Đọc truyện Linh Xâm – Chương 9
Hôn là được chứ gì.
Trần Phong phẫn nộ nói lớn.
– Ừm…
Quả nhiên là Tiêu Thiều Lâm bắt đầu vui vẻ lên, hưng phấn chớp mắt nhìn anh.
– Cậu nhắm mắt lại đi.
Trần Phong bị cậu nhìn đến da đầu đều tê dại.
Tiêu Thiều Lâm lập tức thuận theo, nhắm mắt lại, dưới hàng lông mi dài nhỏ in xuống lại một hàng bóng đen nhàn nhạt.
Trần Phong nhìn ngoại hình tuấn mỹ của Tiêu Thiều Lâm, trên mặt của anh, mơ hồ đỏ ửng lên.
Là một tên đại ca xã hội đen dám đánh nhau dám chém giết, nhưng việc hôn môi này lại thật sự là quá xa lạ đối với anh đi.
Tuy rằng, đôi môi đỏ mọng ở trước mắt này, hắn đã từng hôn môi qua vô số lần. Chỉ có điều là, mỗi một lần, anh đều là vào vai bị động hưởng thụ. Nhưng hôm nay, cậu lại kêu anh phải chủ động. Thật là anh có chút không biết phải nên ra tay như thế nào cả.
Giữa hai cánh môi phấn hồng đang chút hé ra, tạo nên một khe hở thật nhỏ, mơ hồ như có thể nhìn thấy được đầu lưỡi đầy đặn ở bên trong đó.
Trần Phong nuốt nuốt nước miếng. Đôi mắt nhất thời nhắm lại, tâm bỗng treo cao lên, mang theo một cỗ cường thế như hổ đói mà vồ đến, hung hăng hôn xuống đó.
Vừa chạm đến đôi môi rất mềm mại, có chút ướt át này.
Đầu lưỡi của anh xoay người, đảo loạn một trận ở trong miệng của đối phương, lại không thấy có bất kì phản ứng chống lại nào.
Đột nhiên, Trần Phong trở nên hăng hái. Bắt đầu tích cực mà tiếp tục liếm láp thỏa thích mọi chỗ ở trong khoang miệng của đối phương trong miệng. Mỗi một tấc bên trong đều bị anh dùng lưỡi của mình, hung hăng nếm qua một lần, cả chiếc lưỡi của đối phương tựa hồ như cũng đã mang cho mùi vị của anh vậy.
Không ổn!
Chuông cảnh báo ở trong đầu của Trần Phong réo vang lên. Tuy rằng, anh vẫn còn có chút luyến tiếc xúc cảm mềm mại trên môi của đối phương. Nhưng thứ cứng rắn gì đó trên mông của anh đã báo cho anh biết tình huống nguy hiểm bây giờ là, nếu cứ tiếp tục hôn xuống mà nói, thì cái ghế sô pha to ở trong phòng làm việc này, chỉ e là sẽ phải phát huy cái công dụng khác đi.
Giữa hai đôi môi vừa tách ra, lập tức kéo ra một sợi tơ dài trong suốt.
– Hô… Hô…
Trần Phong thở hổn hển, phát ra tiếng ‘ồ ồ’, tựa hồ như là hiện tại, anh mới ý thức được, trong quá trình hôn môi vừa rồi, anh vẫn không hề hô hấp đi.
Tiêu Thiều Lâm chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt nhìn về Trần Phong mang theo tiếu ý ấm áp.
– Thật nát.
Đôi môi của cậu vừa hé ra, thốt lên câu đầu tiên lại khiến Trần Phong lập tức giật mình.
– Cái gì hả?
– Anh nói, kĩ thuật của em vẫn là vụng về như vậy a.
Khóe miệng của Tiêu Thiều Lâm không tự chủ được câu lên.
Không ngờ là, Phong của cậu đã ở nhân giới được hơn hai mươi năm rồi đi, mà kỹ thuật hôn môi vẫn đều vụng về trước sau như một nha.
– Thối lắm!
Trần Phong thẹn quá hóa giận. Cái tên sắc quỷ chết bằm này lại còn chê kỹ thuật của anh tệ hại sao. Nghĩ vậy, trong lòng của anh, nhịn không được lại có chút lên men. Nhưng đúng là, kỹ thuật hôn môi của cái tên sắc quỷ chết bằm này, không tệ đi. Cũng không biết là cậu ta đã luyện ra từ trên thân của bao nhiêu người mới thành thạo vậy đi.
– Vẫn là để cho anh tới dạy em ha.
Tiêu Thiều Lâm cười đến cực kì xấu xa, cổ tay bỗng nhấc lên, khiến cho chiếc đầu của Trần Phong cúi xuống, lại đoạt đi hô hấp của anh lần nữa.
-Ưm… Ưm…
Trần Phong muốn giãy dụa, nhưng hai cánh tay lại bị cấm cử động được đặt xuôi xuống bên người.
Đôi mắt của Trần Phong đều trừng lên thật to. Trong mắt đều lộ ra hung quang trừng cái tên sắc quỷ chết tiệt này, tiếp theo, sắc mặt lại tối sầm.
Chết tiệt! Cái thứ quái quỷ kia, hình như lại trở nên lớn hơn nữa rồi đi…
– Hô…
Thẳng đến khi Tiêu Thiều Lâm hôn đến đã thỏa mãn, mới thả Trần Phong r.
– Khốn kiếp!
Sắc mặt của Trần Phong đã bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Hít vào từng ngụm lớn không khí, nụ hôn vừa nãy, thiếu chút nữa đã muốn mạng của anh rồi đi.
– Hình như có chút thất sách a.
Tiêu Thiều Lâm nhịn không được cười khổ.
Dục vọng của nửa người đang rục rịch, thế nhưng nếu ngay ở đây mà áp đảo Trần Phong mà nói, thì nhất định đối phương sẽ rất tức giận đi. Hơn nữa, nói không chừng, anh sẽ cấm cậu bò lên trên giường của anh dài dài a. Tuy hiện tại, cậu có thể dựa vào ưu thế pháp lực mà mạnh mẽ áp đảo anh, thế nhưng một ngày nào đó vài chục năm sau, chờ đến khi anh có lại pháp lực ở trong tay, thì…
Tiêu Thiều Lâm hung hăng đánh một cái rùng mình, cho nên, chính là quên đi…
– Được rồi. Tôi cũng đã hôn xong rồi đi. Nói mau, bây giờ phải nên làm gì đây?
