Đọc truyện Linh Phong Địch Ảnh – Chương 20: Mê hạng yêu phi
Lạp Thủ Ngọc Quan Âm Dương Ngọc Phượng nghe thấy lời Thực Nhân Ma Tôn nói lại thấy Kim Phi Hùng có thần sắc hơi khác lạ, vội lao tới la lên thất thanh :
– Kim thiếu hiệp, Kim thiếu hiệp.
Trong lòng chàng đang suy nghĩ nên cũng tùy tiện hỏi lại :
– Có chuyện gì vậy?
Dương Ngọc Phượng thấy tâm thần bất định của chàng nên càng kinh hãi, vội hỏi chàng :
– Chàng… chàng không sao hả?
Kim Phi Hùng ồ lên một tiếng rồi nói :
– Bây giờ Thực Nhân Ma Tôn đi rồi! Đâu còn chuyện gì nữa. Cô nương cũng có thể đi được rồi đó.
Nói rồi chàng bước ra khỏi ngọn núi, đi lẹ bước.
Dương Ngọc Phượng vội đuổi theo gọi :
– Kim… chàng thấy… thấy trong người ra sao?
Kim Phi Hùng vừa đi vừa nói :
– Ta… ta làm sao? Cô nương được vô sự rồi mà.
Dương Ngọc Phượng bối rối đáp :
– Nhưng… nhưng mà chàng có chuyện.
Kim Phi Hùng vẫn không quay đầu lại :
– Ta có việc gì hả?
Dương Ngọc Phượng đuổi theo ngang hàng với chàng, đoạn dịu dàng bảo :
– Chàng đã bị trúng độc chưởng của lão ma, cớ sao lại nói là vô sự?
Kim Phi Hùng cười nhạt :
– Chuyện này ta đâu hề lưu tâm đến.
Giọng nàng có vẻ quan tâm lo lắng :
– Chưởng phong âm hàn của lão là loại công phu tuyệt độc trên thiên hạ đó.
Kim Phi Hùng lắc đầu :
– Không sao cả!
Dương Ngọc Phượng hỏi vặn lại :
– Tại sao chàng nói là không sao?
Kim Phi Hùng thấy nàng cứ đi theo bên cạnh, bất giác không vui nói :
– Dương cô nương à! Tại hạ trúng thương mà không chữa trị thì cũng đâu có quan hệ gì đến cô nương.
Dương Ngọc Phượng giận dỗi nói :
– Nhưng mà, nhưng mà do ta gây ra.
Kim Phi Hùng bực bội hỏi :
– Tại sao lão lại đuổi theo cô nương?
Dương Ngọc Phượng vội nói :
– Tiểu muội chạm mặt với lão ma nơi hiệp lộ, lão bức bách tiểu muội đưa Ma cô hiến thọ đồ, cho nên mới…
Nhắc đến bức họa đồ, Kim Phi Hùng liền bảo nàng :
– Cô nương, tại hạ không hề có ý trách cứ cô nương đâu.
Dương Ngọc Phượng lo lắng :
– Như vậy càng khiến tiểu muội áy náy hơn.
Kim Phi Hùng vội xua tay :
– Cho dù tại hạ có chết ngay tức khắc cũng không bao giờ oán trách cô nương đâu, hơn nữa ta đâu có bị sao.
Nào ngờ Dương Ngọc Phượng càng thêm quan tâm :
– Hu… hu…
Nàng lao vào lòng Kim Phi Hùng cất tiếng khóc nức nở :
– Chàng… chàng có mệnh hệ gì…!
Kim Phi Hùng cực kỳ lúng túng, đưa tay run rẩy đặt nhẹ lên vai nàng, rồi nhẹ nhàng khuyên giải :
– Dương cô nương, nàng làm sao vậy? Đừng, đừng khóc nữa mà.
Dương Ngọc Phượng hạ giọng thì thầm :
– Chàng nên kiếm một nơi yên tĩnh để trị liệu thương thế.
Kim Phi Hùng cười khổ :
– Tại hạ đã nói rồi, đâu có chuyện gì phải lo.
Dương Ngọc Phượng vẫn cố chấp :
– Hừ! Chàng lừa ta!
Kim Phi Hùng nghe vậy cũng không biết nói sao cho được.
Chàng lui ra sau hai bước, lắc hai tay nói :
– Ta quả thực đâu có thọ thương, cô nương không tin sao?
Dương Ngọc Phượng thoáng hờn giận :
– Chàng thực là người ngang bướng, thử vận công cho ta xem.
Kim Phi Hùng nói :
– Không phải là ta ngang bướng…
Dương Ngọc Phượng chợt nắm lấy áo chàng, nghiêm giọng nói :
– Nếu như cái lão ma đó không hạ độc thủ, thì ta để cho chàng đi ngay lập tức.
Kim Phi Hùng đành nhượng bộ :
– Được rồi, bây giờ cô nương bảo ta phải làm gì?
Dương Ngọc Phượng ấn chàng ngồi xuống rồi bảo :
– Chàng vận công thử coi!
Rồi nàng cũng tự động ngồi xuống đối diện với chàng.
Đoạn lại nói tiếp :
– Ban đầu thử xem có độc hay không, sau đó coi có vết thương nào không?
Chàng liền ngồi xuống vận công tụ khí, vẫn thấy thông suốt, không hề có chút trở ngại nào cả.
Dương Ngọc Phượng chú mục nhìn chàng hồi lâu không chớp.
– Ha ha…
Kim Phi Hùng cất tiếng cười sảng khoái :
– Đa tạ hảo ý của cô nương, như vậy thì nàng an tâm rồi đó.
Dương Ngọc Phượng ngạc nhiên :
– Ồ, lẽ nào lão ma đầu kiếm cớ nói vậy để chạy trốn hả?
Kim Phi Hùng không dám nói thực chuyện của mình cho nàng, nên bảo :
– Tại hạ cáo từ.
Không ngờ Dương Ngọc Phượng lại nói :
– Cáo từ cái gì? Ta phải đi cùng với chàng mới được.
Kim Phi Hùng thoáng ngạc nhiên :
– Nàng đi đâu mới được chứ?
Dương Ngọc Phượng điềm nhiên đáp :
– Chàng đi đâu ta theo đó.
Kim Phi Hùng nhíu mày :
– Như vậy đâu có được.
Dương Ngọc Phượng cao giọng nói :
– Có gì mà không được hả?
Kim Phi Hùng sốt ruột :
– Tại hạ có việc phải đi đến Xích Phụng Lĩnh.
Dương Ngọc Phượng nói lớn :
– Nơi đó có gì mà ghê gớm đâu, Huyết Minh bang làm sao dọa nạt được ta.
Kim Phi Hùng cười khổ :
– Dương cô nương cớ sao cứ phải đòi đi cùng với tại hạ?
Dương Ngọc Phượng trề môi :
– Bởi vì ngươi thọ thương mà!
Kim Phi Hùng nhếch môi cười đáp :
– Vừa rồi ta đã thử rồi, chẳng lẽ cô nương còn chưa tin hay sao?
Dương Ngọc Phượng vẫn nói cứng :
– Ta phải đi với ngươi trong ba ngày mới được.
Kim Phi Hùng ngơ ngác :
– Tại sao vậy?
