Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 95: Tương Tư
Đi được một chút Minh Liên quay sang nói chuyện với Liên Tâm: “Nãy không biết đâu, ta được kể nhiều chuyện hay lắm…!” – Cô định kể tiếp nhưng lại nhận thấy Liên Tâm đang không tập trung lắm.
Ánh mắt cứ nhìn đi đâu đấy, như đang bận suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên cô bị thu hút bởi miếng ngọc bội trên người của Liên Tâm, Minh Liên định hỏi nhưng đành thôi, cứ thử xem khi nào Liên Tâm mới nói cho cô biết.
Đi một lúc lâu, chẳng biết vì sao mà Minh Liên đi lạc đến chỗ tập luyện của Thập Nhị ám vệ.
Trời chỉ vừa sáng mà các ám vệ đều đang hì hục tập võ, người dùng côn, kẻ sài đao đều đang say mê luyện tập.
Một trong số ấy đang đi trên các cột gỗ cao, khi thấy hai người đến, đặc biệt là cô gái đằng sau, tức thì cậu ta mất tập trung mà ngã xuống đất.
Những người khác thấy vậy liền cười lớn, Tống Lâm tiến lại đỡ cậu ấy đứng dậy: “Lão Ngũ à! Thật sự chưa từng thấy đệ lơ đễnh như vậy bao giờ cả!”.
Một người vẻ mặt nghiêm nghị đi đến, vỗ mạnh vào lưng cậu: “Thôi! Nhị ca hiểu mà, chắc đang thương nhớ cô nương nào rồi chứ gì!”.
Liên Tâm đột nhiên kéo Minh Liên đi: “Chủ tử! Chỗ người khác tập luyện hay là đi nơi khác thì hơn!”.
Cảm giác mang lại cho cô lúc này đang có chút khó hiểu, nhưng chắc chắn việc này có liên qun đến cậu kia.
Đi chưa bao xa thì đằng sau đã truyền đến tiếng nói của một người khác nữa, được xem là em út của đội ám vệ: “Ủa mà khoan, ngọc bội của Ngũ ca đâu rồi! Cô gái nào lại xúi quẩy lại nhận lấy ngọc bội của ca thế này! Chẳng lẽ là cô xui xẻo kia của ca…?”.
Liên Tâm đột nhiên đứng sững lại, sự kiêu hãnh trong lòng cô chẳng cho phép cho sự im lặng kéo dài.
Liên Tâm liền chạy đến trước các ám vệ: “Này nhóc nói ai xúi quẩy hả? Là ta mới xui mới gặp hắn đó! Hắn còn dám…!” – Lời định nói ra nhưng may mắn cô đã nuốt ngược lại.
Liên Tâm giờ đây thật sự muốn đập đầu mình tại đây cho chết đi.
Nhưng cô chẳng có dũng cảm mà làm việc đấy, vì vậy mà cô vụt chạy rời khỏi nơi đó thật nhanh.
Minh Liên cũng hiểu sơ sơ mọi chuyện nhưng tại sao lại nhanh đến vậy, mọi người chỉ vừa đến đây có một đêm thôi kia mà.
Cô vội bước vào trong xem thử vị kia là ai mà khiến Liên Tâm mạnh mẽ của cô lại chạy đi đầy ngượng ngùng như thế.
Khi thấy Minh Liên bước vào, các ám vệ đồng loạt tiến đến: “Chúng thần xin thỉnh an Linh phi nương nương!”.
Tống Lâm vội vàng bước ra: “À Thái hậu có việc muốn truyền người đến! Lão Ngũ, đưa nương nương đến chỗ của Thái hậu! Còn Lão Thập Nhị, còn không mau đi thăm bệnh cho Hoài công công!”.
Cậu ám vệ nhỏ tuổi nhất chạy đến làm vẻ khó chịu, dù nói là nhỏ nhưng cũng đã tròn mười tám: “Hứ! Không cần huynh nhắc đâu!” – Nói xong liền xách lấy hòm gỗ trên kệ mà tung tăng chạy đi.
Lúc này, Ngũ Lâm cũng đã quần áo chỉnh tề bước đến cạnh Minh Liên: “Linh phi nương nương! Mời đi hướng này!” – Cô cũng gật đầu đi trước.
