Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ

Chương 27: Thời Hạn Gặp Mặt


Đọc truyện Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ FULL – Chương 27: Thời Hạn Gặp Mặt


Ở trên giường Bạch Đa Đa, Triệu Bình Phong đã lâu rồi không được ngắm kỹ gương mặt cậu, vào lúc này đang chống một cánh tay ở bên gối của cậu, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người đang ngủ.

Bỗng màn hình điện thoại để ở bên người sáng lên trong chớp mắt, Triệu Bình Phong tiện tay với qua nhìn, mở ra lướt tin nhắn.

“Bạch Vưu Thiến: Lần này làm phiền đến chú rồi ạ, sáng mai cháu sẽ đến chăm sóc cho Đa Đa.

Về sau nếu chú có việc cần, xin chú hãy cứ liên hệ với Vưu Thiến – chúc chú một ngày tốt lành”.

Triệu Bình Phong nghĩ thầm, đến lúc đó không biết những lời này có còn có thể thành sự thật hay không.

Anh trả lời lại bằng một tin nhắn: “Chuyện tranh giành trong nhà họ Triệu không phiền đến nhà cháu phải tham dự, lần này liên lụy đến Đa Đa cũng là do sơ suất của chú.

Ngày hôm nay nó bị kinh hoảng, đã ngủ rồi”.

Triệu Bình Phong che ánh trăng sáng nhẹ ngoài cửa sổ, ở khóe miệng của người yêu đang ngủ ấn xuống một nụ hôn.

Nhớ tới lần trước lúc anh có cơ hội trộm hương của người trong mộng cũng chỉ dám hôn lên mi tâm, bây giờ đã có một bước tiến triển rất lớn rồi, Triệu Bình Phong nhịn không được mà nhếch miệng cao hơn.

Nếu sáng mai Bạch Vưu Thiến muốn tới, anh cũng không thể ở đây quá lâu.

Triệu Bình Phong đứng dậy cầm áo khoác lên khoác vào người, dém chặt góc chăn thích hợp cho Bạch Đa rồi mới đi ra ngoài.

Tối hôm qua dưới sự chuẩn bị của Bạch Vưu Thiến, bảo vệ trong khu biệt thự đã giúp anh đi vào trong biệt thự nhỏ của Bạch Đa Đa, anh tiện tay đăng ký vào hệ thống dấu vân tay của anh.

Mà bây giờ lúc đi ngang qua hệ thống điều khiển an ninh ở phòng khách, anh suy nghĩ một chút, rồi xóa đi vân tay của mình.


Dù sao Bạch Đa Đa đã nói, phải đợi anh thẳng thắn nói hết xong mới để cho anh tiến vào.

Nếu như sau khi tỉnh lại phát hiện vân tay của anh có thể vào nhà được, không chừng sẽ lại không chịu để ý đến anh trong khoảng thời gian dài nữa.

Đợi làm xong những việc này rồi, Triệu Bình Phong lại gửi một tin nhắn cho Bạch Vưu Thiến: “Vưu Thiến, vì để tránh cho có nhiều phiền toái nữa tìm tới Đa Đa, thân phận của chú, tạm thời chú chưa muốn nói rõ cho nó nghe.

Chờ chú giải quyết cho xong chuyện trong nhà rồi, lại nhắn trước với mẹ cháu, rồi mới mang Đa Đa ra ngoài nói chuyện làm ăn một chút”.

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại, “Vâng ạ”.

…!
Ngày thứ hai lúc hơn chín giờ sáng, Bạch Đa Đa mới tỉnh lại do có tiếng gõ cửa trước phòng.

Tiếng gõ cửa này vang lên có lực đạo đều đặn, có nhịp điệu, lạnh lùng, quen thuộc như thế, tựa như tiếng gõ cửa cậu đã nghe vài chục năm qua của chị hai nhà mình.

Chị hai?
Bạch Đa Đa giật mình một cái mà tỉnh lại ngay, tung chăn ngồi xuống ở trên giường, mái tóc vẫn còn rối bù đã nhanh chân chạy xuống giường đi mở cửa.

Cũng không phải là cậu sợ Bạch Vưu Thiến chờ không nổi phá cửa, mà là chị của cậu vẫn luôn luôn bình tĩnh, chỉ cần cậu không rời giường, chị có thể thong thả gõ cửa liên tục.

Sau đó bên tai của cậu sẽ bị quanh quẩn một âm thanh có nhịp điệu đều đặn như ma quỷ ám vào đầu, hiệu quả quả thực kinh người.

Đang lúc Bạch Vưu Thiến dự định tiếp tục gõ cửa xuống, cửa trước mặt đột nhiên mở ra, lập tức đã nhìn thấy cậu em nhà mình vẫn đang mơ mơ màng màng.