– Bởi vì Thực Nhân Ma Tôn nói là chất độc sau ba ngày mới phát tác.
Kim Phi Hùng hỏi :
– Còn nếu như sau ba ngày mà không có chất độc phát tác thì cô nương tính sao?
Dương Ngọc Phượng ngẩng đầu lên khẽ nói :
– Đến lúc đó thì ta sẽ không quấy rầy chàng nữa.
Kim Phi Hùng nhất thời cứng họng không biết nói sao cho được.
Dương Ngọc Phượng hạ giọng nói :
– Ngươi thử nghĩ xem, nếu như trong ba ngày có xảy ra chuyện gì thì ai lo lắng cho ngươi được.
Nói rồi mắt nàng lại nhòa lệ trông vô cùng thương tâm.
Kim Phi Hùng liền đáp :
– Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ cùng đi, nhưng nàng không được khóc nữa.
Dương Ngọc Phượng liền gạt lệ mỉm cười nói :
– Chàng đáp ứng rồi phải không? Vậy thì chúng ta cùng đi.
* * * * *
Một ngày kia, hai người đến bên Cửu Giang khẩu, lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp nơi. Tổng đàn của Huyết Minh bang ở Xích Phụng Lĩnh ở bên bờ đối diện với Cửu Giang khẩu, nhưng do đêm tối nên không có thuyền qua sông.
Hai người đành phải kiếm một khách điếm ở bên sông để nghỉ qua đêm.
Kim Phi Hùng ở bên góc phòng phía đông còn Dương Ngọc Phượng ở bên nội thất phía tây.
Thời gian ước chừng vào khoảng canh hai.
Kim Phi Hùng vận khí hành công đã xong, đang định nằm xuống nghỉ ngơi.
Thốt nhiên một tiếng động lạ vang lên phía tây phòng, một tiếng kêu kinh ngạc vang liền rồi chợt tắt lịm, mọi vật trở lại yên tịnh như cũ.
Kim Phi Hùng thầm la lên một tiếng, bật dậy khỏi giường, lao ra ngoài.
Dưới ánh trăng, đột nhiên có một bóng người lướt nhẹ qua.
Chàng vội đến trước cửa phòng của Dương Ngọc Phượng lớn tiếng gọi :
– Dương cô nương, Dương cô nương…
Không hề có tiếng trả lời, bên trong lặng ngắt như tờ.
Kim Phi Hùng càng thêm kinh ngạc, vội vàng đẩy cửa bước vào :
– Ủa!??
Chăn mền gối lộn xộn tứ tung mà không hề thấy bóng Dương Ngọc Phượng trên giường.
Chàng biết có sự không lành xảy ra, vội vàng đuổi theo bóng đen.
Bên sông vắng tanh, chẳng hề có một bóng người.
Bóng trăng chiếu lấp lánh, dòng nước lững lờ trôi.
Trước mặt chàng đột nhiên hiện ra một nhánh sông rộng cản đường.
Bốn phía không có một bóng người.
Kim Phi Hùng cực kỳ lo lắng thầm trách :
– “Vạn nhất Dương Ngọc Phượng bị người ta bắt cóc thì mình không biết phải làm sao đây?”
Mà trước mặt chàng không có một ai thì biết tìm kiếm ở đâu?
Đang lúc chàng bối rối thì bỗng nhiên…
Bõm bõm…
Bất ngờ có tiếng mái chèo khua nước từ phía giữa sông vọng lại.
Kim Phi Hùng chợt ngồi thụp xuống ẩn mình chờ đợi động tĩnh.
Dưới ánh trăng một con thuyền nhỏ lao tới lẹ như mũi tên, trên chiếc thuyền có hai nữ nhân vừa chèo thuyền vừa cười nói.
Một người chợt lên tiếng :
– Thất muội tính tình cao ngạo, rõ ràng là chúng ta đến tiếp ứng mà không chịu đến chờ ở bờ sông.
Giọng một nữ nhân khác lại nói :
– Thất muội cứ cao ngạo như vậy, e rằng Vạn Hoa hội của chúng ta có ngày bị xoá sạch khỏi giang hồ.
Kim Phi Hùng không khỏi ngạc nhiên :
– Vạn Hoa hội ư?
Vạn Hoa hội nguyên là một bang hội thuộc miền hạ lưu Đại Giang, Hội chủ được người giang hồ gọi là Bách Hoa nương tử Trình Đào. Người này cũng có chút uy danh trên giang hồ.
Chàng còn đang nghĩ ngợi thì chiếc thuyền đã đến sát bờ.
Nữ nhân lên tiếng đầu tiên lại nói :
– Lúc trời còn sáng thấy tiểu cô nương đó tựa như cũng có võ công đó mà, hèn chi mà đại tỷ lại xem trọng ả.
Rồi có tiếng người nói tiếp :
– Nhưng mà ả cùng đi với một tiểu tử ngốc nghếch.
Chuyện này rõ ràng là nói đến Kim Phi Hùng và Dương Ngọc Phượng.
Tiếng người lại vang lên :
– Có lẽ tiểu tử đó là gia nhân của tiểu cô nương.
Chợt có tiếng cười cất lên :
– Hà hà…
Người ngồi sau bèn nói :
– Hai người vào chung một khách điếm thì đâu có chi hay ho, ta dám chắc rằng chỉ cần đến sáng mai thôi. Xử nữ khuê các sẽ trở thành hiền phụ trẻ mà thôi.
Tiếp đó chiếc thuyền nhỏ chợt quay đầu lại, đi ra xa dần xa dần.
Kim Phi Hùng càng thêm lo lắng không yên.
Chàng không hề biết công phu lội nước, hơn nữa tưởng gần mà lại cực kỳ xa, từ nơi chàng đứng đến chỗ chiếc thuyền ít nhất cũng là cách xa năm chục trượng.
Sở dĩ chàng nghe được lời nói của bọn họ là nhờ vào thính giác cực kỳ tinh nhạy và nội công thâm hậu mà thôi.
Khoảng cách năm chục trượng đối với thuật khinh công tuyệt diệu của chàng thì chẳng phải là khoảng cách xa lắm.
Nhưng mà vạn nhất bọn họ biết thủy tính, lật thuyền giữa sông thì chàng làm sao mà thoát được.
Lúc đầu chàng định để cho bọn họ đi qua rồi sau đó mới ra tay bắt gọn để hỏi rõ mọi chuyện.
Nhưng bây giờ con thuyền đã chuyển đi mất rồi.
Đã biết được địa điểm rồi thì cứ mặc sức cho bọn chúng muốn đi đâu thì đi.
Chàng nóng lòng cứu Dương Ngọc Phượng nên thi triển khinh công tận lực tung mình vọt đến giữa đám lau sậy cách bờ hơn mười trượng, song vẫn không thấy bóng dáng chiếc thuyền nào cả.
– Ồ…
Chàng bỗng la lên một tiếng ngạc nhiên vì nơi đây chỉ là một thủy vực rộng hơn trăm trượng, một nửa là bãi lau sậy um tùm, rậm rạp, còn nửa kia là một vũng lầy đặc sệt.
Qua hết thủy vực này chàng mới đến được một mũi đất nhô ra giáp sông.
Nơi này có để một chiếc thuyền nhỏ.
