Đọc truyện Linh Phong Địch Ảnh – Chương 7: Bát phương phong vũ
Lão hòa thượng cố nén tiếng thở dài :
– Mấy vị Lạt ma đó cực kỳ hung hăng, vạn nhất kiếm ra người này thì làm thế nào?
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười bảo :
– Hết sức giản đơn, cho bọn hắn nhất tề siêu thăng về thế giới Tây phương cực lạc.
Lão hòa thượng vội tuyên Phật hiệu :
– A di đà Phật, chẳng lẽ người đó còn hung ác hơn mấy tên Lạt ma kia sao?
Kim Phi Hùng liền đứng dậy :
– Cho nên kẻ phàm tục này mới nói thượng nhân không cần phải lo lắng.
Nói đoạn, chàng lập tức vòng tay thi lễ :
– Tại hạ không thể làm được, xin cáo từ!
Chàng biết mấy vị Lạt ma đó chính là cao tăng của Thiên Long tự. Nếu như họ kiếm quái nhân trả thù, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, lao đầu vào tử lộ mà không biết.
Lão hòa thượng lắc đầu thở dài :
– Phật môn là nơi tịnh địa, đâu phải là nơi tranh đấu, chém giết. Cái này… thì… thì phải làm sao?
Kim Phi Hùng nghe nói vậy, bèn âm thầm nghĩ :
– “Ta tuy không thể ngăn trở một trận tai kiếp dữ dội, song cũng phải hạn chế đến mức tột cùng, không cho nó liên quan tới bản thân mới phải.”
Thình lình, chàng nghe lão hòa thượng gọi lớn :
– Mong công tử hãy dừng bước, lão nạp còn chưa nói hết.
Kim Phi Hùng liền dừng chân đứng lại :
– Thượng nhân còn có điều chi dạy bảo?
Lão hòa thượng nghiêm giọng hỏi :
– Công tử vô tình lạc bước đến bản tự hay là cố ý đến tìm kiếm người ở tiểu lầu sau bản tự?
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Thượng nhân bất tất đa nghi thái quá, trong lúc vô tình tại hạ lạc bước đến quí tự. Nếu như có điều bất tiện, tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây.
Lão hòa thượng bật thở dài :
– Bần tăng không hề có ý hối thúc công tử phải rời khỏi đây, chỉ vì mấy ngày nay giang hồ đồn đại rằng cao đồ của phái Võ Đang là Quyền Kiếm Song Tuyệt mất mạng ở Kim Lăng, Chưởng môn giáo phái Võ Đang đang thập phần tức nộ, phái đi một số đông cao thủ đi khắp giang hồ tìm kiếm hung thủ đã ra tay giết người.
Kim Phi Hùng cất giọng cười lớn :
– Thì ra là thế. Tại hạ cũng nói thật cho thượng nhân biết, tại hạ chính là kẻ đã giết chết Quyền Kiếm Song Tuyệt, không hề sợ bọn họ tìm đến báo thù, bởi vì Quyền Kiếm Song Tuyệt Tăng Vân Hạc đã tự đâm đầu vào tử lộ.
Vẻ mặt lão hòa thượng vô cùng kinh ngạc :
– Công tử chính là Thanh Y Tu La sao?
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :
– Không sai. Giang hồ tuy liệt tại hạ vào hàng Tứ đại ma tôn, nhưng tại hạ không phải là loại tà ma chuyên giết người vô cớ.
Vẻ mặt lão hòa thượng cố làm ra vẻ trầm tĩnh, nhưng trong bụng vạn phần kinh sợ.
Kim Phi Hùng đoán biết tâm trạng của lão, nên cất tiếng cười lớn :
– Thượng nhân không cần khiếp sợ như vậy, tại hạ sẽ rời khỏi nơi đây ngay tức khắc, để tránh gây thêm phiền hà cho quí tự.
Nói xong, chàng vòng tay thi lễ bước ra ngoài cổng chùa.
Lão hòa thượng thấy chàng đã bước ra khỏi chùa, miệng không ngớt lớn tiếng niệm Phật hiệu.
Kim Phi Hùng đi ra khỏi Bích Vân thiền tự, thuận theo đường lớn chạy vào trong thành, chàng cảm thấy vô luận thế nào đi nữa, cũng phải kiếm được chiếc hoa thuyền của Bạch Lãnh Thu để gặp Bạch Nghĩa và Tử Quyên, rồi mới thuê thuyền đi ra ngoài biển, chàng vừa cất bước đi vừa thầm nghĩ vị hòa thượng đó tại sao lại biết đến danh hiệu Thanh Y Tu La, mà lại còn biết phái Võ Đang đang phái người đi báo thù.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất là lão hòa thượng đó cũng là người trong giới võ lâm, nên mới biết nhiều chuyện trong giang hồ võ lâm như vậy.
Kim Phi Hùng đưa mắt tìm kiếm trên mặt sông Tần Hoài, cuối cùng đã nhìn thấy hoa thuyền của Bạch Lãnh Thu, thế là ngay tức khắc chàng tung mình tới nhảy vọt lên trên đầu thuyền.
Chợt thấy lão gia nhân Bạch Nghĩa đang đứng ngây người trên sàn thuyền, thấy Kim Phi Hùng đến giọng lão hết sức vui mừng :
– Công tử à, lão nô đang mong đợi công tử đó.
Kim Phi Hùng vội hỏi :
– Từ ngày ta rời thuyền đến nay có chuyện gì xảy ra nữa không?
Bạch Nghĩa ôn tồn đáp :
– Xin mời công tử vào trong thuyền dùng nước đã.
Kim Phi Hùng thấy vẻ mặt của lão có vẻ sầu muộn, biết rằng tất có việc đã xảy ra, vội vã bước vào trong thuyền.
Bạch Nghĩa lớn tiếng gọi :
– Tử Quyên, Kim công tử đã trở lại, mau pha cho công tử một bình trà thượng hảo hạng.
Kim Phi Hùng vội lên tiếng ngăn lại :
– Không cần đâu.
Chàng ngước mắt nhìn quanh tứ phía, thấy cách bài trí trong khoang thuyền giống hệt như lúc Bạch Lãnh Thu có mặt trên thuyền, song chỉ thấy vật mà không thấy người, trong lòng chàng bỗng cảm thấy trống vắng như vừa đánh mất một vật gì đó.
Không bao lâu, Tử Quyên bưng một mâm trà vào trong khoang thuyền, đoạn lên tiếng :
– Xin mời công tử dùng trà.
Kim Phi Hùng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chàng thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Tử Quyên đã gầy đi nhiều, bất giác chàng âm thầm buông tiếng thở dài.
Tử Quyên khẽ liếc nhìn chàng, đoạn hỏi :
– Mấy hôm nay công tử đi đâu vậy?
Chàng đáp lại một cách mơ hồ :
– Đi nghe ngóng hỏi thăm về Trường Xuân đảo, nghe nói cuối năm phong ba bão táp sóng to gió lớn trên biển, không tiện cho việc đi ra biển.
Tử Quyên liền tiếp lời :
– Đúng vậy, tiểu thư cũng nói như vậy đó.
Kim Phi Hùng cực kỳ kinh ngạc :
– Cô nương nói cái gì hả? Chẳng lẽ đã có tin tức của tiểu thư rồi hay sao?
Tử Quyên nhẹ nhàng gật đầu :
– Có người chuyển đến phong thư này, công tử hãy xem.
Nói đoạn, nàng đưa cho Kim Phi Hùng một cuộn giấy trắng, trên đó có viết mấy hàng chữ :
“Mấy chữ viết cho Tử muội biết tin, ta đã quyết định theo Lăng cô nương và Tô cô nương ra ngoài biển, khi nhận được thư này, muội cùng với bá bá nhanh chóng trở về cố hương. Nếu như có gặp Kim công tử, hãy nói cho chàng biết phong ba trên biển rất lớn, không thể mạo hiểm đi ra biển được. Nếu như nhất định đi thì khuyên chàng phải đợi đến mùa xuân năm sau.”
Tự tích ngay hàng thẳng lối, nét chữ mềm mại, mới thoáng nhìn đã biết thủ bút của nữ nhân.
Tử Quyên thấy chàng trầm ngâm không nói, vội lên tiếng :
– Nét chữ này chính là thủ bút của tiểu thư đó, mấy bữa trước, tiểu tỳ và Bạch bá bá đang hết sức lo lắng, chợt tiếp nhận được phong thơ này mới tạm yên tâm.
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Phong thư này do ai mang đến?
Tử Quyên liền đáp :
– Lúc sập tối ngày hôm qua, tiểu tỳ và Bạch bá bá ở dưới khoang, bất ngờ nghe tiếng chuông đồng reo lên, vội chạy vào trong khoang thì đã thấy phong thư này rồi.
Kim Phi Hùng đột nhiên giậm chân xuống sàn thuyền :
– Đồ chết tiệt!
Tử Quyên vô cùng kinh hãi, hai mắt mở to, giọng run run :
– Lẽ nào có điều chi không phải?
Kim Phi Hùng lắc đầu nói :
– Ta không có ý đó, bữa hôm đó khi tiểu thư các ngươi bị bắt cóc, nếu như không có cái lũ đạo tặc đó đến quấy rầy thì chúng ta có thể đuổi kịp hai hoa thuyền trước mặt rồi.
Tử Quyên lập tức tiếp lời :
– Phải đó, đáng tiếc là chúng ta đã bỏ qua cơ hội đó rồi.
Kim Phi Hùng thoáng nghĩ ngợi, rồi lên tiếng bảo :
– Tiểu thư các ngươi đã kêu các ngươi trở về nhà, các ngươi hãy mau rời khỏi đây, nơi này lành ít dữ nhiều, sớm rời bỏ nó càng xa càng tốt.
Lão gia nhân Bạch Nghĩa thở dài :
– Tiểu thư chúng tôi là bậc thiên kim khuê các, ngày thường không ra khỏi cửa, bây giờ đi ra ngoài biển lớn, phong ba trùng trùng, lão nô thật chẳng an tâm chút nào.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Có chi mà không yên tâm. Tốt xấu gì thì ta mang nàng về cho lão là được rồi.
Bạch Nghĩa bất giác không khỏi run lên cầm cập, người chợt lạnh toát, lặng im sợ hãi, không dám thốt ra một lời nào nữa.
Tử Quyên bỗng liếc nhìn lên bờ, rồi hạ giọng nói :
– Từ lúc trở về bến này đậu cho đến nay, hình như ngày nào cũng có người nhìn trộm lên thuyền của chúng ta, thật là sợ chết khiếp đi được.
Trong ánh mắt Kim Phi Hùng bỗng ánh lên tia sát khí rợn người :
– Kẻ nào dám cả gan như thế?
Giọng Tử Quyên ngập ngừng :
– Nhưng mà trời tối quá, nên không nhìn rõ đó là ai hết.
Kim Phi Hùng lên tiếng hỏi :
– Có ai lên thuyền hay không?
Tử Quyên lắc đầu :
– Chẳng có ai lên thuyền cả.
Kim Phi Hùng lạnh lùng hừ lên một tiếng :
– Chớ sợ, bọn chúng đến tìm ta đó.
Chàng quay lại dặn dò Bạch Nghĩa :
– Ngày mai lão hãy cùng Tử Quyên đi về cố hương, ta sẽ tự lo liệu việc ra ngoài biển tìm tiểu thư các người. Đến khi thuận gió ta sẽ đi ngay không chậm trễ.
