Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 46: May Mắn Đã Cứu Vớt Chúng Ta
Một hồi lâu, Minh Liên mới từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà.
Sao đầu cô lại nhứt dữ dội đến vậy, định dùng tay chống đỡ ngồi dậy thì Cơ Đế chạy đến nhẹ ngăn cản cô: “Nàng vừa trúng độc! Nên nằm nghỉ ngơi thì hơn!”.
“Trúng độc? Sao có thể được?” – Minh Liên trong phút chốc bị kích động nhưng đầu cô lại nói lên thêm nữa nên đành nhẹ nhàng nằm xuống.
Cơ Đế kéo chăn lên đắp cho cô: “Là chính lá thư mà nàng đụng vào! Nó đã được tẩm một loại độc có thể truyền qua da! Thái y nói rằng, loại độc này không dễ mua, chỉ có vùng Sơn Thái mới có!”.
“Sơn Thái là nơi nào?” – Minh Liên dùng hai tay xoa cạnh thái dương.
Cơ Đế liền tốt ý mà giúp cô, vừa xoa vừa nói: “Là một thành rất lớn, hiện là do Tể tướng ở đó điều hành!”.
“Thần thiếp quên mất! Còn Liên Tâm, còn Đường Bảo, thần thiếp phải đi cứu hai người họ!” – Minh Liên chợt nhớ đến, liền muốn vụt dậy mà chạy đi nhưng chỉ kịp ngồi dậy đã chóng mặt đến hoa cả mắt, cô chỉ còn cách yên ổn nằm xuống.
“Thành Vương đã cùng toán lính đi đến khu ổ của bọn chúng rồi! Sẽ có kết quả ngay thôi!”.
“Hở? Người biết nơi bọn chúng ở sao?” – Minh Liên bày gương mặt vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, Cơ Đế cũng bày như vậy: “Không phải nàng đã chỉ bọn ta khi vừa được thúc độc ra sao? Bây giờ còn hỏi nữa!”.
Minh Liên định nói tiếp nhưng người từ sau phía rèm bước ra làm cô im miệng lại.
Là Kim Liên, cô ấy ra hiệu im lặng rồi nhẹ nhàng tan biến vào không trung.
Thì ra trong lúc Minh Liên đang hôn mê, Kim Liên đã nhập vào thân xác này để nói đường đi đến hang ổ của bọn chúng.
Bấy giờ Minh Liên mới hiểu ra mà chẳng nói gì nữa.
Cơ Đế đột nhiên lay động cô: “Sao nàng không nói gì nữa vậy?”.
Vừa dứt câu bên ngoài truyền đến tiếng chạy vô cùng gấp gáp.
Một tiểu thái giám chạy vào mà quỳ thẳng xuống đất, báo rằng Thành Vương đã đến hang ổ và bắt trọn một chi của Hắc Phong hội, còn cứu được cả Đường Bảo và Liên Tâm nữa.
Minh Liên nghe thấy vậy, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiểu thái giám vừa lui ra thì đã nghe tiếng từ bên ngoài vọng vào.
“Này! Thả xuống được rồi, nô tài đâu có bị què mà Vương gia cứ ẫm như thế đâu có đặng!” – Giọng của Đường Bảo là trong nhất, mà còn vang xa nhất.
“Sau này không xưng hô như vậy nữa! Sắp làm thê tử của bổn vương rồi đấy!” – Giọng của Thành Vương có pha chút mệt mỏi nhưng vẫn bị lấn áp bới niềm vui.
Chỉ có duy nhất Liên Tâm với âm giọng bực bội mà lên tiếng: “Đây là Bách Liên cung! Là nơi mà hai người có thể tình tứ sao! Chướng mắt!” – Nói rồi cô đi những bước nặng nề đi vào trong.
Liên Tâm vừa vào liền chạy đến bên cạnh Minh Liên hỏi thăm rất nhiều thứ, nhìn vào còn không biết là Liên Tâm vừa bị bắt cóc hay là Minh Liên nữa.