Giọng nói của Trần Phong có chút khàn khàn. Lớp vải quần jean bao chặt lấy cái mông căng mọng, đầy đặn. Giữa kẽ mông đó, có thứ thô to nào đó đang chậm rãi ma sát qua lại. Tuy rằng cách hai tầng lớp vải quần, nhưng cái cái loại xúc cảm này, lại khiến cho anh nhịn không được mà da đầu tê dại.
Tiêu Thiều Lâm cố gắng chôn đầu vào trước ngực của Trần Phong, lại hít vào một hơi thật sâu hít, cậu vẫn đang cố sức bình ổn rục rịch ở nửa người dưới của mình.
– Buổi tối, anh sẽ đi tìm ra cái đám phiền toái này, lập tức ra tay giải quyết sạch sẽ hết cho em.
Bởi vì đang cố đè nén dục vọng, tâm tình của Tiêu Thiều Lâm khó chịu. Cho nên, cậu để chuyển luồng oán khí của mình phát tiết lên trên người của cái đám tự tìm phiền toái xúi quẩy kia đi.
– Tôi cũng muốn đi cùng.
Trần Phong nhíu mày.
– Cũng được a.
Tiêu Thiều Lâm cười cười.
Dù sao thì Trần cũng đã có ngọc bội hộ thân, cho nên, mặc kệ là có bất cứ sức mạnh gì đó, vốn dĩ không thể nào gây thương tổn cho anh được cả.
– Có cần lại mang theo ít người không?
Trần Phong suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi.
Nếu như ngoại trừ đám thuộc hạ tu chân ra, mà đối phương còn có đám tay chân bình thường nữa thì làm sao bây giờ?
Hảo hán không chịu thiệt ở trước mắt, huống chi là nhiều người đánh một người. Lỡ như pháp lực của Tiêu Thiều Lâm bị yếu chẳng phải là rất nguy hiểm sao.
– Người bình thường đi cũng không có tác dụng gì a. Nhưng mà, thật ra thì em cũng có thể dẫn cái tên Trương Kiến kia theo.
– Trương Kiến sao?
Trần Phong không hiểu nổi, hỏi.
– Cậu ta không phải cũng là một người bình thường sao?
Nhưng Tiêu Thiều Lâm chỉ cười mà không nói gì nữa. Cậu không định nói cho anh biết. Cậu không chỉ dẫn theo mỗi Trương Kiến, mà muốn ngay cả Cung Thiên luôn như hình với bóng đi theo sau Trương Kiến cả ngày, cũng phải cùng đi theo nha.
Tiếp theo, hai người lại bàn bạc kĩ một lần xen hành động vào tối nay cụ thể ra sao. Kỳ thực, cũng không có gì hay để thảo luận. Trên cơ bản, chỉ là Tiêu Thiều Lâm nói ra tình hình bao quát, mấy việc nằm trong khả năng giải quyết của cậu.
Vì vậy, trên lầu hai của Miên Hạ, trong văn phòng, xuất hiện một màn hình ảnh, một người đàn ông cao lớn ngồi khóa lên trên đùi của một người đàn ông tuấn mỹ, vẫn luôn duy trì cái tư thế ái muội này, mà hai người vẫn luôn nói chuyện một lúc lâu…
※※※
– Đại ca. Em cũng muốn đi.
Đôi chân mày của Cung Thiên đều đang nhăn chặt lại, cố chấp, một mực nhìn Trần Phong, lớn tiếng yêu cầu.
– Cậu đi để làm gì hả?
Trần Phong nhíu mày, nói,
– Mấy thứ kia vốn không nằm trong khả năng mà cậu có thể xử lý được đâu.
– Vậy thì, vì sao Trương Kiến có thể đi theo anh được chứ?
Cung Thiên chỉ vào Trương Kiến đứng ở bên cạnh, đang tự kiểm tra lại súng ống của mình, tức giận bất bình chấp vấn.
– …
Trần Phong một thời nghẹn lời.
– Em mặc kệ. Đại ca. Nếu anh không cho em đi cùng, thì em cũng sẽ lén lút đi theo sau các người mà thôi.
Cung Thiên hiện lên biểu tình nghiêm túc nhìn Trần Phong.
Đột nhiên, Trần Phong nghĩ có chút đau đầu.
– Ngưng nói nhảm đi.
Trương Kiến đang cẩn thận nhét lại khẩu súng vào trên thắt lưng của mình, lại bắt đầu kiểm tra các thứ linh tinh khác.
Cung Thiên cũng không hề đáp lại. Hắn chỉ đang trừng mắt, liếc Trương Kiến một cái, sau đó, tiếp tục nhìn chằm chằm Trần Phong không chớp mắt.
– Để cậu ta đi cùng, cũng không phải là không được.
Từ ngoài văn phòng đi vào, Tiêu Thiều Lâm vừa cười vừa nói.
Đôi chân màu của Trần Phong nhất thời nhướng cao lên:
– Không phải là cậu đã nói rằng, người bình thường có đi cũng đều vô dụng cả sao?
– Mang theo cái này trong người mà nói, hẳn là có thể bảo đảm an toàn đi.
Từ trong túi quần, Tiêu Thiều Lâm lấy ra một lá bùa hộ mệnh có hình vẽ cổ quái, đưa cho Cung Thiên.
– Cậu vừa đi ra ngoài, chính là vì đi kiếm cái loại đồ chơi này sao?
Trần Phong nhìn cái lá bùa có hình vẽ kỳ quái kia, tựa hồ như, có loại cảm giác nhìn khá là quen mắt đi. Hình như đã từng thấy qua ở trong hội đấu giá đi.
Tiêu Thiều Lâm nhún vai, đáp:
– Vừa mới nhặt được.
Trần Phong có chút không biết phải nói gì. Đi dạo trên đường cái, lại có thể tùy tùy tiện liền nhặt được thứ mà hội đấu giá đã bán ra với giá mười mấy tiên thạch trung phẩm sao?
Tiêu Thiều Lâm nghiêng người nhìn anh, mỉm cười một cái. Cậu chỉ là lấy được từ một kẻ ngu xuẩn muốn đánh cướp cậu mà thôi, vốn không đáng để nhắc tới.
– Được rồi. Cậu có thể đi theo. Cậu nên tự kiểm tra lại khẩu súng của mình kĩ lưỡng lần nữa cho tôi. Một lát nữa, nói không chừng, sẽ phải đụng phải cái chuyện cổ quái, kinh ngạc gì đó.
Trần Phong quát lớn với Cung Thiên.
Cung Thiên có được sự đồng ý của Trần Phong, lập tức vui vẻ ra mặt. Hắn bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra khẩu súng của mình.