Họ cứ đang men dọc theo hành lang mà đi, đôi lúc Minh Liên cũng có quay lại nhìn: [Nói về sắc thì cậu này cũng ngang với Thận Quận Vương đấy chứ! Thận Quận Vương ơi là Thận Quận Vương, ngươi mà không đi trước một bước là sẽ bị cướp đó!].
Đi một lúc cũng đến được một căn phòng lớn, bên trong loan ra một chút hương thơm nhè nhẹ.
Ngũ Lâm đẩy cửa bước vào: “Thái hậu! Linh phi nương nương đến rồi ạ!”.
Lý Thái hậu đang chăm chú vuốt ve cho chú mèo trắng nhỏ, nghe vậy liền nhẹ nhàng thả đi: “Vậy ngồi đi! Ai gia nói chuyện một chút!”.
Ngũ Lâm quay người rời đi, nhẹ khép cửa lại, không gian trở nên riêng tư nhất.
Minh Liên cũng dần ngồi xuống chiếc ghế bên dưới: “Thái hậu có việc gì cần nói sao!”.
Mặt người có chút hạ xuống, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: “Sáng nay Tống Lâm có đi dò xét, mới biết được vị trí mà chúng ta gặp thích khách tối hôm qua bị một cơn lũ quét lớn đi qua ngay khi chúng ta vừa khởi hành!”.
Nghe thế, Minh Liên cũng thầm đa tạ ơn trên phù hộ, nếu không mọi người đều đã làm mồi cho cơn lũ rồi.
Thấy Minh Liên đăm chiêu như vậy, Thái hậu liền nói tiếp: “Hiện tại! Tử Cấm thành bắt đầu nói rằng chuyến xe của Linh phi bị cuốn mất trong cơn lũ! Đó cũng là một điều tốt!”.
“Thần thiếp cũng nghĩ vậy!” – Việc này nằm ngoài dự đoán của cô nhưng nó cũng sẽ là cái cớ để họ có thể sống tiếp tục ở nơi này.
Cũng chẳng còn gì to lớn, nên Thái hậu cho phép Minh Liên quay về.
Trên đường đi, cô vẫn lo sợ cho sự an toàn của mọi người ở Tử Cấm thành, nhất là người đó.
Đang đi thì Minh Liên nghe được tiếng nói trong một góc khuất, hiếu kỳ nên Minh Liên mới tiến lại gần nghe, giọng nói đó, là của Liên Tâm.
“Tôi trả ngọc bội cho cậu đấy! Xem như là tôi chịu thiệt thòi vì để cậu chiếm tiện nghi vậy! Chúng ta cứ coi là việc này chưa từng xảy ra đi!” – Liên Tâm đưa ngọc bội ấy cho Ngũ Lâm, nhưng cô lại chẳng dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
Ngũ Lâm cũng lo lắng gãi đầu: “Sao có thể chứ! Tôi là người sai mà, làm vậy tôi sẽ có lỗi lắm!”.
Tức thì Liên Tâm quay mặt lại, nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng giận dữ, cô đặt ngay ngọc bội vào tay cậu: “Tôi cho cậu đường lui rồi mà cậu còn muốn gì nữa! Nói chung là không có chuyện gì nữa, xin cậu đó!” – Nói rồi Liên Tâm quay lưng rời đi.
Minh Liên cũng vì vậy mà chạy đi trước.
Phía trên họ, Tống Lâm cùng Nhị Lâm ngồi ở đó nhìn xuống.
Tống Lâm nhìn mọi việc mà tặc lưỡi lắc đầu: “Hazzz! Cơ hội trong tay mà không biết nắm bắt! Cũng thật là…!”.
Nhị Lâm nói vào: “Ca cũng phải để Lão Ngũ có thời gian chứ! Ai bảo nó tương tư người ta từ khi nhìn thấy ở đại điện nơi Lý Tể tướng tạo phản sao!”.
Đột nhiên từ đâu một cô nương tiến đến vỗ thật mạnh vào vai hai người: “Thật tình! Hai người chẳng bao giờ bỏ thói nhiều chuyện cả!” – Là Tam Mộc, vị ám vệ nữ có quyền vị cao thứ ba trong Thập Nhị ám vệ.
Thấy cô ấy, hai huynh trưởng ấy liền giả vờ làm lơ mà bỏ chạy đi mất.
Để lại Tam Mộc tức giận dậm chân: “Hai người coi chừng muội đó! Sẽ có ngày muội sẽ vượt mặt hai huynh!” – Nói xong cô cũng hất mặt mà phóng đuổi theo..