Linh Phi Kinh

Chương 41: Phong Lưu Vân Tán (3)


Đọc truyện Linh Phi Kinh – Chương 41: Phong Lưu Vân Tán (3)

Nhạc Chi Dương nghe thú vị, hỏi:

– Làm thế nào mới có thể khắc chế được tâm ma?

– Đại đạo như nước, thuận thì một bước đi ngàn dặm, nghịch thì nước đục ngập trời. Cho nên Đại Vũ trị thủy, lấp không bằng khai thông, cũng như xuất thế giả điên, không bằng ẩn dật. Vạn vật nhìn từ bề ngoài thì mỗi thứ mỗi khác, từ bên trong thì đều là một thể. Nếu có thể chân chính khám phá, hiểu được lý lẽ trong ngoài giống nhau sẽ tự nhiên xem vàng ngọc là cặn bã, coi phấn hồng như khô lâu, sống ở trong hang đá cũng như trong lâu đài thất bảo, ngồi dưới mái hiên nhà mà thấy bên trên không phiến ngói.

Nhạc Chi Dương nghe hiểu thâm ý bên trong lời nói của Tịch Ứng Chân, lão đạo sĩ sợ hắn gặp vàng son gấm vóc sẽ bị trầm mê trong hương sắc phú quý nên tiến hành cảnh tỉnh trước. Hắn lập tức cười nói:

– Đạo trưởng nói đúng, đó gọi là “Uống rượu mà không say, thấy sắc mà không lạm dâm, vào được ra được, đi được về được, hòa trong nắng, lẫn trong bụi, gần bùn mà không nhiễm tanh hôi, vào thế tục mà không dính hồng trần.”

Tịch Ứng Chân nghe nói không khỏi kinh ngạc, nhìn Nhạc Chi Dương chằm chằm từ đầu đến chân, ngập ngừng hỏi:

– Những lời này đều do chính ngươi nghĩ ra được sao?

– Dĩ nhiên là không phải. Nhạc Chi Dương cười đáp. Đây là lời của Lãnh Huyền.

Tịch Ứng Chân nhíu mày trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói:

– Ta không giao tiếp nhiều với Lãnh Huyền, không ngờ rằng một tên thái giám như lão mà lại có suy nghĩ phù hợp đại đạo.

Nhạc Chi Dương không nhịn được hỏi:

– Tịch đạo trưởng, Lãnh Huyền có bản lãnh cao như vậy, vì sao lại cam tâm làm nô tài cho Chu Nguyên Chương? 

Tịch Ứng Chân liếc hắn một cái:

– Vậy ngươi nói xem vì sao ta lại không chịu ám sát Chu Nguyên Chương?

Nhạc Chi Dương sững sờ:

– Đạo trưởng vì nghĩa khí. 

Tịch Ứng Chân cười cười, vuốt râu nói:

– Lãnh Huyền cũng giống vậy, hắn nợ Chu Nguyên Chương ba mạng nên mới cam tâm tình nguyện chịu sai khiến.

– Ba mạng? Nhạc Chi Dương trừng mắt nhìn. Ta chỉ nghe nói mèo có chín mệnh, người cũng có ba mạng à?

– Nói ra thì rất dài dòng. Tịch Ứng Chân ngừng lại một chút. Lãnh Huyền vốn là truyền nhân Thiên Sơn Dao Trì.

– Thiên Sơn Dao Trì? Nhạc Chi Dương ngẫm nghĩ. Đó không phải là chỗ ở của Vương Mẫu nương nương sao?

Tịch Ứng Chân cười lắc đầu nói:

– Dao Trì này không phải là Dao Trì kia. Bất quá, tổ sư khai sơn sang lập ra phái Dao Trì cũng là một vị kỳ nữ theo sát Vương Mẫu. “Bạch mã Thanh Phượng” Liễu Oanh Oanh năm đó phong hoa tuyệt vời, sau thời của nàng, đệ tử Dao Trì phần lớn là nữ, ẩn cư ở Thiên Sơn, cực ít bước vào giang hồ.