Sau khi tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, thì bắt đầu lên đường. Trương Kiến lái xe, dựa theo chỉ dẫn của Tiêu Thiều Lâm, chạy về vùng ngoại ô.
– Tới rồi. Ngay ở đây.
Tiêu Thiều Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ở phía sau xe, chợt mở mắt, lên tiếng nhìn một ngôi biệt thự mà xe vừa chạy ngang qua.
Tầm mắt của Trương Kiến tựa hồ như là tùy ý liếc nhìn căn biệt thự này, nhưng rất nhanh, mới nhớ ra, xe vẫn đang chạy, trước mặt chỉ là khung cảnh đang ở trên đường lớn.
Xe đã lái đi xa ra, cách đến một khoảng, đang định quẹo vào lối rẽ, Trương Kiến vừa định muốn dừng xe lại, chợt nghe thấy Tiêu Thiều Lâm nói:
– Đừng dừng lại, cứ tiếp tục lái đi.
Trương Kiến đang hoãn tốc độ chậm lại, nhất thời, nhấn ga tăng tốc lại lần nữa. Tiếp tục lái xe chạy thêm khoảng chừng bảy, tám trăm mét, Tiêu Thiều Lâm mới kêu hắn dừng xe lại.
– Dừng xe đi. Chuyện này thật có ý tứ a.
Tiêu Thiều Lâm nhìn chiếc bóng xa xa của căn biệt thự kia, lộ ra một nụ cười thú vị.
Khi bốn người từ trên xe đi xuống, Tiêu Thiều Lâm sử dụng một pháp quyết, thân ảnh của bốn người đều từ từ biến thành trong suốt, đến cuối cùng, phảng phất như là đã bị tan rã hòa vào trong không khí vậy.
– Đi thôi.
Tiêu Thiều Lâm là người dẫn đầu, dáng vẻ cực kì nhàn nhã như dạo chơi mà chậm rãi đi về phía biệt thự kia.
Trương Kiến và Cung Thiên cũng không hề biết được thân thể của bọn hắn đã được ẩn hình, không có chút chần chờ đi theo tới.
– Lúc đi vào trong đó, ngàn vạn lần cần phải cẩn thận.
Cung Thiên thấp giọng, nói nhỏ bên tai của Trương Kiến,
– Tôi nghĩ cậu Tiêu ở trước mắt này, hình như đã không phải là Tiêu Thiều Lâm trước đây nữa. Việc xảy ra vào ngày hôm nay, quỷ dị vô cùng. Cậu nhất định phải chú ý an toàn của mình.
Bị nhiệt khí của Cung Thiên phun lên, khiến cho lỗ tai của Trương Kiến ngưa ngứa. Nhưng Trương Kiến vẫn trầm mặc gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Cung Thiên nhét lá bùa hộ mệnh vừa rồi Tiêu Thừa Lâm đưa cho hắn, vào trong túi quần của Trương Kiến, không để lại chút dấu vết nào. Đối phương cũng không hề phát giác. Trên phương diện về kĩ thuật bắn súng, hắn vốn không bằng Trương Kiến. Thế nhưng, mấy loại nhanh tay lẹ mắt nho nhỏ như tráo đổi đồ vật, trộm vặt này, có mười người như Trương Kiến, cũng kém xa hắn đi.
Một nhóm bốn người họ, quang minh chính đại nhanh chóng đi đến gần biệt thự. Rõ ràng là Tiêu Thiều Lâm chỉ là nhàn nhã như dạo chơi mà đi tới đó, nhưng lại còn nhanh hơn thời gian bỏ ra khi bọn họ vừa lái xe đến đây.
– Chờ một chút.
Tiêu Thiều Lâm đưa tay ngăn cản Trương Kiến muốn leo tường đi vào. Năm ngón tay khẽ nhấc lên, một luồng khói đen nồng đậm, đột ngột, bay ra từ trong lòng bàn tay của cậu.
Khói đen từ từ tập trung tại ở trước cửa lớn của căn biệt thự, rất nhanh, liền thâm nhập vào từng chút một, hòa tan cả cánh cửa vừa to nặng, lại vừa cao, mà khí cảnh báo ở trên cửa, lại không có chút phản ứng nào cả.
Trương Kiến và Cung Thiên ngây người, sửng sốt. Tuy bọn hắn đã nhìn thấy rất nhiều kiểu đánh lén tới cửa của kẻ địch, nhưng bây giờ, bọn hắn mới thấy có người dùng những thủ đoạn thần kỳ, chính là lần đầu…
Có chút đồng tình nhìn biểu tình chưa kịp hồi thần lại của Trương Kiến và Cung Thiên, Trần Phong vỗ vỗ bả vai của bọn hắn.
So với lúc ban đầu khi anh bị một tên sắc quỷ vô hình cường bạo, thì sự khiếp sợ hôm nay của bọn hắn, rốt cuộc, cũng chỉ là chút bé nhỏ mà thôi a.
※※※
Bốn người cứ thoải mái tiêu sái đi vào sân trước cua biệt thự. Nhưng khiến người ta kỳ quái, đó chính là, trên suốt đường đi vào, lại quỷ dị không có ai ở đây cả.
Trong mắt của Tiêu Thiều Lâm hiện lên một tầng khói đen nồng đậm, cậu chậm rãi nhìn xung quanh một vòng. Tình hình ở xung quanh khu vực này đều hiện rõ ra như lòng bàn tay. Buồn cười nhấc lên hàng lông mi, cậu che giấu mọi dấu vết, hơi nghiêng người, nhất thời lui về phía sau, đi đến gần sát bên người của Trần Phong.
Tầm mắt của anh không hề bỏ sót qua động tác này của Tiêu Thiều Lâm, cho nên, Trần Phong tưởng rằng cậu đã phát hiện cái gì, trước tiên, rút ra khẩu súng được giấu sau thắt lưng.
Phản ứng của Trương Kiến và Cung Thiên cũng phi thường mau lẹ, theo đó, rút súng ra.
– Ha ha ha!
Một trận tiếng cười càn rỡ, được truyền ra từ lầu hai của biệt thự này.
Trong nháy mắt, toàn bộ đèn đuốc ở trong biệt thự đều được bật mở lên, mọi chỗ xung quanh sân cũng có rất nhiều ánh đèn đồng loạt sáng bừng lên, có chút chói mắt. Thân ảnh của bốn người hoàn toàn bị bại lộ tại dưới ánh đèn.
Bộp bộp bộp!