Bạch Nghĩa cúi rạp mình cung kính đáp :
– Lão nô xin tuân mệnh.
Ánh mắt Kim Phi Hùng liếc nhìn lên bờ, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi đột nhiên đứng phắt dậy :
– Ta đi đây!
Không biết chàng dùng thân pháp ảo diệu gì mà thân hình đã vọt thẳng lên không, rồi nhẹ nhàng đáp mình xuống phía trên bờ sông.
Lúc này sắc trời đã vào đầu trống canh, chợt thấy phía trước bờ có một thiếu nữ áo trắng đang đứng dưới ánh tinh quang, chỉ có thể nhìn lướt qua, vị cô nương này thập phần xinh đẹp. Khi chàng chợt nhìn lên, trong lòng không khỏi bấn loạn, liền hấp tấp phóng mình lao tới.
Bạch y cô nương thấy chàng đột nhiên lao về phía mình, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Kim Phi Hùng lên tiếng gọi lớn :
– Cô nương hãy dừng lại một chút, tại hạ có chút việc muốn hỏi.
Bạch y cô nương dường như không nghe thấy, tà áo trắng bay phất phơ trong gió, thân hình hệt như một làn khói mỏng, bay xẹt về phía trước, bước chân lướt đi cực kỳ lanh lẹ.
Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp nhanh lẹ, hiếm thấy trên giang hồ, song chàng đuổi được một đoạn vẫn thấy còn cách xa cái bóng trắng trước mặt năm, sáu trượng.
Bất giác chàng tức giận quát lên một tiếng, rồi gia tăng tốc lực, thân hình tựa như một luồng điện xẹt nhanh tới trước, trong nháy mắt đã tới gần sát sau lưng bạch y cô nương lạ mặt.
Thiếu nữ áo trắng tuy đã được danh sư truyền thụ, song công lực còn non kém, vừa mới bỏ chạy được một đoạn đã cảm thấy chân lực bị tiêu hao rất nhiều, thỉnh thoảng dừng lại khiến cho tốc độ có phần chậm đi, rồi đột nhiên đứng im không chạy nữa.
Kim Phi Hùng không ngờ nàng dừng lại đột ngột như vậy, cơ hồ hai người sắp chạm mặt nhau, nhưng chàng đã kịp thời đứng lại, giọng nói hấp tấp thở không ra hơi :
– Muội muội, muội chẳng lẽ không nhận ra ca ca đây ư? Mấy năm nay ca ca đã đi tìm muội muội khắp nơi.
Thiếu nữ đột nhiên quay người lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói :
– Đừng gọi ta là muội muội nữa, ta đâu có cái thứ ca ca như ngươi.
Kim Phi Hùng bởi vì phát hiện ra thiếu nữ áo trắng này giống hệt như vị muội muội của chàng đã tìm bấy lâu mà không gặp, nên trong lòng hết sức mừng rỡ, bèn đuổi theo nàng tới cùng. Không ngờ sau khi gặp mặt, lại bị nàng nói một câu lạnh lùng như vậy, khiến chàng ngây người không biết nói sao, đành lẳng lặng bước tới đặt nhẹ tay lên vai nàng, rồi thở dài bảo :
– Muội muội, ta biết mấy năm nay muội muội đã chịu nhiều đau khổ, nhưng mà ta cũng không sung sướng gì hơn…
Thiếu nữ quay đầu lại giọng oán hận :
– Không cần nói nhiều, ta không ngờ ngươi lại biến thành con người như vậy.
Kim Phi Hùng ngơ ngác :
– Ta có làm gì không phải?
Thiếu nữ lạnh lùng :
– Trên giang hồ đi đến đâu cũng giết người, hôm nay lại lao mình vào chỗ hạ lưu, lẽ nào làm như vậy để báo thù hay sao?
Lúc này Kim Phi Hùng chợt hiểu, chàng bật ra tiếng than dài :
– Muội muội đừng hiểu lầm, đó chẳng qua chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Thiếu nữ đột ngột cắt lời chàng :
– Chuyện giết người thì có thể nói là bất đắc dĩ, chẳng lẽ việc đến sông Tần Hoài cũng là bất đắc dĩ sao?
Kim Phi Hùng bình sinh vốn tính lạnh lùng cao ngạo, không thích nói nhiều, nếu như ở bên cạnh người khác cho dù có hiểu lầm chàng cũng không thèm tranh cãi, nhưng lúc này đối mặt với chàng là người bào muội yêu quí lâu năm, cốt nhục tình thâm, chàng không thể không giải thích, bèn nhẹ giọng đáp :
– Bạch cô nương…
Thiếu nữ lập tức chặn lời chàng :
– Ta biết Bạch Lãnh Thu không giống như các ca nữ khác, lại nữa là phận muội muội thì không nên xen vào việc của ca ca mình. Nhưng mà, ngươi có nhớ phụ mẫu của chúng ta chết như thế nào rồi chứ?
Nói đến đây, nàng nhịn không được vội bật lên tiếng khóc. Kim Phi Hùng luống cuống đưa tay đặt lên vai nàng, giọng chàng ôn tồn :
– Muội muội, đừng khóc nữa. Mấy năm nay ca ca lúc nào cũng không quên được hai chuyện đó. Một chuyện là mối thù phụ mẫu chưa báo, còn chuyện kia là đi kiếm muội muội. Ta không có hồ đồ như muội tưởng tượng, trong lòng ta cũng cực khổ như muội muội.
Bao nhiêu cực khổ, nhục nhã trong lòng đều tuôn ra tiếng khóc, đoạn nàng cố nén tiếng khóc, đôi mắt trầm mặc u oán :
– Hai năm nay, ta đến khắp nơi tìm ca ca ta, sau đó mới biết Thanh Y Tu La chính là ngươi. Lại còn liệt vào hạng Tứ đại ma tôn. Lúc đó ta đau khổ không sao tả xiết, ta thật không ngờ ngươi lại có thể biến thành một Ma tôn chuyên giết người như vậy.
Kim Phi Hùng lặng im lắc đầu, rồi mới hạ giọng bảo :
– Phàm một người có võ công, một khi đi vào chốn giang hồ không còn tự chủ được nữa. Có lúc vô hình trung sẽ gây thù kết oán, bởi vì ta không giết người thì người sẽ giết ta. Trừ phi chỉ là con cừu hiền lành để cho người ta xẻ thịt.
Chàng thở hắt ra một hơi, đoạn nói tiếp :
– Muội muội chưa từng gặp, nên không biết phàm sự lấy dĩ hòa vi quí, nhưng đến lúc thì không thể nào làm như vậy được nữa. Lấy chuyện của Quyền Kiếm Song Tuyệt, ban đầu ta không hề chủ tâm giết y, song…
Kim Ngân Thi vội cắt ngang lời chàng :
– Nghe nói Bạch Lãnh Thu đã bị người ta bắt đi, ca ca còn lưu lại trên thuyền làm gì? Mấy ngày hôm nay muội đều ra bờ sông đứng đợi, nên phát hiện rất nhiều cao thủ võ lâm âm thầm mai phục chờ ca ca đó, muội thật không hiểu ca ca lại gây thù kết oán với nhiều người vậy? Lẽ nào ca ca không giết người là không chịu được hay sao?
Nàng càng nói giọng càng trở nên kích động :
– Sau khi song thân chúng ta bị chết thảm, chúng ta đã đau khổ ra sao? Lẽ nào những người bị ca ca giết chết họ không có con cái hay chăng? Con cái của họ cũng hận ca ca đến tận xương tủy, căm hận chỉ muốn nhai thịt lột da ca ca ra mà thôi.
Kim Phi Hùng vẻ mặt đau khổ, lắc đầu lớn tiếng quát :
– Muội muội đừng nói nữa.
Kim Ngân Thi ai oán thở dài, lặng im không nói nữa.
Kim Phi Hùng dường như thấy mình xử sự có hơi thái quá, liền chậm chạp lên tiếng :
– Lời muội nói không có gì sai hết, bất quá là vì huynh muội chúng ta lâu năm không gặp, hãy nói chuyện khác không tốt hơn sao?
Kim Ngân Thi buông tiếng thở dài :
– Tiểu muội xuất hiện trên giang hồ chưa đầy một năm, nhưng toàn nghe thấy những chuyện có liên can đến Thanh Y Tu La. Ca ca có võ công siêu việt như vậy, tại sao không nghĩ đến việc báo thù cho phụ mẫu chúng ta.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Lúc nào huynh cũng không quên được mối thù của song thân chúng mình, nhưng biển người mênh mông, muội bảo ca ca tìm đâu ra manh mối?
Kim Ngân Thi cũng biết vụ công án của song thân không có manh mối, lúc đó niên kỷ của hai người còn quá nhỏ, tuy mỗi người đều gặp kỳ ngộ, luyện được võ công nhưng việc báo thù hủy gia sát phụ không hề có manh mối để tìm kiếm.
Kim Phi Hùng thấy gió đêm đã thổi mạnh, liền bảo nàng :
– Ngân muội, đêm đã khuya rồi, muội nghỉ chân ở đâu, ca ca sẽ đưa muội về.
Kim Ngân Thi lắc đầu :
– Chỗ tiểu muội ở không cho phép nam nhân lưu lại.
Kim Phi Hùng cất tiếng :
– Chúng ta cùng đi về khách điếm. Từ nay về sau chúng ta không được rời xa nhau nữa.
Kim Ngân Thi đáp :
– Tối nay thì không được. Ngày mai chúng ta cùng gặp nhau tại Túy Nguyệt lầu ở trong thành.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Được rồi, ta sẽ đợi muội ở đó.
Hai người đang định chia tay, đột nhiên trong bóng tối vang lên một tràng cười lạnh.
Kim Phi Hùng trầm giọng quát :
– Kẻ nào đó?
Thân hình chàng thoáng nhích động, nhanh lẹ xông tới chỗ phát ra tiếng, thi triển Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp lẹ như luồng điện xẹt, chớp mắt đã cách xa chỗ cũ gần chục trượng.
Chỉ thấy dưới rặng liễu có một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống, đó là một nữ nhân áo hồng, lưng đeo trường kiếm.
Kim Phi Hùng ngẩn người ngạc nhiên :
– Phương giá là ai?
Nữ nhân áo hồng lạnh lùng đáp :
– Ta là ai ngươi không cần biết.
Kim Phi Hùng lại hỏi tiếp :
– Tại sao ngươi lại lén lút nghe trộm câu chuyện của chúng ta?
Nữ nhân áo hồng cười lạnh :
– Trong vòng hai chục trượng này là đất thập phương, ngươi đến được, lẽ nào lại cấm ta đến?
Kim Phi Hùng nhất thời không biết nói sao, đành bực tức hừ lên một tiếng, đoạn quay người bước đi.
Chợt nghe thiếu nữ áo hồng lẩm bẩm tự nói một mình :
– Võ Đang đã truyền Huyền Môn vũ thư ra bên ngoài mời tất cả các môn phái cùng tiêu trừ kẻ đã giết chết Quyền Kiếm Song Tuyệt, vậy mà vẫn còn nói chuyện tình tứ dưới trăng?
Kim Phi Hùng đột nhiên quay phắt lại :
– Ngươi nói cái gì?