Kim Phi Hùng cực kỳ mừng rỡ, vội vàng lao mình tới sát mé sông.
Dưới ánh trăng chiếu vào trên mạn thuyền, hiện lên bốn chữ “Vạn Hoa Hiệu”.
Đang lúc chàng định lên thuyền, chợt từ phía trong có tiếng khua nước vang lên.
Kim Phi Hùng vội lui ra phía sau tránh mặt.
Trên thuyền có năm nữ nhân đang ngồi đàm luận về chuyện gì đó.
Kim Phi Hùng chợt nghĩ :
– Mình không biết thủy tính lại không rành thủy lộ, nếu như đột ngột chèo thuyền đi ra thì đâu có ai giúp đỡ cho được.
Nghĩ vậy chàng đột nhiên lắc mình vọt lên trên chiếc thuyền mới đến, lên tiếng quát :
– Đứng lại!
Tiếp đó chàng lại nạt lớn :
– Mau chèo thuyền lại đây.
Năm nữ nhân nọ sợ hãi vội chèo đến bên mũi đất lộ thiên, miệng lắp bắp :
– Dạ… dạ…
Kim Phi Hùng lớn tiếng nạt nộ :
– Các ngươi nghe đây, ta hỏi câu nào phải trả lời câu đó, mà ta hỏi ai thì người đó mới được trả lời.
Năm người vội đứng xếp thành hàng chữ nhất đối diện với chàng.
Kim Phi Hùng đưa tay chỉ vào người thủ lĩnh hỏi :
– Khi nãy ta nghe các người nhắc đến Hồng Mao cảng! Hồng Mao cảng là cái gì?
Nữ nhân kia vội đáp :
– Hồng Mao cảng là nơi Vạn Hoa hội chúng tôi hành sự…
Kim Phi Hùng lại chỉ vào người thứ hai :
– Tối hôm nay các ngươi đã bắt cóc một người phải không?
Người này vội đáp :
– Ta không biết.
Kim Phi Hùng lớn tiếng :
– Ngươi không biết hả?
Người đó lại lên tiếng đáp :
– Nhưng cũng có thể biết được.
Kim Phi Hùng hơi ngạc nhiên :
– Tại sao vậy?
– Bởi vì hai ngày nữa Trang chủ sẽ đến, đây là quy củ mà.
Kim Phi Hùng hỏi lại :
– Trang chủ là người nào?
Nữ nhân đó đáp ngay :
– Cổ trang chủ là người quen của Vạn Hoa hội chủ, mỗi tháng đều đến đây vài lần, mỗi lần lưu lại hai ngày, ngoài Hội chủ phải đích thân chiều chuộng, còn phải có thêm một đại cô nương nữa.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ :
– “Cổ trang chủ lẽ nào lại là Cổ Trường Khanh?”
Nghĩ vậy nên chàng vội điểm mặt người thứ ba :
– Ngươi nói mau, Cổ trang chủ có phải là Cổ Trường Khanh trong Phụng Lăng trang không?
Nữ nhân bị điểm mặt vô cùng khiếp sợ, hai chân mềm nhũn, té phịch xuống đất.
Nữ nhân đầu lĩnh vội bảo :
– Đại vương gia à! Người đó nhát gan lắm, để tiện tỳ nói thay cho. Cổ trang chủ quả đúng là Cổ Trường Khanh.
Kim Phi Hùng thầm nghiến răng bực tức :
– Lão quả nhiên là như thế.
Nghĩ đoạn chàng chỉ vào nữ nhân thứ tư hỏi tiếp :
– Làm sao các ngươi biết được lão sắp tới?
Nữ nhân đó vội đáp :
– Hai ngày trước có người đến nói Cổ trang chủ phải tạm lưu tại đây mấy ngày để trốn cái lão Thần lạt ma gì gì đó.
Kim Phi Hùng biết rằng bọn chúng không hề nói dối.
Rồi chàng ra lệnh cho bọn chúng :
– Các ngươi mau quay thuyền trở về Hồng Mao cảng, nếu như có ai tra vấn thì các ngươi phải tự ứng phó với bọn họ.
Đột nhiên một con thủy điểu bay lướt qua đầu bọn họ lao thẳng lên không trung.
– Các ngươi xem đây!
Vừa nói chàng vừa vung tả thủ, năm ngón tay xòe ra cực kỳ thần tốc, chụp lấy con thủy điểu đang định bay lên cao.
– Bụp…
Con thủy điểu trong chớp mắt đã nằm gọn trong tay chàng.
Năm nữ nhân nọ sợ sệt trố mắt ra nhìn thủ pháp vô thượng của chàng.
Kim Phi Hùng mỉm cười nói :
– Ha ha, các ngươi tự tin mình có thể chạy nhanh như con thủy điểu này không?
Năm người lặng thinh không đáp, mặt có vẻ sợ hãi.
Kim Phi Hùng trầm giọng :
– Quay thuyền về cảng mau.
Năm người răm rắp nghe lệnh, vội quay thuyền chèo về bên kia.
Kim Phi Hùng cũng lẹ làng ẩn mình vào giữa khoang thuyền, đôi mắt không hề bỏ qua cử động của năm nữ nhân nọ.
Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trên mặt sông, không đầy lát sau chợt thấy ánh đăng quang đỏ chói nhấp nháy trên sông, thì ra là một chiếc thuyền nhỏ khác đang tiến lại gần.
Người trên chiếc thuyền kia cao giọng hỏi :
– Gió từ đâu thổi tới?
Nữ nhân cầm đầu liếc nhìn Kim Phi Hùng rồi đáp :
– Từ miệng nhị hải long vương mà ra.
Lại có tiếng hỏi khác :
– Lôi thanh có mấy tiếng?
Nữ nhân liền đáp :
– Tây phương nhị thanh Đông phương tam phùng.
Tiếng bên thuyền kia vọng vang :
– Các vị qua mau đi.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ :
– Ai ngờ một Vạn Hoa hội nhỏ bé mà tổ chức phiền phức như vậy, phòng thủ thật là nghiêm mật, nếu như lúc nãy ta đơn độc vượt sông, e rằng không dễ dàng đến được sào huyệt của bọn chúng.
Chợt lại nghe có tiếng quát hỏi vọng tới.
Nữ nhân cầm đầu lại đối đáp cực kỳ lưu loát.
Lần này con thuyền phải lách qua đoạn sông hẹp, lại nghe có tiếng thiết sắt chạm vào nhau, có lẽ trong đoạn sông này có bố trí những vật cản không cho thuyền lạ đột nhập.
Lát sau phía trước mặt Kim Phi Hùng hiện ra một tòa nhà đen sì, kiến trúc tựa như một cung điện.
Trước cánh cổng lớn có dựng bốn cây cột chia làm hai bên, phía trên đỉnh cột là hai lá hắc kỳ thêu hình con ngô công (rết) màu trắng bay phần phật trong gió, còn hai cây cột kia có treo hai chiếc khí từ đăng long tỏa ánh sáng tím ngắt xuống phía dưới, trông có vẻ rợn người lạnh gáy.
Chiếc thuyền lớn còn cách bờ không bao xa.
Chỗ gọi là bờ sông là một nơi cách cánh cổng lớn hơn mười trượng có một cây trụ đá làm nơi cột thuyền.