Cửa sổ của lầu hai bật mở, một gã đàn ông đầu trọc đứng ở bên cửa sổ, khẽ vỗ tay vang lên, tiếp theo, lại nhảy ra khỏi cửa sổ, luốn lờ nổi giữa không trung, quỷ dị vô cùng.
– Chậc chậc. Thực sự là không nghĩ tới a. Một tên phế vật như Tiêu Thiều Lâm – mày, cũng tùy tiện có bản lĩnh đến thế, có thể mở được cả cửa lớn biệt thự này, nhưng lại không hề vang lên một chút cảnh báo nào. Thực sự là khiến tao kinh ngạc a.
Lưu Khôn nói lời khen ngợi.
Tiêu Thiều Lâm của trước đây, chỉ có thể nhìn được vẻ bề ngoài. Nhưng hiện tại cái người tên Tiêu Thiều Lâm này, không chỉ là khí chất được hơn trước đây rất nhiều. Lại còn dễ dàng học xong cả pháp thuật, thực sự đã khiến Lưu Khôn kinh ngạc không ngớt.
Tự vươn đầu lưỡi, liếm liếm miệng cánh môi khô khốc của gã, trên mặt của Lưu Khôn lộ ra vẻ hưng phấn rõ rệt,
– Ban đầu, tao định chơi đùa chán chê, nát mày rồi, thì quăng mày cho đám tà môn ngoại đạo kia để làm xác sống a. Nhưng hiện tại, xem ra, tao thật có chút luyến tiếc.
Pằng!
Đột ngột, một tiếng súng xé gió vang dội, nòng súng của khẩu Desert Eagle ở trong tay của Trần Phong vẫn còn đang toát ra một vệt khói trắng lượn lờ.
Một viên đạn bị đè ép từ không trung rơi xuống, rớt trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
– Ha ha ha. Một đám ngu xuẩn. Tụi mày cho là tao sẽ không hề có chút phòng bị nào, lại yên tâm mà đứng ở trước mặt tụi mày sao hả?
Trên mặt của Lưu Khôn lộ ra biểu tình châm biếm rõ rệt.
– Hẳn là tụi mày nên cảm thấy may mắn đi. Có thể chết trong huyễn sát trận, tuyệt đối là vinh hạnh cho tụi mày a.
– Hoán sa trận? Cái này lại là cái thứ đồ chơi gì nữa đây?
Trần Phong quay đầu nhìn Tiêu Thiều Lâm.
Tiêu Thiều Lâm nhún vai. Cậu vốn không hiểu một chút gì về trận pháp cả. Huống chi, chỉ dựa vào thực lực của đám người này, căn bản, không thể bày ra được cái loại trận pháp lợi hại gì đó, cho nên chỉ có thể là mấy trận pháp đơn giản dễ hóa giải đi. Mà ban đầu, cậu đã quên nói, tuy là đến trận đơn giản,cậu cũng không biết bày trận ra sao, nhưng cậu lại biết mấy cách hóa giải trận pháp đơn giản này nha.
Trần Phong nhướng hàng lông mi lên, nhìn cậu:
– Gã ta nói, thứ đồ chơi này rất lợi hại.
– Cứ cho là vậy đi a.
Tựa hồ như Tiêu Thiều Lâm không hề có chút áp lực nào cả.
Hàng lông mi của Trần Phong lại càng nhướng càng cao:
– Cậu không lo lắng cho việc chúng ta sẽ trở ra không được sao?
Tiêu Thiều Lâm nhấc khóe miệng lên, cười cười, nói:
– Tuy rằng, anh không biết đây là cái trận pháp gì, nhưng anh lại biết cách phá trận nha.
– Xì! Khoác lác.
Lưu Khôn cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại, nhìn về phía vài gã thanh niên đang đứng ở hai bên sân, gật đầu một cái,
– Ra tay.
Vài gã thanh niên này, bắt đầu, nhanh nhẹn, lẩm bẩm pháp quyết ở trong miệng, từ trên thân của bọn chúng, liền xuất hiện một loạt các sợi màu trắng mỏng manh, liên kết với nhau vẽ ra một trận pháp hình tròn in trên mặt đất.
Trận pháp trên mặt đất, từ từ phát ra ánh sáng màu hồng nhạt. Cái loại ánh sáng này, không ngừng khuếch trương ra, cuối hình thành một hình dạng như một cái bát.
Trần Phong chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh, đang bắt đầu tản mát ra mùi vị ngọt tanh, từng tia máu màu hồng nhạt phun ra từ trên mặt đất.
– Còn chưa ra tay?
Trần Phong liếc mắt nhìn Tiêu Thiều Lâm. Biểu tình trên mặt của Tiêu Thiều Lâm căn bản không có bất luận biến hóa gì cả, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, không chút lo lắng nào cả.
– Chuẩn bị, giải quyết sạch sẽ bọn chúng đi.
Tiêu Thiều Lâm bĩu môi nhìn năm tên thanh niên đang đứng xung quanh mình.
Trương Kiến và Cung Thiên liền vội vàng gật đầu, biểu thị hiểu rõ lời nói của cậu. Tiêu Thiều Lâm liền nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lại đột ngột mở mắt ra, một luồng khói đen dày đặc phủ đầy hai mắt của cậu.
– Phá!
Nhất thời khẽ hô lên một tiếng, ngón tay khẽ bắn ra, một viên châu màu đen tinh khiết vừa xuất hiện ở trong lòng tay của cậu đi ra ngoài, đột ngột va chạm vào thành chiếc bát màu trắng của trận pháp này, lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Năm gã thanh niên đứng xung quanh đồng loạt phun ra một ngụm máu tanh, trực tiếp té ngồi xuống dưới đất. Trong nháy mắt, trận pháp mà bọn chúng hợp lực tạo nên, đã bị phá nát, đến một chút tác dụng cũng đều chưa kịp phát huy đi.
Pằng— Pằng— Phanh—-
Vài tiếng súng vang lên, súng của Trương Kiến và Cung Thiên lập tức nhanh gọn mà kết thúc mạng sống của mấy gã thanh niên này. Nhưng sau khi mấy gã này ngã xuống, trong thân thể liền chảy ra một cỗ chất lỏng màu đen, nhầy nhụa, tanh hôi, khiến cho Trương Kiến và Cung Thiên kinh ngạc không ngớt.
– Bọn họ đã chết rất lâu rồi đi. Cho nên, bọn chúng chỉ là đống thi thể bị luyện thành xác sống mà thôi.
Tiêu Thiều Lâm khó có được ý tốt, mà giải thích.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay thanh thúy lại vang lên.
– Không nghĩ tới a. Chỉ qua vài ngày không gặp, mà mày lại rất có bản lĩnh đi.