Nữ lang áo hồng lạnh lùng lên tiếng :
– Ta tự nói chuyện với riêng ta, can chi đến nhà ngươi?
Trong lòng Kim Phi Hùng tuy hết sức giận dữ, song không tiện phát tác, nên cố gắng nhẫn nhịn quay mặt bỏ đi.
Nữ lang áo hồng lại nói :
– Có người mới thì quên ngay người cũ, Bạch Lãnh Thu thật chẳng có mắt gì cả.
Kim Phi Hùng chợt động lòng, chàng quay mình nhìn lại chỗ cành liễu rũ, thì đã không còn thấy bóng người đâu nữa, thì ra nữ lang áo hồng đã biến mất từ hồi nào.
Lúc này Kim Ngân Thi cũng vừa chạy đến, cất tiếng hỏi :
– Ca ca vừa nói chuyện với ai vậy?
Kim Phi Hùng đáp :
– Một a đầu thô lỗ vận áo hồng.
Vẻ mặt Kim Ngân Thi lộ ra nét kinh dị :
– Nàng nhận biết ca ca hay sao?
Kim Phi Hùng đáp :
– Dường như nàng nhận biết ta.
Kim Ngân Thi trề môi nói :
– Ca ca chuyên môn giao du với bọn tà ma yêu mị không à!
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Muội nói thật là vô căn cứ, ta đâu có quen biết chi với a đầu đó.
Kim Ngân Thi cười hì hì :
– Có quen biết cũng không sao mà, hà tất phải cuống lên như thế.
Đoạn nàng ngước mặt nhìn lên vầng trăng :
– Tiểu muội phải đi đây, ngày mai gặp lại.
Kim Ngân Thi đi rồi, trong lòng Kim Phi Hùng tiếc nuối tựa như mình vừa làm mất một vật gì quí giá, mấy năm nay chàng đi khắp mọi nơi, ra sức tìm kiếm muội muội thân yêu, tới hôm nay dù đã được gặp, song trong lời nói của nàng còn có nhiều điều không thể hiểu và lượng giải cho chàng được. Đặc biệt là chuyện chàng giao thiệp với Bạch Lãnh Thu, nàng có vẻ cực kỳ bất mãn.
Trong lúc vô tình chàng kết giao với Bạch Lãnh Thu, nhưng chẳng biết tại sao chàng lại rơi vào lưới tình của nàng, rồi tự vướng mình vào chuyện đi ra Trường Xuân đảo, lại thêm chuyện gây thù kết oán với phái Võ Đang.
Đối với chuyện ước hẹn đến Trường Xuân đảo, chàng đã ở vào thế cưỡi cọp, nếu như muội muội của chàng biết được chuyện này, tất nàng sẽ không bao giờ cho chàng đến đó, chừng ấy chẳng biết chàng phải giải quyết ra sao. Nhất thời lòng chàng cực kỳ bối rối, đứng lặng hồi lâu mới chậm chạp cất bước đi lên phía trước.
Chàng chợt nhớ ra trong đêm khuya như vầy không cách nào tìm được khách điếm để trọ, bất ngờ trong đầu chàng hiện lên hình bóng của quái nhân nọ, chàng thầm nhủ :
– “Lúc mình rời Bích Vân thiền tự đã không hề nói với lão một lời, bất luận là thế nào mình cũng phải nói một lời từ biệt lão mới phải.”
Thế là chàng triển khai khinh công phóng mình về hướng Bích Vân thiền tự, đi về phía tiểu lầu phía sau tự viện.
Chợt thấy cánh cửa phòng đã mở rộng, hai sợi dây xích sắt khóa chân quái nhân đã bị người dùng nội lực chặt đứt ra làm mấy đoạn nằm dưới sàn nhà.
Tình cảnh trước mắt đã khiến trong lòng chàng chấn động, thầm nghĩ :
– “Quái nhân này chịu giam mình trong ngôi tiểu lầu đã ba chục năm nay, tại sao lại không sớm không muộn, vào đúng lúc này rời khỏi nơi đây. Lẽ nào lão đã gặp nguy hiểm gì chăng?”
Trong mười ngày qua chàng tiếp xúc với quái nhân, trong thâm tâm bỗng nảy sinh ra tình cảm sâu đậm, cho nên chàng rất quan tâm đến quái nhân.
Khi chàng đưa mắt nhìn kỹ ngôi tiểu lầu, chàng không sao phát hiện ra dấu vết gì cho thấy ở đây vừa xảy ra một trận kịch chiến, thì trong lòng chàng cảm thấy an tâm.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài ngôi tiểu lầu vọng lại, lão Phương trượng đã chầm chậm bước vào, đoạn từ từ lên tiếng :
– Lão nạp đoán rằng nhất định ngươi sẽ đến.
Kim Phi Hùng đáp :
– Tại hạ có ý đến thăm Ngộ Phi thiền sư, không rõ thiền sư đi đâu rồi?
Lão hòa thượng hạ giọng niệm Phật hiệu :
– Lão nạp đã truyền pháp dụ cho người ấy vân du rồi.
Kim Phi Hùng vô cùng kinh ngạc :
– Thiền sư đó có đáp ứng không?
Lão hòa thượng mỉm cười :
– Người đó thí phát tại bản tự, nên là đệ tử của bản tự, tự nhiên phải tiếp thụ pháp dụ của bản tòa.
Kim Phi Hùng chợt hiểu :
– Hóa ra là như vậy.
Kim Phi Hùng lại hỏi :
– Người đó có lưu lại những lời gì không?
Lão hòa thượng thâm trầm thở dài :
– Người ấy không nói chi cả, cứ âm thầm rời khỏi bản tự.
Kim Phi Hùng cất tiếng cười lớn :
– Nếu như vậy quí tự có thể yên tâm, không sợ các Lạt ma kia đến quấy rầy nữa.
Lão hòa thượng lại niệm Phật hiệu :
– Bần tăng cũng mong như vậy, song sau này rất khó nói.
Quái nhân đã đi rồi, Kim Phi Hùng cảm thấy không còn lý do gì để lưu lại nơi đây nữa, bèn cất tiếng từ biệt :
– Kẻ phàm này đã quấy rầy thượng nhân, mong thượng nhân lượng thứ. Giờ xin cáo biệt!
Lão hòa thượng đưa mắt nhìn chàng :
– Bảo khí đằng vân trong mình công tử phải nên cất kỹ một chút mới phải, nếu để cho người trên giang hồ nhìn thấy sinh ra lắm chuyện.
Kim Phi Hùng cất tiếng cười vang :
– Thượng nhân không nên đùa cợt, trong mình tại hạ trừ mấy lạng bạc vụn ra, chẳng có gì đáng giá nữa, thì bảo khí ở đâu ra cơ chứ?
Lão hòa thượng mỉm cười :
– Lão nạp không hề lầm lẫn, không thể nào nhìn lầm được.
Lời lão Phương trượng nói quả không sai, Kim Phi Hùng cũng không hề nói dối, chẳng qua là chàng không biết mà thôi, nên chàng cương quyết lắc đầu :
– Thượng nhân nhất định là nhìn lầm rồi.
Lão hòa thượng chợt đổi giọng :
– Công tử có biết Đại Minh thiền sư không?
Kim Phi Hùng thoáng xao đồng, chàng chợt nghĩ tới vị đã cùng đi với Bích Trần đạo nhân nhảy lên hoa thuyền Kỷ La Xuân bữa trước, bèn gật đầu đáp :
– Dường như có gặp một lần.
Lão hòa thượng bảo chàng :
– Người này là bằng hữu lâu năm của Quyền Kiếm Song Tuyệt. Mấy bữa trước đã đến bản tự nói chuyện về chuyến bảo tiêu.
Kim Phi Hùng biết lão hòa thượng muốn nói đến chuyến bảo tiêu của Kim Sư tiêu cục, nên vội nói :
– Thiền sư đó phải chăng đã nói Mật Đà thần châu của Thiên Long tự rơi vào tay của tại hạ?
Lão hòa thượng vội tuyên Phật hiệu :
– Công tử vốn là người minh bạch, anh hào khắp nơi đã tụ tập về Kim Lăng, công tử nên tính toán sắp xếp mọi việc trước đi.
Kim Phi Hùng lắc đầu cười khổ :
– Tại hạ quả thật không có Thần châu, thì cần gì phải tránh mặt họ?
Lão hòa thượng nói :
– Lời của bọn họ cho dù công tử thật sự không lấy, họ cũng không thể bỏ qua, hà huống…
Nói đến đây lão hòa thượng đột nhiên im bặt.
Kim Phi Hùng cười sảng khoái :
– Vừa rồi thượng nhân nhắc đến việc bảo khí lúc này tại hạ mới minh bạch, người chớ nên hao phí tâm cơ, trên người tại hạ xác thực không có Thần châu, bảo châu chi cả.
Lão hòa thượng buông tiếng thở dài :
– Lời lão nạp không phải là hư giả đâu, trên người công tử quả có bảo khí đằng vân, còn có phải là bảo châu hay không thì lão nạp cũng không rõ nữa.
Kim Phi Hùng lạnh lùng cất tiếng :
– Đa tạ thượng nhân đã có lòng quan tâm, tại hạ hành sự chỉ cầu tâm an, tại hạ không có bảo châu, nên không sợ người khác hiểu lầm.
Lão hòa thượng có lòng từ bi quảng đại, muốn tiêu trừ trận hung sát sắp tới, nhưng sự việc đã vượt ra ngoài dự liệu của lão, lão biết Kim Phi Hùng không phải là kẻ dối trá.
Có lẽ chàng không hề có bảo châu trong mình, lòng không khỏi buồn rầu cất tiếng than :
– Mật Đà thần châu là vật trấn sơn chi bảo của Thiên Long tự phái Mật Tông, họ không bỏ qua chuyện này. Hàn Không Không thật là tự chuốc lấy đại họa vô lường.
Lão ngừng một chút, rồi nói tiếp :
– Ba mươi năm trước võ lâm Trung Nguyên gặp phải tai kiếp lớn lao, tinh anh của võ lâm bị giết đi một số lớn, cho nên hôm nay nguyên khí ấy vẫn chưa hồi phục lại được bao nhiêu, còn sát kiếp sắp tới thì thật khó nói trước.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Một viên bảo châu nhỏ xíu như vậy có gì mà quí giá ghê gớm như vậy? Thiên Long tự truy tìm tông tích người trộm Thần châu, nếu như trước đây mà ám sát như vậy thì đó là tự tìm vào chỗ diệt vong.
Lão hòa thượng lại nói :
– Công tử đâu biết chuyện trên giang hồ, cho dù chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt, một khi đã vướng vào vòng ân oán thì sẽ phiền lụy không dứt được, cứ như về chuyện nhỏ nhặt này xem ra liên lụy đến không ít người, võ lâm sẽ xảy ra một trận huyết sát khủng khiếp.
Kim Phi Hùng biết những lời lão nói ra đều là thực tình, nên âm thầm cất tiếng thở dài, chàng chỉ vì nhất thời đa sự dính vào vụ công án này, cho dù bây giờ có giải thích cũng vô ích, đành phải tùy cơ ứng biến mà thôi.
Lúc này tăng nhân trong chùa đã dậy tụng kinh sớm, chàng không tiện lưu lại bèn cáo từ lão hòa thượng, tung mình nhảy ra bức tường phía sau, thuận theo quan lộ đi vào trong thành.
