Linh Sát

Chương Q.2 - Chương 2: Tu Luyện Đấu Khí


Bạn đang đọc Linh Sát: Chương Q.2 – Chương 2: Tu Luyện Đấu Khí


Hiện tại ca ca trên danh nghĩa này là người duy nhất nàng có thể dựa vào, nếu như Sở Hiên xảy ra chuyện, như vậy cuộc sống sau này của nàng khẳng định không tốt. Trải qua ba tháng tĩnh dưỡng cùng điều trị, Sở Lạc Lạc vốn bản tính đạm mạc trong lòng cũng có chút gấp gáp. Tuy rằng nàng đã chấp nhận sự thật nàng tá thi hoàn hồn nhưng là cái thân thể này cũng quá yếu ớt rồi. Mấy ngày qua nàng vô số lần nhớ tới phòng thí nghiệm bí mật bên trong Huyết Sắc Chi Lâm, nhớ tới những cuốn sách cổ ma pháp trân quý của nàng, còn có Vân Khuynh mà nàng dốc hết tâm huyết sáng tạo ra, trong lòng thật đau a!
Chạng vạng ngày hôm sau, trên bàn cơm, Sở Hiên một bên cắn từng miếng, từng miếng bánh nướng, một bên uống canh, Sở Lạc Lạc bất động thanh sắc nhìn Sở Hiên, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một kế.
Sở Hiên vốn dĩ đang ăn hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của muội muội, nghi hoặc nhìn Sở Lạc Lạc chưa ăn một miếng nào.
“Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy?” Sở Hiên nuốt xuống đồ ăn trong miệng, có chút lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là thân thể không thoải mái?”
Sở Lạc Lạc làm bộ dạng có chút ngượng ngùng mở miệng quanh co nói: “Ca ca, ngươi … ngươi có phải có một số chuyện gạt ta?”
Sở Hiên nghe được lời muội muội trong lòng nổi lên kinh hãi, vội vàng xua tay đáp: “Lạc Lạc, ngươi nói gì vậy, ca ca làm sao có thể gạt ngươi cái gì đâu, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ha ha … ha ha…”

Nhìn đôi tai đỏ ửng của Sở Hiên, Sở Lạc Lạc trong lòng nghĩ, cái tiểu hài tử này khi khẩn trương đôi tai đều đỏ lên, chính mình lại không thể vạch mặt hắn, còn phải giả trang ngây thơ vô tội, thực sự quá vô sỉ. Tự mắng chính mình một phen xong, Sở Lạc Lạc nói: “Đêm qua…”
Sở Hiên nghe tới hai chữ này trong lòng nhảy lên một chút, đôi tai lại càng đỏ, Sở Lạc Lạc cười thầm nói: “Ta hôm qua ngủ không ngon, dường như nghe được thanh âm từ cửa phòng ca ca …”
“Ha ha…” Sở Hiên cười gượng một tiếng, kích động cắn một miếng bánh lớn.
“Ca ca, ngươi là đang yêu có phải không?” Sở Lạc Lạc vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“Khụ! Khụ!” Sở Hiên còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào nghe nói vậy thiếu chút nữa nghẹn chết, hắn cố gắng nuốt miếng bánh xuống, thốt ra: “Cái gì … Cái gì?!”
Sở Lạc Lạc mở to mắt vô tội nhìn ca ca nói: “Chẳng lẽ không phải ca ca nửa đêm ra ngoài hẹn hò sao?”

“Này … Này …”
“Ca ca, ngươi thẹn thùng cái gì, chị dâu tương lai của ta là ai vậy?” Sở Lạc Lạc hưng phấn hỏi “Là Tiểu Lỵ mắt to, hay là Ny Ny ôn nhu? Hoặc là…”
Thấy tình hình hoàn toàn không giống như tưởng tượng của mình, Sở Hiên có điểm dở khóc dở cười, nghe muội muội ngây thơ cơ hồ đem tất cả cô nương trong thôn độ tuổi tương đồng đều kể ra, thật không hiểu nên nói nàng ngây thơ hay là trưởng thành sớm mới tốt đây.
“Khụ!” Sở Hiên đánh gãy lời Sở Lạc Lạc nói: “Kỳ thật ca ca bất quá cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt cho nên ra ngoài tản bộ thôi.”
“Thật không?” Sở Lạc Lạc bộ dáng có chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, ca ca lừa ngươi làm gì…”
Nhìn ánh mắt muội muội vẫn là có chút nghi ngờ, Sở Hiên đành phải nói: “Nếu ngày sau ca ca có nữ tử mình yêu thích nhất định nói cho ngươi đầu tiên.”

Bữa cơm chiều khiến cho người ta bất an cuối cùng cũng ở lời cam đoan bất đắc dĩ của Sở Hiên mà kết thúc.
Sở Lạc Lạc thật sự cho rằng Sở Hiên nửa đêm đi gặp tình nhân sao? Đương nhiên không phải, tuy rằng ở chung mới có vài ngày, Sở Lạc Lạc đối với vị ca ca trên danh nghĩa này tương đối hài lòng. Nhưng là phải gọi một cái đứa nhỏ mười lăm tuổi là ca ca trong lòng khó tránh khỏi có chút không cam lòng. Lần này bất quá cũng chỉ là tìm một cơ hội trêu cợt Sở Hiên mà thôi, bị một cái tiểu hài tử chiếm tiện nghi, nàng cũng phải khiến cho tiểu hài tử này trả giá một chút đi.
Đêm khuya, Sở Hiên theo thường lệ ra khỏi phòng, lần này hắn cũng không lập tức rời đi mà lén lút đẩy cửa phòng Sở Lạc Lạc, nhìn thấy muội muội ngủ say trên giường, hắn lúc này mới yên lòng.
Ngay tại khi Sở Hiên xoay người rời đi, thiên hạ ngủ trên giường bỗng mở to đôi mắt giảo hoạt.
Hôm nay bầu trời đêm không có ánh trăng, chỉ có những ngôi sao ảm đạm, Sở Hiên xuyên qua thôn trang đi về ngoại ô phía bắc, cuối cùng dừng lại ở chân một ngọn núi.
“Thiếu gia, ngài đã tới.” Thanh âm hùng hậu truyền tới, trong giọng nói mang theo tôn kính, thì ra nơi này còn có một người khác.
Sở Hiên vuốt cằm nói: “Thanh Diệp, chúng ta bắt đầu thôi!”

