Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 54: Nguy Hiểm Quá Đi Thôi
Bị nắm lấy cây gậy, cụ già ấy liền nhăn mặt: “Chàng trai trẻ! Ngày đó ta đưa cậu lá bùa là để trị cô ta, vậy mà cậu chẳng dùng! Thật là uổng của trời!” – Ngay lật tức lão lấy ngay lá bùa ra khỏi túi của Trần Thiên.
Vì hành động quá nhanh, đến cả một cảnh sát như cậu cũng khó lòng mà nhìn theo kịp.
Khi quay lại thì chỉ lấy lão đã đi rất xa rồi nhưng lại chẳng thấy được hình bóng của Kim Liên.
Mất đi lá bùa, đương nhiên cậu không thể thấy được.
Ông lão đọc một câu chú gì đó, cắn lấy máu quệt lên trên cây gậy mà đánh xuống.
Kim Liên lúc này đã bị cú đánh khi nãy làm hao tổn rất nhiều sức lực, nên bây giờ chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
“Bọn quỷ yêu các ngươi sao lại nhanh đến vậy?” – Nói rồi lão quăng ra một sấp bùa vàng lên trời, hòng giới hạn phạm vi di chuyển của cô.
Dù không nhìn thấy nhưng Trần Thiên vẫn dùng hết tốc lực chạy đến mà ngăn cản: “Ông dừng lại đi! Cô ấy không…!” – Chưa kịp nói dứt câu, cậu đã bị lão ấy điểm huyệt mà đứng im bất động.
Những tấm bùa vàng kia đụng trúng người Kim Liên Liền gây tổn thương rất lớn, lúc như không còn đường lui, cô mệt mỏi ngồi xuống đất mà chấp nhận.
Lão ấy giơ gậy lên định đánh xuống, Trần Thiên không thể cử động chỉ biết hét lớn: “Không!!!”.
Nhưng may mắn thay, linh hồn Kim Liên như bị hút đi mà tránh được đòn chí tử ấy.
Lão nhìn theo thì thấy Kim Liên đã yên ổn thu vào trong lọ sứ của bà Kim: “Này cái lão chết tiệt! Ngươi đang làm gì vậy hả?”.
Ông lão thu gậy lại nhẹ nhàng bước đến: “Ô lâu rồi không gặp! Ta chỉ là đang giúp con bà thoát khỏi yêu ma! Ai mà có ngờ lại là binh sai của bà cơ chứ!”.
“Hàm hồ! Cô ấy chẳng phải yêu ma gì cả! Có ngươi thì có!” – Bà Kim đã rất tức nhận nhưng khi nhìn thấy con mình đang đứng bất động thì ngay lật tức chạy lại giải huyệt cho cậu.
Lão đó đứng nhìn nở một nụ cười quỷ dị: “Vậy thì ta nói thật! Bán tiên là kỳ tích thế gian! Ngày đó nhìn thấy liền biết cô ta có căn cơ! Nào ngờ suy đoán của ta là thật! Phải chăng bà đây đang muốn chiếm hữu cho riêng mình!”.
Lời nói ấy như chạm vào lòng tự tôn của bà Kim, bà đặt bình sứ vào tay Trần Thiên dặn cậu về nhà rồi đi đến trước mặt của lão già ấy: “Ta không bỉ ổi như ngươi! Lần đó thấy lá bùa trong túi áo của Trần Thiên, ta đã đoán ra là ngươi! Nào ngờ ngươi lại độc ác đến mức không phân rõ thị phi mà đánh cô ấy bán sống bán chết! Ngươi định bắt cô ấy đúng không?”.
“Đương nhiên! Nếu không phải bà ngăn cản thì giờ đây tôi đã có được phương thuốc cuối cùng rồi!” – Lão ấy gõ nhẹ gậy xuống đất rồi liền nhẹ phóng đến.
Bà Kim cũng chẳng vừa, xoay nhẹ người đánh một chưởng vào ngực khiến lão ho túi bụi.
Biết đánh không lại, lão cong chân lên đầu mà chạy đi mất, trước khi đi còn không quên nói: “Ta sẽ đi báo hết tất cả mọi người! Thử xem bà bảo vệ được cô ta trong bao lâu!”.
Trần Thiên chạy lại chỗ bà Kim: “Mẹ có sao không? Chuyện này là sao hở mẹ?”.
Bà Kim chỉ thở dài: “Về nhà đi, mẹ sẽ kể con nghe!”.
Khi về đến nhà, Trần Thiên nhẹ đặt bình sứ lên trên bàn thờ mà thấp một nén hương.
Từ từ đến ngồi trước mặt mẹ.
Bà Kim biết cũng chẳng giấu được lâu nên đành nói ra: “Con cũng biết, tổ tiên của mẹ đều hành nghề thầy pháp, đương nhiên cũng có lúc suy thoái mà tan rã! Dòng tộc đã bị chia rẽ khi đến thời của mẹ! Người đàn ông khi nãy cũng thuộc nhánh của dòng tộc này!”.
“Nhưng tại sao ông ấy lại đánh Kim Liên như vậy” – Nhớ đến sự việc ấy cậu càng thêm tức giận mà siết chặt nắm đấm.
Bà Kim thở ra: “Gia tộc có một phương thuốc cổ xưa! Nếu ai nấu được nó mà uống sẽ trở nên bất tử! Nhưng chất dẫn lại rất khó tìm, chính là một linh hồn ở mức bán tiên, đốt lên làm ngọn lửa nấu thuốc!”.
“Đương nhiên! Nếu loại thuốc ấy sẽ được trở thành chủ dòng tộc, nên mọi người đều đang tìm kiếm và nấu loại thuốc ấy!” – Bà nhẹ rót một ly trà rồi nói tiếp: “Nếu ngày hôm nay mẹ không đến kịp thì có lẽ Kim Liên đã trở thành ngọn lửa mất rồi!” – Cô nhìn lên nơi chiếc bình sứ đang đặt mà ánh mắt vô cùng có lỗi.
Trần Thiên cũng hiểu được vài phần trong câu chuyện này, cũng tự cảm thấy sao càng ngày chàng rắc rối quá.
Đột nhiên cậu nhớ đến: “Mẹ! Mất lá bùa con không thấy được Kim Liên!”.
Bà mỉm cười nhẹ vuốt đôi mắt của cậu: “Rồi! Rồi, sẽ thấy thôi! Mọi chuyện trong dòng tộc này cứ để mẹ lo! Con đừng quan tâm làm gì cho nặng đầu!”.
Bà Kim tiến lại gần hủ sứ, đặt vào đó một viên thuốc màu vàng, giọng nhẹ nhàng nói: “Kim Liên con uống đi! Xin lỗi vì tại dòng tộc cô mà con đã bị thương.
Đương nhiên Kim Liên không thể trách được, chuyện đến cũng thật là bất ngờ, đến cả cô cũng chẳng thể tin được mà.
/Tíng tong/ – Đồng hồ điểm nữa đêm, căn nhà tắt đèn mà chìm vào im lặng.
Nhưng nào biết trước nhà, ông lão kia đang đứng nhìn thẳng vào..