Linh Phong Địch Ảnh

Chương 29: Tình mãn nhân gian


Đọc truyện Linh Phong Địch Ảnh – Chương 29: Tình mãn nhân gian

Dư Giang thấy Kim Phi Hùng một mực khăng khăng phủ nhận, bất giác hai giọt lệ tuôn ra nơi khóe mắt nhăn nheo, giọng hết sức bi thương :

– Kim đại hiệp không nể mặt lão hủ này sao?

Kim Phi Hùng hết sức cảm thông tình cảnh đáng thương của lão, liền nói :

– Tại hạ biết Sinh Tử đồ là di vật quí báu của quí môn đã truyền qua chín mươi chín đời Chưởng môn, được coi như là bảo vật tượng trưng cho tinh thần của Cửu Cung môn.

Dư Giang thoáng kinh ngạc :

– Như vậy là đại hiệp cũng biết giá trị lai lịch của vật đó.

Kim Phi Hùng nói tiếp :

– Tại hạ dù cho có trăm ngàn miệng lưỡi cũng không thể biện bạch được chuyện hiểu lầm này, nhưng mà tại hạ thấy lão Chưởng môn đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây mà vẫn giữ được phong thái lễ độ đúng mực, tại hạ sẽ đáp ứng trong khoảng kỳ hạn sớm nhất sẽ thu hồi vật hoàn lại cho Chưởng môn.

Dư Giang vui sướng phát điên, rối rít cười nói :

– Nếu được như vậy lão hủ muôn đời cảm kích, lão thay mặt đệ tử Cửu Cung môn cảm tạ đại đức của ngài.

Kim Phi Hùng bảo :

– Chưởng môn chớ nên quá trịnh trọng như vậy.

Dư Giang vòng tay nói :

– Lão hủ sẽ ở lại Kim Lăng để mong đợi hồi âm của Kim đại hiệp, giờ xin bái biệt.

Kim Phi Hùng cũng vội đứng dậy, cúi mình đáp lễ :

– Tại hạ sẽ tận lực tìm kiếm.

Dư Giang mặt mày vui vẻ, đứng dậy bước ra khỏi trà lầu.

Dương Ngọc Phượng đưa mắt nhìn theo Tái Quan Vũ Dư Giang, rồi chợt bảo chàng :

– Hà tất phải đáp ứng lão ta như vậy?

Vương Thái Vân cũng nói :

– Kim huynh tự lo giùm việc của kẻ khác, há chẳng phải sinh sự rắc rối thêm ư?

Kim Phi Hùng mỉm cười đáp :

– Hảo ý của nhị vị cô nương tại hạ rất cảm kích, nhưng mà hiện nay ở thành Kim Lăng này tứ phương bát hướng đều ẩn chứa nguy cơ ghê gớm, dường như tất cả đều tập trung vào một mình tại hạ.

Vương Thái Vân nói :

– Phải đó, đã biết như vậy sao Kim huynh còn lo thêm chuyện Cửu Cung môn làm gì cho thêm phiền phức.

Kim Phi Hùng hạ giọng :

– Nhị vị nên biết tất cả chuyện này thoạt nhìn tuy đơn độc phát sinh, song tất cả đều có liên quan với nhau.

Chàng nói tới đây, bỗng nhiên một luồng hàn quang từ ngoài xẹt vào kèm theo tiếng gió rít vang lên bên tai bốn người.

Kim Phi Hùng cực kỳ bực bội, giận dữ quát vang :

– Lũ chuột dám to gan.

Chàng mặc kệ chiếc bạch hổ đinh cắm vào chiếc cột sau lưng, vội lắc mình bay vọt ra ngoài cửa trà lầu.

Trên đường quang lộ, người qua kẻ lại buôn bán đông đúc, làm sao chàng có thể phát hiện được kẻ phóng ám khí.

Lúc này Dương Ngọc Phượng đã rút chiếc bạch hổ đinh cắm nơi chiếc cột ra.

Thì ra phía đuôi món ám khí bạch hổ đinh có kèm theo một mảnh giấy, hóa ra đó không phải là ám khí để ám toán Kim Phi Hùng, mà chỉ là một vật truyền tin cho chàng mà thôi.

Kim Phi Hùng mở mảnh giấy ra đọc, trên đó có ghi mấy chữ :

“Đoan dương chính Ngọ hẹn tại Chung Sơn.”

Vương Thái Vân nói :

– Đây là ám khí của Quân Sơn ngũ hổ.

Đột nhiên có tiếng nói lớn :

– Đúng đó!

Từ phía mé phải trà lầu có một lão già tóc bạc trắng, tay chống Long vĩ trượng bước tới nói lớn :

– Vị cô nương này đoán không sai, chính là lão đại trong Quân Sơn ngũ hổ đưa tín thư thay lão đó.

Kim Phi Hùng thản nhiên cười hỏi :

– Lão nhân gia có điều chi chỉ giáo. Hay là cũng…

Lão bà nghe vậy liền nói :

– Các hạ không nhận ra mụ già này sao?

Kim Phi Hùng ngây người ngạc nhiên, trầm tư hồi lâu rồi lẩm bẩm :

– Nhất thời tại hạ nhớ không ra, không lẽ đã gặp lão bà ở đâu rồi à?

Lão bà trầm sắc mặt, đôi mắt trợn lên chiếu ra hai luồng hàn quang lạnh rợn người :

– Các hạ quả là mau quên thật?

Kim Phi Hùng thấy mụ hầm hầm nổi giận, bất giác cũng nộ khí hét vang :

– Kim mỗ không hề quen biết ngươi.

Mặt của mụ già càng lạnh lùng, giọng băng giá :

– Mới cách đây ba hôm, ngươi đang đêm đến Nam Nhạc hủy hoại tịnh xá của ta, ngọn lửa dữ dội đó vô tình đã khiến ta không còn chốn dung thân.

Kim Phi Hùng cười lạnh :

– Ồ, hóa ra ngươi là Bạch Phát Ma Nữ Triệu Ngũ Nương ở Nam Nhạc Hằng Sơn phải không?

– Không sai.

Bạch Phát Ma Nữ Triệu Ngũ Nương giơ long vĩ trượng chỉ vào mặt chàng :

– Bây giờ ngươi tính sao với ta đây?

Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn mụ, lại liếc mảnh giấy trên tay :

– Đoan dương chính Ngọ chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở Chung Sơn.

Triệu Ngũ Nương nghiến răng rít lên :

– Cũng được, đến lúc đó ta sẽ tính nợ nần với ngươi.

Kim Phi Hùng nói :

– Ngày Đoan dương sắp tới rồi, ngươi bất tất phải nói nhiều.

Triệu Ngũ Nương vẫn còn hậm hực nói :

– Coi như số ngươi cũng lớn mạng đó chứ, tối hôm đó vì mụ đây phải vung trượng thoát khỏi đám lửa, nếu không ngươi đừng hòng trốn thoát.

Kim Phi Hùng thoáng bực mình :

– Nói vậy đủ rồi, mụ nên đi cho ta rảnh mắt.

Bạch Phát Ma Nữ Triệu Ngũ Nương gầm gừ :

– Ta để cho ngươi sống thêm mấy ngày nữa, ngày Đoan dương là lúc tận số của ngươi đó.

Mụ vừa nói vừa căm hận trợn mắt nhìn chàng rồi mới chịu vung vẩy Long vĩ trượng bước ra khỏi trà lầu.

Hai mắt Kim Phi Hùng chiếu ra hai luồng tinh quang sáng rực quét nhanh tứ phía, cất tiếng nói :

– Còn vị bằng hữu nào cần kiếm Kim mỗ nữa không?

