Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ

Chương 15: Hai Vật Đáng Yêu


Đọc truyện Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ FULL – Chương 15: Hai Vật Đáng Yêu


Sinh viên năm thứ nhất của Đại học A có yêu cầu phải có giờ tự học buổi tối, có điều bởi vì phải về nhà ở, cho nên Bạch Đa Đa xin nghỉ dài hạn với giáo viên phụ đạo.

Muốn nói về lớp tự học buổi tối ở đại học, vẫn là toàn theo tính tự giác, các sinh viên mới lúc đầu còn giữ thói quen nghe theo sắp đặt từ thời cấp ba, nhưng sau này đã thành tinh hết rồi, thì còn ai đến lớp tự học buổi tối nữa chứ.

Giáo viên phụ đạo trong lòng cũng quá hiểu chuyện này, vì vậy cũng không còn làm khó dễ Bạch Đa Đa, miễn cho cậu giờ tự học buổi tối.

Thu lại xong tập sách của mình rồi, Bạch Đa Đa ngồi ở trong phòng ngủ, gọi điện thoại cho tài xế riêng của mình.

Triệu Bình Phong bên kia có vẻ như nãy giờ vẫn đang chờ đợi tin tức của cậu, rất nhanh đã nhận điện.

Hai người trao đổi thời gian địa điểm với nhau xong rồi, Bạch Đa đã đi ra khỏi ký túc xá, dự định trước tiên ra ngoài một chút.

Cậu lắc lắc bình giữ ấm ngày hôm nay Triệu Bình Phong đưa cho, nước chanh có bỏ thêm mấy viên đá cậu đã uống hết, vì thể bỏ chạy đi quầy bán quà vặt ở canteen mua một chai nước uống, sau đó lại đi quảng trường hoa anh đào xem Hứa Tinh đang chơi trống đến đâu rồi.

Hứa Tinh lấy kính đen của đàn anh để mang, để cái kính hờ hững ở trên sống mũi, vẻ mặt khinh khỉnh giả vờ lạnh lùng, nhưng động tác trên tay lại đâu ra đó, nhịp đánh trôi chảy hoàn toàn phù hợp với giai điệu của giọng ca, khiến khán giả xung quanh nhiệt liệt tán thưởng mà vỗ tay rất to, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Không nghĩ rằng cậu bạn này cũng có khả năng chơi nhạc phết nhỉ, Bạch Đa Đa lặng yên suy nghĩ.

Đứng đó đợi được một lúc, Bạch Đa Đa đã nhận được tin nhắn ngắn của Triệu Bình Phong — anh đã đến.

Sau khi chào tạm biệt Hứa Tinh, Bạch Đa Đa đeo cặp sách sau lưng đi đến gara xe ở chỗ cổng phía bắc, đang đến gần cái chỗ khúc quanh trên cầu nhỏ kia, lại dừng lại.

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ lôi ra cây dù che nắng vẫn bị mình chôn ở dưới đáy cặp sách kia, chậm chậm từ từ mà bung dù ra.

Đã giả bộ rồi thì giả bộ cho trót, cậu cũng không muốn bị cằn nhằn.

Trong nhà để xe có một người đàn ông đang đứng ở vị trí dễ thấy nhất, một tay dùng để mở ra cửa xe phía ngồi kế ghế lái, đôi mắt hẹp dài thâm thúy lúc này đang cười như không cười mà nhìn Bạch Đa Đa.

Bạch Đa Đa đến gần rồi, chỉ cảm thấy ánh mắt Triệu Bình Phong rất kỳ quái, cái loại thần sắc như đang chế nhạo này, làm cho bản thân cậu không hiểu sao thấy chột dạ.

Tròng mắt cậu không tự chủ dược mà đảo vòng vòng, ở trong lòng khắc sâu, suy nghĩ một chút thấy bản thân mình không có làm chuyện gì trái lương tâm mà, vì vậy lại lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Triệu Bình Phong, hùng hồn nói với anh: “Chúng ta có thể đi rồi, anh tài xế ơi”.

Sau đó tiến vào ghế kế bên người lái, đem cặp sách ném tới phía sau, mở nắp bình nước uống trong tay, uống một hớp lớn.