Lưu Khôn đứng trôi nổi trên không trung, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiều Lâm, mà mặt trầm như nước.
Tiêu Thiều Lâm ngẩng đầu lên. Lộ ra một nụ cười mê người, nói:
– Tao đã nói rồi. Mày đã nhận sai người.
– Xì. Nhận sai người sao? Vậy để cho tao nhìn xem, rốt cuộc là mày có mấy phần bản lĩnh đây!
Lưu Khôn nheo đôi mắt lại, đột ngột ném ra một hình khối lập phương màu vàng.
Trực giác của Tiêu Thiều Lâm liền phản ứng, cảm thấy có chút không ổn. Trước tiên, cậu liền bảo vệ cho Trần Phong, dùng minh lực tạo nên một vòng kết giới bao lại xung quanh mình.
Ánh sáng màu vàng kim lóe lên.
Đợi đến khi hai người lại mở mắt ra, mới phát hiện ra, hai người đang đứng trước một tòa cung điện tráng lệ, mà Trương Kiến và Cung Thiên vừa rồi vẫn còn đứng ở phía sau lại biến mất không thấy tung tích đâu.
Trần Phong trừng mắt há hốc miệng, biểu tình ngây ngốc:
– Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy hả? A Kiến cùng với A Thiên đi đâu mất rồi a?
Tiêu Thiều Lâm híp lại đôi mắt, nhìn một vòng, toàn bộ rừng cây xung quanh đều được giăng ra kết giới tạo nên huyễn ảnh, vốn không hề có thực thể, chỉ có cái cung điện ở trước mặt này, mới mơ hồ như là tản mát ra khí tức của con người.
Xem ra, hẳn là bọn họ đều đã bị vây nhốt vào trong khối lập phương nhỏ vừa rồi, chỉ có đi vào bên trong cung điện này, mới có thể tìm được cách để đi ra ngoài đi.
– Trả lời a, còn đứng phát ngốc cái gì đó?
Trần Phong lấy khuỷu tay đẩy đẩy cậu, lo lắng hỏi.
– Không cẩn thận bị trúng chiêu mà thôi.
Tiêu Thiều Lâm bất đắc dĩ nhún vai.
Trúng chiêu…?
Nhất thời, Trần Phong không kịp phản ứng lại, nhưng đến khi đã phản ứng lại, lập tức, liền tức giận dâng trào.
– Trúng chiêu rồi! Mà cậu còn dám nói nhẹ nhàng đến như vậy hả?
– Dù gì cũng đều đã trúng chiêu rồi, thì chỉ cần phá giải nó, không phải là xong rồi sao.
Tiêu Thiều Lâm cười tủm tỉm.
Thấy biểu tình xem nhẹ của Tiêu Thiều Lâm, Trần Phong cũng đã có thể buông tâm tình đang căng thẳng xuống. Nhìn cậu như là đã định liệu trước, hẳn là không xảy ra cái vấn đề gì quá lớn đi.
– Này. Mà, A Kiến với A Thiên đi đâu mất rồi hả?
Trần Phong đưa mắt tìm kiếm xung quanh, từ đầu đến cuối, đều không hề phát hiện ra bóng dáng của bọn hắn đâu cả.
– Ừm… Không biết.
Tiêu Thiều Lâm lắc đầu.
– Vừa rồi, Lưu Khôn đã đưa bốn người chúng ta vào trong khối hình lập phương. Nhưng đây chỉ là thứ đồ chơi dỏm mà thôi. Bên trong, hẳn là bao gồm bốn loại mê cung: tửu, sắc, tài, vận đi. Chỗ hai ta đang ở, thoạt nhìn như là ‘tài’ đi, chỉ là không biết hai người bên Trương Kiến đã đi vào đâu rồi a.
– Bọn họ có thể gặp phải nguy hiểm hay không đây?
Trần Phong nhíu mày. A Kiến với A Thiên đều đã theo anh nhiều năm, anh thực sự không hy vọng, bọn họ sẽ xảy ra bất kì chuyện nguy hiểm gì đó.
– Yên tâm đi. Trên người của cả hai cũng đều không hề có tử khí, khẳng định là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tuy rằng nghĩ thế nào cũng thấy cái loại thuyết pháp này vốn không đáng tin cậy lắm đi, nhưng giờ khắc này, Trần Phong ngoại trừ chỉ biết tin tưởng Tiêu Thiều Lâm ra, cũng không còn có cách nào khác cả.
– Đi thôi. Vào bên trong xem có vật gì đang chờ đợi chúng ta a.
Tiêu Thiều Lâm đưa tay đến túm lấy tay của Trần Phong, thoải mái kéo anh đi về phía cửa chính của cung điện.
– Đừng kéo tôi. Tôi có thể tự mình đi a.
Trần Phong cực kì khó chịu rút tay mình ra khỏi bàn tay của Tiêu Thiều Lâm. Anh cũng không phải đứa trẻ nhỏ. Chỉ là đi đường thôi, còn phải cần để cho người khác nắm tay dắt đi sao?
– Em chắc chắn sao?
Tiêu Thiều Lâm chớp mắt mấy cái, trong ánh mắt tràn ngập ý xấu nhìn anh, nói:
– Lỡ như bên trong đó, lại đột ngột xuất hiện thêm mấy cái loại mê cung này nọ chia cách khiến hai ta xa nhau… Đến lúc đó, em lại muốn anh phải tốn thời gian lẫn tâm trí phải đi cứu thêm em sao …
Trần Phong cứng người lại. Anh lại tìm không ra nổi lý lẽ nào để phản bác lại được nữa, cho nên, anh không thể làm gì khác hơn là ủ rũ, không vui, chỉ đành cam chịu để cho Tiêu Thiều Lâm kéo tay của anh đi, tiến vào cung điện xa hoa ở phía trước.
Khi hai người vừa đi vào cung điện, đã hầu như lập tức nhắm mắt lại, bởi vì tránh bị ánh sáng vàng chói chang phát ra lóa mù mắt đi. Toàn bộ các bức tường của tòa cung điện tựa hồ như đều được xây bởi vàng thật vậy, ánh sáng vàng kim lóng lánh. Trên vách tường, còn được khảm lên đủ loại ngọc xinh đẹp màu mè tạo thành một bức tượng đẹp đẽ. Đến Trần Phong vốn không hề am hiểu gì về mấy loại nghệ thuật lẫn các loại ngọc ngà, nhưng cũng như mọi người khác, anh vẫn có thể nhìn ra được, nếu như cái bức tượng này được đem ra bên ngoài, tuyệt đối là có thể bán ra với giá trên trời đi.