– Sư phụ cua Lãnh Huyền cũng là một vị nữ đệ tử Dao Trì, tránh né kẻ thù nên hóa thân thành cung nữ ẩn nấp trong cung đình Đại Nguyên, thấy Lãnh Huyền hợp ý nên truyền cho hắn một thân võ công. Lãnh Huyền thành tài, sau nhiều trắc trở cũng thành tâm phúc của Nguyên Thuận đế. Về sau Đại Nguyên suy sụp, bị Ngụy quốc công Từ Đạt đánh chiếm phần lớn lãnh thổ. Nguyên Đế trốn về phương bắc vẫn không cam lòng, sai Lãnh Huyền đi ám sát quân thần nhà Đại Minh. Lãnh Huyền vào Trung Nguyên, đi ám sát người đầu tiên là Từ Đạt. Cũng may số mệnh Ngụy quốc công chưa dứt, lúc ấy Lương Tư Cầm theo quân đi chinh phạt phương bắc đang ở ngay trong quân doanh Từ Đạt. Dao Trì và Lương gia có nguồn gốc cực sâu, khi “Tây Côn Luân” Lương Tiêu đi ngang qua Thiên Sơn đã từng lưu lại một bản võ học tâm đắc, Liễu Oanh Oanh hiểu thong suốt và dung hợp lại, về sau mới sáng tạo ra “Tảo Tuệ công” và “Âm Ma chỉ”. Thế nên Lãnh Huyền vừa xuất thủ, Lương Tư Cầm đã nhận ra lai lịch của hắn, liền đánh bại và bắt sống Lãnh Huyền nhưng nhớ tới giao tình của đời trước nên do dự mãi, cuối cùng cũng thả Lãnh Huyền.


Nhưng Lãnh Huyền lại không lĩnh tình, trước khi rời đi nói với Lương Tư Cầm: “Ngươi không giết ta thì nhất định sẽ phải hối hận. Giết đám tướng lĩnh bộ hạ của Từ Đạt hay giết Từ Đạt không tính là bản lĩnh. Phải nói là chém rắn phải chém đầu, trong vòng ba tháng ta sẽ làm hết khả năng lấy đầu trên cổ Chu Nguyên Chương.” Lương Tư Cầm đã thả người nên không tiện đổi ý, đành phải nói: “Được. Như vậy trong vòng ba tháng, ta cũng đem hết khả năng để ngươi không cách nào làm được.” Sau khi Lãnh Huyền rời đi, Lương Tư Cầm truyền thư thông báo mọi chuyện cho ta biết. Ta khi đó đang ở kinh thành, đọc thư cực kỳ lo lắng, cuối cùng báo lên Chu Nguyên Chương. Ông ta lại rất bình tĩnh, cười bảo: “Vụ cá cược này cũng thật thú vị, quả nhân rất muốn nhìn xem lão thái giám của Đại Hãn triều Nguyên này có bản lãnh gì đặc biệt hơn người đây.” Ông ta nói thì dễ còn ta lại không dám lơ là, sớm chiều cảnh giới, không dám sơ sẩy. Một lần chờ đợi này kéo dài hơn một tháng, vào đúng lúc ta trễ nải thì Lãnh Huyền bỗng xuất hiện, người này xuất quỷ nhập thần, lẻn vào bên trong mười trượng ta mới phát hiện ra. Võ công Dao Trì âm tàn quỷ quyệt, ta tới giao thủ, suýt nữa bị thiệt lớn. Đánh được khoảng hai mươi chiêu, Lãnh Huyền chợt làm quỷ chiêu lừa vượt qua ta, phóng tới Chu Nguyên Chương vung nhuyễn tiên tàn ác hạ sát thủ. Đúng lúc này bỗng có người vỗ một cái vào vai hắn……

– Ai thế? Nhạc Chi Dương vừa buột miệng, bỗng vỗ trán một cái, à, nhất định là Lương Tư Cầm. Tịch Ứng Chân yên lặng gật đầu. Nhạc Chi Dương rất kinh ngạc:

– Làm sao ông ta biết Lãnh Huyền sẽ ám sát Chu Nguyên Chương đúng vào lúc này, chẳng lẽ là ông ta luôn theo dõi Lãnh Huyền à?