Giọng chàng sang sảng vang lên, lồng lộng vẻ hào khí bốc lên tận mây xanh, khí thế uy dũng làm cho kẻ khác phải nể sợ.

Trong đại sảnh của trà lầu có không ít những nhân vật võ lâm, nhưng ai nấy đều lặng thinh, không dám thốt một tiếng.

Kim Phi Hùng lạnh lùng cười nói :

– Nếu không có ai thì tại hạ phải đi đây.

Lúc này Vương Thái Vân, Dương Ngọc Phượng cũng đứng dậy kêu điếm chủ đến tính tiền.

Kim Phi Hùng lớn tiếng nói tiếp :

– Tại hạ có một câu này muốn nói, các vị ở tại Kim Lăng trà lầu này không ra mặt, coi như các vị đã bỏ qua cơ hội rồi đó, bởi vì tại hạ phá lệ, ở trong trà lầu thì không bao giờ giết người, còn nếu khi đã bước ra khỏi trà lầu thì lúc đó chớ có đến quấy rầy tại hạ mà tự chuốc lấy họa vào thân.

– A di đà Phật.

Một tiếng niệm Phật hiệu vang lên, phía ngoài cửa trà lầu có một vị tăng nhân mặt mũi hiền từ, thân hình cao gầy bước vào.

Dương Ngọc Phượng hạ giọng nói với Kim Phi Hùng :

– Chưởng môn Thiếu Lâm Liễu Tuệ đại sư.

Thanh âm của nàng hết sức nhỏ nhẹ đến mức không còn nhỏ hơn được nữa, nhưng đã lọt vào tai vị tăng nhân nọ, người vội cười nói :

– Đa tạ cô nương đã tiến cử lão nạp trước.

Kim Phi Hùng bước tới trước, ngẩng mặt nói lớn :

– Người chính là Liễu Tuệ đại sư ở Thiếu Lâm tự.

Liễu Tuệ đại sư chắp tay đáp :

– Tiểu thí chủ, lão nạp đây đích thị chính là Liễu Tuệ.

Kim Phi Hùng vẫn lớn tiếng :

– Có điều chi chỉ giáo?

Liễu Tuệ đại sư ôn tồn nói :

– Tiểu thí chủ có thể ngồi xuống nghe lão nạp nói một lời chăng?

Kim Phi Hùng ngang ngạnh :

– Không được, có gì cứ nói, tại hạ đã nóng nảy lắm rồi.

Liễu Tuệ đại sư nghĩ ngợi một lát đoạn từ tốn nói :

– Mấy ngày trước tiểu thí chủ đã đến Tàng kinh lầu của bản tự mượn đi một cuốn Kim Cương kinh do tổ sư sáng lập Thiếu Lâm chép ra, chắc rằng thí chủ đã xem xong, nên lão nạp tiện đường ghé qua Kim Lăng để thu hồi di vật của tổ sư về.

Kim Phi Hùng không hề đắn đo suy nghĩ, vội đáp :


– Tiết Đoan dương lúc chính ngọ tại hạ sẽ đợi ở Chung Sơn, lúc đó đại sư sẽ tới lấy Kim Cương kinh. Thôi chúng ta đi.

Nói xong, chàng vẫy tay ra hiệu cho Vương Thái Vân cùng Dương Ngọc Phượng, Lăng Nhạn đi ra khỏi trà lầu.

– A di đà Phật.

Liễu Tuệ đại sư miệng tuyên Phật hiệu cũng đang định bước ra khỏi Kim Lăng trà lầu.

– Đại sư hãy khoan đã.

Từ trên thang lầu của trà lầu có tiếng nói lớn của Ngọc Phiến Lang Quân, y vội vàng bước xuống, đi thẳng về phía Liễu Tuệ đại sư.

Liễu Tuệ đại sư hỏi :

– Khang thí chủ có điều chi…

Ngọc Phiến Lang Quân bước tới nói :

– Tệ Minh chủ hiện đang có mặt ở trên lầu, thỉnh đại sư pháp giá…

Hắn chưa nói dứt câu đã thấy Cổ Trường Khanh xuất hiện trên thang lầu lớn tiếng ra lệnh :

– Khang Tiệp, ngươi hãy đưa thiệp đến cho Kim Phi Hùng, ta ở trên Kim Lăng trà lầu đợi ngươi.

Nói xong, lão quay sang nói với Liễu Tuệ đại sư :

– Người này dã tính bất kham, coi thường mọi người. Sau này tất sẽ làm hại võ lâm, mời ngài lên lầu chúng ta cùng đàm đạo để trừ mối họa này.

Liễu Tuệ đại sư khẽ nhíu mày đáp :

– Luận về công lực y đã đạt đến mức tuyệt đỉnh, ngoài võ công của Thái Dương cốc ra, phảng phất còn sử dụng tuyệt học võ công của một môn phái khác nữa.

Nói đoạn Liễu Tuệ đại sư bước lên thang lầu.

Cổ Trường Khanh nói :

– Nghe giang hồ truyền ngôn “Huyền môn vũ thư” rơi vào tay hắn, lại có Mật Đà thần châu tăng công ích khí, rồi hắn lại có thêm ngọc dịch quỳnh tương bồi bổ kinh huyết nữa.

– Cổ minh chủ.

Một tiếng hét kinh hồn vang tới, Chưởng môn phái Võ Đang bước đến, lớn tiếng nói :

– Hà tất phải dương danh của gã làm mất đi uy phong của chúng ta.

Chưởng môn phái Nga Mi Nhạc Phong tán đồng, đứng dậy nói :

– Đúng vậy! Cửu đại môn phái của chúng ta lại thêm tinh anh của tam sơn ngũ nhạc lẽ nào lại đi sợ một tiểu tử?

Nhất thời tiếng ồn ào vang lên huyên náo khắp ngôi lầu của trà đình.

Liễu Tuệ đại sư chợt cau đôi mày bạc hỏi :

– Cổ minh chủ à, thì ra mọi tinh anh của võ lâm đều tụ tập ở đây ư?

Cổ Trường Khanh cười gian xảo :

– Thái Dương cốc trùng hiện giang hồ là chuyện đại sự của võ lâm, do vậy Cổ mỗ phải hội tụ anh hùng hào kiệt tứ phương họp nhau cùng bàn luận kế sách để ứng phó.

Liễu Tuệ đại sư mặc nhiên nói :

– Ý của Cổ minh chủ là…

Cổ Trường Khanh ngắt lời :

– Tụ tập hai đạo hắc bạch trong võ lâm liều mạng với hắn.

Liễu Tuệ đại sư tuyên niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật, ba chục năm về trước đã tái hiện, e rằng võ lâm lại trầm luân, sa vào sát kiếp dữ dội hơn năm xưa.

Cửu lộ thông báo sứ giả Cơ Tử Xương phái Thanh Thành gật đầu nói :

– Lời đại sư nói không sai. Cơ mỗ cảm thấy Thái Dương cốc đã xuất hiện, Trường Xuân đảo nhất định sẽ lộ diện bởi vì hai đại môn phái này như nước với lửa, thủy hỏa làm sao mà dung hòa được.

Liễu Tuệ đại sư vội ngắt lời, ôn tồn lên tiếng :

– Theo lão nạp thấy thì điểm này hoàn toàn khác với ba chục năm về trước, có lẽ hai phái sẽ đoàn kết lại, điều đó mới là phiền phức cho võ lâm Trung Nguyên đó.

Lời nói vừa thốt ra hơn mấy chục cao thủ chợt lặng im khiến cho bầu khí trên tòa lầu chợt trầm mặc nặng nề hết sức.

Hồi lâu Cổ Trường Khanh mới lên tiếng hỏi :

– Đại sư nói thật chớ?