Đường Bảo cũng nối đuôi theo sau, nhìn thấy cả hai đều vô cùng khoẻ mạnh, đến cả sợi tóc rối cũng không có, Minh Liên liền có chút hoài nghi: “Hai ngươi có thật sự bị bắt cóc chăng?”.
Đường Bảo phì cười tận tình giải thích.
Trong lúc Liên Tâm đang giúp Đường Bảo sửa lại một chút đai áo thì một toáng áo đen trong im lặng bước đến, một đập làm cả hai ngất xỉu.
Đến khi mở mắt ra đã thấy mình ở một cái hang vô cùng tối tâm và ẩm ướt.
Đương nhiên bắt cóc thì phải bị tra tấn.
Thành Vương liền nối tiếp câu chuyện: “Tẩu biết không! Lúc đệ chạy đến đã thấy hai người họ chỉ dùng chân mà làm loạn hết cả hang lên, Đường Bảo còn dùng chân mà đè một tên dưới đất nữa! Đệ không đến thì họ cũng có thể về!”.
“Tên Trần Hoàng không có ở đó sao?” – Minh Liên chẳng hiểu, võ công của Trần Hoàng mạnh như vậy sao có thể thua hai người chỉ mới được cô dạy vài đường cơ bản chứ.
Liên Tâm hớn hở nhập cuộc: “Quả là tên đó có hơi khó nhai, nhưng may làm sao một tên đồng đội trong lúc đánh vô tình ném đá thẳng vào đầu hắn, khiến tên đó ngã quay ra bất tỉnh! Nếu không nô tỳ đã không thể về đây rồi!”.
Minh Liên phút chốc ôm đầu mà đau khổ, thì ra cuối cùng cũng chỉ là cô bị hại nặng nề nhất.
Mang tấm lòng nặng trĩu quay mặt vào tường.
Cơ Đế vẻ mặt vui vẻ quay sang nhìn Thành Vương: “Việc ngày hôm nay chắc hẵn lão Tể tướng đã biết! Cũng như đây là một hồi chuông cảnh tỉnh hắn ta! Đệ tự xử lý hết bọn chúng đi!”.
Thành Vương tuân lệnh rời ra, nhưng chưa đi được mấy bước thì lật tức quay lại: “Còn lễ cưới của đệ thì sao?” – Cậu ngượng ngùng gãi đầu.
Cơ Đế cũng chẳng nói nhiều chỉ cười rồi đáp lời: “Ngày mai hẵn làm lại! Tẩu đệ cần nghỉ ngơi!” – Nói rồi phất tay cho hết bọn họ lui ra ngoài.
Trong phòng phút chốc chỉ còn có Cơ Đế và Minh Liên mà thôi.
Cậu đột nhiên cười lớn.
“Người còn dám cười thần thiếp! Nhục quá đi mà!” – Minh Liên bị tiếng cười kia làm cho giận lên nên dỗi.
Sau một lúc, Cơ Đế mới dừng lại được mà leo lên giường ôm lấy cô, nhẹ giọng xin lỗi.
Minh Liên cũng quay sang, hai người cùng nhau đối mặt.
“Cơ lang à! Thần thiếp sợ, sợ sẽ có một ngày chuyện hôm nay lại xảy ra và sẽ không còn điều may mắn nào nữa!” – Minh Liên vội rút người vào lòng Cơ Đế, đã thật lâu cô muốn được yếu đuối trước một người mà không có rào cản.
Vì chính ngày xưa, cảnh sát là bức tường lớn nhất chắn lại nỗi niềm cảm xúc sâu thẳm trong lòng cô.
Cơ Đế nhẹ ôm chặt lấy cô, nhẹ vuốt lưng cho Minh Liên dần bình tĩnh lại: “Sẽ không đâu? Ngày yên bình sẽ đến!”..