– Không tồi. Tịch Ứng Chân mỉm cười. Lương Tư Cầm chẳng những theo doi Lãnh Huyền, mà còn theo dõi suốt hơn một tháng.

– Hơn một tháng? Nhạc Chi Dương càng ngạc nhiên. Lãnh Huyền không hề phát giác được à? 

Tịch Ứng chân đáp:

– Đúng vậy a, hắn không hề phát giác được.

Nhạc Chi Dương tim đập thình thịch cuồng loạn. Hắn đã được chứng kiến bản lãnh của Lãnh Huyền, vô tung vô ảnh, giống như quỷ mị hóa thân. Với thân thủ ấy lại bị người khác theo dõi một tháng mà bản thân không hề cảm giác được thì năng lực của Lương Tư Cầm thực sự là khó có thể tưởng tượng.

Lãnh Huyền bị vỗ vai thì giật mình, giơ phất trần, ngây ra như phỗng. Hắn tự biết không thắng được Lương Tư Cầm nên không phản kháng nữa, chỉ nhắm mắt chờ chết. Lương Tư Cầm cũng biết sự lợi hại của hắn, không dám thả hổ về rừng, thở dài một hơi rồi định hạ sát thủ. Ai ngờ Chu Nguyên Chương lại lên tiếng bảo “Chậm đã”, rồi hỏi Lãnh Huyền: “Ngươi là thái giám của Đại Hãn triều Nguyên phải không?” Lãnh Huyền gật đầu nói ‘Đúng’. Chu Nguyên Chương lại hỏi: “Ta so với ông ta thế nào?” Lãnh Huyền nói: “Ông ấy không bằng ngươi.” Chu Nguyên Chương lại hỏi: “Đã như vậy thì sao ngươi không bỏ gian tà theo chính nghĩa?” Ông ta nói câu này chẳng những làm Lãnh Huyền giật mình mà ta và Lương Tư Cầm cũng thật bất ngờ. Lãnh Huyền ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Không được.” Chu Nguyên Chương cười hỏi: “Sao lại không được?” Lãnh Huyền đáp: “Dù Đại Hãn không bằng ngươi nhưng một thần không hầu hai chủ. Cho dù ta thịt nát xương tan cũng quyết không ruồng bỏ chủ cũ.” Chu Nguyên Chương gật đầu nói: “Tốt, nói được như vậy thì ngươi có thể đi!”……

Nhạc Chi Dương nghe đến đây liền kinh ngạc hỏi:

– Cứ thế thả lão đi à?

– Ta nghe nói thế cũng giật nảy cả mình, thầm nghĩ vị Hoàng đế này bình thường sát phạt quyết đoán, hôm nay bị nắn gân thế nào mà lại tuỳ tiện buông tha một tên thích khách đây? Lãnh Huyền cũng là nghi ngờ không tin, lớn tiếng nói: “Ta nhận ý chỉ của Đại Hãn nhất định phải lấy mạng ngươi. Hôm nay ngươi thả ta, ngày mai ta vẫn phải giết ngươi.” Chu Nguyên Chương cười nói: “Quả nhân ở đây, ngươi cứ đến mà giết.” Lãnh Huyền ngẩn người, quay đầu bỏ đi. Hắn lần này lại biến mất trọn một tháng, ngay cả Lương Tư Cầm cũng không tra ra tung tích của hắn. Mãi đến tết Trung thu, Chu Nguyên Chương ra ngoại thành ngắm trăng trở về, khi cưỡi ngựa ngang qua cầu Chu Tước thì Lãnh Huyền từ dưới nước vọt lên, vung nhuyễn tiên chém cả người lẫn ngựa thành bốn đoạn……

– A! Nhạc Chi Dương la thất thanh. Chu Nguyên Chương chết? Tại sao, tại sao lại……

– Tại sao vẫn còn sống ư? Tịch Ứng Chân cười khổ lắc đầu. Chỉ vì “Chu Nguyên Chương” kia không phải là bản thân hắn mà chỉ là một người đóng thế.

