Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 17: Đệ nhất trọng thiên (3)


Đọc truyện Linh Vũ Cửu Thiên – Chương 17: Đệ nhất trọng thiên (3)

Một bóng đen đột nhiên từ bên trái cửa ngõ vọt ra rất nhanh, vừa vặn đúng vào xe ngựa, nhanh tới mức làm cho mã phu Emi cũng không kịp phản ứng!

A!

Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên thảm thiết, cái tên lỗ mãng đột nhiên lao ra bị đụng ngã xuống mặt đất, Emi sợ quá nhanh chóng kéo dây ngựa ngừng xe lại.

Sau khi bình ổn xe ngựa, hắn lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, vừa tiến tới đỡ người bị ngã dậy, vừa run giọng hỏi:

-Tiểu nhị, ngươi thế nào?

Emi là mã phu của Hàn gia thuê, năm nay tuy rằng chưa qua hai mươi tuổi, thế nhưng thời gian đánh xe ngựa cho Hàn gia cũng gần năm năm rồi, nhưng chưa một lần gặp phải chuyện này.

Nghĩ tới hậu quả đâm chết người, hắn vươn tay ra không khỏi hơi chút run lên.

Bởi vì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hàn Phi đang ngồi trong thùng xe cũng bị cắm đầu tới trước từ trong thùng xe rơi ra ngoài. Hắn vừa nhảy xuống đất thì phát hiện ra trong ngõ có hai bóng người chạy ra đồng thời nhằm tới Emi.

Tuy rằng sắc trời còn tối, nhưng mà Hàn Phi liếc mắt một cái cũng phát hiện ra hai người này không phải là người lương thiện gì.

Hai người một cao một lùn, ăn mặc bì giáp thông thường nhất của người mạo hiểm, trong tay đều cầm một cây gậy bằng gỗ thô, đồng thời trên mặt đều bịt một chiếc khăn che mặt màu đen, chỉ lộ ra đối mắt cùng cái cằm.

Chặn đường cướp sao? Một ý niệm không hay nổi lên trong đầu của Hàn Phi, hắn gấp giọng nói rằng:


-Emi, cẩn thận!

Chỉ là Hàn Phi nhắc nhở vẫn còn chậm, Emi vừa khom lưng định đỡ người nằm dưới đất lên, cái người mạo hiểm vóc dáng thấp đã tiến tới phía sau hắn, nhấc cái gậy lên nện thẳng vào ót của Emi.

Thình thịch! Một thanh âm vang lên, Emi hừ một tiếng rồi nhanh chóng ngã xuống đất, mà người đang nằm dưới đất do vừa va chạm với xe ngựa cũng nhanh chóng bật dậy.

Hàn Phi rất thời đảo một ngụm lương khí, thủ pháp đánh người hôn mê của tên mạo hiểm thấp này, tuyệt đối ổn, chuẩn, ngoan, hiển nhiên không phải là gà mờ rồi. Truyện “Linh Vũ Cửu Thiên ”

Sau khi đánh bất tỉnh Emi, ba gã mạo hiểm này phi thường ăn ý vây Hàn Phi vào giữa.

-Không được đánh ta, ta cho các ngươi tiền…

Hàn Phi thất kinh lùi về sau mấy bước, cả người run run móc từ trong y phục ra một túi tiền, đưa thẳng tới cho người mạo hiểm hơi cao đằng trước.

Tên người mạo hiểm kia lúc đầu sửng sốt, gậy gỗ vừa giơ lên lập tức hạ xuống, cười ha hả, đưa tay lấy túi tiền của Hàn Phi.

Cũng không biết là còn sợ chuyện gì, Hàn Phi nhẹ nhàng buông tay, cái túi tiền nhất thời rơi xuống, ánh mắt tên mạo hiểm cũng nhìn theo túi tiền rơi xuống.

Nhưng hắn không ngờ tới, lúc này, vẻ kinh hoàng đã biến mất trên mặt Hàn Phi, hơn nữa trên mặt thiếu niên này còn hơn một chút dữ tợn!

Phốc!

Lúc tâm thần của người mạo hiểm cao lớn bị túi tiền đang rơi xuống đất hấp dẫn, Hàn Phi đột nhiên bay người lên tung một cước, hung ác độc địa không gì sánh được mà đá vào chỗ hiểm của hắn.

Một đòn này, cũng rất ổn, chuẩn, ngoan, đồng thời còn ngưng tụ toàn thân khí lực của Hàn Phi.

Sau đó một khắc, Hàn Phi hầu như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn nơi chỗ hiểm của đối phương.

Người mạo hiểm cao lớn làm sao có thể người con cừu non chết nhát này tự nhiên lại biến thành hung lang. Hắn bị đánh trúng chỗ hiểm, hai mắt trợn tròn, ôm lấy hạ thân ngã xuống mặt đất, mồm há hốc đau tới mức không thể kêu lên thành tiếng.

-Người đâu, có cường đạo à!

Hàn Phi vừa đánh lén thành công liền xoay người bỏ chạy, đồng thời cũng lớn tiếng kêu lên.