Kim Phi Hùng đi ra khỏi Bích Vân thiền tự, cất bước lao nhanh vào trong thành Kim Lăng, chàng tạm thời gạt bỏ lời cảnh cáo của lão hòa thượng qua một bên, tuy biết rằng chuyến đi này sẽ gặp phiền phức, song chàng cũng chẳng hề để tâm giới bị.
Chàng chỉ mong sớm được gặp lại muội muội của mình, chàng chịu đựng sầu khổ vì bao năm không tìm thấy nàng, nay đã gặp lại chàng rất muốn biết mấy năm qua nàng sinh sống ra sao, chàng hy vọng nhờ muội muội mà chàng biết được manh mối của kẻ đã ra tay sát hại song thân mình.
Kim Phi Hùng cũng biết rõ muội muội tài trí lanh lợi hơn chàng, chỉ cần nhìn thuật khinh công của nàng cũng đủ biết võ công đã được danh sư truyền dạy. Trong tương lai huynh muội liên kết tung hoành giang hồ, nhất định sẽ tìm ra kẻ thù để trả mối uất hận suốt mười năm canh cánh bên lòng.
Bước trên đường mà lòng chàng nặng nề, đầu cúi xuống, chân bước nhanh tựa như lướt đi trên mặt đất, không hề biết rằng trong thành Kim Lăng lúc này phong ba bão táp sắp nổi lên, bao nhiêu hào kiệt, cường đạo khắp các lộ đều đã ở trong bức thành đá.
Trận phong ba này chẳng những là vì trấn sơn chi bảo của Thiên Long tự bị thất lạc, mà còn vì phái Võ Đang muốn báo thù cho Quyền Kiếm Song Tuyệt.
Hơn nữa còn có một chuyện khiến cho giang hồ chấn động vừa được truyền bá ra bên ngoài, võ lâm cũng phải kinh sợ.
Bích Vân thiền tự cách thành Kim Lăng không quá mười dặm đường, chỉ mất khắc sau chàng đã bước chân vào trong thành, điều đầu tiên là chàng tìm đến Túy Nguyệt lầu.
Nơi đây có qui mô rộng lớn, nó là một tửu lầu cực kỳ nổi tiếng nơi thành Kim Lăng, tọa lạc gần ngay nơi thị trấn, việc thương mại cực kỳ phồn thịnh.
Khi chàng vừa bước vào cửa tửu lầu, gặp lúc quá sớm, tửu lầu vừa mới mở cửa, phía trong còn hết sức lộn xộn, ngay cả bếp lửa cũng chưa kịp nhóm lên.
Một gã hầu bàn bước tới nở nụ cười cầu tài, bảo chàng :
– Kính chào khách quan, bây…
(thiếu trang 43- 46)
… phù hợp với hoàn cảnh, thay đổi trang phục đến đây.
Ngân Thi khẽ liếc mắt ra bên ngoài, rồi thấp giọng bảo :
– Có vài kẻ ở bên ngoài có ý không tốt.
Kim Phi Hùng cười lớn :
– Chuyện này ngu huynh đã gặp quá nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả.
Bỗng nhiên hai tiếng ho khan từ ngoài cửa vọng vào, phía ngoài cửa có hai người xuất hiện, một người mặt bự tai to, tuổi trạc lục tuần, còn người kia là một thư sinh trung niên, tay cầm quạt giấy, phục sức theo lối văn nhân, nét mặt cực kỳ giảo hoạt.
Lão già tuổi trạc lục tuần chợt ôm quyền thi lễ :
– Huynh đệ Cố Dương Võ là tiêu đầu của Kim Sư tiêu cực nơi thành Bắc Kinh xin chào công tử.
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :
– Hóa ra là Cố đại tiêu đầu, tôn giá kiếm ta có việc gì?
Cố Dương Võ khẽ ho lên hai tiếng, rồi chậm rãi lên tiếng :
– Tiểu tử nhỏ tuổi không biết gì, nên đã mạo phạm đến tôn giá, huynh đệ tại hạ đến đây mong được chuộc tội.
Kim Phi Hùng cười lớn :
– Hay lắm, hay lắm! Song lệnh lang cũng là kẻ không đến nỗi nào, huynh đệ không nên quá khách khí như vậy, đừng lo, ta đã thả hắn về kinh thành rồi.
Điều này quả nhiên Cố Dương Võ không nghĩ tới :
– Huynh đệ đi đến đây chưa hề gặp hài tử, lời tôn giá nói thực chứ?
Kim Phi Hùng nghiêm mặt :
– Tại hạ không hề có ý lừa dối ngươi đâu.
Cố Dương Võ bình sinh chỉ có một đứa con trai độc nhất, nên vừa nghe xảy ra sự biến ở Kim Lăng, lão đã không ngại đường xa, lập tức đi tới Kim Lăng trong ngày, vừa chợt nghe tin Quyền Kiếm Song Tuyệt bị giết chết, Cố Tử Kỳ bị bắt còn người trong tiêu cục bị ám toán, trong lòng lão như lửa đốt. Lúc này lão cố nén cơn kích động, lên tiếng hỏi tiếp :
– Như vậy có nghĩa là hài tử của tại hạ đã trở về kinh thành rồi sao?
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Tin hay không là tùy ngươi, tại hạ không có gì ân oán với y nữa.
Cố Dương Võ bật ra tiếng thở dài :
– Chỉ tiếc rằng huynh đệ nhất thời ngu muội, đi nhận chuyến bảo tiêu nguy hiểm này, về sau mới biết bảo vật áp tải là Mật Đà thần châu của Thiên Long tự, mà tiểu tử lại không biết trời cao đất dày.
Đoạn lão lại buông tiếng thở dài :
– Quyền Kiếm Song Tuyệt Tăng Vân Hạc hiện tại là môn hạ của phái Võ Đang, bây giờ vì chuyện này mà mất mạng, huynh đệ đây thật không biết phải ăn nói với trưởng giáo phái Võ Đang ra sao.
Mặt Cố Dương Võ cực kỳ ảm đạm, song hai mắt đăm đăm ngó Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng ngước mặt nhìn lên, giọng cười chàng âm trầm :
– Cái này do tôn giá không thấy rõ sự việc đó thôi, tự chuốc lấy ưu phiền vào người. Cứ như lão Thần Thâu Hàn Không Không ở trên giang hồ là đồ xảo trá, nếu như hắn không sợ phiền lụy thì sao lại đến nhờ Kim Sư tiêu cục, đáng tức cười là tôn giá vì tham món lợi lớn, nên đã khinh suất tiếp nhận chuyến bảo tiêu cực kỳ nguy hiểm này, lại thêm những kẻ vô dụng như Quyển Mao Hổ Ngô Dũng, y chỉ biết dựa thế của Kim Sư tiêu cục gây ra lắm việc bại hoại, bức hiếp lương dân, cho những kẻ như vậy đi bảo tiêu thì làm sao mà thành công cho được?
Cố Dương Võ gật đầu :
– Thật chí lý, song huynh đệ hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.
Kim Phi Hùng lại cất tiếng :
– Ta không hề có chủ tâm giết chết Quyền Kiếm Song Tuyệt, chỉ vì y đã bức bách ta thái quá mà thôi.
Cố Dương Võ khẽ gật :
– Tất cả đều do tiểu tử có điều không phải, đã mạo muội làm điều không nên làm, song nơi đó quá hỗn tạp, còn xảy ra chuyện hiểu lầm là vì tiểu tử nên Tăng hiền đệ mới xuất đầu lộ diện.
Kim Phi Hùng hừ lên một tiếng :
– Tại hạ ban đầu không biết tiêu cục của tôn giá bảo tiêu vật gì, mà do hai tên bại hoại trên giang hồ là Kim Đầu Đà Lưu Hành và Táng Môn Thần Đặng Thông bức bách lệnh lang đến lấy Thần châu trong tay tại hạ, lúc đó tại hạ mới ra tay trừng phạt bọn chúng.
Cố Dương Võ hấp tấp hỏi :
– Thần châu không ở trong người tiểu tử hay sao?
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Tại hạ không biết Mật Đà thần châu có trong mình lệnh lang hay không, nhưng mà lúc đó nếu không lưu giữ lệnh lang lại thì Táng Môn Thần sẽ chẳng chịu tha cho lệnh lang đâu.
Văn nhân trung niên đi cùng với Cố Dương Võ chợt chen ngang vào câu chuyện :
– Miệng tôn giá nói là không có đoạt Mật Đà thần châu, nhưng thân hình tôn giá có ánh bảo khí của Thần châu, thử hỏi ánh châu quang đó từ đâu mà có?
Ánh mắt của Kim Phi Hùng chiếu ra sát khí nhìn thẳng vào người văn nhân vừa lên tiếng :
– Ngươi là cái đồ quái quỷ gì vậy? Dám mở miệng nói láo trước mặt ta.
Văn nhân nọ chạm phải tia mắt sắc như dao, trong lòng kinh hãi vô cùng, văn nhân này có ngoại hiệu là Đàm Tiếu thư sinh, vẻ mặt y cực kỳ gian xảo, tuy không trực diện gây sự với chàng, nhưng cũng không chịu nhận lời quở trách của chàng, y bực dọc lên tiếng :
– Tiểu sinh đây có phải là kẻ nói láo hay không, điều đó thì tôn giá tự khắc hiểu.
Cố Dương Võ từ lúc khai trương Kim Sư tiêu cục đến nay, do lão xử sự vô cùng khéo léo, không hề để đụng chạm đến ai, song thực tình lão cũng có mấy thành công lực, nên việc làm ăn cực kỳ thuận buồm xuôi gió, không hề xảy ra tranh đấu với bất kỳ cao thủ võ lâm nào.
Chẳng ngờ chuyến bảo tiêu cho Hàn Không Không đã gây lên trận phong ba trong giang hồ võ lâm, điều thứ nhất là chạm vào Thiên Long tự.
Nên biết rằng Thiên Long tự là chủ lưu của phái Mật Tông nơi Tạng thổ, thế lực rất lớn, làm sao tiêu cục của lão có thể đương đầu nổi.
Thứ nữa là phái Võ Đang, phái Võ Đang là tinh hoa phát nguyên của kiếm phái Nam Tông, môn hạ của Võ Đang ở khắp thiên hạ. Quyền Kiếm Song Tuyệt bị mất mạng vì chuyến bảo tiêu, nên lão cũng chẳng biết phải ăn nói với trưởng giáo của phái Võ Đang ra sao.
Tiếp nữa là Cố Tử Kỳ, con trai độc nhất của lão đã lọt vào tay Thanh Y Tu La, một ma đầu khét tiếng trên chốn giang hồ, nên trong lòng lão cực kỳ bối rối.
Lão chỉ sợ Đàm Tiếu thư sinh nói lỡ lời, sẽ làm cho Ma tôn nổi giận, nên vội vàng nói :
– Huynh đệ đã giao Mật Đà thần châu cho Quyền Kiếm Song Tuyệt cất giữ, Kim đại hiệp không rõ có nghĩ tới chuyện này hay chăng?
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười, chàng biết rõ tâm địa của Cố Dương Võ lúc này.
Cố Dương Võ vội vòng tay ôm quyền hỏi chàng :
– Chỗ này người đông không tiện nói chuyện riêng, phía ngoài thành có mấy vị bằng hữu đang đợi Kim đại hiệp, chẳng biết ý Kim đại hiệp thế nào?