– Người đóng thế? Nhạc Chi Dương giật mình hiểu ra. Chu Nguyên Chương biết là Lãnh Huyền sẽ giết ông ta?

– Ông ta là chủ của bao bậc hùng tài chứ không phải là đồ ngốc khinh suất vô mưu, biết bên ngoài có thích khách thì đương nhiên sẽ không làm việc lung tung. Đầu tiên, ta cùng Lương Tư Cầm thay phiên canh giữ ở bên cạnh ông ta; Tiếp theo, ngày thường xuất hành toàn dùng người đóng thế, chung quanh người đóng thế cũng đề phòng nghiêm mật. Lãnh Huyền dùng Quy Tức Thuật nín hơi, ẩn núp dưới đáy sông nửa canh giờ, tránh được cấm vệ tuần tra. Một chiêu kia nhanh như sấm sét, nặng tựa vạn quân, tất cả mấy trăm vệ sĩ ở bên chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn. Lãnh Huyền giết được người đóng thế, tự biết không thể nào thoát được liền ném tiên đi, bó tay chịu trói. Nhưng vệ binh đã được căn dặn nên không giết hắn mà giải hắn tới trước mặt Chu Nguyên Chương. Lãnh Huyền trông thấy người thật, thầm biết bị mắc lừa, cúi đầu không nói một lời. Chu Nguyên Chương cười nói: “Thái giám, ta lại tha cho ngươi một mạng, ngươi còn giết ta nữa không?” Lãnh Huyền đáp: “Là chức trách, không thể không giết ngươi.” Chu Nguyên Chương lại nói: “Được, ta lại thả ngươi một lần nữa, nếu ngươi thất bại thì phải làm thế nào?” Lãnh Huyền không khỏi kinh ngạc, xúc động nói: “Nếu lại thất bại, ta sẽ tự tử cho hết nợ!” Chu Nguyên Chương gật đầu đáp: “Được, ngươi đi đi!” Ta nghe thấy thế liền lên tiếng ngăn cản nhưng Chu Nguyên Chương đã quyết ý, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Huyền rời đi.

Nhạc Chi Dương không nhịn được hỏi:

– Lãnh Huyền có từ bỏ không?

– Đương nhiên là không! Hắn biết có ta và Lương Tư Cầm ở bên cạnh thì nhất định không giết được Chu Nguyên Chương. Càng nghĩ thì thấy chỉ có một thời điểm hai người bọn ta sẽ không theo bên người Chu Nguyên Chương. Tiểu tử, ngươi đoán xem đó là lúc nào?

Nhạc Chi Dương xoay tròn mắt, cười hì hì đáp:

– Lúc đi ị à?

– Hảo tiểu tử, đoán một cái trúng ngay. Tịch Ứng Chân thật lòng khen ngợi. Lại qua một tháng, đúng vào kỳ hạn ba tháng, không biết Lãnh Huyền dùng biện pháp gì bí mật lẻn vào nhà xí trong cung. Quả nhiên, Chu Nguyên Chương đến nhà xí, nhưng lúc ấy có Lương Tư Cầm theo hầu. Hắn có năng lực thiên thị địa thính, vừa đến bên ngoài nhà xí đã phát giác có người bên trong, lập tức bảo Chu Nguyên Chương ở ngoài còn mình đẩy cửa vào. Lãnh Huyền tưởng là Chu Nguyên Chương đi vào, vừa mới phát chiêu đã bị Lương Tư Cầm khống chế.