Kim Phi Hùng biết rằng nơi đây không còn thủy lộ nữa.
Thế là chàng nhẹ như chớp lia tay điểm vào Thùy huyệt của năm nữ nhân, rồi nhún mình bay vọt đến chỗ cột cờ ẩn mình.
Vạn Hoa hội canh phòng hết sức cẩn mật.
Kim Phi Hùng tuy xẹt thẳng lên bờ như luồng điện, song cũng làm kinh động đến người trực đêm.
Keng keng…
Tiếng hiệu báo động vang lên liên hồi náo động màn đêm.
Tòa nhà Hồng Mao cảng sáng rực ánh đèn.
Kẹt…
Cánh cửa lớn đột nhiên mở rộng ra, tám yêu phụ mặt hầm hầm xuất hiện.
Kim Phi Hùng thấy vậy biết rằng không thể nào ẩn thân được nữa, lập tức vung thế phù vân lạc ảnh đứng sừng sững cách cánh cửa chừng một trượng.
Tám yêu nữ vừa thấy chàng vội vã rút đoản kiếm lăm lăm trên tay đang định xông tới vây chàng.
Kim Phi Hùng lớn tiếng nạt nộ :
– Kẻ nào là Trình Đào?
Tám nữ nhân đứng ngẩn người ngạc nhiên.
Một thiếu nữ vận áo hồng lớn tiếng quát :
– Tiểu tử ngông cuồng nào dám động đến danh hiệu của Hội chủ hả?
Kim Phi Hùng trầm giọng lạnh lùng hỏi :
– Là ngươi đó phải không?
Thiếu nữ áo hồng cười lớn :
– Tiểu tử không tròng kia, cô nương đây là Trung lộ hộ pháp mà thôi.
Kim Phi Hùng nạt lớn :
– Kêu Trình Đào ra đây!
Thiếu nữ áo hồng không biết lai lịch của Kim Phi Hùng nên tức giận đáp :
– Ngươi không đáng gặp Hội chủ của chúng ta.
Nói rồi ả vung đoản kiếm trong tay ra hiệu cho bảy người kia.
– Bắt lấy hắn!
Bỗng nhiên có tiếng gọi lớn :
– Ngưng tay…
Tiếng hét từ trong vọng ra, tiếp đó là hai thiếu nữ áo xanh đi ra, phía sau là một nữ nhân áo đen.
Nữ nhân này vận kình trang đen tuyền, đôi mắt to đen láy nhìn đăm đăm vào Kim Phi Hùng không chớp.
Tám nữ nhân đầu tiên thấy vậy vội lui sang hai bên rồi đồng thanh hô lớn :
– Tham kiến nhị Hội chủ.
Nữ nhân áo đen vội khoát tay :
– Miễn lễ.
Rồi chậm rãi bước ra mỉm cười nói với Kim Phi Hùng :
– Ta là Nhị hội chủ của Vạn Hoa hội, họ Liễu tên Diệp Thanh, chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ là gì?
Kim Phi Hùng không đáp lại mà lạnh lùng nói :
– Ngươi có thể quyết định chuyện của Vạn Hoa hội?
Liễu Diệp Thanh thoáng nhíu mày :
– Ta là Nhị hội chủ, đương nhiên có thể quyết định được.
Kim Phi Hùng gật gù :
– Tốt lắm, vậy thì hãy giao cô nương áo vàng lại cho ta trước đã.
Liễu Diệp Thanh giật mình kinh ngạc, quay sang hỏi hai tỳ nữ :
– Có chuyện này ư?
Hai tỳ nữ áo xanh không đáp, khẽ cúi đầu lặng im.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Ta xem ngươi dường như không biết các chuyện của Vạn Hoa hội thì phải.
Liễu Diệp Thanh ngây người một lát, đoạn nói :
– Thuộc hạ của bản hội rất nhiều, ngoài người Hội chủ có Bát đại thuyền sư, và có chưởng đại tiểu tổ nên chẳng có…
Kim Phi Hùng nóng nảy cắt ngang :
– Hừ! Ta không cần biết, ngươi có giao người ra hay không? Nói mau!
Lời nói của chàng lạnh lẽo ghê hồn, có ẩn chứa uy lực vô biên.
Liễu Diệp Thanh đưa mắt ra hiệu cho thiếu nữ áo xanh :
– Mời thất huyền sư đến đây.
Thiếu nữ áo xanh đi rồi, Liễu Diệp Thanh bèn quay lại bảo chàng :
– Các hạ đang đêm vô cớ xông vào quấy động bản hội, bức bách người ta, không hiểu là theo quy củ giang hồ hay là cố tâm khiêu chiến?
Kim Phi Hùng lạnh lùng quát :
– Câm mồm! Bình sanh ta không biết tới cái quy củ thối tha đó.
Liễu Diệp Thanh lộ vẻ không vui :
– Nếu vậy thì các hạ không phải là người trong võ lâm.
Kim Phi Hùng nạt nộ :
– Ai là đồng đạo với bọn ngươi, ta chỉ cần các ngươi giao cô nương đó ra đây.
– Hứ, nếu như ta không giao a đầu đó ra đây thì làm gì ta?
Thanh âm vừa dứt, một nữ nhân từ phía trong lao ra lẹ như điện xẹt, nhẹ nhàng ung dung cúi mình nói với Liễu Diệp Thanh :
– Thất đại thuyền sư Hồng Hạnh khấu đầu tham kiến Nhị hội chủ.
Liễu Diệp Thanh ôn tồn hỏi :
– Thất muội hôm nay xuất cảng phải không?
Hồng Hạnh kiêu ngạo không đáp mà quét tia mắt sắc lạnh bực tức vào Kim Phi Hùng :
– Ủa, ta tưởng ai chớ! Hóa ra là tiểu tử quái dị.
Kim Phi Hùng cố nén giận đưa tay nắm chuôi kiếm rồi trầm giọng bảo y thị :
– Chuyện tối qua do ngươi gây ra phải không?
Hồng Hạnh vênh mặt đáp :
– Đúng thế, cô tổ tám đời nhà ngươi gây ra đó, thế nào? Bộ không phục hả tiểu tử ngu ngốc kia.
Kim Phi Hùng giận run người, nhưng cố nén lại, giọng tức giận :
– Bây giờ ngươi có giao người ra cho ta không?
Hồng Hạnh cười nhạt :
– Đâu có dễ dàng như vậy, cô cô của ngươi coi thử ngươi có cái quái gì mà dám phách lối dọa người như thế?
Kim Phi Hùng cực kỳ tức nộ, trầm giọng nạt lớn :
– Binh khí của tại hạ xuất ra khỏi vỏ không thấy máu tươi quyết không chịu thu vào đâu.
Hồng Hạnh ngạo nghễ nói :
– Cô cô ngươi cũng có cái lệ như vậy đó.
Dứt lời ả vung đôi Xích liên chùy múa vèo vèo mấy đường, khí thế thập phần uy mãnh, miệng quát vang :
– Ngươi muốn người hay là muốn nếm thử Xích liên chùy.
Kim Phi Hùng nội giận :
– Ta cần cái mạng của ngươi.
Liền đó…
Bịch…
– Úy da…
Người của Vạn Hoa hội mặt mày tái xanh, la hoảng lên một tiếng.