Đột nhiên một bóng dáng từ bên cạnh dựa sát vào, nhiệt độ lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lấy cậu từ bốn phương tám hướng khác nhau, là do Triệu Bình Phong chống hai tay vào hai bên ghế ngồi của cậu, đem cậu nhẹ nhàng đặt vào vị trí phủ vào trong lồng ngực.


Bạch Đa Đa sợ hãi quá mức, đã phun ra ngụm nước uống còn ngậm trong miệng.

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn cái áo sơ mi trắng của Triệu Bình Phong bị nước uống làm cho ướt nhẹp.

“…!”
Sợ nhất là không khí đột nhiên quá mức yên tĩnh.

Triệu Bình Phong khẽ thở dài một hơi, yên lặng đem dây thắt lưng an toàn còn nắm ở trong tay luồn qua người Bạch Đa Đa để khóa lại, sau đó dùng ngón tay quệt qua chóp mũi đầy mồ hôi hột của cậu.

Anh bắt đầu thấy đau đầu, về sau khi hai người làm chuyện thân mật hơn thì làm sao bây giờ, huống hồ vừa mới rồi anh chỉ là muốn nhân lúc giúp cậu cài dây an toàn mà chùi mồ hôi cho cậu mà thôi.

Triệu Bình Phong xin thề chọc người ta thế này chỉ là nhân tiện thôi.

Mông của Bạch Đa Đa cạ vào trên ghế ngồi, sau khi điều chỉnh thắt lưng an toàn đến vị trí thoải mái rồi, mới run rẩy mở mắt ra mà dè dặt trộm nhìn khuôn mặt của người ở trươc mặt mình.

Lúc phát hiện vẻ mặt dung túng lại tràn đầy vẻ không biết làm sao của người đàn ông này, giờ cậu mới mở miệng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Xin, xin lỗi anh, tôi không có cố ý…!Trên đường về dừng lại ở trung tâm thương mại nhé, tôi sẽ mua cho anh cái áo khác?”
“Không cần, chiều hôm nay tôi đã dùng tiền thiếu gia cho mua rất nhiều đồ rồi”, Triệu Bình Phong mỉm cười.

Anh không có áo thói quen giặt quần áo, lúc bình thường quần áo mặc rồi đều do tiệm giặt ủi giặt xong rồi đưa tới, một ngày sẽ mặc một bộ, đến lúc phải ở nhà Bạch Đa Đa mấy ngày nay anh mới học dùng máy giặt.

Suy nghĩ kỹ lại thì vẫn kêu trợ lý chuẩn bị thêm cho hơn mười bộ quần áo, xế chiều hôm nay vừa mới đưa tới.

Dùng tiền mình cho? Trong lòng Bạch Đa Đa hơi xúc động, nét mặt lại cười tỏ vẻ hiền lành.

Cậu nhìn qua Triệu Bình Phong vẫn đang phủ người mình, anh đưa ngón trỏ ra, nhưng lại có hơi do dự trước khi chạm vào mặt của cậu, sau đó lặng lẽ chùi vết bẩn kia, chọc chọc bả vai Triệu Bình Phong, trao đổi: “Xin hỏi chúng tôi có thể đi được chưa, Triệu tiên sinh?”
Triệu Bình Phong gật đầu, ngồi trở lại ghế lái rồi cho xe chạy nhanh chóng rời khỏi khuôn viên đại học A.

Vừa đi vào cao tốc ở trong thành phố A, anh đã mở miệng hỏi người đang uống nước ở bên cạnh: “Thiếu gia sao lại uống món này, không tốt cho cơ thể”.

Bạch Đa Đa vặn mở nắp bình mới vừa muốn uống nước lập tức uống không nổi, cậu cảm thấy Triệu Bình Phong đang trả thù chuyện bản thân cậu phun nước lên áo của anh, vì vậy bĩu môi trả lời anh: “Anh ép nước chanh chỉ có một chút như vậy, rất nhanh đã uống xong rồi, tôi thấy khát nước mà”.

Nghe trong lời nói của nam sinh có vẻ oan ức không tự chủ được, Triệu Bình Phong mềm lòng, lập tức dỗ dành cậu mà nói: “Là tôi sai rồi thiếu gia, lần sau tôi bảo đảm sẽ không để cho cậu thấy khát nữa”.

“Ừ ừ”, Bạch Đa Đa không để ý mấy mà lầm bầm mấy tiếng.