Đi trên hành lang thật dài, cả hai không ngừng bước đi về trước. Dọc theo đường đi, nơi có thể thấy được vàng vụn, ngọc ngà châu báu, tranh chữ quý giá, đủ loại đồ cổ, mỗi một loại đều vô giá cực kì.
Chỉ là ngoại trừ những thứ này ra, Trần Phong cũng không hề thấy xuất hiện bất cứ cái gì có tính uy hiếp cả.
– Xung quanh này thì có cái gì nguy hiểm hả?
Trần Phong không hiểu nổi, mở miệng hỏi.
Cho dù anh vốn không hiểu cũng biết trên phương diện này, nhưng mấy thứ ở trước mặt này vốn không thể cầm lên được đi, khẳng định không phải là loại trái cây ngon để ăn.
Nếu, anh vốn là một người không hề hiểu biết gì về thế giới tu chân, còn thừa biết điều này, thì huống gì mấy người khác đã bị nhốt làm sao lại không thể biết được chứ.
Nếu như chỉ là dựa vào mấy loại vàng bạc châu báu này mà muốn mê hoặc người ta mà nói, thì anh nghĩ, sẽ không ai lại thấy đáng để lấy những thứ vàng bạc châu báu để đổi lấy tánh mạng quý giá của mình đi.
Tiêu Thiều Lâm cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Phong, chỉ cười, ra ý bảo anh đi nhặt lên một cây chuỷ thủ bằng vàng trên mặt đất.
Trần Phong có chút chần chờ. Nhưng mà, nhìn Tiêu Thiều Lâm bày ra dáng vẻ đã cẩn thận tính toán trước rồi đi, vừa bắt đầu tự cổ vũ mình can đảm hơn, nhặt chủy thủ bằng vàng từ trên mặt đất lên.
Ngay trong nháy mắt khi, anh nhặt chủy thủ lên, đột ngột, chủy thủ này liền tan chảy đi, một loạt luồng khí đen kèm theo tiếng hét thảm từ bên trong bay ra, trong chớp mắt, chuỷ thủ đã biến thành đống cát vụn, trượt ra khỏi kẽ tay của Trần Phong rơi xuống dưới. Khi đống cát vàng này mà rớt lại lên trên mặt đất, liền ngưng kết lại ở cùng một chỗ, biến thành một chủy thủ bằng vàng lại như cũ.
– Đây là… đã có chuyện gì xảy ra?
Trần Phong trừng mắt há hốc miệng, ngây ngốc hỏi.
Tiêu Thiều Lâm cười hì hì giải thích:
– Cửa lớn của tòa cung điện này, đã giấu một loại dược vật có thể khiến người ta mất đi lý trí. Sau khi đã trúng phải cái loại dược vật này, vốn dĩ, không có cách nào, tránh khỏi sự khát vọng đối với tiền tài này cả.
– Mà, mọi thứ hiện hữu trên hành lang này, đều là do oan hồn biến ảo thành, chỉ cần vừa cầm lấy, bọn chúng đều sẽ xâm nhập vào thân thể, bắt đầu thôn phệ mọi ngóc nghách từ bên trong cơ thể, triệt để ăn mòn thân thể của em, sau đó biến thành một bãi cát vàng. Còn linh hồn của em cũng sẽ bị hóa thành oan hồn, cuối cùng là trở thành một trong số vật trang trí ở trong đây.
– Nhưng mà vừa rồi…
Trần Phong vừa định hỏi, vì sao vừa nãy, anh lại không hề bị ảnh hưởng như thế đi, nhưng anh lại lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bởi anh vừa hiểu ra lí do mình không bị ảnh hưởng, tất nhiên là do Tiêu Thiều Lâm đi. Tuy rằng không biết cậu ta đã làm cái gì, nhưng chắc chắn có thể khẳng định là, cậu vẫn luôn bảo hộ anh.
Nhìn đối phương cười tủm tỉm, bày ra dáng vẻ mọi việc đều rất dễ dàng, không hiểu vì sao, trong lòng của Trần Phong sinh ra một cỗ kỳ quái——
Tựa hồ như, mình vẫn luôn quen được bảo hộ như vậy đi…
– Chúng ta cứ đi mãi một đường này để đến cửa ra sao?
Tìm cách mạnh mẽ đè ép sự ấm áp đang được sinh ra ở trong lòng ngực của mình, Trần Phong tận lực tập trung lực chú ý vào trong chuyện vị trí của mình đang đứng lẫn hoàn cảnh xung quanh.
Tiêu Thiều Lâm gật đầu,
– Đi tiếp đến cuối đường, hẳn là cửa ra đi.
Nói xong, nắm lấy tay của Trần Phong, kéo anh đi nhanh hơn, tiến về phía cuối hành lang.
Cuối hành lang này là hai cánh cửa lớn. Một cánh cửa được trang trí đến xanh vàng rực rỡ, trên đó được khảm vô số ngọc ngà châu báu, thoạt nhìn, tựa hồ như càng xa hoa, nổi bật hơn cả mọi vật phẩm được trang trí ở trong hành lang; mà cái cánh cửa còn lại là cửa sắt rất tầm thường, trên đó còn bị rỉ sét loang lổ, thoạt nhìn, bộ dạng này như bị hư hỏng nặng, sắp bị nát đi vậy.
– Xem ra, chỉ có thể chọn một cánh cửa ma thôi đi.
Trần Phong vừa nói, vừa vươn tay đến đẩy cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ kia. Nếu phía trước bày sẵn mọi bẫy rập kia, đều muốn đẩy con người ta vào con đường tham tài mà mất mạng, thì cái cánh cửa lớn này, tự nhiên cũng sẽ là như thế đi.
– Chờ một chút.
Tiêu Thiều Lâm đưa tay đến ngăn cản anh.
– Làm sao vậy? Lẽ nào, cả hai cánh cửa này, đều là bẫy rập lớn?
Trần Phong nhướng mi lên.
Nói không chừng, có kẻ cũng đã bị nhốt vào đây, bởi vì không có tham dục, cho nên, mới có thể chạy thoát khỏi cám dỗ chết chóc từ hành lang ở trước mặt, cuối cùng, khi chạy tới nơi đây, tất nhiên là mọi người đều sẽ chọn cánh cửa lớn bằng sắt đã bị rỉ sét loang lổ này đi, cứ như vậy, trái lại vô tình cũng đã rơi vào bẫy rập khác.
