Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 64: Cấm Túc!
Liên Tâm cùng Hoài An định chạy theo liền bị đám thái giám bắt lại, Hoàng hậu đứng trước hai người tỏ uy: “Lật tức bắt hết người trong Bách Liên cung, đi theo chủ tử của bọn chúng!”.
Thế là toàn bộ nô tài đều bị bắt đến Thận Hình ty tra hỏi, ai cũng bị hỏi cung rất nghiêm ngặt.
Chỉ có Minh Liên thì bị giam vào trong cũi, bọn ở đây không cho cô ăn uống, cứ đến giờ là sẽ mang đến một chiếc bánh bao mà nói: “Quý phi nương nương! Nô tài thấy người xanh xao quá rồi! Hay là người nhận tội đi, dù sao người còn có a ca công chúa, sẽ được tha tội thôi!”.
Dù như thế, Minh Liên vẫn phe phẩy chiếc quạt trong tay đứng trước chúng mà nói: “Bổn cung không làm, đương nhiên không nhận! Cho dù có làm gì bổn cung thì vẫn câu trả lời ấy mà thôi!” – Nói rồi Minh Liên đi lại chiếc giường tre mà ngồi xuống.
Bọn thái giám đó liền ném chiếc bánh bao xuống đất rồi tức giận đùng đùng rời đi.
Đến trưa, cánh cửa mở ra Uyển phi từ từ đi vào cùng Tần Lan.
Khi nhìn thấy Minh Liên, Tần Lan liền chạy đến đưa cho cô một chiếc bánh bao.
Lúc này Minh Liên mới chịu ăn một chút bánh.
“Sao muội lại dại thế cơ chứ? Sáng hôm đó lại đến làm gì, để rồi liên lụy như vậy!” – Uyển phi ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh cũi mà than vản.
Minh Liên cũng chỉ cười mà chẳng nói gì.
Cảm thấy số phận đầy rối ren của cô, Uyển phi cũng lắc đầu: “Thôi rồi! Tỷ tin rằng Hoàng thượng sẽ có cách! A ca cùng công chúa đã mang đến cho Thái hậu rồi! Nói vậy cho muội yên tâm! Thôi tỷ về!” – Nói rồi, Uyển phi đứng dậy, chậm chạp rời khỏi Thận Hình ty.
Thấy cánh cửa đóng lại Minh Liên mới cởi bỏ vẻ vui vẻ khi nãy mà thay vào đó là vẻ mặt rất đăm chiêu.
Khi Minh Liên vừa ăn xong chiếc bánh bao trong tay thì Từ công công mở cửa đi vào: “Nô tài xin thỉnh an Linh quý phi nương nương!”.
“Sao vậy Từ lão? Hoàng thượng muốn nói gì nữa à?” – Cô nhẹ đứng dậy đi đến bên cạnh Từ công công mà nghe chuyện.
Thấy vẻ mặt khó nói của ông, Minh Liên liền thúc giục: “Hồi bẩm nương nương! Thận Hình ty trình lên Hoàng thượng rất nhiều bảng khai, trong đó hơn phân nữa là tố cáo người! Nô tài e là…!”.
“Haha!” – Từ công công liền ngước lên nhìn, ông chẳng hiểu vì sao Minh Liên lại cười như vậy.
“Người cười vì điều gì? Quý phi nương nương!”.
“Chỉ là cười thôi! Bổn cung cũng chẳng ngờ nuôi ong lại để ong đốt, nuôi người lại bị người phủ như vậy chứ! À vậy còn Liên Tâm, Hoài An thì sao?”.
“Dạ khổ lắm! Họ bị dụng hình rất đau đấy ạ!”.
Chỉ nghe vậy thôi, Minh Liên chẳng muốn nghe thêm gì nữa, về giường tre mà ngồi, trên miệng vẫn nở nụ cười nhưng nước mắt đã chảy thành dòng lúc nào chẳng biết, chỉ thấy thanh âm phát ra rất nhỏ mà thôi: “Xin lỗi!”.
Ở Trường Sinh cung.
Các phi tần đều đến thỉnh an Hoàng hậu, Uyển phi vì đến thăm Minh Liên mà đến trễ.
Hoàng hậu thấy cô liền lên tiếng: “Uyển phi đến trễ như vậy là vì đến thăm Quý phi sao?”.
Uyển phi liền quỳ xuống: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương! Thần thiếp chỉ là đến xem Quý phi ra sao mà thôi ạ!”.
Hoàng hậu cầm ly trà lên mà uống một ngụm mặc kệ Uyển phi đang quỳ ở đấy, uống xong thì mới lên tiếng: “Vậy thì được rồi! Ngồi xuống đi!”.
Chi đáp ứng vừa được nhập cung đột nhiên mở lời: “Quý phi nương nương nhìn có vẻ hiền lành lại ra tay tàn độc với phi tần như vậy! Chắc là đã hận việc Dung tần giành sủng trong thời gian dài rồi!”.
Tiếp lời của cô ta, những phi tần vừa nhập cung được Hoàng hậu nâng đỡ thẳng thắn hùa vào nói chuyện.
Đức phi ngồi bên trên cũng cảm thấy vô cùng nhức đầu rồi, cô đặt ly trà xuống thành tiếng mà quay lại nhìn đám phi tần mới đó: “Điều tra còn chưa có kết quả! Các muội đây lại ở đó bàn luận, vậy đây là có ý gì cơ chứ? Hử?”.
Hiền phi ngồi bên cũng lên tiếng: “Dù sao cô ấy vẫn còn là Linh quý phi trên các muội đây rất nhiều! Nếu còn nói nữa xem chừng nhờ khẩu diệt thân đấy!” – Hai người nói ra, bọn họ mới im lặng trở lại.
Dù không sủng ái nhưng Đức phi còn có Đại a ca làm chỗ dựa rất lớn.
Hiền phi không con nhưng vẫn có thế lực của Tần Cảnh Giai thị – Một trong tam đại gia tộc của kinh thành chống lưng.
Bọn họ đương nhiên sẽ có kiên dè.
Tấm màn đột nhiên vén lên, một nô tỳ từ ngoài đi vào, rồi cất giọng nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vừa hạ lệnh cấm túc Linh quý phi vào Bách Liên cung!”.
“Chỉ vậy thôi sao?” – Hoàng hậu khựng lại một vài giây nhưng nô tỳ ấy lại gật đầu khiến cô ta rất khó chịu.
Từ ngày hôm đó, cái cách vừa phạt nhưng có vẻ không phạt này làm hậu cung nỗi lên một cuộc bàn tán.
Người lại nói rằng quý phi thật sự giết Dung tần, có người lại nói rằng cô thật sự vô tội nhưng vẫn chưa cách chứng minh.
Dù như vậy, những lời bàn tán đều bị chặn đứng ở cửa Bách Liên cung đang bị khoá.
Bên trong Minh Liên đang chơi trò đá cầu rất vui vẻ, còn Hoài An với Liên Tâm người nhiều chỗ đang băng bó, cùng ngồi chán nản nhìn chủ tử chơi vui vẻ.
“Nương nương! Người đừng chơi nữa làm nô tài ngứa ngáy tay chân lắm!” – Hoài An làm ra dáng vẻ đáng thương nhìn Minh Liên.
Nhưng cô chỉ quay đầu nói lại: “Dậy hả! Để khi nào ta đá được một trăm trái đi!”.
Cả hai nhìn nhau rồi nhìn cách đá hai ba trái rồi rớt của chủ tử thì từ bỏ đi vào trong..