Thân hình của Hồng Hạnh đổ nhào xuống đất, máu tươi tuôn ra xối xả, cái đầu ả lăn lông lốc dưới đất.
Tu La đoạn kiếm đã nằm gọn trong vỏ.
Kim Phi Hùng xuất thủ nhanh không thể tả xiết, ngay cả những kẻ đứng đó cũng không biết chàng rút kiếm xuất chiêu lúc nào. Ai nấy đều trợn mắt kinh hãi trước thủ pháp tuyệt diệu của chàng.
Kim Phi Hùng lạnh lùng nói với Liễu Diệp Thanh :
– Dựa vào thế kiếm của tại hạ chẳng biết có khiến Vạn Hoa hội giao người ra được chưa?
Liễu Diệp Thanh chớp mắt, giọng buồn rầu hỏi :
– Các hạ phải chăng là Thanh Y Tu La mà giang hồ truyền ngôn?
Kim Phi Hùng thản nhiên đáp :
– Cứ coi như là đúng đi!
Liễu Diệp Thanh gật gù :
– Quả nhiên danh bất hư truyền.
Nói xong liền quay sang bảo thiếu nữ áo xanh :
– Ngươi hãy đi mời Hội chủ đến đây.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Ngươi đã không thể quyết định, quả nhiên không hổ thẹn là người thức thời.
Liễu Diệp Thanh buông tiếng thở dài, lặng im không đáp.
Phía trong chợt có thanh âm lảnh lót vang lên, mười hai cặp đèn lồng bọc lụa màu vàng rực, xếp thành hai hàng, phía sau có bốn nữ nhân cầm lộng vàng, phía dưới chiếc lộng có một nữ nhân tuổi chừng tam tuần, mình vận y phục xanh chầm chậm đi ra.
Nữ nhân này da mặt trắng trẻo, đôi mày cong như vầng trăng, thập phần xinh đẹp. Cặp mắt long lanh, tuy nhiên vẻ đẹp có phần ẩn chứa một chút tà khí.
Liễu Diệp Thanh vội lui sang một bên, cung kính cúi đầu thi lễ :
– Tiểu muội tham kiến Hội chủ.
Thiếu phụ áo xanh đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng rồi dịu dàng cất tiếng hỏi :
– Các hạ là Thanh Y Tu La Kim đại hiệp?
Kim Phi Hùng giọng lạnh như băng :
– Không sai, ngươi là Trình Đào?
Mấy nữ nhân đứng sau Trình Đào bất giác run lên định xông tới trước.
Trình Đào mỉm cười mà không hề giận dữ :
– Chúng ta đâu phải là ngoại nhân, mời đại hiệp vào trong đại sảnh dùng trà.
Kim Phi Hùng quát lớn :
– Không cần, mau giao Dương cô nương ra đây cho ta.
Trình Đào tươi cười quay đầu lại bảo :
– Mau kêu Thất đại thuyền sư dẫn Dương cô nương ra đây.
Kim Phi Hùng chỉ vào thi thể của Hồng Hạnh rồi nói :
– Bách Hoa nương tử, chỉ vì ta đã trừng phạt kẻ gây ra chuyện này rồi, cho nên cũng không muốn bức bách ngươi làm chi. Nhưng mà lần sau nếu thủ hạ ngươi còn dám động đến ta thì chớ trách thủ đoạn của Thanh Y Tu La tàn độc.
Trình Đào thấy thuộc hạ yêu dấu của mình bị phơi thây giữa đường, đầu một nơi mình một ngả, bất giác biến sắc mặt.
Nhưng ả vẫn cố gắng nhẫn nhục nói với Kim Phi Hùng :
– Đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, nhưng mà…
Vừa lúc đó bốn nữ nhân đã khiêng Dương Ngọc Phượng đang bị trói ra.
Trình Đào vội đổi giọng :
– Cởi trói cho người ta mau lên!
Dương Ngọc Phượng thấy Kim Phi Hùng liền bảo chàng :
– Hừ, bọn chúng dùng Mê hồn hương…
Nói rồi nàng liền tung mình ra đứng sau lưng Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng từ tốn nói với Bách Hoa nương tử :
– Lần này ta giết Hồng Hạnh, còn ngươi trói Dương Ngọc Phượng nên kể như là hòa, không ai nợ ai cả.
Trình Đào cười nói :
– Kim đại hiệp à, hôm nay Hà bá gặp Long vương, chúng ta đều là người một nhà cả mà.
Kim Phi Hùng nghe vậy bất giác cất tiếng cười lạnh :
– Ý ngươi muốn nói đến Cổ Trường Khanh?
Trình Đào mỉm cười :
– Há chẳng phải như vậy sao? Cổ trang chủ…
Kim Phi Hùng nộ khí hét vang :
– Câm mồm!
Rồi chàng nghiến răng nói gằn từng tiếng :
– Đợi ta nắm được chứng cớ đầy đủ sẽ cho bọn ngươi nếm mùi của Tu La thần kiếm.
Trình Đào ngây người kinh ngạc :
– Kim thiếu hiệp nói cái gì lạ vậy?
Kim Phi Hùng nói thẳng với ả :
– Hy vọng ngươi chuyển lời cho Cổ Trường Khanh biết chuyện, thôi chúng ta đi.
Nói rồi chàng kéo tay Dương Ngọc Phượng lui xuống bậc đá, rồi phóng mình phi thân lên thuyền.
Trình Đào hậm hực nói :
– Đã như vậy chuyện này còn chưa xong đâu.
Kim Phi Hùng lạnh lùng :
– Lần này Thanh Y Tu La còn hạ thủ lưu tình đó, nói cho ngươi biết, chẳng phải ta từ bi đâu, mà để cho ngươi sống về nói lại với Cổ Trường Khanh lời của ta.
Trình Đào cũng cười lạnh :
– Thanh sơn biến đổi, lục thủy thường thay, song Vạn Hoa hội sẽ không quên món nợ này đâu, chuyện tối nay thì ta thua ngươi vậy.
Kim Phi Hùng giọng lạnh băng :
– Kể ra thì ngươi cũng biết điều đó.
Nói đoạn chàng phóng mình lên chiếc thuyền lớn có khắc hai chữ Ô Bằng hiệu soái.
Dương Ngọc Phượng cũng vội băng mình theo sau.
Song chỉ của Kim Phi Hùng nhanh như chớp điện lướt qua điểm xuống giải huyệt ngủ cho năm nữ nhân trên thuyền, rồi quát lớn :
– Khai thuyền!
Mấy nữ nhân tựa như vừa tỉnh mộng đưa tay dụi mắt rồi nhìn nhau ngơ ngác.
Kim Phi Hùng lại ra lệnh :
– Chèo sang bên bờ đối diện.
Mấy nữ nhân này thấy Kim Phi Hùng ung dung ngồi trên thuyền bên cạnh Dương Ngọc Phượng, người vừa bị Thất đại thuyền sư bắt đi tối hôm qua, vả lại tổng đàn không hề có ý truy đuổi cho nên không ai dám cả gan chống lại lời của chàng.
Bọn họ vội ba chân bốn cẳng chèo thuyền rời Hồng Mao cảng.
Phương đông đã le lói vài tia sáng.