“Rửa mặt xong đã rồi đi xuống lầu ăn “, Bạch Vưu Thiến không nói thêm gì, dặn dò đơn giản xong rồi cất bước rời đi.


Bạch Đa Đa gật đầu máy móc một cái, sau khi ngoan ngoãn dạ rồi mới quay lại phòng tắm bắt đầu rửa mặt.

Vào lúc súc miệng ý thức của cậu trở nên từng bước tỉnh lại, ký ức tối hôm qua cũng dần dần hiện về.

Bị ép buộc đi đến chỗ “Vòng gió lửa”, gặp phải Triệu Bình Phong, trong núi xảy ra nụ hôn kia, sau đó, sau đó cậu lại ngủ mất rồi.

Bạch Đa Đa nhìn trong gương khuôn mặt hồng hồng của mình, lắc đầu nguầy nguậy để muốn vứt ra khỏi đầu cảm giác kỳ quái từ nụ hôn kia, sau đó bắt đầu thấy kinh hồn bạt vía.

Tối hôm qua cậu đã trở về bằng cách nào vậy.

Đừng nói là Triệu Bình Phong đã gặp mặt nhà cậu rồi nhé! Chả nhẽ chị hai đã phát hiện “gian tình” giữa hai người rồi à? Vừa nghĩ chuyện mình “bao nuôi” người ta bị người nhà phát hiện, chân Bạch Đa Đa cũng bắt đầu run run.

Cậu nhanh chóng lau mặt xong rồi phi xuống lầu, đầu tiên là lén lén lút lút đi dạo một vòng, xác định là không thấy bóng dáng Triệu Bình Phong đâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có ở đây là tốt rồi, hiện tại ngay cả tình cảm giữa hai người cậu vẫn chưa xác định rõ mà, không thể bị bắt quả tang được.

Đến khi Bạch Đa Đa đi tới phòng ăn rồi, lại thấy Bạch Vưu Thiến mặc tạp dề bưng thức ăn để trên bàn cơm, cằm cậu như muốn rớt ra, thất thanh hỏi: “Chị hai, chị có phải là chị của em không…!Từ lúc nào chị đã học được cách nấu soup vậy? ”
Hai đứa con nhà họ Bạch từ nhỏ đến lớn chưa hề bước chân vào bếp, mới vừa rồi cậu còn tưởng rằng chị mình mang theo đầu bếp bên ngoài vào nấu cho mình chứ.

Nhìn trên bàn những món ăn sáng đầy đủ sắc hương vị, Bạch Đa Đa cầm đũa lên gắp vào hai cái, chóp chép miệng một cái, thầm nghĩ vị cũng rất ngon.

Bạch Vưu Thiến cởi tạp dề xuống ngồi vào trên bàn ăn, nghe vậy cũng chả né tránh gì mà trả lời cậu: “Vì để theo đuổi anh rể của em nên mới học”.

Anh rể? Ý chỉ anh Bì Bì à.


“Em thiệt ganh tỵ quá đi”, Bạch Đa Đa cắn chiếc đũa thở dài, “Có điều ông bà ta đã nói rồi, muốn nắm bắt được trái tim đàn ông, cách nhanh nhất là qua đường dạ dày.

Chị hai cố gắng lên, em thấy có khả năng lắm!”
“Được rồi, em ăn đi!”, Bạch Vưu Thiến chỉ có thể nhìn cậu một cái mà nói.

Bạch Đa Đa thè lưỡi, sau đó hai người lại yên lặng nhanh chóng dùng hết rồi bữa sáng.

Sau khi ăn xong Bạch Đa Đa chủ động thu dọn chén đũa ném vào trong máy rửa chén, có điều không dám ra tay rửa.

Cậu sợ bản thân làm không cẩn thận sẽ làm rơi bể chén, hay là chờ dì giúp việc buổi trưa đến vậy.

Trong phòng khách vang lên tiếng từ ti vi phát ra, sau khi Bạch Đa Đa lau sạch tay đi ra, chỉ thấy Bạch Vưu Thiến cắm một tay vào trong túi áo bộ vest màu be, một tay cầm remote tv đứng ở trước khay trà, sắc mặt đông lạnh.

Cậu đến gần tới đằng sau, xem thoáng qua tin tức trong chương trình thời sự.

“Vào khoảng mười giờ đêm qua, trên đường cao tốc ngoại thành Bàn Sơn đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, theo điều tra của phóng viên, đêm hôm đó có 15 người tham gia đua xe trái phép trên đường, không may bị rơi xuống vực.

Hiện nay đã xác minh có 10 người bị thương nhẹ và 5 người bị thương nặng, tàn tật cấp độ hai.