Lãnh Huyền đến trước mặt Chu Nguyên Chương, không chờ hỏi đã nói: “Không cần hỏi nữa, ngươi thả ta ra, tự ta sẽ cắt đầu tặng ngươi.” Chu Nguyên Chương chỉ cười cười, nói: “Thái giám tốt, lần đầu là ở sông, giờ là nhà xí, lần tiếp theo ngươi dự định động thủ ở đâu?” Lãnh Huyền trừng mắt nhìn Chu Nguyên Chương một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi còn dám thả ta?” Chu Nguyên Chương cười dáp: “Tại sao không dám? Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, trẫm vua một nước, chưa hẳn là không theo được ông ta. Ngươi dám giết ta, ta cũng dám thả ngươi. Ngươi thất bại bảy lần, ta thả ngươi bảy lần, mười lần thất bại, thả ngươi mười lần.” Lãnh Huyền sững sờ một lát, nói: “Nhưng ta chỉ là một tên thái giám.” Chu Nguyên Chương lại nói: “Thái giám cũng có tốt có xấu, ngươi trung thành hầu chủ, chân thành hiếm có. Ngươi đã nói Đại Hãn triều Nguyên không bằng ta, đến ông ta còn biết ngươi trung thành mà ủy thác trách nhiệm cho ngươi, nếu ta giết ngươi thì chẳng phải còn không bằng ông ta ư?” Lãnh Huyền nghe vậy liền quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Lãnh Huyền là kẻ ti tiện, chết không có gì đáng tiếc, Thánh thượng ba lần tha ta, Lãnh Huyền có sống thêm ba kiếp nữa cũng không báo đáp được, nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ bên cạnh Thánh thượng, cả đời không bỏ, đến chết không thôi.” Ta nghe xong, vội nói: “Người này âm tàn xảo trá, tuyệt đối không thể tin tưởng.” Chu Nguyên Chương lại cười cười, bước lên trước tự tay cởi trói cho Lãnh Huyền, nói: “Ngươi tên là Lãnh Huyền à? Rất tốt, từ nay về sau ngươi đi theo ta.” Sau khi nói xong liền giữ hắn ở bên sớm chiều phụng dưỡng cho đến hôm nay.

Nhạc Chi Dương nghe được le lưỡi, nói: 


– Chu Nguyên Chương đúng thật là. Ông ta không sợ Lãnh Huyền đâm đao sau lưng sao?

– Đây chính là chỗ hơn người của ông ta, cũng là tiền vốn cho ông ta đánh lấy thiên hạ. Tịch Ứng Chân khe khẽ thở dài một hơi. Cuộc đời ta gặp kỳ tài không nhiều hơn hai người Chu, Lương, nhưng nói đến có mắt nhìn người thì ngay cả Lương Tư Cầm cũng không bằng được số lẻ của Chu Nguyên Chương. Ông ta dùng hung hiểm tày trời đổi lấy một tử sĩ vô song. Từ đó về sau, Lãnh Huyền không rời không bỏ giúp ông ta đánh lui vô số kẻ địch hùng mạnh, chỉ cần có lão thái giám ở bên cạnh là tất cả đạo chích thích khách đều phải lẩn trốn.

Tịch Ứng Chân nói đến đây liền nhìn Nhạc Chi Dương, nghiêm mặt nói:

– Người bên cạnh Chu Nguyên Chương chỉ có Lãnh Huyền là khó chơi nhất, nếu ngươi vào cung, người đầu tiên phải đề phòng chính là hắn.

Nhạc Chi Dương yên lặng gật đầu, Tịch Ứng Chân nói nhiều như vậy cũng buồn ngủ, lúc này đồ ăn được đưa tới, lão dùng xong liền nằm xuống ngủ.