Những đám mây chợt vàng rực tỏa ra muôn đạo hào quang phản chiếu xuống dòng sông, nhìn vô cùng đẹp đẽ.
Ô Bằng thuyền nhanh chóng bỏ lại Hồng Mao cảng phía sau.
Dương Ngọc Phượng thẹn đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói với chàng :
– Chỉ vì ta nhất thời vô ý mà để chàng phải mệt mỏi suốt đêm.
Kim Phi Hùng cười khổ :
– May mà cô nương chỉ mới sơ ý một chút thôi đó.
Giọng Dương Ngọc Phượng càng dịu dàng hơn :
– Ta đây tức muốn chết đi được mà chàng còn trêu chọc ta nữa.
– Tại hạ nói thực đó, nếu như không có chuyện tối hôm nay thì ta không thể tin rằng Cổ Trường Khanh là một lão gian xảo.
Dương Ngọc Phượng lên tiếng :
– Lão ta đâu phải là người tốt, nghe phụ thân ta nói, lão mới nổi danh trên giang hồ mấy năm gần đây đều dựa vào gian kế mà thôi, ngoài mặt tuy giả bộ nhân nghĩa đạo đức còn bên trong thì ăn chơi dâm dật, phóng túng vô độ.
Kim Phi Hùng buông tiếng thở dài :
– Giang hồ hiểm ác, lòng người lại càng độc ác hơn, lòng người giang hồ quả thật độc hiểm khó lường trước được.
Hai người còn đang nói thì con thuyền đã vào tới Trường Giang.
Kim Phi Hùng chỉ vào bờ đối diện hạ lệnh cho bọn nữ nhân.
Mấy nữ nhân này sinh ở nơi này nên rất thông thuộc thủy lộ ở đây, nên vội ứng tiếng trực chỉ giữa sông mà chèo tới.
Đột nhiên nghe thấy tiếng :
– U… u…
Tiếng trúc địch bỗng vang lên rồi theo gió truyền tới.
Kim Phi Hùng và Dương Ngọc Phượng đang ngồi trong thuyền đàm luận về tình người trong võ lâm.
Bốn nữ nhân đột ngột buông mái chèo khiến cho con thuyền dừng lại giữa sông, xoay tròn theo dòng nước xoáy.
Kim Phi Hùng vội lộn mình vọt ra đầu thuyền la lớn :
– Có biến.
Phía sau có chín con thuyền nhẹ lướt tới, phía chính giữa có một soái thuyền tám mái chèo đồng loạt khua mạnh xuống nước, làm cho con thuyền lao đi như tên bắn đuổi theo con thuyền của Kim Phi Hùng.
Soạt…
Kim Phi Hùng rút vội Tu La đoạn kiếm cầm lăm lăm trong tay, nói với Dương Ngọc Phượng :
– Dương cô nương coi chừng cẩn thận, đừng để cho bọn chúng chạy trốn.
Lời nói vừa dứt, chợt nghe.
Bùm…
Phía đuôi thuyền bọt nước văng lên tung tóe, hai nữ thuyền phu đã lao mình xuống nước.
Dương Ngọc Phượng thất kinh hét lớn :
– Hừ, ngươi chạy đi đâu.
Nàng vọt ra đuôi thuyền, song đã chậm mất rồi.
Ngay lúc đó.
Tõm…
Hai nữ nhân ở phía đầu mũi thuyền cũng nhảy lẹ xuống sông.
Lúc này trên Ô Bằng thuyền chỉ còn có Kim Phi Hùng và Dương Ngọc Phượng mà thôi.
Con thuyền ra giữa dòng nước chảy xiết không có người chèo làm cho nó không ngớt xoay tròn như muốn lật úp xuống sông.
Kim Phi Hùng vội bảo :
– Dương cô nương thủ ở đuôi thuyền, còn tại hạ ở đầu thuyền. Cô nương dùng Dương gia ám khí độc môn, còn ta đành phải dùng cành trúc ở đuôi thuyền vậy.
Nói rồi chàng liền bẻ lấy mấy cây trúc thủ sẵn trong tay làm ám khí.
Dương Ngọc Phượng gật đầu :
– Đành phải làm như vậy thôi.
Kim Phi Hùng lại lên tiếng :
– Tốt nhất là cô nương đừng để cho bọn chúng đến gần thuyền.
Dương Ngọc Phượng lo lắng :
– Nhưng mà còn dưới đáy thuyền thì sao?
– Hừ, không sai, nếu như bọn chúng giở trò làm lật thuyền thì chúng ta chỉ còn cách vào trong bụng cá mà thôi.
Dương Ngọc Phượng vẻ mặt thảm não :
– Chỉ tiếc là mối thù phụ thân còn chưa…
Kim Phi Hùng bất giác cũng động lòng xót xa, thầm nghĩ :
– “Mối huyết thù của song thân ta còn chưa trả được, muội muội lại cô đơn, nếu như ta bị mất mạng nơi đây thì…”
Lúc này chiếc soái thuyền ở phía sau đã tiến lại gần hơn. Trên đầu thuyền có bốn thiếu phụ đứng sóng vai nhau, mỗi người vận y phục tím, đầu quấn khăn đỏ, trên tay cầm Nga Mi kích.
Trên mười chiếc thuyền nhẹ mỗi thuyền có bốn cung thủ, cung tên đang giương lên sẵn sàng xạ kích.
Một thiếu phụ trên soái thuyền lớn tiếng quát :
– Thanh Y Tu La hãy tự xuôi tay chịu trói, nếu không ngươi sẽ bị mất mạng nơi đây, chớ trách bản hội tàn nhẫn.
Dương Ngọc Phượng nói với chàng :
– Đó là Tam đại thuyền sư của Vạn Hoa hội, tên mụ là Lê Hoa.
Kim Phi Hùng vội bảo :
– Đừng có để ý đến mụ…
Lê Hoa lại lớn tiếng bảo :
– Bỏ binh khí xuống thì ta sẽ tha mạng.
Kim Phi Hùng nắm chặt mấy ngọn trúc trong tay, hét vang :
– Ngươi chèo thuyền lại đây.
Lê Hoa ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Bỏ binh khí xuống mau.
Hét xong mụ từ từ đưa Nga Mi kích lên cao.
Lúc hai thuyền còn cách nhau chừng mười trượng, Kim Phi Hùng hầm hầm giận dữ vung mạnh tay, miệng quát lớn :
– Hãy tiếp chiêu.
Véo véo…
Những cành trúc được chàng vận nội công ném đi hàm chứa một sức mạnh kinh hồn, tựa như những mũi dao sắc bén xé gió lao tới.
Lê Hoa vội vàng cúi người xuống tránh né.
Ái da..
Á…
Ba thiếu phụ đứng cạnh lập tức rú lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống sông chết không kịp ngáp.
Lê Hoa hồn phi phách tán, vội quát lớn :
– Phóng tiễn xạ kích.
Bốn chục nữ cung thủ liền nhắm vào Ô Bằng thuyền đồng loạt buông dây bắn tên.
Dương Ngọc Phượng lẹ làng vũ lộng trường kiếm che kín thân thể.
Kim Phi Hùng vội vung song chưởng vận công tạo ra cương khí bao bọc khắp thân, khiến cho tên rơi lả tả như lá rụng xuống dưới sông.