Cái này đã được tính toán kĩ lưỡng rồi đi. Vì nơi này, không nên xuất hiện ra ba, bốn cái bẫy rập, thậm chí là quá nhiều. Bởi khi vừa nhìn thấy, đều khiến người ta rất khó mà nhanh chóng có thể đưa ra lựa chọn được a.
– Đi vào bên này.
Tiêu Thiều Lâm nhắm mắt suy tư một chút, chỉ vào cánh cửa lớn xa hoa, vừa cười vừa nói.
– Làm sao mà cậu biết được chắc chắn là bên này?
Trần Phong rất tò mò, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thiều Lâm cười khẽ hai tiếng:
– Bởi vì phía sau cánh cửa lớn bằng sắt đầy rỉ sét này, có tử khí rất dày đặc, người đã chết ở bên trong đó, nhất định là không ít đi.
Trong nháy mắt, Trần Phong không biết phải nói gì cả. Xem ra, cái loại suy luận phân tích này ở trên, lại hoàn toàn không ăn khớp với câu trả lời của cái tên vốn có thực lực cường đại đang ở trước mặt của anh này đi, hay căn bản, nên nói là không đất dụng võ đi.
– Chuẩn bị tốt rồi sao?
Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong.
Trần Phong gật đầu.
※※※
Sau đó, Tiêu Thiều Lâm ôm lấy thắt lưng của Trần Phong, đưa tay tới, chậm rãi mở cửa ra.
Một luồng ánh sáng trắng lóa hiện lên.
Vừa mở mắt ra, hai người lại xuất hiện ở trong sân của biệt thự lần nữa.
– Chúng ta đi ra?
Trần Phong nhìn quanh bốn phía, cảm giác có chút kinh ngạc, khó có thể tin nữa.
Cứ như vậy, mà dễ dàng đi ra rồi sao?
Trong viện thật vắng vẻ, đống thi thểvừa bị Trương Kiến và Cung Thiên bắn chết đều đã được đớp dẹp đi, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vệt máu đen thùi như than.
Tiêu Thiều Lâm cười như không cười nhìn anh một cái, chậm rãi nói:
– Cho dù là có khối lập phương ấn chính gốc đi nữa, với anh mà nói, bất quá cũng chỉ là món đồ chơi nhỏ nhặt mà thôi. Huống chi, đây chỉ là một thứ đồ dỏm a.
– Nếu cậu vốn lợi hại như vậy rồi, thì tại sao lại có thể bị một thứ đồ chơi dỏm này bắt nhốt vào trong đây chứ?
Trần Phong bĩu môi. Anh tỏ thái độ khinh bỉ đối với cái loại bộ dạng tự biên tự diễn lại chẳng biết xấu hổ này của đối phương.
Tiêu Thiều Lâm ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói:
– Chỉ là ngoài ý muốn mà.
Trần Phong nhìn cậu, cười nhạt.
– Được rồi. Tại sao A Kiến và A Thiên vẫn còn chưa đi ra nữa a?
Trần Phong đột nhiên nhớ tới hai người thủ hạ của mình.
– Không biết.
Tiêu Thiều Lâm lắc đầu, thấy Trần Phong lộ ra biểu tình lo lắng, vội vã nói thêm:
– Yên tâm đi a. Trên người của cả hai đều có bùa hộ mệnh của anh, cho nên, tuyệt đối sẽ không có gì nguy hiểm đi, có thể là do bị cản trở một chút nên ra trễ chút đi. Hơn nữa, cái tên thủ hạ còn lại của em cũng là một nhân vật khó lường a. Có hắn ở đó, muốn Trương Kiến có chuyện cũng khó…
Đến câu nói cuối, giọng nói của Tiêu Thiều Lâm có chút thấp dần xuống, Trần Phong cũng không quá nghe rõ, nhưng chờ đến khi anh hỏi lại, thì Tiêu Thiều Lâm đã không chịu nói gì thêm nữa, chỉ khẳng định nói là, hai người đó, nhất định đều sẽ an toàn trở về, không hề có bất kì vấn đề nào cả, cho nên, anh không cần phải quá bận tâm đâu.
Rơi vào đường cùng, Trần Phong cũng chỉ đành tiếp nhận rồi cái giải thích này của cậu. Cũng may, anh cũng khá là tin tưởng Tiêu Thiều Lâm đi. Cho nên, nếu cậu đã nói, không sao cả, thì Trương Kiến và Cung Thiên cũng sẽ không gặp phải chuyện gì không may đi.
– Khụ khụ, chúng ta vào đi thôi.
Tiêu Thiều Lâm chỉ chỉ vào cửa lớn của biệt thự, đè thấp giọng nói.
– Bên trong đó, cũng sẽ không còn có cái loại mê cung kỳ quái nào nữa chứ?
Trần Phong nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt im ỉm ở trước mặt, liền dâng lên loại cảm giác không ổn đi.
– Hẳn là không có đi.
Tiêu Thiều Lâm giải thích nói:
– Những thứ này vốn là thực lực của đám gia tộc tu chân gia ở thế tục này, cho nên, thứ đồ dỏm lập phương ấn này cũng đã được làm nhái theo cũng khá là không tệ đi, phỏng chừng cũng là báu vật được cất giấu của gia tộc bọn chúng đi.
Trần Phong liếc một cái nhìn cậu, không hề đáp lười, nhưng mà đang bày tỏ, mình đang cần xem xét, không tin mấy vào lời nói này của cậu, cho nên, không hề đưa ra nhận xét gì đi.
Tiêu Thiều Lâm bị kích thích bởi ánh mắt này của Trần Phong. Cậu cảm thấy như đang bị người yêu coi thường vậy. Trong mắt của cậu, mấy kẻ này đều không bằng cả con sâu bé xíu đi, lại có thể tùy tiện khiến cho Trần Phong bắt đầu hoài nghi thực lực của cậu. Đây quả thật là quá coi thường người khác rồi đi.
– Nhìn anh đây!
Tiêu Thiều Lâm kéo Trần Phong lui phía sau một cái, phía trước hai tay vẽ ra kết ấn, một đống hoa văn bí ẩn, quỷ dị, không ngừng hiện lên ở trong không trung.
Nếu như Trần Phong có thể mở rộng linh thức mà nói, thì sẽ lập tức thấy được, chu vi bốn phương tám hướng khắp xung quanh đây mười dặm, bắt đầu dần dà ngưng kết ra từng luồng tử khi màu đen tuyền luân chuyển liên tục.
Từng cỗ tử khí không ngừng dung hợp lại cùng một chỗ, xoay vòng, luân chuyển, cuối cùng, đè nén lại thành từng luồng minh khí lũ lượt chuyển động đứng yên ở một chỗ.