Triệu Bình Phong nghiêng đầu, từ góc độ này vừa lúc thấy cậu đang chớp chớp lông mi, bởi vì nét baby mà gương mặt nhìn như đang phụng phịu.

Người đàn ông dời ánh mắt ổn định hai tay đang cầm vô lăng của mình, giọng nói nghe rất bí ẩn: “Thiếu gia đừng thấy mất vui, tôi đã chuẩn bị sẵn món quà cho cậu.

Khi nào thấy ở nhà, cậu nhất định sẽ thích”.

“Vậy sao? ” Bạch Đa Đa có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu Bình Phong, cậu là người rất dễ dàng bị khui ra tính tò mò, vì thế suốt cả quãng đường đi vẫn cứ hỏi cuối cùng là món quà gì.

Thế nhưng dù cho mấy trò làm nũng, tỏ vẻ dễ thương, giả vờ giận dữ gì gì đều đem ra hết, người đàn ông bình thường vô cùng chiều chuộng cậu lúc này lại rất mạnh miệng, cũng không nói cho cậu biết bất cứ điều gì.

Người này nhất định lại đang muốn trả thù mình, Bạch Đa Đa tức giận nghĩ.

Đợi lúc hai người trở lại biệt thự, cậu mới hiểu được tại sao đây là một niềm vui bất ngờ.

Chân Bạch Đa Đa vừa bước vào cửa phòng nhà mình, rồi mới cảm thấy một sức lực đang nhấn vào dưới giày của mình.

Cậu cúi đầu nhìn, đã gặp được một chú mèo con màu cam vàng, đang ngửa đầu nhìn mình chằm chằm, nệm thịt mềm èo móc vào trên chân trái của cậu, cái đuôi lười biếng lắc lư, sau đó như đang õng ẹo mà kêu “meo meo” mấy tiếng với cậu.

“Tranh Tử! ” Bạch Đa Đa sau vài giây sửng sốt khó có thể tin được, mới phản ứng kịp niềm vui khi đột nhiên được đoàn tụ với đồng đội nhỏ của mình.

Trên mặt của cậu hiện lên một nụ cười thật lớn, đôi mắt ngọt ngào cong thành hình lưỡi liền, gương mặt trắng nõn bị kích động đến mức trở nên đỏ ửng.

Bạch Đa Đa ôm vào chú mèo lông vàng đang quấn quýt ngay chân mình, vui mừng ôm nó vào trong lòng, dùng mặt mình cà vào người nó.

Tranh Tử có vẻ như cũng khá nhớ nhung cậu chủ nhỏ của mình, nghiêng đầu thân thiết dụi vào Bạch Đa Đa, thậm chí còn dùng móng vuốt như muốn ôm mặt của cậu, meo một tiếng, như hùa theo mà cũng cọ cọ vào.

Triệu Bình Phong cúi đầu nhìn một màn này, tim như muốn tan chảy ra.

Người trong lòng và mèo, có hai nhân vật đáng yêu như thế ở trong nhà, quả thực như đời người đã toàn vẹn.

Anh từ phía sau nhích lại gần, lập tức lấy ra hai cái hộp nhỏ, lôi món ở trong đó ra, cánh tay dài ở phía sau bọc quanh vào Bạch Đa Đa đang ôm mèo, nhẹ nhàng đeo lên cho cậu.

Bạch Đa Đa còn đắm chìm trong trong vui mừng, đột nhiên có cảm giác mát lạnh ngay cổ, cậu kinh ngạc quay đầu, đã thấy cánh môi của người đàn ông đã gần trong gang tấc.


Quá gần.

Bạch Đa Đa sờ sờ cổ, sau đó lôi ra được một sợi dây chuyền bạc, trên cọng dây có móc một mặt dây chuyền hình ngôi sao màu xanh biển, kích thước và kiểu dáng vừa vặn cho con trai đeo.

Đường cắt tinh xảo và lộng lẫy khiến mặt đá quý hình ngôi sao này càng thêm lấp lánh, phản chiếu như đôi mắt long lanh của Bạch Đa Đa, Triệu Bình Phong nhất thời không thể dời mắt.

Đôi mắt kia còn động lòng người hơn so với đá quý.

Mèo con lông vàng phát hiện mình bị bỏ rơi nên giật giật, như muốn cảnh cáo mà bất mãn hướng về phía Triệu Bình Phong kêu gấp một tiếng, sau đó duỗi móng vuốt ra như muốn giựt bỏ đi sợi dây chuyền chướng mắt đang trong tay cậu chủ nhỏ của nó.