Liễu Tuệ đại sư đáp :

– Lão nạp đang cùng với Nhạn Đăng Nhất Trần Tử trên đường đến đây, đi qua Ải môn quan gặp một vị xưng là Ngộ Phi thiền sư đang cùng đi với một thiếu phụ diễm lệ tuyệt trần nhắm hướng Thiên Trúc sơn hành tẩu.

Cổ Trường Khanh bất ngờ hỏi :

– Tại sao đại sư lại nhắc đến mấy kẻ lạ mặt đó?

Liễu Tuệ đại sư không thèm để ý đến câu hỏi của lão, tiếp tục lên tiếng bảo :

– Các vị, Ngộ Phi đại sư chính là Thái Dương cốc chủ ba mươi năm trước đã gây náo động giang hồ, còn thiếu phụ tuyệt sắc kia chính là Trường Xuân đảo chủ.

– Hả?

Mọi người đồng thanh la lên một tiếng kinh hãi.

Liễu Tuệ đại sư nói tiếp :

– Hai người đã dẹp bỏ hiềm khích trước kia, hơn nữa còn kết thành cặp tình nhân định tìm một nơi u tịch ở Thiên Trúc sơn cùng an hưởng thú vui điền viên.

Đại sư nói một hơi đến đây rồi ngừng lại một chút, rồi đưa ánh mắt quét qua một lượt khắp các cao thủ võ lâm, đoạn nói tiếp :

– Không chỉ như thế, mà họ còn hạ lịnh cải sửa môn qui, truyền cho Thái Dương cốc chủ và Trường Xuân đảo chủ đời thứ ba kết thành phu thê để xóa bỏ thành kiến giữa hai phái, nhu hợp tuyệt học võ công hai môn thành một mạch.

Lúc này không khí trong tòa lầu trầm mặc nhưng khẩn trương cực độ, ai nấy đều có thể nghe thấy tim mình đập từng nhịp hồi hộp.

Lặng im một lát, Liễu Tuệ đại sư lại nói tiếp :

– Thủ bút Kim Cương kinh của bản môn bị mất trộm, không hề liên quan đến sự hưng vong của võ lâm, vì thế lão nạp xin thoái thác lời thỉnh cầu của Cổ minh chủ, lão nạp bế môn tạ khách từ đây.

Nói vừa dứt lời, đại sư đã chắp tay để trước ngực, miệng niệm Phật hiệu, quay người nhẹ nhàng bước xuống thang lầu.

Cổ Trường Khanh giật mình lớn tiếng gọi :

– Đại sư, đại sư…

Liễu Tuệ đại sư không quay đầu lại, miệng vẫn lẩm bẩm niệm Phật hiệu, dáng điệu hiền từ lướt nhanh ra khỏi trà lầu, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạch Phát Ma Nữ Triệu Ngũ Nương bỗng nộ khí nói lớn :

– Cái lão trọc đầu đó thật là nhát gan. Hừ!

Cổ Trường Khanh lạnh lùng cười nói :

– Các vị bằng hữu, cho dù Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo liên thủ đi chăng nữa, võ lâm Trung Nguyên chúng ta cũng không thể rụt đầu co cổ như con rùa đen được.

– Đúng thế.

– Không sai!

Cổ Trường Khanh thấy đám ngươi bỗng hăng hái liền thừa cơ nói :

– Nơi Trung Nguyên chúng ta có nhiều môn phái, nên kết minh lại làm một, ý của lão hủ đầu tiên là phải suy tôn một người vào ngôi Tổng minh chủ để thống nhất mọi việc để chỉ huy đại sự.

Mọi người lại xôn xao bàn luận không ngớt.

Cổ Trường Khanh lạnh lùng cất tiếng cười nói :

– Lão hủ lúc đầu có ý muốn đề nghị Liễu Tuệ đại sư làm đầu lĩnh lãnh tụ các môn phái, nhưng lão đã không có ý tranh chấp, nên đành phải đề cử Chưởng môn phái Võ Đang.

Lữ thị tam anh phái Tiên Lộ đồng thanh hô lớn :

– Bản phái ủng hộ Cổ minh chủ.

Bạch Phát Ma Nữ Triệu Ngũ Nương cũng vội tiếp lời :

– Đúng đó, lão đây cũng muốn được dưới trướng chỉ huy của Cổ minh chủ.

Cổ Trường Khanh giả vờ khiêm tốn chối từ :

– Cổ mỗ đâu có tài đức để ngồi lên tôn vị đó, vì e rằng không đủ sức lo nổi trọng trách.

– Minh chủ không nên thoái thác.

– Không được từ chối mà.

– Trừ ngài ra không ai có thể.

Tiếng la hét reo hò ủng hộ Cổ Trường Khanh vang lên ồn ào, các phái đều suy tôn lão làm Minh chủ võ lâm Trung Nguyên, địa vị cao hơn cả Cửu đại môn phái.

* * * * *

Nói về Kim Phi Hùng, khi chàng trở về khách điếm thì đã thấy Cốc Chi Dương đứng ngay ngoài cửa điếm nghênh đón. Thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên này hôm nay cực kỳ buồn bã, ưu tư, lại còn có phần lo lắng, y nói với Kim Phi Hùng giọng thiểu não :

– Tình thế trong thành Kim Lăng hiện nay tương đối bất lợi cho chúng ta.

Cốc Chi Dương vừa nói vừa bước vào trong phòng lấy ra một xấp thiếp hồng ước chừng có hơn mấy chục cái, đưa cho Kim Phi Hùng rồi nói :

– Đây là thiếp của các đại môn phái và bang hội ở Trung Nguyên hẹn với người.

Kim Phi Hùng đưa mắt liếc qua thấy tử thiếp của Cửu đại môn phái, còn có Tam sơn Ngũ nhạc, Tam đại ma tôn, Tứ đại ma đạo, Giang hồ thập ác, Nhị quỷ, Cửu yêu… hầu như toàn bộ võ lâm đều hội tụ đông đủ.

Điều kỳ quái là các tấm tiếp ước hẹn đều ghi ngày Đoan dương hay Đoan ngọ vào lúc chính ngọ, địa điểm đều tập trung dưới chân núi Chung Sơn.

Hiển nhiên là có kẻ nào đó đã âm thầm điều khiển vạch ra kế hoạch hành động, dụng ý muốn huy động lực lượng võ lâm thiên hạ để đối phó với một mình Kim Phi Hùng.

Kim Phi Hùng bất giác lạnh lùng mỉm cười :

– Hừ! Đây là cơ hội lớn lao hiếm có thật.

Đột nhiên, chàng phát hiện trong xấp thiếp mời có một tấm thiếp chỉ vỏn vẹn vài chữ Vạn Nhân Kiệt.

Kim Phi Hùng lật đi lật lại tấm thiếp trong tay, lẩm bẩm tự hỏi :

“Người này không biết ở môn phái nào mà không thấy ghi, chỉ có tên húy như vậy kìa? Lạ thật!”

Chính ngay lúc đó phía ngoài cửa có tiếng bước chân vọng đến rồi có tiếng người vang lên :

– Bách Kiếm Minh Khang Tiệp phụng lệnh bái kiến Kim đại hiệp.

Kim Phi Hùng cất tiếng hỏi :

– Ngọc Phiến Lang Quân đó phải không? Hừ! Ta nghĩ ngươi sẽ đến mà.


Ngọc Phiến Lang Quân Khang Tiệp cúi đầu đưa tay vén rèm bước vào, đoạn trịnh trọng dùng hai tay dâng lên trước mặt một tấm thiếp hồng, bên ngoài thếp vàng màu kim nhũ lấp lánh nói :

– Tiểu nhân phụng mạng Minh chủ đưa thiếp mời Kim đại hiệp hồi âm.