Lê Hoa thấy vậy, song thủ vội giơ ngọn Nga Mi kích hú lên một tiếng, tiếng hú náo động vang vọng hồi lâu chưa dứt.
Tiếng hú vừa nổi lên trên mười chiếc thuyền nhỏ chợt xuất hiện vô số những người ăn vận như bọn thủy quái.
Bỗng nhiên…
Ùm…
Ùm…
Bọn thủy quái nhảy xuống sông mất dạng.
Dương Ngọc Phượng kinh hãi :
– Chết rồi, bọn chúng xuống đáy nước bày trò lộng quỷ rồi.
Kim Phi Hùng thản nhiên :
– Cô nương chớ lo, cứ quan sát kỹ sóng nước mà diệt bọn chúng.
Quả nhiên dưới nước có người, làm cho mặt xao động, bọt khí nổi lên như một nồi nước sôi.
Hai người cứ nhìn theo chỗ bọt nước mà phóng Diệp Tu kim châm và trúc phiến xuống.
Từng xác chết cứ lần lượt nổi lên, mặt nước trông thật rợn người.
Hốt nhiên một tiếng động vang lên.
– Rắc…
Ô Bằng thuyền bị chấn động dữ dội, hơi nghiêng nghiêng như muốn lật xuống nước.
Bánh lái phía sau thuyền bị sóng đánh nát vụn.
Thanh Y Tu La và Lạp Thủ Ngọc Quan Âm Dương Ngọc Phượng bị nước sông làm ướt đẫm khắp người.
Kim Phi Hùng la lớn :
– Hỏng rồi.
Hóa ra hai người chỉ chăm chú những tên thủy quái trước mặt mà quên mất phía sau còn có mười chiếc thuyền nhẹ nữa. Phần đuôi của Ô Bằng thuyền tung mạnh lên trời rồi rớt xuống dòng sông.
Kim Phi Hùng thấy tình hình cực kỳ nguy hiểm, vội đề khí lắc vai bay vọt lên không trung cao hơn mười trượng tựa như một con thủy điểu.
Trong lúc cấp bách chàng vẫn không quên Dương Ngọc Phượng :
– Dương cô nương mau bám lấy miếng ván thuyền đi.
Nói rồi thân hình chàng hạ lạc xuống nước, trong tay chàng lăm lăm Tu La đoạn kiếm.
Lúc này bọn thủy quái của Hồng Mao cảng vẫn còn đang ra sức đẩy lật thuyền Ô Bằng.
Kim Phi Hùng thấy vậy lửa giận bốc lên dữ dội vô cùng.
Chàng dựa vào dư lực vận thêm công lực bay vọt lên một trượng, đầu hơi chúi xuống, vung Tu La đoạn kiếm quét mạnh xuống mặt sông tựa như một con cuồng long hung mãnh.
Á… Chết rồi!
Úy da…
Những tiếng rú gào thảm thiết vang lên, máu tươi loang ra nhuộm đỏ cả một khúc sông.
Hơn mười tên thủy quái tử mạng, mình một nơi đầu đi một ngả, mấy tên còn lại cực kỳ khiếp sợ, hấp tấp lặn xuống dưới nước mất dạng.
Lúc này chiếc soái thuyền của Lê Hoa thống lãnh mười chiếc thuyền còn lại hò hét vang trời.
Mấy nữ cung thủ lúc đầu đã bỏ cung xuống, trong tay đều lăm lăm một móc câu dài hơn một trượng nhất tề xông tới.
Dương Ngọc Phượng bám vào một miếng ván mượn lực lộn ngược lên khỏi mặt nước, nhắm vào nửa thân thuyền Ô Bằng còn đang nổi trên mặt nước.
Song nước chảy quá mạnh nên nàng trượt chân, hai lần rơi xuống nước.
Mười cái móc câu xúm lại móc vào người nàng, thoáng chốc thân hình nàng bị lôi lên trên soái thuyền của Lê Hoa.
Lê Hoa lạnh lùng cười nói :
– A đầu thối tha kia nên an phận một chút nhé.
Mụ ta vung tay điểm lẹ vào Nhuyễn huyệt của nàng, còn ngọn Nga Mi kích để ngay trên huyệt Trung Đình, đoạn lớn tiếng quát nạt Kim Phi Hùng đang mải mê sát hại bọn thủy quái.
– Gã họ Kim kia, nếu như mi không chịu dừng tay thì ta lập tức lấy mạng của a đầu này.
Song cước của Kim Phi Hùng đã đứng trên nửa con thuyền lật, nghe vậy bèn nạt lớn :
– Hừ, mụ dạ xoa này dám cả gan.
Bởi vì chàng phẫn nộ đến cực điểm, khiến cho nội lực tăng lên gấp bội.
– Tiếp chiêu.
Thanh âm vừa phát ra, thân hình Kim Phi Hùng tựa như con thần ưng bay vọt lên khỏi mặt nước hơn năm trượng.
Lê Hoa không ngờ Kim Phi Hùng có thể huy động thân pháp tuyệt diệu như vậy.
Phựt…
Một tia sáng xanh chớp lên cực kỳ lạnh lẽo.
Lê Hoa không kịp kêu lên một tiếng, chiếc đầu của mụ ta đã lìa khỏi thân hình rơi xuống nước.
Lê Hoa vừa mất mạng bọn nữ nhân của Hồng Mao cảng như rắn mất đầu, mười chiếc thuyền lập tức tản ra mỗi chiếc một hướng, kinh hãi bỏ chạy thục mạng.
Kim Phi Hùng đang lúc hứng chí cuồng sát, chàng không chịu dừng tay.
Mấy tiếng gào thê thảm lại vang lên chấn động không trung.
Ba chiếc thuyền nhỏ chạy không thoát liền bị chìm xuống nước, máu loang ra đỏ ngầu trên sông.
Kim Phi Hùng sợ Dương Ngọc Phượng có mệnh hệ nào thì chàng khó yên tâm nên cũng thu kiếm lại, lộn ngược ra sau một trượng nhảy lên trên soái thuyền của Lê Hoa.
Dương Ngọc Phượng ngồi trên đầu thuyền đưa mắt nhìn theo Kim Phi Hùng, bởi vì Nhuyễn huyệt bị điểm nên không sao cử động được.
Kim Phi Hùng đặt chân lên thuyền liền lo lắng hỏi nàng :
– Cô nương có bị sao không?
Dương Ngọc Phượng đỏ mặt xấu hổ, hạ giọng bảo chàng :
– Chàng hãy giải khai Nhuyễn huyệt cho ta trước đã.
Lúc này những chiếc thuyền nhỏ của Hồng Mao cảng đã biến đi mất dạng không còn thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại một chiếc thuyền lớn đang quay cuồng giữa dòng sông.
Kim Phi Hùng cất tiếng hỏi :
– Cô nương có biết chèo thuyền không?
Dương Ngọc Phượng lắc đầu :
– Tuy là không biết, nhưng mà dù có biết đi chăng nữa thì cũng đâu có mái chèo mà chèo thuyền.
Kim Phi Hùng hết sức lo âu, giọng thoáng buồn :
– Như vậy thì làm sao được? Cô nương nhìn xem.