Thanh Diệp?! Người này đúng là thợ rèn Thanh Diệp trong thôn, giờ phút này tại sao thân phận của hắn và Sở Hiên lại đảo ngược thế này. (Chỗ này ta dịch hơi khó hiểu, giải thích một chút, theo như mọi người biết Sở Hiên là nhân viên là thuê cho tiệm rèn của Thanh Diệp nói cách khác Thanh Diệp là chủ, Sở Hiên là tớ thế nhưng hiện tại thân phận của hai người giống như bị đảo ngược, Sở Hiên là chủ, Thanh Diệp là tớ.) Không, là càng thêm tôn trọng, chỉ qua thái độ khiêm nhường khi xưng hô “thiếu gia” liền biết. Nói như vậy, thường ngày Sở Hiên đến chỗ Thanh Diệp làm nhân viên cũng chỉ là ở ngoài mặt mà thôi. Người ẩn thân cách đó không xa trong một bụi cỏ cao bằng nửa người khi nhận ra điều đó có chút tức giận, xem ra nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ cái người mà nàng gọi là ca ca này nha!
“Được, thiếu gia.” Thanh Diệp cung kính nói “Lý thuyết mấy ngày hôm trước ta nói người còn nhớ rõ phải không?”
“Đương nhiên.” Sở Hiên đáp, giọng diệu cùng với cách nói chuyện so với ngày thường đều không giống “Cấp bậc kiếm sĩ ở Thánh Vân đại lục phân chia thành: Kiếm Sĩ Học Đồ, Sơ Cấp Kiếm Sĩ chia làm chín giai, Trung Cấp Kiếm Sĩ chia làm chín giai, Cao Cấp Kiếm Sĩ chia làm chín giai, sau đó là Sơ Cấp Kiếm Sư, Trung Cấp Kiếm Sư, Cao Cấp Kiếm Sư, Đại Kiếm Sĩ, Đại Kiếm Sư, mà phía tên Đại Kiếm Sư là Kiếm Thánh, cuối cùng là Kiếm Thần. Chỉ có đạt đến Cao Cấp Kiếm Sĩ mới có thể tu luyện đấu khí. Mà tu luyện đấu khí trụ cột chính là cảm giác đấu khí gọi tắt là ‘Nguyên’, tụ tập đấu khí gọi tắt là ‘Ngưng’. Ta trước mắt là đang tu luyện ‘nguyên’…”
Nghe lời nói như thế Sở Lạc Lạc trong lòng có chút kinh ngạc, thì ra là tu luyện đấu khí, khó trách muốn tới loại địa phương trống trải như thế này. Tuy rằng kiếp trước nàng là một cái ma pháp sư nhưng mà đối với phương thức tu luyện của kiếm sĩ cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng là những cái nàng biết cũng chỉ là một chút lí thuyết cơ bản, chưa bao giờ tiếp xúc với nội dung thực tế tu luyện.
Bởi vậy Sở Lạc Lạc biết địa phương trống trải có lợi cho tu luyện đấu khí. Ma pháp và đấu khí là hai loại lực lượng giống nhau về trạng thái nhưng thuộc tính lại vô cùng khác nhau. Ma pháp sư tu luyện tinh thần lực để khống chế nguyên tố cho nên phải mượn lực lượng của thiên nhiên còn người tu luyện đấu khí tuy cũng là không ngừng nâng cao thực lực nhưng tất cả đều phát ra từ chính thân thể của bọn họ. Nhưng là khi tu luyện đấu khí cần phải có một điều kiện tiên quyết chính là ở giai đoạn sơ cấp cảm giác đấu khí, cần phải để cho cảm giác của thân thể hòa thành một với thiên nhiên, cảm thụ nguyên lý của thiên địa giữa thiên nhiên, bởi vậy cho nên cần một nơi trống trải để tăng cảnh giới. Sở Hiên đã bắt đầu tu luyện đấu khí vậy có nghĩa là hắn đã đạt tới trình độ Cao Cấp Kiếm Sĩ. Sở Hiên đứng thẳng, thả lỏng thân thể, hắn nhắn chặt hai mắt, hiển nhiên là tập trung tinh thần để cảm giác đấu khí. Nhìn nơi này, Sở Lạc Lạc cho rằng chính mình nên rời đi bởi vì nàng đã biết được bí mật của ca ca, nếu lưu lại lâu e rắng sẽ bị phát hiện.
Sở Lạc Lạc chậm rãi lui lại, dưới chân không cẩn thận đá phải một viên đá nhỏ, nguy rồi! Nàng cư nhiên thật sự bị lộ! Sở Lạc Lạc buồn bực nghĩ.
“Người nào?!” Thanh Diệp quát một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.