Kim Phi Hùng đưa tay tiếp lấy tấm thiếp, thấy phía trên viết :

“Đoan ngọ tiết chính ngọ thời, đợi tôn giá tại chân núi Chung Sơn.”

Phía dưới có hàng chữ :

“Võ lâm Trung Nguyên Tổng minh chủ Cổ Trường Khanh hạ bút.”

Kim Phi Hùng cười lạt :

– Hừ! Danh vọng của Cổ Trường Khanh càng ngày càng lớn.

Ngọc Phiến Lang Quân hạ giọng nói :

– Tiểu nhân đợi hồi âm của Kim đại hiệp.

Kim Phi Hùng cao giọng đáp :

– Ngươi về báo lại, Kim mỗ sẽ đến phó ước đúng giờ.

Lời nói còn ngân vang chưa dứt thì bỗng nhiên màn cửa khẽ lay động, một hán tử mặt đỏ, thân hình cao lớn bước vào.

Hán tử này sau lưng đeo một thanh kiếm thiết tiên, mình vận kình trang màu đen, hai mắt sáng quắc, thần thái uy nghi lẫm liệt.

Kim Phi Hùng lập tức nhún mình nhảy vọt tới trước, trầm giọng quát hỏi :

– Các hạ là ai?

Hán tử đó không hề để ý đến Kim Phi Hùng mà quay sang cất giọng sang sảng nói với Ngọc Phiến Lang Quân :

– Ngươi về báo lại với Cổ Trường Khanh trừ Bạch công tử ra, còn có Vạn Nhân Kiệt cũng sẽ có mặt tại đó.

Kim Phi Hùng nghe vậy, bất giác giật mình kinh ngạc hỏi :

– Các hạ là Vạn Nhân Kiệt sao?

Vạn Nhân Kiệt không đáp, khẽ phất tay bảo Ngọc Phiến Lang Quân :

– Bây giờ ngươi có thể đi được rồi đó.

Ngọc Phiến Lang Quân khiếp sợ uy phong của Kim Phi Hùng, lại bị cái hào khí của hán tử tự xưng là Vạn Nhân Kiệt khiến gã run rẩy, nên y lắp bắp đáp :

– Dạ… dạ… tiểu nhân xin cáo từ.

Nói rồi gã lui ra sau, rồi vội phóng ra khỏi cửa sổ bỏ chạy như bị ma đuổi.

Kim Phi Hùng cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi :

– Các hạ là Vạn Nhân Kiệt, còn Bạch công tử là ai?

Không ngờ hán tử mặt đỏ đột nhiên quỳ sụp xuống đất, cúi đầu bái lạy chàng, miệng hô lớn :

– Tiểu nhân Vạn Nhân Kiệt khấu đầu bái kiến công tử.

Kim Phi Hùng sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra, vội lắc mình xẹt ngang năm thước, tránh không nhận lễ bái của hán tử lạ mặt, miệng bối rối nói không thành câu :

– Mời các hạ đứng dậy, tại hạ là Kim Phi Hùng, đâu… đâu có quen biết gì các hạ?

Vạn Nhân Kiệt vẫn không chịu nghe, sụp đầu xuống đất bái lạy ba lần, rồi mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói :

– Công tử ơi, bao nhiêu mưu kế của tiểu nhân cũng không sát hại được người.

Những người có mặt trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau.

Kim Phi Hùng chợt lên tiếng :

– Các hạ có nhìn lầm người không vậy?

Vạn Nhân Kiệt cả quyết nói :

– Không thể, không thể nào lầm được, tiểu nhân còn có bức họa của lão phu nhân làm chứng mà.

Nói đoạn, hán tử rút từ trong người ra một cuộn giấy đã ngả sang màu vàng ố, trải ra trước mặt chàng.

Kim Phi Hùng bất giác kinh ngạc.

Chỉ thấy trên mặt giấy có vẽ tám hình người.

Ngay phía chính giữa là một cặp phu thê tuổi trạc trung niên, nam nhân đầu đội mão mình mặc triều phục, nữ nhân đầu đội mũ phượng quan, ngồi sóng vai nhau.

Mé bên phải có một hài nữ đang đứng nhìn rất giống Kim Ngân Thi, còn phía bên trái có một nam đồng tướng mạo giống hệt Kim Phi Hùng.

Phía sau có bốn người vận đồ võ sĩ đứng hầu.

Người đứng chính giữa mặt giống như hán tử mặt đỏ Vạn Nhân Kiệt.

Trong ba người còn lại có một người là hóa thân của Cổ Trường Khanh, phía trong là một thiếu niên mặt trắng, lưng đeo trường kiếm và nam nhân trung niên vận trường bào màu xanh.

Kim Phi Hùng hơi nhíu mày khẽ hỏi :

– Bức họa đồ này có ý nghĩa gì?

Vạn Nhân Kiệt hai mắt ứa lệ, giọng nghẹn ngào :

– Công tử, vị đại nhân này chính làm Tam biên Tổng binh Bạch Thiên Đạo, là phụ thân của công tử và là chủ nhân của tiểu nhân đây.

Kim Phi Hùng giật mình kinh ngạc :

– Tại hạ không phải họ Kim sao? Tại hạ họ Bạch à?

Vạn Nhân Kiệt lại nói :

– Vị mệnh phụ này chính là mẫu thân của công tử gọi là Vọng thị Thái phu nhân.

Hán tử mặt đỏ chỉ vào nam đồng tử trong bức họa nói :

– Đây là họa tượng của công tử lúc lên chín tuổi.

Kim Phi Hùng chợt nói :

– Hài nữ này chắc là muội muội Kim Ngân Thi?

Vạn Nhân Kiệt lắc đầu nói :

– Đúng rồi, đây là tiểu thơ, muội muội của công tử, nhưng không phải tên là Kim Ngân Thi mà tên là Bạch Lãnh Thu.

– Hả?

Mọi người trong phòng chợt la lên một tiếng kinh ngạc.

Kim Phi Hùng tròn mắt :

– Ngươi nói muội muội ta tên là Bạch Lãnh Thu sao?

Vạn Nhân Kiệt gật đầu :

– Chủ nhân của tiểu nhân trấn thủ nơi biên cương suốt hai chục năm, phụng mệnh triều đình về làm Đô ngự sử. Bức họa này do chính tay phu nhân của người họa nên lúc gia đình công tử sắp rời khỏi biên ải.

Kim Phi Hùng nói :

– Trong bức họa này cũng có một người mà…

Kim Phi Hùng chưa kịp nói hết, Vạn Nhân Kiệt đã vội tiếp lời :

– Đây là Cổ Trường Khanh.

Kim Phi Hùng ngơ ngác hỏi :

– Cổ Trường Khanh là gia tướng của phụ thân ta sao?

Vạn Nhân Kiệt nghiến răng căm hận nói :

– Đúng vậy, công tử hãy nghe tiểu nhân kể từ đầu thì người sẽ rõ. Buổi tối hôm Bạch đại nhân được điều về làm Đô ngự sử, có một lão nhân tự xưng là Cốc chủ của Thái Dương cốc đang đêm xông vào trong quan phủ để gặp Bạch lão gia, dâng lên cho người ba cuốn hoàng thư, một viên Mật Đà thần châu, và một thanh đoạn kiếm. Lão nhân đó nói rằng công tử là bậc kỳ tài võ lâm, tương lai sẽ trở thành Thái Dương cốc chủ, mong lão gia cấp tốc rời khỏi chốn quan trường, lão gia thấy lão nhân lạ mặt phong thái phi phàm, lại thập phần hòa nhã, nên liền đáp ứng lời thỉnh cầu. Ngay trong đêm người dẫn gia quyến cùng với bốn tùy tướng thân cận chuẩn bị lui về quy ẩn chốn tuyền sơn, cũng là để cho công tử khổ luyện võ công tuyệt thế của Thái Dương cốc, nhưng Cổ tặc muốn chiếm đoạt tuyệt học võ công của Thái Dương cốc, nên khi đi qua Phụng Lăng trang bèn nảy sinh tâm địa bất lương, đâm chết Bạch lão gia cùng phu nhân. Công tử và tiểu thơ được Kim Lang Kiếm Kim Tùng thừa lúc đại loạn, cứu thoát để tránh tai mắt gian nhân, nên mới đổi họ Kim cho công tử.