Nhạc Chi Dương đợi lão ngủ say mới rời khỏi vân phòng. Hắn vừa mới quay đầu đã thấy Đạo Thanh chờ sẵn ngoài cửa, thấy hắn thì mặt mày hớn hở đưa tay kéo lấy nói:

– Đạo Linh sư đệ, ta chờ ngươi thật lâu rồi.

Nhạc Chi Dương tim đập nhanh, vội nói:

– Quán chủ tốt, tiểu đạo sao dám xưng huynh đệ với ngài? 

Đạo Thanh thấy hắn khiêm tốn lòng càng cao hứng, nói:

– Sư đệ khiêm tốn làm gì, mọi người đều có chữ lót là “Đạo”, tự nhiên phải là sư huynh đệ. Ngươi là người mới nên còn chưa biết lợi hại. Bối phận trong Thái Hạo cốc, chữ lót “Ứng” chỉ còn mỗi một mình lão thần tiên, xuống đến chữ lót “Đạo” thì kể cả hai chúng ta cũng chưa quá ba người. Đạo Diễn sư huynh ở xa tận Bắc Bình, những đồng môn tục gia khác thì sư huynh có Yến Vương, Ninh Vương, sư muội có công chúa Bảo Huy, ai nấy đều là dòng dõi long hoàng. Thế nên, Đạo Linh Sư đệ, chỉ bằng hai chữ “Đạo linh”, trong toà Dương Minh quan này ngoại trừ lão thần tiên và vi huynh thì không còn ai trên ngươi nữa. Ta đã phân phó cho ngươi tất cả chi phí ăn mặc cũng giống như ta, ai dám bất kính đối với ngươi thì cứ việc gọi người quất cho chúng vài gậy.

Đạo Thanh kéo Nhạc Chi Dương cười cười nói nói ra bộ hết sức thân mật cứ như là đã quen biết nhau mấy chục năm. Nhạc Chi Dương nghe hắn nói chuyện cũng không khỏi có chút lâng lâng đắc ý, cũng may Tịch Ứng Chân tiên hạ thủ vi cường, dạy đại thông đầu tiên là đạo lý xem phú quý như cỏ rác, hắn mới không bị bùa mê này làm say ngã, lập tức cười nói:

– Quán chủ nói đùa, tiểu đạo có bao nhiêu cân lượng? Làm sao mà thỏ lại nặng hơn voi được?

– Quán chủ cái gì chứ, gọi ta sư huynh đi. Đạo Thanh ra vẻ oán trách. Sư đệ phải có phân lượng, không thể tự coi nhẹ mình. Ta thấy lão thần tiên nhìn ngươi với con mắt khác, tương lai vi huynh còn phải dựa vào ngươi đấy.

Nhạc Chi Dương không biết nên khóc hay cười, không ngờ quán chủ Dương Minh quan cả người toàn tục khí, không có nửa điểm khí khái của người xuất gia, thật không biết tại sao Tịch Ứng Chân lại thu hắn làm đệ tử. Tuy nhiên, ban đầu ở trên đảo Linh Ngao, Tịch Ứng Chân nói về tứ đại đệ tử cũng không nhắc đến nhân vật Đạo Thanh này. Đạo Thanh tự xưng bối phận chữ Đạo, chỉ sợ cũng là thấy người sang bắt quàng làm họ, thiếp vàng lên mặt mình.

Đạo Thanh vừa nói chuyện vừa lôi kéo Nhạc Chi Dương đi vào một gian hậu đường. Ở đây đã đốt hương pha trà sẵn sàng, đồ ăn la liệt. Nhạc Chi Dương bị dẫn tới thượng tọa, hai tiểu đạo đồng phục vụ hai bên, người dâng trà, người hiến quả, luôn mồm gọi hắn là sư thúc tổ khiến Nhạc Chi Dương phải rùng mình.

Ăn uống xong xuôi, Đạo Thanh đuổi tiểu đồng đi, cân nhắc một chút rồi mỉm cười nói:

– Sư đệ chớ trách, vi huynh tìm ngươi thực ra là có một chút nghi hoặc nho nhỏ. 