Kim Phi Hùng đáp :
– Tại hạ thật không có giờ rảnh, nhưng nếu ta cáo từ không đi há làm cho các vị bằng hữu của lão thất vọng hay sao?
Cố Dương Võ sợ chàng đổi ý không đi, vội nói :
– Kim đại hiệp à, ý của huynh đệ đây chẳng qua chỉ là mọi người gặp mặt đàm luận vài chuyện nhỏ mà thôi.
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :
– Chuyện hiểu lầm này vĩnh viễn không cách nào giải thích rõ ràng minh bạch được, nhưng mà tại hạ đã đáp ứng giúp lệnh lang, nên tại hạ không thể mặc kệ mọi chuyện được.
Cố Dương Võ không hiểu ý chàng, lão nheo mắt hỏi lại :
– Tiểu tử chẳng hay đã có yêu cầu gì với Kim đại hiệp?
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Y biết sau khi xảy ra cơ sự, danh tiếng của Kim Sư tiêu cục có lẽ sẽ bị tiêu tan trên giang hồ, nên mới yêu cầu tại hạ chu toàn…
Cố Dương Võ buông tiếng thở dài :
– Kim đại hiệp có nhân tâm quảng đại, huynh đệ đây thật muôn phần cảm kích.
Kim Phi Hùng lớn tiếng cười bảo :
– Tại hạ vẫn chỉ là một ma đầu hung sát trong lòng bằng hữu giang hồ, đâu dám nhận hai tiếng đại hiệp, nhưng đã nhúng tay vào chuyện này thì phải làm cho tới cùng.
Cố Dương Võ nghe chàng nói như vậy, cơ hồ như chàng đã phóng thích Cố Tử Kỳ, trong lòng chợt nhẹ hẳn đi, thầm kêu tiếng niệm Phật, đoạn bảo chàng :
– Huynh đệ sẽ dẫn đường cho Kim đại hiệp, chúng ta đi ngay bây giờ.
Kim Phi Hùng lập tức đứng dậy nói với Kim Ngân Thi :
– Nhị đệ hãy trở về, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Kim Ngân Thi tuy nãy giờ không hề nói xen vào, nhưng biết Kim Phi Hùng đi chuyến này vô cùng nguy hiểm, thủ túc tình thâm, đâu chịu để cho chàng bước vào chốn hiểm nguy, nên nàng cương quyết bảo chàng :
– Hai chúng ta cùng đi với nhau vậy.
Kim Phi Hùng chợt cau mày :
– Chuyện này nhị đệ không nên xen vào làm chi.
Vẻ mặt Kim Ngân Thi không vui :
– Ca ca, nếu như đệ gặp chuyện phiền phức, ca ca có lo được cho đệ không?
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Kẻ nào cả gan dám đụng vào hiền đệ, ta sẽ lấy mạng kẻ đó ngay tức khắc.
Kim Ngân Thi tiếp lời :
– Phải đó, vậy nếu có kẻ dùng thủ đoạn đối phó với ca ca, đệ há có thể ngồi bên ngoài mà không can thiệp được ư?
Kim Phi Hùng không biết nói sao, đành phải gật đầu :
– Nếu nhị đệ đã nhất quyết thì hai ta cùng đi vậy.
Cố Dương Võ đã đứng lên tính xong tiền từ lâu, thế là bốn người cùng nhau rời khỏi Túy Nguyệt lầu, đi ra hướng ngoài thành.
Kim Phi Hùng vừa rời chỗ đi ra khỏi Túy Nguyệt lầu thì những nhân vật giang hồ trong đó cũng lũ lượt đứng dậy rời chỗ ngồi kéo theo sau, trong phút chốc Túy Nguyệt lầu đã trống trơn không còn một người khách nào cả.
Lại nói Cố Dương Võ dẫn Kim Phi Hùng đi ra ngoài thành, đến trước một khu mộ địa, đoạn dừng lại bảo :
– Nơi này rộng rãi không người, chúng ta có thể bàn chuyện ở đây.
Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn quanh bốn bề một lượt, đoạn nói với lão :
– Ngươi chẳng nói là đã hẹn vài bằng hữu đến đây đó sao?
Cố Dương Võ thở dài :
– Chẳng giấu gì đại hiệp, bởi vì chuyện của Quyền Kiếm Song Tuyệt mà Võ Đang đã phái mấy đạo hữu đến đây, bọn họ căm đại hiệp đến tận cốt tủy, chỉ muốn phanh thây xẻ thịt đại hiệp mà thôi, lại thêm tăng nhân của Thiên Long tự cũng đều cho rằng đại hiệp là kẻ đã chiếm đoạt Mật Đà thần châu, nên…
Kim Phi Hùng liền cắt ngang lời lão :
– Chuyện này thì tại hạ đã biết. Lạt ma của Thiên Long tự cứ một mực nhất định tại hạ là kẻ đã đoạt lấy Thần châu, thì cũng chẳng biết làm sao hơn.
Cố Dương Võ cố nén tiếng than thầm, gượng cười bảo :
– Kim Sư tiêu cục chẳng may đã dính vào chuyện rắc rối này, thật khiến lão khó xử vô cùng. Nếu quả là Mật Đà thần châu nằm trong tay Kim đại hiệp thì mong Kim đại hiệp giao hoàn nó lại cho lão, lão sẽ tuyệt đối không để cho Thiên Long tự biết được chuyện này.
Kim Phi Hùng cười vang :
– Nói đi nói lại, ngươi vẫn hoài nghi tại hạ đã đoạt lấy Thần châu hay sao?
Cố Dương Võ buông tiếng thở dài :
– Người có lẽ tự mình không biết đó thôi, nhưng phàm là kẻ có chút ít nhãn quang đều có thể nhìn thấy trong mình đại hiệp đích thực là có bảo khí đằng vân tỏa ra.
Kim Ngân Thi nhịn không được, vội nói chen vào :
– Cho dù trong mình ca ca ta đích thực là có bảo khí, có thể là một bảo vật khác không biết chừng?
Kim Phi Hùng vội tiếp lời :
– Ngu huynh hành sự cốt chỉ cầu an tâm, không cầu người ta lượng giải, ta không muốn nhiều lời vô ích, bọn họ hiểu sao thì mặc kệ bọn họ, không cần giải thích.
Cố Dương Võ cố làm ra vẻ lúng túng khó xử :
– Các đạo hữu của phái Võ Đang đã nhìn thấy đại hiệp từ lâu, lão đây sợ hai bên xử sự thái quá mới dẫn Kim đại hiệp đến đây. Kim đại hiệp tốt nhất hãy nhân cơ hội này mà tạm thời lánh mặt đi.
Kim Phi Hùng cất tiếng cười lạnh :
– Cố tiêu đầu, ngươi coi Kim mỗ là hạng người nào? Đừng nói là cái đám đạo sĩ xú uế đó, ngay cả thiên binh vạn mã Kim mỗ cũng không buồn để mắt đến.
Cố Dương Võ là kẻ đứng đầu một tiêu cục, đâu dám gây thù kết oán với nhiều nhân vật giang hồ, hơn nữa với cái loại nhân vật tàn độc như Thanh Y Tu La, lão đã âm thầm ước hẹn với phái Võ Đang, nhưng ngoài mặt cứ giả bộ làm người tốt để mong được thoát khỏi bàn tay độc ác của Thanh Y Tu La.
Kim Phi Hùng bản tính vốn cao ngạo, không thích lôi thôi nhiều lời, tuy trong lòng có ý hoài nghi, song cũng thở dài, nói với lão :
– Chuyện này quả thật khiến huynh đệ cũng khó nghĩ.
Kim Ngân Thi hừ lên một tiếng :
– Ngươi không cần phải giả trang nữa, ngươi đã an bài thật quỷ quyệt, dám cùng với đám đạo sĩ hôi thối của phái Võ Đang chuẩn bị liên thủ để đối phó với ca ca của ta, nhưng chỉ vì con trai của ngươi còn trong tay ca ca ta, nên ngươi còn đang suy tính. Hừ! Hành động của ngươi làm sao thoát khỏi mắt bản thiếu gia được.
Cố Dương Võ hấp tấp lên tiếng :
– Huynh đệ quả thật là có hảo ý, đại hiệp chớ nên hiểu lầm như vậy, mà làm cho tình bằng hữu của chúng ta mất đi, khó xử cho cả hai bên.
Sắc mặt Kim Phi Hùng lạnh như băng :
– Ta đã phóng thích lệnh lang rồi, còn việc Mật Đà thần châu tại hạ đã tự đảm trách, chừng đó đã khiến cho ngươi vừa lòng chưa, ta khuyên ngươi chớ nên lôi thôi với ta nữa, nếu không khi ta nổi giận thì chớ trách ta tàn độc, hạ thủ vô tình.
Cố Dương Võ từ lâu đã nghe danh Thanh Y Tu La, thấy nét mặt chàng thoáng hiện vẻ không vui, trong lòng lão cực kỳ kinh hãi, liền kín đáo đưa mắt ngó ra sau, thấy không có kẻ nào đi theo mình, bất giác lão biến sắc, trông hết sức khó coi.
Kim Ngân Thi vốn tính vô cùng cẩn thận, lúc còn ở ngoài tửu lầu đã nhìn thấy khoảng hơn chục cao thủ đi theo phía sau mấy người, nhưng không biết tại sao cho đến lúc này vẫn không thấy bọn họ xuất hiện, nên biết đã có sự biến xảy ra, nên nàng lạnh lùng cười bảo :
– Cố tiêu đầu, ngươi mời cao thủ đến giúp sức, tại sao đến giờ vẫn chưa tới, huynh đệ ta không có thời giờ mà đợi lâu được.
Cố Dương Võ lúng túng cười đáp :
– Thiếu hiệp chớ nên hiểu lầm như vậy, Kim đại hiệp là ân nhân của bản tiêu cục, huynh đệ đây đâu dám hồ đồ như vậy.
Kim Phi Hùng cất tiếng hừ lạnh :
– Kim mỗ đây ân oán phân minh, người không phạm đến ta, ta cũng chẳng động đến người. Nếu như ngươi có dã tâm thì ở dưới hoàng tuyền sẽ có thêm mấy oan hồn nữa.
Đàm Tiếu thư sinh nghe phẩy cây quạt giấy trong tay, đang định lên tiếng, thì Cố Dương Võ đã vội đưa mắt ra hiệu cho y, rồi lão vòng tay ôm quyền lên tiếng :
– Kim đại hiệp đã thi ân cho tiêu cục chúng tôi như thế, lão đây cực kỳ cảm kích, để tránh cho Kim đại hiệp khỏi hiểu lầm hảo ý của huynh đệ lão, lão xin tạm thời bái biệt.
Nói xong lão lại cúi mình thi lễ, đoạn quay người bước đi. Kim Phi Hùng nhìn theo bóng hai người bước đi xa dần, chàng lạnh lùng cười lên một tiếng :
– Khá khen cho bọn chúng biết thân mà rút lui sớm.
Kim Ngân Thi chợt bước tới trước nắm lấy cánh tay chàng :
– Ca ca, làm sao mà quen biết với Bạch Lãnh Thu?