Kim Phi Hùng hỏi :

– Còn ngươi và một vị gia tướng nữa thì…

Vạn Nhân Kiệt bi phẫn đáp :

– Tiểu Bạch Long Vĩ Ngọc đã chết tại chỗ còn tiểu nhân thì…

Hán tử vừa nói vừa kéo ống quần bên phải lên để lộ ra một cái chân giả bằng đồng vàng xỉn pha xanh, rồi nói tiếp :

– Tiểu nhân bị Cổ Trường Khanh chặt đứt một chân, nên nằm mê man bất tỉnh, cho nên mới không chết được. Không chỉ như vậy mà thôi, bởi vì Kim Tùng đã cứu công tử rồi lại mang luôn bí quyết võ công, Mật Đà thần châu và đoạn kiếm đi mất, nên gian kế của hắn không thành bèn phải lưu lại Phụng Lăng trang, một mặt giả nhân giả nghĩa dùng tài sản của Bạch lão gia xây lên Phụng Lăng trang, chiêu tập thủ hạ, một mặt vẫn dò la xem Kim Tùng và công tử cùng với tiểu thư hạ lạc nơi đâu.

Kim Phi Hùng phẫn nộ hỏi :

– Việc Kim Kiếm trang đang đêm bị thiêu hủy chắc cũng là do Cổ lão tặc gây ra?

Vạn Nhân Kiệt đáp :

– Đương nhiên là vậy. Hắn soái lĩnh thủ hạ đang đêm phóng hỏa thiêu hủy Kim Kiếm trang, sát hại Kim Lang Kiếm Kim tam đệ, không ngờ công tử và tiểu thơ lại có thể thoát khỏi miệng hổ, quả là trời có mắt. Mấy năm nay tiểu nhân mai danh ẩn tích, sống dưới chân núi Thiên Sơn, hỏi thăm tin tức về nơi hạ lạc của công tử và tiểu thơ. Nếu không nhờ giang hồ truyền ngôn về đại danh của Kim công tử, lại nói người là truyền nhân của Thái Dương cốc, thì tiểu nhân chắc khó mà tìm ra manh mối.

Vạn Nhân Kiệt từ từ cuộn bức họa lại, giọng buồn xa xăm :

– Nay đã gặp được công tử, còn tiểu thơ không biết…

Kim Phi Hùng khẽ buông tiếng thở dài nói :

– Muội muội của ta vẫn an toàn mạnh khỏe.

Vạn Nhân Kiệt mừng rỡ, hỏi lại :

– Có thật vậy không công tử?

Kim Phi Hùng vội đáp :

– Thật mà.

Chàng trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên nghiến răng rút ngay đoạn kiếm ra múa lên không trung một vòng, rồi thét lớn :

– Cổ lão tặc, mối gia thù này ta phải đòi cho được, chứng cứ đã có. Hừ! Ta xem ngươi còn giả nhân giả nghĩa được bao lâu nữa.

Tiếng thét vừa dứt, chàng đã nhún người một cái, thân hình vọt lẹ bay xẹt ra ngoài cửa điếm.


Vạn Nhân Kiệt thấy vậy liền gõ mạnh chân giả xuống đất, bay người theo sau Kim Phi Hùng, đoạn lớn tiếng gọi :

– Công tử đi đâu vậy?

Kim Phi Hùng tức giận đáp :

– Lấy đầu Cổ Trường Khanh để tế vong linh song thân ta.

Vạn Nhân Kiệt lắc đầu lia lịa, cất tiếng ngăn chàng :

– Lúc này còn chưa phải giờ làm việc đó, xin công tử nghe lời tiểu nhân, đợi đến ngày tết đoan ngọ hãy động thủ, lúc đó cho dù hắn mọc cánh cũng đừng hòng trốn thoát.

Kim Phi Hùng bối rối hỏi :

– Tại sao vậy?

Vạn Nhân Kiệt cười khổ :

– Cổ Trường Khanh có lắm mưu thâm kế hiểm, lại thêm bộ mặt lúc nào cũng tươi cười, giả đạo đức, nên rất dễ đánh lừa người ta. Hôm nay các môn phái võ lâm đều bị hắn lợi dụng, mong công tử đợi thêm mấy ngày nữa, tiểu nhân sẽ tự có biện pháp bắt hắn phải nhận tội.

Kim Phi Hùng thấy vẻ mặt của Vạn Nhân Kiệt thành khẩn, đành phải thu thế lộn người trở vào phòng, giọng vẫn chưa hết hậm hực :

– Hừ! Vậy thì ta đành để cho hắn sống thêm mấy ngày nữa vậy.

Vạn Nhân Kiệt gật đầu, hai tay trịnh trọng nâng bức họa đồ lên quá đầu, rồi kính cẩn đưa cho Kim Phi Hùng :

– Công tử, đây là di vật của Thái phu nhân, cũng là vật kỷ niệm duy nhất của người, xin công tử hãy thu nhận.

Kim Phi Hùng bất giác khóc rống lên như mưa gió :

– Phụ mẫu song thân, hài nhi bất hiếu…

Chàng nức nở nghẹn ngào không thốt nên lời, trong lòng đau buồn không sao kể xiết.

Vạn Nhân Kiệt cũng đưa tay lau ngấn lệ, bồi hồi nói :

– Tiểu nhân phải đi đây.

Kim Phi Hùng lặng người kinh ngạc :

– Ngươi phải đi đâu vậy?

Vạn Nhân Kiệt trầm ngâm giây lát rồi nói :

– Tiểu nhân phải đi kiếm một người để làm chứng về âm mưu hiểm độc của Cổ tặc, đến lúc đó hắn không tài nào chối cãi được.

Kim Phi Hùng hỏi tiếp :

– Kiếm người đó ở đâu?

Vạn Nhân Kiệt đáp :

– Kẻ này đã đến Kim Lăng rồi, chỉ là hắn chưa lộ diện mà thôi, nhưng mà dù hắn mọc cánh cũng không tài nào thoát khỏi tay tiểu nhân.

Kim Phi Hùng điểm nụ cười :

– Vậy thì ngươi đi đi.

Vạn Nhân Kiệt cung kính :

– Tiểu nhân xin bái biệt.

Vạn Nhân Kiệt vừa nói xong đã điểm cái chân giả xuống đất rồi vọt mình bay ra ngoài cửa.

Cốc Chi Dương bước đến chúc mừng Kim Phi Hùng :

– Mừng thân thế của Kim đại hiệp đã được minh bạch, mối huyết thù sắp được thanh toán.

Kim Phi Hùng bảo :

– Còn hơn mười ngày nữa mới đến tết đoan ngọ, ta muốn đi tìm muội muội để dự tính bàn một việc này trước đã.

Nói rồi chàng một mình đơn độc đi ra ngoài cửa điếm.

Chàng đi dọc theo bờ sông Tần Hoài tìm kiếm hoa thuyền, hai bên bờ tuy không ít, song không thấy bóng dáng Kỷ La Xuân đâu cả.

