Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại

Chương 49: Thời Gian Trôi Nhanh Thật!


Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 49: Thời Gian Trôi Nhanh Thật!


“Thái hậu! Hoàng thượng! Trong bụng Linh phi nương nương vẫn còn một hài tử nữa!” – Một ma ma từ trong màng trướng chạy ra, hốt hoảng báo cáo.

Thái hậu nghe vậy liền xoay người lại: “Thật sao? Vậy là song thai, còn không mau vào giúp Linh phi, nhanh lên!”.

Mọi việc vừa mới yên bình được một chút liền nhanh chóng ồn ào trở lại.

Kim Liên cũng rất bất ngờ mà bay thẳng vào phòng sanh nở.

Minh Liên vẫn đau như muốn chết đi sống lại, càng siết chặt tấm chăn hơn nữa.

Thấy cô như vậy Kim Liên thật lòng không nỡ, liền dùng chút huyền thuật của mình giúp đứa bé ra nhanh hơn.

Tiếng khóc lại một lần nữa vang trong Bách Liên cung, Minh Liên vì quá mệt mà ngất đi lúc nào chẳng hay.

Ma ma sau khi tắm cho hài tử ấy liền quấn khăn mà đem ra ngoài: “Thái hậu! Hoàng thượng! Là một tiểu công chúa!”.

Cơ Đế nhảy cẩn lên như một đứa trẻ vì quá vui mừng, nhẹ nhàng đón lấy tiểu công chúa của mình.


Nhìn hình hài trắng nõn nà trong vòng tay mình mà lòng Cơ Đế hạnh phúc vô cùng: “Còn con, sau này cứ tên là An Nhiên đi!”.

Từ ngày hôm đó, cả kinh thành đều truyền tin Linh phi sinh hạ thai Long Phụng, là điều lành cho đất nước thịnh vượng.

Cũng vì vậy thừa theo ý chỉ của Thái hậu, Linh phi được tấn phong thành Linh quý phi, cai quản chuyện hậu cung.

Tại Bách Liên cung.

/Ba năm sau, năm Cơ Đế thứ 8/
“Quý phi nương nương! Có vẻ là a ca và công chúa buồn ngủ rồi! Chúng nô tỳ mang cả hai về hậu viện!” – Hai ma ma đang ẫm trên tay Dận Tông và An Nhiên cáo từ rời khỏi.

Minh Liên ngồi trên cao phẩy quạt nhìn theo hai đứa con của mình.

Trở thành quý phi cô mới biết được Tĩnh tần năm xưa lại làm những điều như vậy, vì chỉ sợ quyền lực không còn.

Nhưng đối với Minh Liên, quyền lực bây giờ chẳng là gì nữa cả mà hai đứa con mới thật sự quan trọng trong lòng cô.

Liên Tâm từ ngoài đi vào, cô cô dưỡng sự của một quý phi nên y phục trên người cũng được thay đổi, nhìn cô có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

Minh Liên đặt bình hoa lên bàn nhẹ nói khẽ vài tai Minh Liên điều gì đó.

Cô khẽ chau mày lại, lật tức đứng dậy: “Thật sao? Là Hoàng thượng ra chỉ?”.

“Dạ phải! Từ công công đã sai người đến báo! Có vẻ ý chỉ ấy sẽ được truyền nhanh thôi!”.

“Được! Vậy thì đến Trường Sinh cung!” – Minh Liên giờ đây đã mang trên người bộ y phục đẹp nhất, trang sức đắt tiền nhất, từng bước leo lên nghi giá đi đến cung của Hoàng hậu.

Tại Trường Sinh cung, người người nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Chỉ vừa nhìn thấy Minh Liên thì đồng loạt quỳ xuống: “Linh quý phi nương nương vạn an!” – Nhưng cô chẳng bận tâm đến họ, trực tiếp bước vào chánh điện, nơi Hoàng hậu đang ngồi chễm chệ trên cao.

Vừa thấy Minh Liên, Hoàng hậu liền tỏ vẻ bất ngờ: “Ô! Linh quý phi cũng thật là nhạy đó! Nới đấy đã đến cung của bổn cung rồi!”.


Tĩnh tần ngồi dưới cũng ngay lật tức quỳ xuống thỉnh an Minh Liên.