Kim Phi Hùng nhè nhẹ buông tiếng thở dài :
– Chỉ vì khuôn mặt nàng rất giống với muội muội, nên ta mới đến gặp nàng.
Kim Ngân Thi chợt thức ngộ :
– Lâu ngày rồi sinh tình, ca ca yêu nàng rồi phải không?
Giọng Kim Phi Hùng hết sức cảm khái :
– Bạch Lãnh Thu không hề giống như hạng ca nữ tầm thường, nàng là ái nữ của Thiết Diện Ngự Sử Bạch Tín, lại có võ công phi phàm, chỉ vì nóng lòng muốn báo thù cho thân phụ mà phải chịu hạ mình vào chốn phong trần.
Kim Ngân Thi gật gù :
– Như vậy chả trách nào…
Kim Phi Hùng liền ngắt lời nàng :
– Không, không phải. Tuy vậy nhưng ngu huynh không hề có ý muốn kết giao với nàng, ai ngờ vào đúng lúc khi huynh vừa bước lên trên thuyền thì gặp bọn người của Kim Sư tiêu cục lên thuyền gây náo, trong lúc nhất thời bèn ra tay can thiệp vào câu chuyện, không ngờ lại mang vào nhiều chuyện thị phi như vầy.
Kim Ngân Thi thở dài :
– Đây quả là chuyện không thể liệu trước được.
Kim Phi Hùng lại tiếp tục lên tiếng nói tiếp :
– Chuyện xảy ra càng bất ngờ hơn là chính vào lúc đó Bạch Lãnh Thu bị người của Trường Xuân đảo bắt cóc mang đi, lại công nhiên lưu lại mảnh giấy hẹn ngu huynh đến Trường Xuân đảo. Vì ngoài chuyện đi ra Trường Xuân đảo hội ước, thì chẳng còn cách nào khác.
Kim Ngân Thi nghe nhắc tới việc liên quan đến Trường Xuân đảo, người nàng bất giác run lên như bị điện giật, mặt nàng lộ vẻ hoảng sợ :
– Ca ca… phải đi đến Trường Xuân đảo phó ước thật sao?
Kim Phi Hùng chán nản buông tiếng thở dài :
– Họ đã công khai ước hẹn, tự nhiên là ta phải đi thôi.
Đôi mắt Kim Ngân Thi đỏ hoe, ngấn lệ :
– Theo như muội muội biết, phàm đã là nam nhân mà đặt chân lên Trường Xuân đảo, không ai có thể toàn mạng trở về, ca ca mà đi nếu có mệnh hệ nào…
Nói đến đây, nàng nghẹn ngào bật khóc không thành tiếng.
Kim Phi Hùng bất giác thấy trong lòng xao động, thầm nghĩ :
– “Hai huynh muội ta khổ luyện võ công để mong báo thù cho song thân, chuyến này nếu như mình rơi vào bẫy của Trường Xuân đảo thì làm sao còn mặt mũi nào mà nhìn song thân dưới hoàng tuyền.”
Kim Ngân Thi thấy chàng trầm ngâm không đáp, liền nói tiếp :
– Ca ca nếu như nhất định đi ra Trường Xuân đảo, thì cho tiểu muội cùng đi với.
Kim Phi Hùng đáp :
– Không được. Nơi đó là đất cực kỳ nguy hiểm, huynh sao có thể để cho muội lao vào hiểm địa được.
Kim Ngân Thi lẳng lặng than thầm :
– Gia môn gặp bất hạnh, phụ thân chết thảm, mẫu thân bị làm nhục, tình cảnh chúng ta cực kỳ thảm thương. Hôm nay huynh muội đoàn tụ, thì trước tiên phải nghĩ cách báo thù cho song thân, nhưng ca ca vì chuyện Bạch cô nương mà quyết đi ra Trường Xuân đảo, tiểu muội không tiện ngăn trở, nhưng hai ta sinh tử có nhau, tiểu muội đâu thể để cho ca ca một mình lao vào nơi hiểm địa?
Nàng tuy không có ý ngăn trở chuyến đi Trường Xuân đảo, nhưng lại kín đáo khéo léo bảo rằng chuyện báo thù cho song thân thì cấp thiết hơn.
Kim Phi Hùng cực kỳ khó nghĩ, chàng im lặng trầm tư một hồi, đoạn cất tiếng bảo :
– Chuyện đó thì chẳng nên nhắc đến nữa, chúng ta chuyển sang việc khác thì có lẽ hay hơn.
Kim Ngân Thi gật đầu :
– Trước tiên chúng mình hãy đi vào trong thành kiếm một khách điếm làm chỗ nghỉ trọ đã, tiểu muội còn rất nhiều việc muốn bàn luận với ca ca.
Kim Phi Hùng chợt bước tới hỏi :
– Muội muội, võ công của muội ai truyền thụ?
Kim Ngân Thi đáp :
– Sư phụ của tiểu muội là người phương ngoại, từ trước đến giờ người không nhắc đến sư môn.
Kim Phi Hùng hỏi tiếp :
– Có phải là một lão sư thái không, người ấy cư ngụ ở đâu?
Kim Ngân Thi liền đáp :
– Sư phụ tiểu muội không hề nói ra điều đó, cũng không cho phép tiểu muội nói cho bất kỳ ai về nơi ở của mình.
Kim Phi Hùng buồn bã thở dài :
– Xem ra người này cũng có điều hết sức thương tâm.
Kim Ngân Thi gật đầu :
– Đúng vậy. Sư phụ bình thường vô cùng ít nói, e rằng thân thế của người không phải tầm thường.
Kim Phi Hùng lại hỏi :
– Vị sư thái đó có thường xuất hiện trên giang hồ không?
Kim Ngân Thi trầm giọng :
– Người hầu như chẳng bao giờ bước ra khỏi cửa.
Kim Phi Hùng hết sức thất vọng, bất giác thở dài :
– Song thân chẳng may bị người hãm hại, chúng ta thì còn quá nhỏ, ngu huynh chợt nghĩ biết đâu sư phụ của muội muội có thể biết được chút manh mối, chẳng ngờ người cũng giống hệt như chúng ta.
Kim Ngân Thi bảo chàng :
– Chuyện này thì tiểu muội có hỏi qua sư phụ, cứ theo người kể lại, lúc song thân chúng ta ngộ nạn, người tình cờ phát hiện ra sự việc nên không dễ gì mà tìm ra manh mối, huống chi sự việc đó xảy ra lâu rồi, dấu tích khó mà tra xét.
Kim Phi Hùng trầm ngâm giây lát, chợt bảo :
– Thiên hạ chẳng có việc chi khó, chỉ sợ lòng người mà thôi. Chúng ta hãy từ từ mà tra xét, rồi sẽ có ngày tìm ra sát nhân.
Kim Ngân Thi vội nói :
– Nếu như tra xét một cách mù quáng thật chẳng đi đến đâu, chúng mình hãy đến tìm các bằng hữu lúc gia phụ chúng ta còn sống, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn.
Kim Phi Hùng chợt tỉnh ngộ, chàng mừng rỡ đáp :
– Chính phải, ngoài bằng hữu của phụ thân chúng ta, còn có bằng hữu của sư phụ cũng có thể đến thăm hỏi tin tức, như thế thì còn dễ dàng hơn bội phần.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, phút chốc đã vào trong thành. Kim Ngân Thi bỗng dừng lại bảo chàng :
– Ca ca, chúng ta phải kiếm một khách điếm nào đó, rồi xem thử bằng hữu của phụ thân mình cách xa hay gần mà lần lượt đến thăm từng người một.
Kim Phi Hùng khẽ gật đầu, thấy một khách điếm có tên là Cao Bảo, hai người cùng vào thuê phòng, gian phòng cực kỳ sạch sẽ thoáng mát.
Kim Phi Hùng gây ra nhiều mối thù oán trên giang hồ, nên có kinh nghiệm giang hồ, đến đâu chàng cũng phòng bị người khác âm thầm ám toán mình.
Lúc này tiểu nhị đã bưng vào phòng hai người một bình trà thơm, đoạn rót ra hai chén đặt trước mặt hai người.
Kim Phi Hùng nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng khen ngợi :
– Trà của khách điếm này hương vị thật tuyệt vời.
Tiểu nhị cười đáp :
– Công tử thật là người biết thưởng thức, đây là loại trà đặc biệt của bản điếm gọi là Vũ tiền trà.
Kim Phi Hùng tuy miệng nói với gã, song mắt chàng đảo nhanh một lượt quanh nội viện, chợt thấy phía Đông Khoa viện mành trúc phủ kín, dường như có người ở đó, vội hỏi tiểu nhị :
– Ở phía đó có khách nhân nào cư ngụ vậy?
Tiểu nhị nhìn theo hướng tay chàng chỉ, đột nhiên hạ thấp giọng đáp :
– Đó là một vị công tử vùng quan ngoại tới, tính tình nóng như lửa, tiểu nhân đoán chắc người đó là vương tôn công tử Minh Kỳ gì gì đó.
Kim Phi Hùng thoáng động lòng, hỏi gã :
– Hắn đến khách điếm này được bao lâu rồi?
Tiểu nhị liền đáp :
– Vào khoảng đầu tháng trước, y vào quầy đặt mười lạng vàng lên trên đó, không biết là y ở lại đây bao lâu?
Kim Phi Hùng lại hỏi :
– Chỉ có một mình hắn thôi sao?
Tiểu nhị gật đầu :
– Chỉ có một mình y, nhưng mà có lúc lại có người từ trong phòng đột ngột bước ra, chúng tôi cũng không dám hỏi.
Kim Phi Hùng khẽ gật gù :
– Có lẽ lúc khách nhân vào phòng ngươi không để ý nhìn kỹ cho nên mới lấy làm kinh ngạc chứ gì?
Tiểu nhị đáp ngay :
– Công tử nói thật chí lý.
Rồi hắn lập tức bước ra khỏi phòng.
Kim Phi Hùng trầm ngâm một lát rồi hạ giọng bảo Kim Ngân Thi :
– Người ở Đông Khoa viện có điểm kỳ quái, từ nay về sau chúng ta phải lưu ý đến hắn.
Kim Ngân Thi lên tiếng :
– Chúng ta đâu có thì giờ mà chen vào việc thiên hạ, ca ca thử nhớ lại xem có vị bằng hữu nào của thân phụ chúng ta còn sống?
Kim Phi Hùng nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ tay reo lên :
– Ta nhớ ra rồi, ở Thái Cực môn có một vị ngoại hiệu là Âm Dương Thủ Vương Thiên Trạch là bằng hữu của thân phụ chúng ta, hiện nay lão đang ở Kim Lăng.
Kim Ngân Thi vui mừng ra mặt :
– Việc không nên chậm trễ, chúng ta cùng đi hỏi thăm ông ta.
Kim Phi Hùng đứng dậy bảo :
– Chúng ta hãy hỏi thăm tiểu nhị trước đã, có thế mới có thể biết được lão ta cư ngụ ở đâu chứ?
Hai người đi đến trước quầy hỏi thăm mới biết Âm Dương Thủ Vương Thiên Trạch là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở Kim Lăng, ngay cả một đứa bé lên ba cũng biết lão ở đâu.
Kim Ngân Thi vốn tính nóng nảy, vội lấy ra một đĩnh bạc nhờ tiểu nhị đi thuê một chiếc xe. Chỉ một lát sau tiểu nhị đã thuê cho hai người một chiếc xe ngựa cực kỳ sang trọng, gã đánh xe là một tráng niên lực lưỡng.