Chàng lại tìm đến Bích Vân thiền tự, song vẫn không thấy bóng dáng Bạch Lãnh Thu đâu.

Suốt mấy ngày chàng không hề gặp Bạch Lãnh Thu, ngay cả Tô Ngọc Dung cũng mất tăm mất tích không thấy đâu cả.

Chỉ còn một ngày nữa là đến tiết đoan ngọ, hay còn gọi là đoan dương, khiến cho Kim Phi Hùng càng thêm lo lắng.

Chàng không phải là muốn tìm nàng để hợp sức báo thù, mà hy vọng nàng hiểu được thân thế của mình mà thôi.

* * * * *

Ngày Đoan ngọ đã tới.

Chân núi Chung sơn cây cỏ xanh tươi, hoa anh đào đỏ rực một khoảng trời.

Nơi thâm cốc ẩn mật lúc này đã có tiếng người nói ồn ào náo nhiệt, phía tả một nhóm, phía bên hữu một tụ đang bàn luận ầm ĩ.

Dưới bóng một cây tùng lớn phía bên trái có phủ một tấm thảm đỏ, rồi căng một tấm lụa vàng rực làm trướng, trước đó có hai ba chục chiếc ghế thái sư sắp thành một hàng.

Chính giữa có một người đang ngồi giữ ngôi vị chí tôn, đó là đệ nhất võ lâm Tổng minh chủ Cổ Trường Khanh, được các cao thủ hâm mộ.

Hai bên là các cao thủ tuyệt thế võ lâm, tôn sư hoặc là Chưởng môn của một môn phái, cùng với cao thủ võ lâm hai phái hắc bạch, có địa vị cực cao trong võ lâm Trung Nguyên.

Phía trước tấm trướng vàng có hai lá cờ hiệu phất phới, một lá có thêu hình hai con ngô công đang uốn éo, nhe nanh múa vuốt cùng với hàng chữ “Trung Nguyên võ lâm Tổng minh chủ.” Còn lá cờ kia thêu một chữ “Cổ” lớn bay lồng lộng trong gió.

Trừ các nhân vật đứng đầu các môn phái có đủ tư cách, ngồi đường vệ chễm chệ trên ghế, còn lại đều ẩn mình trong rừng cây ước chừng hơn ngàn người.

Nhưng mà bầu khí cực kỳ khẩn trương, bầu khí âm trầm phảng phất khắp nơi, làm cho ai nấy lặng im không dám lên tiếng.

Trời đã gần đến chính ngọ, phía ngoài Ngọc Phiến Lang Quân thở hồng hộc vào trước tấm trướng cao giọng nói :

– Kính bẩm Minh chủ, Kim Phi Hùng đã tới.

Cổ Trường Khanh đứng dậy bảo :

– Mời hắn vào đây.

Ngọc Phiến Lang Quân quay mình chạy ra, lớn tiếng hô :

– Minh chủ mời Kim đại hiệp vào trong.

Kim Phi Hùng bước vào trong sơn cốc, phía sau có Cốc Chi Dương, Vương Thái Vân, Dương Ngọc Phượng và Lăng Nhạn.

Chàng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu hiên ngang tiến vào, thần thái uy nghi lẫm liệt, đến cách tấm trướng gần một trượng, lớn tiếng nạt :

– Cổ Trường Khanh, ngươi thật lớn gan!

Cổ Trường Khanh lạnh lùng cười nói :

– Kim đại hiệp…

Kim Phi Hùng quát lớn :

– Câm mồm! Ngươi phải gọi ta bằng Bạch đại hiệp hoặc là Bạch công tử mới được.

Cổ Trường Khanh bất giác ngẩn người :

– Ngươi nói cái gì? Bạch công tử?

Kim Phi Hùng hầm hầm nói lớn :

– Không sai. Ngươi là cái đồ vong ân bội nghĩa, vì tham lợi mà dám ra tay hạ sát chủ tướng của mình.

Sắc mặt Cổ Trường Khanh cố trấn tĩnh, lên tiếng nói :

– Bản Minh chủ không hiểu ý ngươi muốn nói gì?

Kim Phi Hùng giận dữ hét vang :

– Không hiểu à? Có một vị trước kia là Tam biên Tổng binh Bạch Thiên Đạo, ngươi có hiểu không? Hay là còn không nhận ra Vạn Nhân Kiệt, Kim Tùng, Tiểu Bạch Long Thường Kiện.

Sắc mặt Cổ Trường Khanh lúc đỏ lúc trắng, mắt chiếu ra tia nhìn lạnh lẽo, trầm giọng thét vang :

– Thì ra ngươi là tiểu xú tử Bạch Vũ lọt lưới của ta. Hừ!

Kim Phi Hùng nổi cơn thịnh nộ hét lớn :

– Cổ Trường Khanh, hôm nay mối huyết thù này ta sẽ bắt mi đền nợ.

Cổ Trường Khanh lạnh lùng cười nói :

– Khoan đã, ngươi đã là Bạch Vũ thì nói vậy cũng không sao.

Kim Phi Hùng nạt nộ :

– Hừ! Ngươi còn không dám ra đây chịu chết sao?

Cổ Trường Khanh cười âm hiểm :

– Hôm nay là ngày võ lâm Trung Nguyên tính sổ với ngươi, hãy thanh toán chuyện chung xong rồi mối tư thù của hai ta tính sau cũng chưa muộn.

Lão cực kỳ xảo quyệt, quay sang nói với các vị cao thủ đứng đầu các môn phái, giọng gian xảo :

– Buổi phó hội hôm nay là để giải quyết việc chung của võ lâm Trung Nguyên, chớ không phải là vì tư thù, không biết Kim đại hiệp sẽ ăn nói ra sao về tội ác của mình đã gây ra.

Quả nhiên người của các đại môn phái đồng thanh thét vang :

– Gã họ Kim kia, hãy trả lại bảo vật cho bản phái.

– Gã kia, hãy đền mạng cho…

Nhất thời tiếng la hét dồn dập nổi lên.

Kim Phi Hùng điềm nhiên lớn tiếng nói :

– Các vị, tại hạ không có gì đắc tội với các vị, thử nghĩ xem biến cố đều xảy ra tại tổng đàn các vị cách đây mười lăm ngày, chẳng lẽ tại hạ có phép phân thân hay sao?

Các môn phái cùng đưa mắt nhìn nhau không biết nói sao, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.

Kim Phi Hùng lại lớn tiếng bảo :

– Trong đây tất có kẻ giả mạo bản nhân, muốn gây oan giá họa cho Kim mỗ không sai.

Cổ Trường Khanh cười lạnh :

– Cái đồ lẻo mép, hiện tại võ lâm Trung Nguyên đều tụ họp ở đây, ngươi có thể chỉ ra kẻ nào giả mạo ngươi, ai lại có công lực cao như ngươi chớ?

Cổ Trường Khanh lại lên tiếng nói tiếp :

– Huống chi lúc xảy ra biến cố đều có người làm chứng đã thấy tướng mạo thân hình ngươi, ngươi còn định chối sao?

Các đại môn phái nghe lão nói không hề phân biệt thực hư, cùng la hét vang trời, có kẻ còn rút binh khí rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến vây quanh Kim Phi Hùng, mặt đằng đằng sát khí.

Chàng hết sức tức giận, lớn tiếng nạt :

– Các vị đều là các nhân vật có danh hiệu trong võ lâm, không nên mắc mưu Cổ Trường Khanh mà hỏng việc.

Cổ Trường Khanh rít lên :

– Chỉ cần ngươi giao lại đồ vật cho các môn phái thì ta sẽ một mình thanh toán món nợ với ngươi.