Gia tộc của Lưu Khôn đã giúp cho tà môn ngoại đạo tu luyện con rối, cố ý tìm ra một di tích vốn là chiến trường cổ đại, tu sửa thành biệt thự. Bên dưới mảnh đất của biệt thự này, vốn đã được chôn giấu hàng vạn đống xương khô, mà chu vi xung quanh mảnh đất này vốn là chiến trường, vẫn luôn bị tử khí nồng nặc bao bọc lấy.
Dùng tà môn ngoại đạo muốn lợi dụng tử thi để luyện thành xác sống, lại còn ở chỗ này để luyện, tất nhiên là như cá gặp nước. Cho nên, càng khỏi bàn đến Quỷ Vương có xuất thân từ minh tu mà nói, thì đứng ở đây để chiến đấu lại càng có thể phát huy ra năng lực nhất của cậu đi.
Từng luồng minh khí nhè nhẹ bay lên, phảng phất như là một đàn cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, không ngừng bay vào đến, xâm nhập vào trong Tiêu Thiều Lâm. Khói đen càng lúc càng dày đặc, dần dà, luân phiên bao bọc lấy toàn thân thể của cậu vào bên trong đó.
Đám khói đen bao lấy trên người của đối phương khiến cho Trần Phong cảm nhận được một cỗ áp lực rất trầm trọng. Anh không tự giác được lui hai bước về phía sau, cách Tiêu Thiều Lâm xa ra một khoảng.
Đột ngột, trên mặt đất bằng phẳng, thổi lên một cơn lốc xoáy, khói đen ở trên người của Tiêu Thiều Lâm theo cơn gió lốc xoáy, nhanh chóng, bị thổi bay đi, hầu như không còn.
Mất tầng khói mù mịt che lấp, Trần Phong mới giật mình phát hiện ra, chẳng biết tự khi nào thì trên người của Tiêu Thiều Lâm đã mặc vào một thân chiến giáp cứng cáp, đứng ở trước mặt của anh.
Chiến giáp thuần một màu đen phản xạ ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, bóng loáng. Phía trên đó, còn được khắc lên đám hoa văn màu đỏ lên hai chân, hai vai, các đốt ngón tay. Mỗi một chỗ trên chiến giáp có thể bị công kích đều bị khảm lên một tầng đinh nhọn. Hơn nữa, loại phong cách cuồng dã này, thực sự không phù hợp với tính cách của Tiêu Thiều Lâm.
Vươn tay, sờ lên bộ đế giáp băng lãnh này, trong lòng của Trần Phong bỗng nảy lên một cỗ cảm xúc quen thuộc kỳ dị…
– Đây là…
– Thế nào, nhớ nhung sao?
Tiêu Thiều Lâm cười hì hì nói, đồng thời, lấy tay gõ lên lớp chiến giáp cứng cáp ở trước lồng ngực.
Tiếng va chạm thanh thúy của kim loại truyền vào tai, rất dễ nghe, trên mặt của Trần Phong lộ ra một nụ cười mà đến anh cũng không hề ý thức được.
– Đây là… của tôi?
Rõ ràng chưa từng có gặp qua bộ kính giáp này, nhưng loại cảm giác quen thuộc này, khiến cho Trần Phong phải hỏi ra những lời này.
– Đúng vậy a. Vào lần đầu tiên, khi anh nhìn thấy em, thì em đang mặc một thân kính giáp đen tuyền này chinh chiến ở sa trường.
Tiêu Thiều Lâm vẻ mặt hoài niệm, nói tiếp,
– Em uy vũ múa trường thương. Cả người nhuộm đầy máu me, dáng vẻ cực kì gợi cảm. Mỗi lần thấy em bày ra tư thế oai hùng chém giết trên chiến trường, anh đều hận không thể, lập tức áp đảo em xuống, hung hăng mà thương yêu em ngay nha.
Mấy lời kể phía trước đang rất đàng hoàng, nghiêm túc. Nhưng mấy câu phía sau lại nhất thời, lập tức thay đổi mùi vị đi.
Trần Phong vừa mới sinh ra hoài niệm, lại bị một câu nói này của Tiêu Thiều Lâm, mà đã tan biến mất, không còn sót lại chút dấu vết nào cả.
Vô lực đỡ trán, Trần Phong lại hoài nghi lần nữa, trước khi anh bị mất trí nhớ, rốt cục, đã chịu phải bao nhiêu sự kích thích, mới có thể dính dáng phải một người không rõ như vậy đi…
– Được rồi. Anh sẽ cho em nhìn thấy sự lợi hại của anh a!
Tiêu Thiều Lâm xoay xoay bả vai, đội mũ chiến giáp lên đầu.
Trong nháy mắt, một cỗ sát khí nồng nặc hơn, nhanh chóng tản mát ra khắp bốn phương tám hướng trong chu trăm mét xung quanh, Trần Phong hầu như theo phản xạ mà định với tay bắt lấy khẩu súng nhét vào ở sau thắt lưng.
Khẩu súng Desert Eagle này cũng đang nhét ở sau thắt lưng này của anh, cũng đã từng cùng anh vượt qua khỏi biết bao trậm chiến súng đạn thập tử nhất sinh. Nhưng dưới cỗ sát khí đang bao phủ dày đặc này, thì anh vốn không có cách nào rút khẩu súng này ra nổi cả.
Trần Phong dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về nam nhân đang mặc kính giáp ở phía trước.
Cái thói quen hay cười cợt, luôn trêu đùa của cậu, tựa hồ như đã hoàn toàn biến mất. Lúc này Tiêu Thiều Lâm đang đứng ở trước mặt anh đây, mới đúng là Quỷ Vương của Minh Giới vốn luôn hô phong hoán vũ, hầu như không gì là không làm được——
Đó, chân chính là Hoàng.
Rút ra thanh kiếm dài giắt ở trên lưng, Tiêu Thiều Lâm chém một cái vào khoảng không đối diện với cánh cửa lớn của biệt thự. Lập tức, vang lên một tiếng ‘oành’, cánh cửa liền bị chém ra hai nửa, bị đánh bay đi, để lộ ra một lối đi tăm tối ở phía sau.
– A. Che giấu đến thật kín đáo nha.
Tiêu Thiều Lâm khinh thường nói một câu, thanh kiếm dài dựng thẳng ở trước ngực, thấp giọng, quát lên:
– Phá!
Lối đi tăm tối kia liền giống như mảnh kính to bị đập, mà vỡ nát ra từng khối một, lập tức lộ ra một căn phòng khách có đèn đuốc sáng trưng.