ lập tức càng thêm quý trọng, nắm tay vào, mười ngón tay quấn quít xen kẽ, cùng nhau rời đi.
…!
Ở bắc bán cầu thì đang là mùa tuyết phủ trắng xóa, còn bên nam bán cầu lại đang vào đúng giữa mùa hè.
Bên bờ đông nam của Châu Đại Dương, trước một biệt thự trên mặt nước được xây dựng ở rìa một hòn đảo tư nhân, có cây cầu gỗ không tay vịn được xây luồn lách từ biệt thự xuống bờ biển nông xanh biếc.
Có cô gái đang mặc bikini, thảnh thơi đeo kính râm nằm trên ghế dài, để nhân viên phục vụ bôi kem chống nắng cho cô ấy.
Điện thoại di động để trên bàn tròn màu trắng vang lên, cô với lấy cái ly uống một ngụm nước trái cây rồi, mới chậm rãi nhận cuộc gọi.
“Quý hóa quá nhỉ ngài Triệu, cũng không liên lạc hai ba năm nay rồi, sao hôm nay đột nhiên lại nhớ đến tôi?” ngón tay sống trong nhung lụa của cô gái nhẹ nhàng khảy khảy ống hút trong ly, khóe môi đỏ tươi nhếch lên dính vào trong ly, giọng nói nhẹ nhàng, rồi lại hỏi một câu bâng quơ.
Giọng nam khàn khàn trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến: “Hà Hoán, bây giờ cô đang ở đâu”.
“Tôi ở Úc nghỉ phép đây, sao vậy?”
“Tôi muốn nhờ cô sắp tới trở về lại Pháp, giúp tôi coi chừng một người.
Món nợ ân tình ba năm trước cô thiếu tôi, xem như xóa bỏ”.
Hà Hoán nghe vậy nở nụ cười trầm trầm.
Nhà họ Hạ nhiều năm qua đã cắm rễ ở nước Pháp, bản thân cô cũng là một quý tộc nổi tiếng trong xã hội thượng lưu của châu Âu, mạng lưới giao thiệp và các cách thức rộng hơn rất nhiều so với Triệu Bình Phong.
Coi chừng một người là chuyện nhỏ, còn rất thiếu so với những gì nhà họ Hà nợ ân tình của Triệu Bình Phong.
Nhưng điều làm cô cảm thấy hứng thú hơn là, rốt cuộc là tên nhóc nào mà có thể khiến cho Triệu Bình Phong phải giao cho cô hẳn một trọng trách như thế?
“Chuyện nhỏ thôi mà~” Hà Hóan cười híp mắt, tháo xuống kính râm đang che mất cả nửa gương mặt của cô, vui vẻ bằng lòng..