Các đại môn phái nghe vậy liền la lên vang trời :

– Đúng vậy, hãy trả lại bảo vật cho bản môn.

– Thanh Y Tu La, ngươi sợ chúng ta sao…

Kim Phi Hùng tức không sao chịu nổi, đột nhiên đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, gầm lên giận dữ :

– Nếu như các ngươi cố tình bức bách thì đừng có trách Kim mỗ tàn nhẫn đả thương các ngươi.

Cao thủ các phải thấy vậy đều tuốt binh khí cầm lăm lăm trong tay vây chặt Kim Phi Hùng, bầu không khí cực kỳ căng thẳng khẩn trương.

Bỗng nhiên từ trên vách đá, một tiếng hét như sấm nổ dội xuống :

– Hãy khoan động thủ!

Vạn Nhân Kiệt từ trên không trung bay xuống, bên nách kẹp theo một người.

Khi đã đứng vững trên đất, Vạn Nhân Kiệt liền nói :

– Kẻ xâm phạm tổng đài các vị, trộm bảo vật giết người hãm hiếp chính là tên hung thủ này đây.

Bịch!


Một thân hình đã bị ném phịch xuống đất.

Lại nghe tiếng nói vang lên :

– Còn nữa.

Năm bộ y phục cùng với năm chiếc mặt nạ bằng da mỏng đã bay xuống cạnh thân hình kia, cùng bốn người vóc dáng không khác Kim Phi Hùng.

Bộ y phục và mặt nạ giống hệt Kim Phi Hùng.

Kim Phi Hùng ồ lên một tiếng, nét mặt không giấu được vẻ sửng sốt.

Người của các môn phái có mặt tại đây cũng trợn mắt kinh ngạc.

Vạn Nhân Kiệt rẽ đám đông cao thủ đi về phía Cổ Trường Khanh, lạnh lùng hỏi hắn :

– Cổ lão đại, ngươi có còn nhận ra tên nhị đệ này không?

Mặt Cổ Trường Khanh xám ngắt tựa như xác chết, hai mắt thất thần, bất chợt bước ra sau ba bước, miệng hậm hực nói :

– Thì ra… thì ra ngươi… ngươi là nanh vuốt của Kim Phi Hùng, thảo nào… trong mấy ngày gã đã gây ra…

Lão Minh chủ gian giảo này quả thật tinh ma, đã tương kế tựu kế hại người.

Quả nhiên các đại môn phái đều nhao nhao vây quanh hò hét không thôi.

Vạn Nhân Kiệt nghiến răng cười khinh bỉ :

– Hừ! Kẻ giả mạo Bạch công tử đã ở đây, ngươi còn muốn đổ tội cho ta sao?

Nói rồi, liền xoay người lướt tới nắm lấy cổ áo kẻ nằm dưới đất xách lên, thuận tay giải khai huyệt đạo cho hắn, đoạn lên tiếng nói :

– Các vị xem đây, gã Thiên Diện Nhân Ma này chính là hung thủ đã giả mạo Thanh Y Tu La đột nhập vào quí bang phái lấy trộm bảo vật, sát hại đồng môn của các vị đó.

Vút!

Chợt có tiếng động rít lên bên tai, một điểm hàn quang xé gió nhằm giữa ngực Thiên Diện Nhân Ma lao tới như điện xẹt.

Nhưng “keng”, một thanh âm vọng tới, ám khí đã rơi bịch xuống đất.

Kim Phi Hùng trừng mắt chỉ vào Cổ Trường Khanh hét lớn :

– Các vị có thấy không? Cổ Trường Khanh định ra tay sát nhân diệt khẩu.

Cổ Trường Khanh thẹn quá hóa giận, điên cuồng hét lớn :

– Bản Minh chủ đâu cố ý làm như vậy!

Miệng lão tuy chối bai bải, song đã ngầm thủ sẵn ám khí trong tay, thừa lúc Kim Phi Hùng sơ ý đã lẹ làng phất tay phóng ra hai mươi bốn mũi Truy Hồn đinh.

Tiếng rú thảm thiết chợt vang lên chấn động màng nhĩ.

Chẳng những Thiên Diện Nhân Ma đang ở trên tay Vạn Nhân Kiệt bị Truy Hồn đinh ghim vào đại huyệt mà ngay cả bốn người đang nằm dưới đất cũng lăn lộn một hồi rồi cùng tắt thở.

Lúc này các cao thủ của Cửu đại môn phái có kẻ vẫn còn mơ hồ trước sự việc xảy ra, có người chợt lên tiếng chất vấn :

– Tại sao Minh chủ phải làm như vậy?

Cổ Trường Khanh cố trấn tĩnh lên giọng đáp :

– Các vị bằng hữu, Kim Phi Hùng cố ý đem mấy nhân vật tà đạo này để hòng che mắt bịt tai mọi người, che giấu tội ác của y đó.

Vạn Nhân Kiệt nghe vậy bất giác cười lạnh, lớn tiếng nói :

– Cổ Trường Khanh đã ra tay sát hại Thiên Diện Nhân Ma, hòng che đậy âm mưu hiểm độc của y.

Nói xong, Vạn Nhân Kiệt lộn người đứng trên một tảng đá cao rồi lớn tiếng nói tiếp :

– Bảo vật cùng với các vật trấn sơn của các môn phái bị mất hiện giờ đang cất giấu tại Bích Vân thiền tự, có thuộc hạ của Cổ Trường Khanh canh giữ nghiêm ngặt, đó là chứng cớ rõ ràng nhất không sao chối cãi.

Người của các môn phái võ lâm vốn không có thù hận gì với Kim Phi Hùng, chỉ vì lo lắng cho bảo vật của môn phái bị mất cắp, không sao tìm lại được, mà bây giờ nghe Vạn Nhân Kiệt nói liền vui mừng ra mặt, song vẫn có kẻ còn nghi hoặc hỏi lại :

– Có thật vậy không?

Vạn Nhân Kiệt cao giọng đáp :

– Vạn mỗ đường đường là một hán tử, Bích Vân thiền tự cũng cách đây không xa, các vị cứ đến đó xem rõ thực hư, sau đó nếu thấy lời Vạn Nhân Kiệt này giả dối, các vị cứ kiếm ta hỏi tội.

– Đúng đó.

– Dù hắn có chạy cũng không thoát.

Tiếng người bàn tán xôn xao rồi tiếng ống tay áo vang lên lồng lộng trong gió, mấy trăm người cùng lúc búng mình vút lên không, thi triển khinh công nhằm hướng Bích Vân thiền tự xẹt tới.

Bất ngờ Vạn Nhân Kiệt hốt hoảng la lên :

– Tiểu chủ nhân, Cổ Trường Khanh định chạy kìa.

Quả nhiên trong lúc lợi dụng đám người đông đảo hoảng loạn, Cổ Trường Khanh cũng nhún mình bỏ chạy thục mạng.

Kim Phi Hùng quát vang như sấm :

– Cổ lão tặc chạy đâu cho thoát.

Cổ Trường Khanh lúc này đã cách xa chàng hơn mười trượng.

Thuật khinh công của lão tuy không tinh diệu lanh lẹ như Kim Phi Hùng, nhưng lão đã bỏ chạy trước, lại cắm đầu thi triển hết công lực, liều mạng chạy cực nhanh theo đường sơn lộ vòng vèo.

Kim Phi Hùng đâu chịu bỏ qua, chàng vội triển khai Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp đuổi gấp.

Lúc này bọn thủ hạ của Cổ Trường Khanh đang hỗn chiến với Cốc Chi Dương và mấy người khác.

Tiếng la hét vọng lại kinh hồn, khiếp vía, binh khí chạm vào nhau nghe đinh tai nhức óc, khiến cho u cốc Chung Sơn tĩnh lặng giờ đây trở nên náo loạn ghê hồn.