“Đã lâu lắm rồi Hoàng thượng chưa tuyển tú, năm nay lại bất ngờ tuyển như vậy nên thần thiếp cũng hơi lo lắng mà thôi!” – Minh Liên nhẹ bước đến bên ghế mà ngồi xuống, Tĩnh tần cũng chẳng thèm khách sáo nữa cũng ngồi xuống ngay.

Hoàng hậu ngồi trên mỉm cười: “Ba năm trước muội sinh cho Hoàng thượng một đôi Long Phụng đã là cực nhọc cho muội rồi! Nhưng ba năm nay lại chẳng ai có thêm con cái! Thái hậu đương nhiên cũng vì thế mà sốt ruột!” – Cô ta vừa nói vừa nhìn lấy Minh Liên, ánh mắt có chút hạ bệ nhưng Minh Liên lại chẳng mảy may quan tâm cho lắm.

Đã một năm rồi, Cơ Đế không bước đến Bách Liên cung dù chỉ là một bước.

Người trong cubg đã truyền ra thành Hoàng thượng có người mới đã dần bỏ quên Linh quý phi mất rồi.

Đang suy nghĩ vu vơ thì một phi tử từ ngoài bước vào, dáng vẻ lả lướt, vẻ mặt yêu kiều như muốn mê hoặc người.

Nhẹ bước đến trước mặt Hoàng hậu: “Dung tần tham kiến Hoàng hậu, Quý phi nương nương!”.

“Muội đến rồi! Mau ngồi xuống đi!” – Hoàng hậu vẫn vẻ mặt hiền lương kia mà nói xuống.

Đương nhiên Dung tần sẽ ngồi xuống nhưng vẻ mặt kia làm Liên Tâm bên cạnh cay đắng ghét bỏ đến mức khó chịu.

“Dung tần! Bổn cung có chuẩn bị chút trà cho muội! Muội mau uống đi!” – Hoàng hậu nâng chén trà lên mà uống một ngụm.

Dung tần chỉ mở nấp ra thì liền đóng lại, dùng âm vang mà thốt lên: “Thần thiếp đó giờ chỉ quen uống trà của Hoàng thượng ban! Loại trà này có chút khó uống rồi!”.

Tĩnh tần ngồi bên không quên thêm vào vài lời: “Dung tần muội muội nhận được ân sủng của Hoàng thượng! Các tỷ đây làm sao sánh kịp cơ chứ!”.


Nghe đến đây, Minh Liên chẳng còn tâm trạng gì để ngồi ở đấy nữa.

Lật tức đứng dậy viện lý do đến giờ cho con ăn mà ra về.

Nhìn theo bóng lưng của Linh quý phi, Hoàng hậu mỉm cười vô cùng thoả mãn.

“Nương nương! Sao người không ngồi lại, đi như vậy bọn họ sẽ nghĩ xấu về người!” – Liên Tâm đương nhiên cũng không chịu nổi cuộc trò chuyện ở đó, nghe thôi cũng đủ khó chịu.

Minh Liên vừa đi vừa cười: “Bọn họ cứ nghĩ rằng, bổn cung đang thất sủng cho nên mới nói nhu vậy! Bổn cung rời đi chỉ là vì chẳng muốn nghe mà thêm mắc cười mà thôi!”.

“Nô tỳ không hiểu lắm!” – Liên Tâm bày bộ mặt khó hiểu ra trước mặt Minh Liên.

Cô chỉ nhẹ gõ đầu Liên Tâm một cái rồi nói: “Hoàng thượng không bước đến Bách Liên cung, chẳng phải là ghét bỏ bổn cung, mà là sợ rằng ân sủng sẽ hại ngược lại! Bãi cấm túc Hoàng hậu, ân sủng Dung tần đều nằm trong kế hoạch mà người đặt ra mà thôi!”.

“Là sao ạ?”.

“Ngốc hết chỗ nói! Nói chung, người có làm gì Bách Liên cung luôn là nơi hưởng lợi đầu tiên! Cứ nghĩ vậy là được!” – Nói rồi, Minh Liên thảnh thơi bước đi trên đường, trên miệng luôn kèm theo nụ cười..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.