Phía tả ngạn nước mênh mông trắng xóa, phía hữu ngạn sương khói mịt mờ tầm mắt.
Chiếc thuyền cứ xoay tròn lững lờ trôi theo dòng nước.
Hai người thất vọng đảo mắt nhìn nhau không biết làm sao cho được đành lặng im bất động.
Kim Phi Hùng phóng tầm mắt nhìn qua bên kia sông ước lượng khoảng cách.
– Dương cô nương à, ước chừng cách khoảng hơn sáu mươi trượng, nàng xem kìa.
Dương Ngọc Phượng nhìn theo rồi lắc đầu thở dài :
– Không có chỗ dừng chân làm tựa thì ta không tài nào thi triển khinh công vượt sang sông được.
Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn ra khoảng xa trước mặt rồi bảo :
– Đối với tại hạ thì chuyện đó không khó đâu, nhưng mà mang thêm một người nữa thì thật là không dễ.
– Ồ…
Dương Ngọc Phượng vui mừng reo lên, tay chỉ vào giữa sông :
– Xem kìa, một chiếc ngư thuyền đang tới.
Quả nhiên một con thuyền nhỏ tựa như một chiếc lá mỏng manh giữa dòng sông rộng lớn đang từ từ tiến tới.
Lúc nhìn kỹ, chiếc thuyền này đi lẹ như tên bay, thoáng chốc chỉ còn cách chiếc thuyền lớn gần năm trượng mà thôi.
Phía đuôi thuyền có một người vận phục y tựa như là từ phương xa tới.
Kim Phi Hùng lẩm bẩm :
– Không phải ngư thuyền đâu, ni cô đâu có đánh cá.
Dương Ngọc Phượng vội đáp :
– Mặc kệ người ta là ai, chỉ cần đưa bọn ta qua bên kia sông là được rồi.
Nói đoạn nàng vẫy tay gọi lớn :
– Nè! Thuyền gia, chèo lại đây, chèo lại đây nè.
Người trên thuyền không quay đầu lại, nhưng mái chèo bỗng nhiên đổi hướng lướt về phía hai người.
Lúc đến gần mới nghe thấy giọng của ni cô dịu dàng vọng tới :
– A di đà Phật, mời nhị vị thí chủ quá bộ sang thuyền.
Dương Ngọc Phượng và Kim Phi Hùng nhẹ nhàng bay người lên thuyền.
Ni cô chèo thuyền ngồi phía sau nói nhỏ nhẹ :
– Nhị vị muốn qua sông phải không?
Dương Ngọc Phượng vội đáp :
– Đúng đó, thuyền… thuyền chúng tôi bị nước tràn vô.
Ni cô liền nói ngay :
– Chuyện này không hề liên quan đến người xuất gia nhưng mà nhị vị không nên dịch chuyển thêm nữa, thuyền nhỏ khó cân bằng, mong nhị vị lượng thứ ngồi nơi mũi thuyền nhé.
Nói rồi vị ni cô khua mái chèo nhắm vào bờ đối diện lướt tới.
Kim Phi Hùng ngồi xuống sàn thuyền nhưng không ngừng đưa mắt dò xét ni cô áo đen.
Đỉnh đầu ni cô này đội mũ phượng quan, vận đồ tăng y, ước chừng vào khoảng tam tuần, da mặt trắng trẻo, ngũ quan minh chính, đôi mày cong như vầng trăng, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi má đỏ hồng, hàm răng trắng ngà, khuôn mặt cực kỳ quen thuộc nhưng chàng không nhớ đã gặp ở đâu.
Vị ni cô thấy Kim Phi Hùng nhìn mình không chớp, bất giác đưa tay kéo chiếc mũ che lấp hết nửa khuôn mặt, cúi đầu mải miết chèo thuyền.
Công phu chèo thuyền của vị ni cô thật là tuyệt thế, con thuyền lao đi vun vút, trong nháy mắt đã đến bờ đối diện.
Ni cô khẽ thốt lên một tiếng :
– Đến rồi.
Đoạn nhẹ nhàng đưa thuyền vào cạnh sát bờ, rồi lên tiếng nói :
– Thứ lỗi cho ta không đưa các vị lên bờ được.
Dương Ngọc Phượng đưa tay rút cây trâm vàng cài trên đầu đưa cho vị ni cô :
– Đa tạ ơn người cứu mạng, xin nhận chút lễ mọn này để tỏ tấm lòng thành.
Không ngờ ni cô áo đen mỉm cười đáp :
– Người xuất gia lấy chuyện từ bi cứu người làm vui, không dám nhận tặng vật, xin cô nương hãy thu hồi.
Kim Phi Hùng cũng nói :
– Chuyện này thì…
Ni cô áo đen liền cắt lời chàng :
– Kim đại hiệp xem ta là người cần kim tiền hay chăng.
Ni cô nói dứt lời đột nhiên đưa tay hất chiếc mũ phượng quan rơi xuống, để lộ một cái đầu mới cạo trọc cách đây không lâu.
Kim Phi Hùng bỗng giật mình kinh hãi nói :
– Liễu Diệp Thanh, Vạn Hoa hội Nhị hội chủ.
Liễu Diệp Thanh điềm nhiên đáp :
– Liễu Diệp Thanh đã chết rồi, hiện tại pháp danh của tiểu nữ là Thanh Đăng.
Thang Đăng ni cô lại nói tiếp :
– Vạn Hoa hội lúc đầu lấy kiếm pháp bằng hữu làm tông chỉ, không ngờ bị người ta đứng phía sau sai khiến làm cho bản chất thay đổi, khiến cho nó tự tuyệt vong.
Kim Phi Hùng chợt hỏi :
– Người đứng phía sau phải chăng là Cổ Trường Khanh?
Thanh Đăng ni cô nói :
– Tội quá, tiểu ni này đã nguyện thoát ly thế tục rời xa bể khổ.
Nói rồi nàng lại đội chiếc mũ phượng quan lên đầu, đoạn cầm mái chèo lên nói với Kim Phi Hùng :
– Thiếu hiệp nên cẩn trọng.
Kim Phi Hùng vội hỏi :
– Bây giờ nàng định đi đâu?
Thanh Đăng ni cô đáp :
– Thiên hạ rộng lớn há chẳng có đất dung thân, tiểu ni có một lời mong nhị vị chớ trách.
Kim Phi Hùng gật đầu đáp :
– Xin người cứ nói.
Thanh Đăng ôn tồn nói :
– Thượng thiên có đức hiếu sinh, Phật gia lấy từ bi làm gốc, nhị vị hành hiệp xin nhớ lấy câu này.
Nói rồi quay thuyền sang hướng khác rẽ nước lao đi, trong phút chốc đã ra xa hơn mười trượng.
Kim Phi Hùng bất giác thở dài :
– Không ngờ trong ma động lại có thiện nhân, quả là sen trắng nở trong bùn nhơ mà chẳng nhiễm mùi tanh hôi.
Dương Ngọc Phượng cảm khái :
– Chân trời góc bể đâu đâu cũng có người tốt, chỉ có chỗ nhiều chỗ ít mà thôi.
Hai người cứ đứng nhìn theo cho đến khi bóng Thanh Đăng ni cô khuất vào chân trời rồi mới quay lại nhắm hướng Xích Phụng Lĩnh đi tới.