Bạn đang đọc Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL – Chương 23: Thèm Me Là Trai Hay Gái
Chẳng ai biết đó là lời thật lòng hay không, Minh Liên cũng vậy nhưng cũng đành tin vậy.
Khung cảnh Cơ Đế đem Linh phi về Dưỡng Tâm điện đã truyền đi khắp nơi trong cung.
“Nương nương! Người mà không nhanh tay, đợi đến lúc ả ta sinh ra vị hoàng tử đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ thì đã muộn rồi!” – Phương quý nhân ngồi uống trà trước mặt quý phi, vừa uống vừa nhắc nhở, giọng điệu có thể nói là điệu đà vô cùng.
“Căm ngay cho bổn cung! Đừng có hòng mà khích tướng, có phải chép nữ tắc một nghìn lần vẫn chưa đủ để cô tỉnh ngộ!” – Quý phi dằn mạnh ly trà trên tay xuống đất, nhưng những lời mà cô ta nói lại đụng trúng vào nỗi lo của cô.
Nếu Linh phi thật sự sinh ra hoàng tử thì quý phi sẽ rất khó lấy lại được ân sủng như xưa.
Tĩnh quý phi ngồi trầm ngâm một tí: “Cái thai của cô ta rất được Hoàng thượng chú ý! Ra tay ngay lúc này rất nhanh sẽ bị phát hiện! Hơn nữa còn chưa biết là nam hay nữ mà!”.
Lúc này một cô cung nữ từ từ bưng điểm tâm vào, quý phi ngay lật tức nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Ngươi đem điểm tâm này đến cho Linh phi! Nói rằng là bổn cung tặng!”.
Cô nô tỳ đó liền rời đi, Tĩnh quý phi quay sáng vị kia đang ngồi.
Phương quý nhân như hiểu được dụng ý của quý phi liền cùng cô cung nữ đó ra ngoài.
Hai người bọn họ cùng đi một chuyến đến Bách Liên cung.
Cùng lúc này Linh phi đang ăn trưa cùng với Uyển phi nương nương.
Họ đang nói chuyện vui vẻ thì Liên Tâm đi vào với vẻ mặt khó chịu.
“Uyển phi nương nương, chủ tử! Phương quý nhân đến kìa!” – Cái vẻ mặt đó làm cho Minh Liên mắt cười lắm luôn: “Làm gì mà khó chịu! Kêu cô ta vào đi!”.
Uyển phi như nhận ra điều gì đó kéo Tần Lan xuống nói nhỏ.
Ngay lật tức, Tần Lan bớt vài món trên bàn ăn mà đem đi chỗ khác.
Phương quý nhân điệu đà đi vào: “Ô! Uyển phi nương nương cát tường! Linh phi nương nương cát tường!”.
“Đứng dậy đi!” – Uyển phi vì biết Minh Liên chẳng ưa người trước mặt nên ôn nhu trả lời.
“Dạ! Quý phi nương nương kêu thần thiếp mang đến Linh phi nương nương một chút điểm tâm mà thôi!” – Lời nói là vậy nhưng ánh mắt lại có chút không thành thật, cô ta nhìn liếc trên bàn ăn rồi nhìn đến Đường Bảo bên cạnh Minh Liên.
Ánh mắt dừng ở đấy, cô ta cứ như bị mất hồn vậy.
“Không còn gì thì lui!” – Minh Liên đã chán ghét con người trước mặt đến cực điểm nhưng vẫn phải cô kiềm mình lại.
Lúc này Phương quý nhân mới như hoàn hồn lại, nhẹ nhàng cáo lui.
Cô nô tỳ kia đặt đĩa điểm tâm lên bàn.
Sau khi thấy hai người họ đều đi hết thì Minh Liên đặt mạng đũa xuống chiếc bát: “Còn mặt dày dám đến đây!”.
Uyển phi nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bớt nóng, Tần Lan này đây mới đen những món ăn kia ra.
Minh Liên tỏ vẻ không hiểu, Tần Lan thấy vậy liền cười nói: “Linh phi nương nương! Chủ tử nô tỳ sợ rằng bọn họ nhìn đồ đoán con, cho nên mới cất những món chua thế này đấy ạ”.
Nam chua nữ cay đã là quy luật từ ngày xưa truyền lại, Minh Liên tự trách mình lại không tinh tế được như Uyển phi.
“Đa tạ tỷ tỷ rất nhiều!” – Thế rồi hai người họ lại tiếp tục ăn uống, nói chuyện.
“Chủ tử! Có chuyện rồi!” – Đường Bảo gấp gáp chạy từ ngoài vào trong.
Minh Liên đặt đũa xuống bàn mà đứng dậy.
“À dạ chuyện là Hoàng thượng vừa hạ lệnh, kêu chủ tử chuẩn bị cùng người đến Viên Minh viên tránh nóng!” – Đường Bảo quỳ xuống, cười một cách vô tội.
“Dậy mà làm bổn cung hết hồn!” – Minh Liên hờn dỗi ném đối đũa vào người Đường Bảo.
Liên Tâm cũng thấy chướng mắt, xách lỗ tai cậu ta kéo ra ngoài: “Đau quá! Chủ tử tha cho nô tàiiiiiiii!”.
Uyển phi nhẹ nhàng kéo Minh Liên ngồi xuống: “Chuyện tốt là được! Chuyện tốt là được! Muội mang thai đương nhiên cần nghỉ dưỡng tốt hơn rồi”.
“Đúng dậy! Vậy là muội sắp được rời cung rồi!” – Minh Liên thì đang tận hưởng cho niềm vui của mình, Uyển phi cũng mừng cho cô.
Nhưng việc này cứ như một cái nhói đau trong lòng người vậy.
Sau khi tàn tiệc thì trời cũng đã sập tối, Tần Lan nhẹ nhàng dìu Uyển phi về.
“Cũng tiễn Uyển phi tỷ tỷ!”, sau đó Minh Liên nhanh ngồi lên ghế, cầm hộp me ăn lấy ăn để.
Liên Tâm từ từ tiến vào, đến khi bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Nương nương! Nô tỳ thấy, Uyển phi nương nương có gì đó rất buồn!”.
“Hở sao vậy được! Khi nãy nói chuyện rất vui mà!” – Minh Liên vừa nói, vừa lấy thêm me bỏ vào miệng mà ngấu nghiến ngon lành.
“Người…”
“Hoàng thượng giá đáo!” – Liên Tâm chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh vang dội.
Minh Liên nhanh chóng đưa hộp cho Liên Tâm đem cất.
Cơ Đế bước vào, chẳng nhìn thấy chủ tớ hai người họ đâu cả.
Chỉ nghe tiếng đàn vang lên từng hồi.
Cậu cứ lần theo âm thanh đó mà đến được thư phòng nhỏ của Minh Liên.
Một thân như hoa như ngọc, ôn nhu bên chiếc đàn tranh.
Từng tiếng gảy đàn như chạm vào trái tim của những người thưởng thức.
Người ta thường nói, nghệ thuật chỉ dành cho những người biết thưởng thức nghệ thuật.
Và khung cảnh giờ đây chính là như vậy..