Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 68: Chuyện Cấm Túc4
“Sao lâu vậy rồi mới đến thăm vậy? Mau vào đây! Hoài An đóng cửa cung lại đi” – Minh Liên cười rất niềm nở đón tiếp Đường Bảo.
Liên Tâm thì nhanh chóng chạy ra phía sau đem ra một đĩa điểm tâm lớn.
Từ công công đặt hộp gỗ lên bàn rồi âm thầm rời đi.
“Lại ghế ngồi đi! Để ta nhảy xong ván này cái! Nãy giờ thua quá trời rồi!” – Minh Liên chạy đến bắt đầu chơi tiếp.
Đường Bảo liền đi đến ghế đá ngồi.
Nếu không phải đống trâm cài trên đầu thì đã tham gia vào rồi.
Sau khi thấy cậu ngồi xuống, cung nữ liền thỏ thẻ với cậu: “Vương phi! Đây thật sự là Quý phi nương nương ạ? Nô tỳ cảm thấy nương nương rất là…”.
“Thân thiện sao?” – Đường Bảo đặt ly trà xuống liền nói vào.
“Dạ đúng rồi!” – Cung nữ kia liền gật đầu.
Đường Bảo liền phì cười: “Nương nương là như vậy đó! Lúc nào cũng vui vẻ lắm nhưng khi có chuyện thì ngay lật tức sẽ thay đổi ngay!”.
Đang chơi vui vẻ như vậy thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cổng, Minh Liên cứ tưởng là Từ công công đến nói gì đó nhưng mở ra lại là Hoàng hậu đứng trước mình.
Mọi người liền phải chạy đến: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”.
Phía sau là toáng phi tần vừa mới vào cung cũng quỳ xuống: “Linh quý phi nương nương vạn an!”.
“Đứng dậy đi!” – Giọng của Hoàng hậu mang chút giận dữ cùng với ánh mắt đầy khó chịu.
Minh Liên nhanh chóng đứng dậy, Liên Tâm chạy đến sửa soạn lại cho cô, còn Hoài An thì chạy vào trong đem một cái ghế ra cho Hoàng hậu.
Vừa đem ra thì Hoàng hậu liền đưa tay ngăn lại: “Không cần bổn cung đến đây để bắt tội, không phải đến ngồi chơi!”.
“Hoàng hậu nương nương nói vậy là có ý gì? Nếu người điều tra được gì thì cứ nói, thần thiếp sẵn lòng nghe!” – Minh Liên nhận lấy quạt trong tay liên tâm rồi nhẹ bước đến gần Hoàng hậu.
Nhưng Hoàng hậu lại đánh mắt sang chỗ Đường Bảo: “Thành Vương phi! Hoàng thượng đã hạ lệnh rằng cấm túc Quý phi sao cậu lại đến đây! Chẳng lẽ không xem ý chỉ Hoàng thượng ra gì sao?”.
Đường Bảo nghe đến tên mình liền vô cùng bất ngờ liền quỳ xuống: “Hồi bẩm Hoàng hậu! Thần đệ là do được Hoàng thượng cho phép nên mới dám đến đây! Mong Hoàng hậu nương nương xem xét cho!”.
Cung nữ bên cạnh liền chạy đến định giải thích cho Vương phi nhà mình thì đã bị Hoàng hậu nhìn đến: “Ở đây không có chỗ của nhà ngươi! Thành Vương phi, đừng nghĩ rằng ngươi được Thành Vương sủng ái rồi quên đi thân phận của mình, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể được Hoàng thượng cho phép đến đây!”.
Trong nhất thời không thể nào nói lại được Hoàng hậu, Đường Bảo liền im lặng.
Minh Liên nghe được những lời đó liền hiểu rằng bọn người phía sau đã thêm bớt những gì.
Cô liền bước đến trước mặt Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương! Thần thiếp mong rằng người nên tìm hiểu trước khi trách phạt, không nên nghe những kẻ xàm ngôn mà làm mất đi thể diện của mình!”.
Đương nhiên bây giờ làm sao Hoàng hậu có thể nghe lọt tai được những điều đó cơ chứ, cộng thêm việc xì xầm của đám người phía sau nữa: “Theo quy tắc, Vương phi khi nhập cung phải đến thỉnh an Hoàng hậu trước nhưng lại đến thỉnh an người khác! Lại còn là phi tần cấm túc nữa chứ!”.
“Đúng rồi! Vậy là đâu xem Hoàng hậu nương nương ra gì!”.
Nghe được những lời đó cứ như châm thêm dầu vào lửa.
Hoàng hậu tiến đến tát vào mặt Đường Bảo một cú làm cậu ngã ra đất.
“Từ một nô tài hạ tiện trở thành Vương phi, ngươi đừng quên rằng tôn ty trật tự! Nếu muốn ở đây đến vậy thì được, bổn cung toại nguyện cho ngươi! Nếu ai đến mở cửa đánh chết không tha!” – Nói rồi Hoàng hậu bước ra lật tức truyền người đóng cửa cung lại còn không quên khoá một ổ khoá khác vào rồi đùng đùng rời đi.
Còn không quên truyền lệnh không được cung cấp thức ăn cho Bách Liên cung nữa.
Mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Minh Liên đương nhiên biết rằng là do lời nói của đám phi tần ấy.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận và cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó cô lại chọn bọn họ nữa.
Minh Liên đành phải đến trấn tĩnh cho Đường Bảo, gọi Liên Tâm đem thuốc để thoa vào đầu gối đã bị ngã chảy máu.
Bây giờ chỉ còn cách ngồi chờ có người đến cứu vậy.
Buổi bàn luận cũng đã xong, nhưng lạ thay, thường thì Đường Bảo rất tuân thủ quy tắc.
Đến hậu cung sẽ không quá một nén nhang nhưng chờ mãi vẫn không thấy người về.
“Quái lạ! Thường thì Đường ca ca sẽ về từ sớm rồi chứ!” – Thận Quận Vương cũng nhìn thấy được điều khác lạ.
Cơ Đế từ trong thư phòng bước ra, vài thái giám phía sau còn mang cả vài sấp vải: “Cái này trẫm cho đệ tư may áo!”.
Thận Quận Vương nghe thế liền bày ra bộ mặt đáng thương: “Đệ đệ của Hoàng huynh thì không tặng! Lại cứ thích thưởng cho Đường ca ca! Giận!”.
Cơ Đế liền cười nói: “Thôi! Đệ thì sau này thưởng cái khác tốt hơn! Còn có muốn thì lo mà kím vợ đi!”.
Đột nhiên từ bên ngoài, một thái giám chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng! Thành Vương! Thận Quận Vương! Cửa Bách Liên cung đã bị Hoàng hậu đã náo loạn một lúc rồi thay khoá, giờ đây không thể mở ra! Nô tài còn nghe nói Vương phi đang bị thương”.
“Cái gì?” – Ngay lật tức, Thành Vương liền chạy vụt ra ngoài, làm Cơ Đế cản cũng chẳng được.
“Không xong rồi! Thận đệ, mau đi đến chỗ Hoàng hậu lấy chìa khoá! Đệ không muốn thấy cảnh tượng Thành đệ nổi điên đâu chứ!” – Cơ Đế ngay lật tức phóng đi để có thể đuổi kịp Thành Vương.
Thận Quận Vương như nhớ lại điều gì đó, trong phút chốc cả người cậu đều lạnh cả sống lưng..