Kim Ngân Thi hấp tấp phóng lên xe, rồi dặn dò người đánh :
– Cho xe đến ngõ hẻm Ô Y.
Người đánh xe thấy phía sau lưng nàng có đeo bảo kiếm biết đây là người trong giới võ lâm, vội hỏi :
– Phải chăng nhị vị đến thăm Âm Dương Thủ Vương lão gia?
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Đúng đó, chính là nơi ngươi vừa nói.
Người phu xe không hỏi gì thêm nữa, vội quất roi :
– Vút…
Chiếc xe thình lình chồm lên lao vút đi như tên bắn về phía trước.
Vương Thiên Trạch cư ngụ trong ngõ hẻm Ô Y, đó là một tòa nhà lớn cửa vòm cong hình chữ bát, khí thế vững chắc, được xây một cách công phu vô cùng.
Kim Phi Hùng nhảy vội xuống xe, vừa gõ cửa hai tiếng thì cánh cửa đã lập tức mở ra, tiếp đó có một vị trang khách vận áo xanh đi ra, đưa mắt dò xét nhìn chàng, đoạn lạnh lùng hỏi :
– Ngươi kiếm ai?
Kim Phi Hùng đáp :
– Phiền ngươi thông báo giùm có huynh đệ Kim Phi Hùng và Kim Ngân Thi người Hà Bắc đến mong được gặp.
Trang khách lắc đầu :
– Nếu như ngày thường thì ta có thể thông báo, nhưng mấy hôm nay thì không được.
Kim Phi Hùng thoáng chau đôi mày kiếm, mắt chiếu ra tia tinh quang, giọng chàng lạnh lùng :
– Tại sao không được?
Vương Thiên Trạch là bậc kỳ túc của Thái Cực môn, trang khách của lão đều có chút ít võ công. Những người ngày thường hay lui tới đây đều là các nhân vật thành danh trên giang hồ, đâu hề tiếp bậc hậu sinh tiểu bối như hai người, nên bất giác y cười lạnh :
– Ta bảo không được là không được mà, ngươi còn định lôi thôi hả?
Kim Phi Hùng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, đang tính bước lên trước giơ tay định tát cho y hai cái.
Kim Ngân Thi vội kéo tay chàng lại :
– Cái đồ hạ lưu này không biết điều, ca ca đừng chấp hắn làm gì!
Kim Phi Hùng cố dằn cơn giận xuống, chàng bực tức hừ lên một tiếng, rồi bảo :
– Cái giống tiểu nhân luôn cậy thế làm bậy, sẽ có lúc ta cho hắn biết tay.
Tên trang khách đó cũng biết sợ, không dám đáp lại tiếng nào, vội vàng đóng sầm cửa lại :
– Ầm…
Kim Phi Hùng tức giận co chân định đá vào cánh cửa thì Kim Ngân Thi đã lên tiếng khuyên chàng :
– Ca ca nhẫn nại một chút không được sao, chúng ta phá cửa xông vào thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Vương bá bá cả.
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Chẳng lẽ chúng ta đã đến lại không vào được sao?
Kim Ngân Thi cười đáp :
– Mấy bức tường này làm sao có thể ngăn nổi chúng ta, dứt khoát là không cần thông báo, vượt tường đi vào cho dù Vương bá bá không vui, chúng ta cũng có cách nói.
Kim Phi Hùng liền bảo :
– Vậy thì chúng ta cứ theo đó mà làm.
Nói rồi thân hình chàng lắc nhẹ, chớp mắt đã bay vọt qua bức tường vào bên trong.
Kim Ngân Thi cũng tung mình như một làn khói mỏng nhẹ nhàng bay vào trong sân.
Hai người tuy thi triển khinh công giữa ban ngày, song do thân pháp quá ảo diệu, lại cực kỳ nhanh lẹ nên không ai nhìn thấy.
Kim Phi Hùng sau khi phóng mình vào được trong tòa nhà, chàng liếc mắt ngó quanh tứ phía, đoạn đi về phía đại sảnh.
Khi chàng vừa đặt chân lên bậc tam cấp trước đại sảnh đã thấy tên trang khách từ cửa tiền môn đuổi theo sau chàng, y lớn tiếng quát :
– Các ngươi là thứ cuồng đồ từ phương nào đến, dám cả gan không thông báo trước mà tự tiện xông vào tư gia bản môn?
Kim Phi Hùng và Kim Ngân Thi cố ý như không nghe, vẫn thản nhiên bước vào đại sảnh.
Do tên trang khách la hét ầm ĩ, khiến cho mấy người từ phía trong chạy ra, trong số này có một võ sĩ tuổi trạc tam tuần, nét mặt trầm trọng thoáng đưa mắt dò xét hai người đoạn lên tiếng hỏi :
– Nhị vị từ đâu đến, xin hãy nói rõ lý do?
Kim Ngân Thi đáp :
– Chúng ta họ Kim, từ Hà Bắc đến, muốn bái kiến Vương bá bá.
Nét mặt tên võ sĩ chợt có vẻ bớt trầm trọng hơn lúc đầu :
– Hai vị có mang danh thiếp lại đây không?
Kim Ngân Thi đáp :
– Vương bá bá là bằng hữu của tiên phụ, mong đại ca hãy nói lại, người tất sẽ biết chúng ta.
Giọng võ sĩ vẫn còn bán tín bán nghi :
– Nếu đã như thế, xin hai vị ngồi đây đợi một chút, huynh đệ đây sẽ vào bẩm báo với gia sư.
Nói rồi y biến mất vào trong gian hậu thất.
Khuôn mặt Kim Phi Hùng đã trở lại vẻ lạnh lùng như trước, ngồi yên trên ghế, chàng lặng im không thốt nên một lời.
Không bao lâu sau có tiếng bước chân từ phía sau gian đại sảnh vọng đến, một lão già tuổi xấp xỉ lục tuần, khuôn mặt xanh xao gầy guộc, cao giọng nói :
– Lão hủ là Vương Thiên Trạch, nhị vị kiếm ta có chuyện chi?
Kim Phi Hùng và Kim Ngân Thi đồng thời cúi mình thi lễ :
– Vãn bối là Kim Phi Hùng và gia đệ Kim Ngân Thi đến bái kiến Vương bá bá.
Vương Thiên Trạch khoát tay nói :
– Nhị vị từ xa đến đây chắc cực khổ lắm! Nào mời ngồi.
Đợi cho hai người ngồi yên vị, Vương Thiên Trạch lại hỏi tiếp :
– Xin nhị vị thứ lỗi, lão hủ lâu quá nên cũng hay quên, chẳng hay lệnh tôn quý danh là chi?
Kim Phi Hùng cung kính đáp :
– Tiên phụ ngoại hiệu là Kim Lang Kiếm, Kim Tùng là tên húy.
Vương Thiên Trạch ồ lên một tiếng :
– Thì ra là công tử của Kim Tùng bào huynh, các ngươi đến Kim Lăng lâu chưa?
Kim Phi Hùng đáp :
– Có lẽ đã gần một tháng rồi.
Vương Thiên Trạch hỏi tiếp :
– Bây giờ hai ngươi ở đâu? Đã đến Kim Lăng, sao không lại đây trú chân nghỉ lại.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Vãn bối hiện giờ ngụ lại ở khách điếm Cao Bảo, chỉ vì trong lòng còn mang nặng mối huyết thù chưa trả, sợ rằng đến đây sẽ gây thêm phiền phức cho bá phụ, cho nên mới không đến đây sớm để vấn an bá phụ.
Vương Thiên Trạch nghe chàng nói đến khách điếm Cao Bảo trong lòng bất giác chấn động, mặt chợt lộ vẻ kinh hoảng nhưng chỉ trong chớp mắt đã trấn tĩnh lại được, giọng lão chậm chạp hỏi :
– Hai vị xưng là tiên phụ, chẳng lẽ Kim huynh đã ra người thiên cổ hay sao?
Kim Phi Hùng khẽ đáp :
– Mười năm trước đây, gia phụ đã bị chết thảm dưới tay kẻ gia thù.
Vương Thiên Trạch bật ra tiếng than :
– Lệnh tôn cả đời rất ít tranh đấu với người ta, tại sao lại có kẻ thù oán?
Kim Phi Hùng đáp :
– Lúc đó vãn bối còn quá nhỏ, không biết tại sao họ lại đột ngột thiêu hủy nhà của mình.
Kim Ngân Thi vội tiếp lời chàng :
– Bá phụ giao du rộng rãi, có thể giúp vãn bối tìm ra chút ít manh mối nào không?
Vương Thiên Trạch lắc đầu :
– Lão hủ rất ít đi đến Bắc Kinh, cho nên không biết tình cảnh ra sao, hơn nữa trọng án không đầu mối này lão hủ thật không đủ sức giúp các vị.
Kim Ngân Thi lại nói :
– Vãn bối chỉ muốn biết, tiên phụ lúc sanh tiền có gây thù kết oán với những người nào không?
Vương Thiên Trạch trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Lệnh tôn có ngoại hiệu là Kim Lang Kiếm cho nên có thành tựu về mặt kiếm thuật, lệnh tôn đã thu tập các độc chiêu của kiếm pháp các phái trên giang hồ, lấy tâm huyết dày công khảo luyện, có lẽ trong lúc vô ý mà bị người ta đố kỵ.
Kim Phi Hùng chợt nhớ đến tập bí quyết võ công và đoạn kiếm, nên chàng cảm thấy lời nói của Vương Thiên Trạch hết sức có lý nên gật đầu đáp :
– Lời bá phụ nói rất phải.
Vương Thiên Trạch lại nói tiếp :
– Đối phương đã có đủ sức sát hại lệnh tôn, chứng tỏ võ công của y cao hơn lệnh tôn, vậy y tất phải là người có danh vọng trong võ lâm.
Kim Ngân Thi chợt nói chen vào :
– Cứ theo suy luận, chúng ta sẽ có thể tìm ra một số nhân vật, sau đó tra xét chứng cứ, nếu như vậy thì chỉ trong một ngày là có thể truy tìm ra hung thủ.
Vương Thiên Trạch liếc nhìn Kim Ngân Thi, thấy nét anh tuấn có vẻ xinh tươi dễ thương, không giống như nam nhân, biết nàng là giả trang nhưng cũng không nói ra mọi chuyện.
– Lời hiền chí nói cũng rất có lý, nhưng lão hủ chỉ nói vậy thôi, vạn nhất do đó mà gây ra chuyện rắc rối, há chẳng phải là làm hại các ngươi sao?
Kim Ngân Thi chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên :
– Chúng ta âm thầm tra xét chứng cứ, làm sao có thể gây ra phiền phức được.
Vương Thiên Trạch hơi nghiêm nét mặt :
– Nếu cứ theo cái lối hai vị xâm nhập vào bản môn vừa rồi, thì điều đó rất dễ gây ra những hành động hiểu lầm. Đương nhiên lệnh tôn và lão hủ đây vốn là chỗ giao tình tri kỷ nên cũng có thể lượng thứ.
Nhắc đến chuyện lúc nãy, sắc mặt Kim Phi Hùng chợt hiện vẻ không vui, chàng lên tiếng :
– Chỉ vì bá phụ không phải là ngoại nhân, vãn bối mới dám làm như thế.