Những tiếng rú thê thảm vang lên, mùi máu tanh bốc lên tanh tưởi vô cùng.

Cổ Trường Khanh chạy bán sống bán chết.

Cách xa năm trượng phía sau Kim Phi Hùng đang đuổi theo không rời. Trước mắt chợt hiện ra một dòng sông cách đó mười trượng.

Cổ Trường Khanh đã giấu sẵn một chiếc thuyền ở đó.

Lão cực kỳ vui mừng vừa chạy như điên vừa quay lại nói :

– Tiểu tử họ Bạch kia, bản Minh chủ phải lên thuyền trở về Kim Lăng đây. Hề hề…

Kim Phi Hùng thấy vậy tức khí quát lớn :

– Cổ lão tặc là hảo hán thì lên đây đấu với ta vài hiệp.

Lúc này thuyền đã rời bờ không xa lắm.

Cổ Trường Khanh đắc ý nói như gào :

– Bản Minh chủ hôm nay không có cái hứng thú đó, ngày khác ta sẽ gặp lại ngươi. Ha ha ha…

Tiếng cười đắc ý của lão chưa dứt, phía trước có một chiếc du thuyền màu xanh biếc xuất hiện rẽ sóng lướt tới.

Một cái bóng trắng từ trong thuyền bay vút lên không trung, thét vang lanh lảnh :

– Cổ Trường Khanh, bản cô nương đợi ngươi đã lâu.

Bạch Lãnh Thu còn đang lơ lửng trên không trung đã vung kiếm xuất thủ, một ánh ngân quang lóe lên xẹt tới trước ngực lão lẹ tợ sao sa.

Cổ Trường Khanh tựa như người nằm mộng bất ngờ bị dựng dậy, chưa hết bàng hoàng vội la lên thất thanh :

– Chết rồi!

Lão vội cong người thoát lui ra sau gần một trượng, mặt kinh hãi, đúng lúc đó Kim Phi Hùng cũng lao tới, giơ đoạn kiếm đâm vào sau lưng lão tặc.

Gần như đồng thời, trường kiếm của Bạch Lãnh Thu tựa như luồng điện xẹt đâm thẳng tới.

Một tiếng gào thảm thiết chợt vang lên đinh tai.

Hai thanh kiếm một trước một sau đã đâm ngay tim Cổ Trường Khanh.

Một cái bóng áo hồng bay tới, có tiếng Tô Ngọc Dung trong trẻo ngân lên như chuông reo :

– Thất muội tính toán thật chuẩn xác, lão này làm sao sống nổi.

Kim Phi Hùng rút đoạn kiếm ra, tiện tay cắt lấy đầu Cổ Trường Khanh, mừng rỡ reo lên :

– Muội muội, chúng ta đã báo thù được rồi.

Không ngờ Bạch Lãnh Thu cong môi nói :

– Ta họ Bạch, chàng họ Kim, ai là muội muội của chàng?

Kim Phi Hùng nghe vậy bèn mỉm cười :

– Đúng, nàng nói đúng! Hãy theo ta trở lại sơn cốc dưới chân núi Chung Sơn.

Chàng không muốn phí công giải thích nên chỉ nói vậy thôi.

Bạch Lãnh Thu nói :

– Được rồi, ta cũng đang có phong thơ đưa cho chàng.

Ba người cùng triển khai khinh công, trong nháy mắt đã đến sơn cốc dưới chân núi Chung Sơn.

Lúc này Cốc Chi Dương, Vạn Nhân Kiệt, Dương Ngọc Phượng, Vương Thái Vân chém giết đuổi sạch bọn thuộc hạ của Cổ Trường Khanh. Phía trước tấm trướng màu vàng có một cái bàn. Vạn Nhân Kiệt đã bày sẵn hương đèn cùng đồ dùng cúng tế.

Kim Phi Hùng đem đầu của Cổ Trường Khanh đặt trước hương án, đoạn lấy từ trong người ra một cuộn giấy đã hơi ngả màu vàng, trải ra đặt trước hương án, rồi quì sụp xuống đất, khấu đầu bái lạy xong nức nở khóc lớn :

– Phụ thân, mẫu thân. Hài nhi bất hiếu Bạch Vũ, nữ nhi Bạch Lãnh Thu hôm nay báo mối huyết thù thay cho người. Xin song thân nơi suối vàng được yên lòng nhắm mắt.

Bạch Lãnh Thu hết sức kinh ngạc.

Vạn Nhân Kiệt bước tới vui mừng, hai mắt rướm lệ :

– Tiểu thư, tiểu nhân là Vạn Nhân Kiệt, xin kính chào nữ chủ nhân.

Bạch Lãnh Thu ngơ ngác, miệng lắp bắp :

– Chàng… ngươi…

Vạn Nhân Kiệt đem câu chuyện năm xưa kể lại tường tận cho Bạch Lãnh Thu nghe.

Bạch Lãnh Thu nghe xong òa lên một tiếng, rồi bật khóc nức nở lao tới quì trước hương án, lòng đau như cắt.

Lát sau nàng mới tạm nguôi ngoai, lấy từ trong mình ra một mảnh lụa vàng rồi tới trao cho Tô Ngọc Dung, đoạn hạ giọng nói :

– Lục tỷ, thư của Đảo chủ nhờ người chuyển hộ.

Tô Ngọc Dung bất giác đỏ mặt xấu hổ không sao kể xiết.

Bạch Lãnh Thu quay sang nói với Kim Phi Hùng :

– Ca ca, có thư của Trường Xuân đảo chủ và Ngộ Phi đại sư gởi cho ca ca đó.

Kim Phi Hùng vui mừng reo lên kinh ngạc :

– Ồ, thật vậy à?

Tô Ngọc Dung đưa mảnh lụa vàng cho Kim Phi Hùng, trên mảnh lụa có mấy hàng chữ :

“Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo, hai môn phái võ công đều cùng chung một mạch, do hiểu lầm mà không thể thông hôn với nhau, làm đau khổ bao cặp tình nhân. Nay ta trịnh trọng tuyên bố, từ nay hủy bỏ điều cấm kỵ, cho phép hai phái có thể kết hôn với nhau, mảnh vải này xem như là huấn lệnh”.

Kim Phi Hùng đứng ngẩn người, đưa mắt ngơ ngác nhìn Bạch Lãnh Thu.

Bạch Lãnh Thu thấy vậy cười nói :

– Ca ca đứng ngây người ra đó làm gì, sao không cúi đầu cảm tạ Cốc chủ và Đảo chủ đi?

Nói xong, nàng đưa tay khẽ kéo Tô Ngọc Dung :

– Tỷ tỷ mau quì xuống cùng với ca ca bái tạ trời đất đi.

Dương Ngọc Phượng đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy.

Vương Thái Vân mắt cũng rướm lệ, lòng cảm thấy tủi thân.

– Tiểu chủ nhân, Kim Tùng và Vĩ Ngọc vì người mà phải tuyệt tự không có người nối dõi, người cũng phải lo hương khói cho hai nhà đó nữa chớ.

Nói đoạn, lão khẽ kéo áo Dương Ngọc Phượng và Vương Thái Vân đẩy tới bên cạnh Kim Phi Hùng, rồi nói :

– Mọi người hãy cùng nhau bái lạy.

Kim Phi Hùng quỳ trước, phía sau là Tô Ngọc Dung, Dương Ngọc Phượng và Vương Thái Vân, bốn người cùng cúi đầu lạy tạ trời đất, tiếng hoan hô reo mừng chấn động một vùng sơn cốc dưới chân núi Chung Sơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.