Công tác điều tra vẫn đang được tiến hành, xin nhắc nhở công chúng sau vụ này…!”
Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị của người dẫn chương trình vẫn đang phát ra tin tức về vụ tai nạn này, Bạch Đa Đa mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó tin, quay đầu nhìn về phía chị gái của mình, run giọng hỏi: “Chị…!Đây là, chuyện gì đã xảy ra vậy”.

Bạch Vưu Thiến cũng chỉ tắt TV đi, thờ ơ nói: “Không có gì, bên em đi rồi, đám Triệu Bình Lan chúng nó vẫn chơi tiếp, chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi “.

Ba tay đua xe kia thì làm ra mấy vết bầm nhẹ tượng trưng để tránh cho quá mức kỳ quái, còm những người khác cũng mới chỉ bị thương tật nặng hơn thôi.

Tối hôm qua nếu không phải do cô ngăn lại, đám cấp dưới Triệu Bình Phong thiếu điều muốn gây ra án mạng.

Có điều chuyện này khó mà nói rõ với Bạch Đa Đa được, vì vậy Bạch Vưu Thiến nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác: “Tối hôm qua là chị hai không chăm sóc em được tốt, trong khoảng thời gian này những dự định đã sắp xếp cho em đều dừng lại đã, em không cần bận tâm về chuyện này nữa.


Ngày mai là thứ hai rồi, em làm xong bài tập chưa?”
“A, còn, còn chưa làm xong ạ “, Bạch Đa Đa nghe chị mình đột nhiên hỏi đến chuyện học hành, có chút chột dạ mà ánh mắt rời đi, lại vội vàng nói, “Giờ em đi làm liền đây! ”
Bạch Vưu Thiến vỗ lưng cậu một cái, nói: “Không vội, trước đó gọi cho bố mẹ báo em vẫn khỏe đi, bố mẹ rất lo lắng cho em đó.

Sau đó đi vào phòng làm việc để chị giám sát em làm bài tập.

Rồi buổi tối theo chị đi về nhà chính ăn, tất cả mọi người đều rất nhớ em”.

Quả thực đúng là nên về nhà thăm bố mẹ, Bạch Đa Đa thở phào, gật đầu đáp lời.

Mặc dù vẫn hơi có cảm giác mâu thuẫn, nhưng Bạch Đa Đa ít nhiều gì cũng bị lời nói của Bạch Vưu Thiến trấn an lại.

Nghĩ đến chuyện nhà họ Triệu vốn nhà đông con cháu, gia sản kếch xù, thì dù cho có là mẹ cậu đi cũng không thể tùy tiện làm ra chuyện để trả thù, huống chị cậu và anh Bì Bì cũng không có bị thương chỗ nào.

Trong thoáng chốc cậu nhớ lại ba tay đua xe cậu nhìn thấy xa xa vào tối hôm qua, đám người Triệu Bình Lan có lẽ là bị trừng phạt đúng tội, nhưng những tay đua này cũng rất xui xẻo mới gặp phải loại tai bay vạ gió này.

Nếu như thực lực của cậu mạnh hơn chút nữa, lúc đó có thể nào đã trực tiếp ngăn cản được trò chơi hoang đường của những người đó.

Hay vẫn sẽ vì lý do giữ quan hệ xã giao, mà không thể không cùng bọn họ “vui chơi điên cuồng”?
Bạch Đa Đa rũ mắt, nhịn xuống trong lòng cảm giác sốt ruột dâng lên trong lòng, tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn về nhà nói chuyện lại với mẹ cậu, chỉ đi theo phía sau Bạch Vưu Thiến đến phòng làm việc ở trên lầu.

…!
Ngày thứ hai, mới vừa tới trườngl Bạch Đa Đa đã nhận được thông báo từ nhóm trưởng bên “Bộ phận đối ngoại liên kết với Hiệp hội Doanh nhân” – ngày 11 tháng 6 này, bộ phận đối ngoại liên kết sẽ gặp gỡ một nhà đầu tư đã thành danh, còn muốn tranh thủ xin thêm tài trợ hàng hóa cho sự kiện lễ hội sắp tới.

Mà hôm đó tình cờ lại là ngày diễn ra buổi ký họa tập thể ngoài trời đầu tiên trong học kỳ này do “CLB Hội Họa” tổ chức, vốn cậu mong đợi rất lâu rồi.

Bạch Đa Đa tắt điện thoại chuyển qua màn hình đen xong rồi đặt ở trên bàn học, dùng ngón tay chọc vào điện thoại, yên lặng thở dài.

Editor: Chúc mừng năm mới các reader yêu thương của tớ ^^ Chúc mọi người có 1 cái Tết thật vui, an toàn và được nhiều tiền lì xì nhé:)).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.