Bạch Đa Đa luống cuống tay má ấn móng của mèo xuống, nhìn về phía Triệu Bình Phong, chần chờ nói: “Đây là…!”, cậu có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, ví như làm sao Tranh Tử qua đây được, cùng với chuyện dây chuyền này là thế nào.

Triệu Bình Phong biết cậu muốn hỏi cái gì, vì thế tiến lên nắm tay kéo người ngồi lên trên ghế sa lon.

Lại trở về phòng của mình lau lau trước ngực, thay một cái áo sơ mi khác, sau đó lấy ra nước chanh leo ở trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn, gắn ống hút vào, để ở trước mặt Bạch Đa Đa rồi mới giải thích cho cậu nghe.

Anh kể lại qua loa: “Lần trước không phải cậu nói nhớ mèo của mình sao, vì vậy tôi đã nói chuyện này với dì giúp việc ở nhà chính mới từ chứ trước đó, nhờ dì ấy năn nỉ giùm bố mẹ cậu một chút.

Mẹ cậu sau khi biết cậu được tôi chăm sóc ở nhà này, nên mới đồng ý để dì mang mèo tới”.

Chân tướng dĩ nhiên không phải như vậy, trong thời gian dùng bữa trưa ở nhà họ Bạch, Triệu Bình Phong xuất chiêu ra tài năng thuyết phục dùng trong kinh doanh của mình, hiển nhiên đã chiếm được lòng tin của Lâm Hàm Ý về người em trai mới về nước không lâu này.

Anh chuyển chủ đề qua nói về người cháu trai của mình, Lâm Hàm Ý tự nhiên cũng sẽ nhắc với anh chuyện muốn bồi dưỡng con trai mình, thế nên anh đã nhân cơ hội chủ động đưa đề nghị sẽ giúp chuyện rèn luyện Bạch Đa Đa.

Tiền bối trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm đã muốn chủ động hỗ trợ, so với người mẹ như bà vốn đã là một thế hệ khác, đương nhiên phải tốt hơn nhiều, chuyện này cứ như vậy đã được vui vẻ bàn bạc xong.

Đang lúc Lâm Hàm Ý nói muốn tổ chức buổi gặp mặt cho hai người, Triệu Bình Phong lại đưa ra ý tưởng muốn tự anh đi tiếp xúc với người cháu này của mình.

Thế nên con mèo cưng yêu quý của Bạch thiếu gia, dĩ nhiên chính là món quà tốt nhất dùng để nhanh chóng làm cho quan hệ của hai người vốn “không quen biết” sẽ dễ gần nhau hơn.

Lúc Lâm Hàm Ý đưa số điện thoại để Triệu Bình Phong liên lạc với con trai của mình rồi, Tranh Tử cứ như vậy bị người chú họ này mang đi, sau đó được trao trả vào trong lòng của cậu chủ nhỏ.

Chưa chi mà đã tiếp xúc sớm như vậy với hai vị gia trưởng nhà họ Bạch và Lâm, thật ra vốn không ở trong kế hoạch ban đầu của Triệu Bình Phong.

Lúc đầu anh tính sẽ nhận được sự xem trọng của Bạch Đa Đa trước, rồi mới quang minh chính đại ra mắt chào hỏi hai vị này.

Thế nhưng đúng là anh không nỡ để Bạch Đa Đa có chút không vui nào, nên đành dùng hạ sách này để đòi được con mèo kia.

Giờ món nợ phải gạt hai vị trưởng bối này, về sau chỉ có thể lại phải chịu đòn nhận tội rồi, Triệu Bình Phong thầm nghĩ.

Trở lại vấn đề chính, Triệu Bình Phong đơn giản dùng vài câu để giải thích một chút cho Bạch Đa Đa, trong đó có không ít lỗ hổng, dù Bạch Đa Đa có không nhạy cỡ nào cũng đã nhận ra.


Cậu nghe xong mà muốn kinh hồn bạt vía, giọng nói run rẩy hỏi anh, “Mẹ tôi đã biết về anh rồi?”
Nụ cười trên mặt Triệu Bình Phong dần dần trở nên cứng ngắc, anh nhắm hai mắt, sau như không hề nao núng trước khó khăn gì mà mở miệng trả lời cậu: “Không có, tôi đã nói với dì giúp việc rằng thiếu gia cậu vốn không hy vọng bên ngoài biết được chuyện về tôi, nên bà ấy có nói với mọi người rằng tôi có quan hệ với bà, ừm, tôi là chị em cùng quê với dì ấy, tới để giúp dì chăm sóc cậu”.