Tuy rằng hiện giờ Hàn Phi đã tu luyện thành công đệ nhất trọng của “Huyền môn sinh tử quyết” thế nhưng chưa có tiến vào cảnh giới thứ hai là ngưng khí thành hình, cũng không có cách nào dùng chân khí để tấn công cùng phòng ngự cả, nhiều lắm chỉ tăng cường thêm một chút khí lực cùng lực lượng mà thôi.

Hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên mới mười ba tuổi, chống lại ba gã mạo hiểm thân thể khỏe mạnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú tự nhiên không có phần thắng nào cả, cho dù là đã ám toán thành công một người trong đó.


Từ khi Hàn Phi đá bay tiểu đệ đệ của người mạo hiểm cao lớn tới khi hắn xoay người chạy trốn, chỉ phát sinh trong một thời gian cực kỳ ngắn. Hai người còn lại đang vây quanh xe ngựa cũng hơi ngây người ra một chút, nhưng mà lập tức phản ứng lại mà đuổi theo.

-Không được chạy!

-Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!

Hàn Phi vừa mới chạy được hơn mười thước thì cảm thấy tiếng gió thổi gào thét bay tới phía sau, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức dừng chân lại, đồng thời xoay người về phía sau giơ cánh tay trái lên, vừa vặn chặn cái gậy gỗ của đối phương đập xuống.

Răng rắc! Hàn Phi nghe thấy thanh âm xương cánh tay của mình bị đập gãy, cơn đau đớn không gì sánh được truyền từ trên cánh tay tới óc.

Nhưng mà sau đó, hắn cũng nhìn thấy được người mạo hiểm thấp người đang truy đuổi mình phía sau, đối phương truy kích với tốc độ khá nhanh.

Thấy Hàn Phi dừng lại lấy cánh tay ngăn chặn một kích của mình, người mạo hiểm thấp bé có chút kinh ngạc, thình lình Hàn Phi nhấc chân đá tới hạ thể của đối phương, lại là một chiêu rất âm độc!

Người mạo hiểm thấp lùn căn bản không ngờ Hàn Phi lại hung hãn tới như vậy, liều mạng để cánh tay bị gãy cũng muốn đá hắn một cước. Hơn nữa Hàn Phi vốn rất thấp, cho nên bất ngờ không kịp đề phòng mà giống như đồng bạn của mình, hạ thể nặng nề trúng một cước.

Nhưng mà hắn so với người mạo hiểm cao lớn lúc trước vẫn còn may mắn hơn một chút. Bởi vì cước đầu tiên của Hàn Phi lực sát thương mạnh tới mức nào có thể biết, một cước vừa rồi lực lượng tập trung lên chân không đủ, dưới tình huống này, cũng không thể làm cho đối phương chịu thương tổn quá lớn được.

Cho dù là như vậy, tên mạo hiểm vãn đau đớn tới mức cong người, ngay cả gậy cũng không cầm được mà làm rơi xuống mặt đất.

-Pà *** mày…


Người mạo hiểm thấp lùn vừa mới xổ một câu thô tục ra khỏi miệng, Hàn Phi bỗng nhiên đầu đập mà mặt hắn, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Vóc người của đối thủ này so với Hàn Phi chỉ hơi cao hơn, dưới tình huống khom lưng cúi đầu thì vừa vặn đụng phải Hàn Phi!

Người mạo hiểm thấp lùn đầu nhất thời bị đụng phải, bật ngửa về phía sau, máu bắt ra khỏi lỗ mũi, câu chửi cũng không thể tiếp tục được nữa.

Mà Hàn Phi cũng không tốt hơn chút nào, đầu hắn đánh vào mặt đối phương, hàm răng đối thương đập vào đầu hắn làm cho máu đỏ chảy ròng ròng xuống mặt. Truyện “Linh Vũ Cửu Thiên ”

Ở phía sau, người mạo hiểm thứ ba, cũng là người cố ý chạm vào xe ngựa ngã xuống đất, đang vọt tới.

Trong tay hắn vốn không có vũ khí gì, vừa nhìn thấy đồng bọn thứ hai cũng phải chịu đau đớn, cơn tức giận làm hắn rút một con dao găm sáng loáng từ bên hông ra.

Hàn Phi rùng mình, lập tức thối lui về phía sau.

Trước sống chết, hắn dùng khinh công, nhưng mà nội lực không đủ, cho nên chỉ thể lùi lại phía sau hơi nhanh một chút thôi.

Hàn Phi cũng không trông cậy vào việc này có thể tránh được truy kích của đối phương, hắn mong muốn tận lực kéo dài thời gian một chút mà thôi.

Trong cuộc chiến sinh tử này, không có chân khí nội kình duy trì, bất luận chiêu thức kỳ diệu gì cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Hàn Phi chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chém giết giang hồ trước đây của mình mà cố gắng tìm kiếm một chút sinh cơ mà thôi.

Người mạo hiểm thứ ba quơ dao găm vọt tới


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.