Vương Thiên Trạch nói :
– Môn nhân cố nhiên có chỗ không phải, mà mấy ngày gần đây lão hủ đã dặn dò họ, bổn nhân không tiếp kiến ngoại khách.
Đoạn lão thở dài, lên tiếng nói tiếp :
– Hiền chí có biết mấy ngày gần đây trong thành Kim Lăng sắp sửa xảy ra một trận tai kiếp chấn động võ lâm không?
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Vãn bối có kiến thức rất hạn hẹp, nên không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Vương Thiên Trạch cất tiếng :
– Nghe đồn rằng hai thế lực của Trường Xuân đảo và Thái Dương cốc đã tái xâm nhập vào Trung Nguyên, đồng đạo võ lâm các phái hết sức kinh sợ. Lũ lượt phái người đến Kim Lăng thám sát để cùng thương lượng cách ứng phó.
Lão liếc nhìn Kim Phi Hùng đoạn nói tiếp :
– Lão hủ đây chỉ có hư danh mà thôi, mấy bữa trước người đến viếng thăm quá nhiều, chỉ sợ cây to gặp phải gió lớn, gây ra những phiền phức không đáng có, nên mới phân phó cho môn nhân, nếu không phải giao tình tri kỷ lâu năm thì nhất quyết không tiếp.
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Điều này thì cũng khó trách bá phụ được.
Vương Thiên Trạch lại thở dài :
– Ba mươi năm trước, người của Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo chỉ lưu lại Trung Nguyên vài tháng mà tinh anh của võ lâm Trung Nguyên lúc đó đã chết hết quá nửa, chuyện này ba chục năm trước lại tái hiện trên giang hồ. Thật không biết kết cục sẽ ra sao?
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Tin tức này do đâu mà có?
Vương Thiên Trạch đáp :
– Đầu tiên là từ phái Võ Đang, sau đó đến lượt các môn phái ở Giang Nam đều có người bị ngộ nạn.
Kim Phi Hùng trầm tư một lát, rồi bảo :
– Người của phái Võ Đang bị ám hại, phải chăng là Quyền Kiếm Song Tuyệt?
Vương Thiên Trạch đáp :
– Ngoài Tăng Vân Hạc ra, gần đây nhất còn có những nhân vật bị sát hại như Khai Bi Chưởng Hồ Chấn Viễn thuộc phái Hình Ý môn, Tiền Vi Thái của phái Tung Sơn, Tôn Trọng Nghiêu trong nhóm Vũ Hán tam tuyệt nhân, trước sau khoảng mười mấy cao thủ bị sát hại cùng một cách cực kỳ thê thảm.
Mới đầu Kim Phi Hùng cho rằng chuyện Quyền Kiếm Song Tuyệt bị chàng giết chết truyền ra giang hồ mà thôi. Nào ngờ khi lão nói ra, chàng mới biết trong đó còn có nhiều cao thủ khác nữa nên chàng lại hỏi tiếp :
– Tại sao họ lại xác định những chuyện này đều do người của Thái Dương cốc gây ra?
Vương Thiên Trạch buông tiếng thở dài :
– Võ công của Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo lợi hại vô cùng. Khi xuất thủ là sát thương đối phương, võ công của người bình thường cứ theo năm tháng mà tăng tiến, năm tháng càng dài thì thành tựu võ công càng cao thâm, song võ công của hai nơi này lại hoàn toàn ngược lại, trái hẳn với lý lẽ thường tình mà không ai có thể giải thích được.
Kim Phi Hùng bất giác cũng bật ra tiếng thở dài, đứng dậy nói :
– Vãn bối đến thăm bá phụ chỉ là để hỏi về tung tích của kẻ đã sát hại tiên phụ, nay bá phụ không biết, vãn bối xin cáo từ.
Vương Thiên Trạch vội đáp :
– Lúc này nhiều chuyện dồn dập phát sinh, lão hủ không lưu giữ các ngươi được, nhưng sau này hai vị hãy đến đây chơi thường xuyên nhé.
Chính ngay lúc đó, võ sĩ tuổi trạc tam tuần đứng canh giữ nơi cửa thiền môn hấp tấp chạy vào tựa như có điều chi cấp bách cần bẩm báo.
Vương Thiên Trạch chỉ vào võ sĩ giới thiệu với Kim Phi Hùng :
– Đây là Ung Hòa, đồ đệ của lão hủ, sau này các ngươi sẽ thân cận với y.
Kim Phi Hùng và Kim Ngân Thi cùng nghiêng mình thi lễ :
– Tương kiến Ung đại ca.
Ung Hòa cũng chắp tay đáp lễ :
– Nhị vị miễn lễ, vừa rồi bản nhân thiệt là đắc tội.
Vương Thiên Trạch đưa mắt nhìn Ung Hòa :
– Có chuyện gì nguy cấp vậy?
Ung Hòa khẽ gật đầu :
– Có chuyện gấp, đồ nhi cần bẩm báo với sư phụ.
Vương Thiên Trạch thấy nét mặt của hắn lộ vẻ kinh dị, biết là có chuyện nên vội cùng đi ra phía sau bức bình phong theo Ung Hòa, hai người đi ra ước chừng thời gian cạn một chén trà thì Vương Thiên Trạch đã trở lại vào trong đại sảnh, lão hân hoan cười bảo :
– Lão hủ đã sai người chuẩn bị cơm rượu, mời nhị vị hiền chí dùng cơm rồi hãy đi.
Kim Phi Hùng đáp :
– Bá phụ quá bận rộn, vãn bối đâu dám làm phiền người.
Vương Thiên Trạch cười ha hả :
– Cho dù có bận đến đâu chăng nữa thì hiền chí cũng phải lưu lại dùng cơm một chút.
Đối phương là bậc phụ chấp, làm cho Kim Phi Hùng không tiện chối từ, đành phải ngồi xuống trở lại.
Kim Ngân Thi vốn là người có tính cực kỳ cẩn thận, cảm thấy lúc hai người lên tiếng cáo từ Vương Thiên Trạch không hề có ý lưu khách, bây giờ lại mời hai người lưu lại, trong đây tất phải có nguyên nhân, nên càng âm thầm lưu tâm cảnh giới phòng bị mọi chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Vương Thiên Trạch đợi cho hai người ngồi xuống, rồi mới cất tiếng hỏi :
– Nghe nói gần đây trên giang hồ có một cao thủ cực kỳ trẻ tuổi xuất hiện, ngoại hiệu là Thanh Y Tu La, xuất thủ hết sức tàn độc, võ công thập phần quái dị, điều này quả thật có điểm khác thường, khiến cho người ta hoài nghi y là người của Thái Dương cốc.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Chuyện này vãn bối chưa biết.
Vương Thiên Trạch lại nói :
– Nghe nói người này hiện giờ ở Kim Lăng, nếu như sau này hiền chí có gặp y thì hãy nên cẩn thận.
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Chỉ là truyền ngôn mà thôi, thật chẳng đáng tin, vãn bối lại cho rằng y không phải là hạng người cùng hung cực ác.
Vương Thiên Trạch lạnh lùng cất tiếng hừ mà không nói tiếng nào.
Lúc này Ung Hòa đã chỉ huy trang khách bày tiệc rượu hết sức thịnh soạn lên bàn, Vương Thiên Trạch vui vẻ mời hai người ngồi vào làm khách nhân. Tiếp đó, Ung Hòa lập tức đặt chén rượu trước mặt hai người đoạn rót rượu đầy chén.
Vương Thiên Trạch nâng ly rượu lên, rồi bảo :
– Hai vị hiền chí từ phương xa lại đây, chúng ta hãy cùng cạn chén.
Kim Ngân Thi lắc đầu :
– Vãn bối trước nay chưa hề biết uống rượu.
Vương Thiên Trạch lớn tiếng cười nói :
– Phàm người đã ngang dọc trên giang hồ, đâu có chuyện gì là không tỏ, nếu quả thật hiền chí không biết uống rượu, lão hủ cũng không ép, nhưng nên cạn một chén thôi mà.
Kim Phi Hùng vốn tính tình hào phóng, thấy lão nói như thế liền nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Kim Ngân Thi thấy ca ca mình đã uống như vậy, cũng miễn cưỡng cạn luôn nửa chén.
Ung Hòa lập tức lại rót đầy chén của hai người. Vương Thiên Trạch quả nhiên không ép hai người uống thêm nữa, lão cầm đũa lên mời :
– Nhị vị đã không uống rượu thì hãy ăn thêm một vài món ăn nữa.
Kim Phi Hùng cười bảo :
– Điều này thì bá phụ khỏi phải lo lắng, vãn bối bảo đảm rằng thức ăn trên bàn sẽ hết sạch trong chốc lát.
Vương Thiên Trạch cười lớn :
– Thế mới là bản sắc anh hùng chứ!
Đột nhiên Kim Ngân Thi buông rơi đũa xuống, giơ tay ôm đầu, chau mày nói :
– Sao đầu ta lại nặng như vầy.
Kim Phi Hùng xao động tâm can, hai mắt chiếu ra tinh quang lạnh lẽo, chàng đưa mắt ngó Vương Thiên Trạch, bất ngờ Kim Ngân Thi đã gục đầu xuống bàn, thân hình bất động.
Kim Phi Hùng đứng phắt dậy, chợt hai chân chàng mềm nhũn, ngã gục xuống đất.
Ung Hòa đưa mắt nhìn Vương Thiên Trạch :
– Sư phụ, bây giờ ta tính sao với họ đây?
Vương Thiên Trạch buông tiếng thở dài :
– Chuyện này thực chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, ngươi đi thông báo cho trưởng giáo Võ Đang, người thì có thể giao cho lão, song chỉ nên phế bỏ võ công y thôi, chớ nên để cho dòng dõi của cố nhân phải tuyệt tự.
Ung Hòa cúi mình đáp :
– Đệ tử đã rõ ý của sư phụ.
Vương Thiên Trạch bảo hắn :
– Bọn họ ít nhất cũng phải hai giờ sau mới có thể tỉnh lại được, ngươi hãy đi đi.
Ung Hòa ứng tiếng, đoạn quay người chạy như bay ra phía ngoài đại sảnh.
Vương Thiên Trạch trong lòng tựa như có gì đè nặng, nét mặt lão đăm chiêu đi đi lại lại trong gian đại sảnh, miệng cứ lẩm bẩm một mình :
– Vương Thiên Trạch à! Ngươi dùng thủ đoạn đê tiện để ám hại hậu sinh vãn bối, thật không đáng mặt anh hùng! Không, không thể làm như thế được.
Đột nhiên lão dừng bước, cầm bình trà trên bàn lên, đang định dội lên trên người Kim Phi Hùng, song lão chợt dừng lại :
– Khoan đã, Thanh Y Tu La nổi tiếng là tay tàn độc hiểm ác trên giang hồ, nếu như mình tha cho y, sau này càng thêm phiền phức, ôi…
Lão do dự hồi lâu mà vẫn không biết làm gì, bèn thở dài một tiếng bước đến ngồi phịch xuống ghế, mắt ngớ ngẩn ngó đăm chiêu lên trần nhà.
Thình lình từ phía sau truyền đến thanh âm lạnh như giá băng :
– Thì ra ngươi cũng còn có một chút lương tâm, nếu không thì ngươi đã bị thiệt mạng từ lâu rồi.