Bạch Đa Đa thở phào, bắt đầu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha “.

Sau đó khi nhìn thấy hắc tuyến trên trán Triệu Bình Phong càng ngày càng rõ ràng, nhanh chóng che miệng của mình đúng lúc để dừng thêm tổn thương, chỉ lộ ra hai mắt vô tội mà nhìn anh.

Triệu Bình Phong còn có thể làm sao nữa.

Thấy người ta không có giận nữa, lúc này Bạch Đa Đa mới thả tay xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng hạng phúc, kéo tay áo của anh mà lắc lư, dí sát vào mặt của anh, chân thành nói: “Thực sự là cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi vui lắm luôn, thật đấy”.

Cậu lại lấy ra từ trong cổ sợi dây chuyền thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, khó xử hỏi: “Đây là, anh muốn tặng cho tôi sao?”
Triệu Bình Phong lại nhìn như không có ý tốt gì mà nhếch một bên khóe miệng, nở nụ cười.

Anh đột nhiên ghé sát vào Bạch Đa Đa, cậu bị anh dồn vào, sợ đến mức rụt người lui về phía sau.

Hai cánh tay to khỏe của Triệu Bình Phong chống vào bên cạnh cậu, từng bước ép sát.

Hai người này một tiến một lùi, cuối cùng tạo thành cảnh người đàn ông bao vây Bạch Đa Đa ở trong góc sô pha, cả người bắt đầu cúi xuống, hoàn toàn đem người lật ở dưới anh.

“Anh, anh đang làm gì thế! ” Bạch Đa Đa co rúm lại thành một cục, nghĩ thầm tình huống sao tự dưng biến thành thế này, chả phải cậu đang hỏi chuyện về sợi dây chuyền sao?
Thật hối hận vừa mới rồi không uống một ngụm nước trái cây, nếu không sao lại có thể làm người này diễn lại cảnh trong xe hồi nãy.

Mặt của Triệu Bình Phong vốn ngày thường đã có tính áp bách, lúc này càng là cố ý làm mặt nặng nề hơn mà nhìn chăm chú cậu sinh viên nhỏ, làm giọng nói trở nên trầm thấp có từ tính, nói: “Đây là dây chuyền được truyền từ đời này đến đời khác trong nhà tôi, vốn phải giao cho vợ tôi để giữ kỹ”.

Làm thế nào mà anh ta nói ra được loại lời thoại sến sẩm buồn ói vốn đã quá lỗi thời này rồi? Bạch Đa Đa khiếp sợ nhìn Triệu Bình Phong: “Ai là vợ của anh chứ!?”
“Chính là Bạch tiểu thiếu gia cậu đó”, Triệu Bình Phong giả vờ như đang thật sự nghiêm túc, sau đó cúi đầu như sẽ thật sự hôn cậu.

Bạch Đa Đa lập tức cầm lên con mèo đang đi dạo ngay đó, giơ lên để chặn lại giữa hai người.

Tranh Tử giương nanh múa vuốt hướng về phía Triệu Bình Phong: “Meo meo!”
Ánh mắt Triệu Bình Phong thâm trầm nhìn xéo qua con mèo này, nghĩ thầm sao lại mang theo cái con kỳ đà cản mũi này về.

Có điều…!anh nhếch miệng, dùng ngón tay chỉ vào cổ của con mèo cam, giọng nói ơ hờ mà hỏi Bạch Đa Đa một câu: “Những gì cần giải thích tôi đều nói rõ, cơ mà thiếu gia à, có phải hay không nên đến phiên cậu rồi?”
Bạch Đa Đa theo hướng tay anh nhìn vào trên cổ của Tranh Tử.

Đồng hồ nam màu bạc được lặng lẽ đeo vào trên cái cổ mượt lông của con mèo nhỏ màu cam, rất bắt mắt, rất chói mắt, và rất đẹp.

Bạch Đa Đa: “…!”
Rốt cuộc là vì sao tới giờ cậu lại mới nhớ ra chuyện này chứ nhỉ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.