Nhạc Chi Dương đặt chung trà xuống, vội nói:

– Sư huynh cứ nói đừng ngại.

Đạo Thanh thu dáng vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nói:

– Sư đệ tốt, phú quý của chúng ta đều do lão thần tiên ban cho, lão thần tiên còn tại thế một ngày thì hai ta được hưởng dụng một ngày cho nên chúng ta cầu tiên bái thần, có phải làm đủ ba ngàn sáu trăm lần cúng lễ thánh thần cũng phải khẩn cầu lão thần tiên vững bền tuổi hạc, hưởng thọ như tiên. Nếu lão thần tiên xảy ra chuyện gì thì chẳng những ta không làm được chức quán chủ này mà sư đệ ngươi cũng quyết không có địa vị hôm nay, thế nên lão đệ ngươi không được giấu ta, phải chăng ngọc thể lão thần tiên không ổn, đến cùng là bệnh tật gì? 

Lão nói đến đây liền nhìn chằm chằm vào Nhạc Chi Dương.


Nhạc Chi Dương chỉ biết im lặng. Nghịch Dương chỉ là thứ không phải y quán bình thường có thể chữa trị được, nếu nói ra nguyên nhân thì sẽ liên luỵ đến bao nhiêu người. Hắn suy đi tính lại rồi cười nói:

– Đúng là lão thần tiên hơi bị khó chịu, nhưng ngươi yên tâm, cũng không nguy hiểm đến tính mệnh.

Đạo Thanh nhăn nhó đau khổ, liên tục thở dài:

– Sư đệ tốt, lão thần tiên bị bệnh nhưng lại không chịu đi khám thái y, nếu xảy ra chuyện không may thì biết làm sao được?

Nhạc Chi Dương cười nói:

– Lão thần tiên tự biết bản thân, nhưng sư huynh đã nói vậy thì tiểu đệ nhất định khuyên người chạy chữa.

Đạo Thanh mừng rỡ, lại hỏi thăm tuổi tác quê quán, tục gia dòng họ của Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương thuận miệng soạn bừa mấy câu qua loa nói với hắn.

Nói chuyện phiếm một hồi, Đạo Thanh chỉ cảm thấy người sư đệ này rất biết cách ăn nói, hiểu biết thức thời, nếu lung lạc được thì mình không khó lợi dụng. Hắn thấy lòng vui vẻ, ra sức nài ép Nhạc Chi Dương. 

Nhạc Chi Dương vốn định nói chuyện với Đạo Thanh để thám thính tình hình gần đây của Chu Vi, nhưng cứ sắp nói ra lại phải cố nhẫn nhịn xuống. Chu Vi dù sao cũng là công chúa Đại Minh, một đạo sĩ như hắn mà đi tìm hiểu chuyện riêng của công chúa thì ai nghe cũng sẽ sinh nghi.

Đúng như Đạo Thanh nói, Nhạc Chi Dương có địa vị cực cao trong Dương Minh quan, cho dù đến đâu các đạo sĩ đều hết sức kính lễ, tuổi cao gọi hắn sư thúc, tuổi nhỏ thì hô sư thúc tổ, chỉ cần làm chút động thái là lập tức có người tới nghe sai sử.

Lúc sau thì trăng mọc lên ở phương đông, Nhạc Chi Dương lấy một ít hương nến rượu trái cây đi ra ngoài Dương Minh Quan, bước trên đường ngập ánh trăng vàng đi về hướng sông Tần Hoài.

Đi một đoạn đường là đến phần mộ của Nhạc Thiều Phượng. Hắn đốt hương tế điện, kêu khóc chảy nước mắt một lúc, hồi tưởng công ơn nuôi dưỡng mà lòng không nén được thương cảm, chợt nhớ đến cảnh Nhạc Thiều Phượng chết thảm bỗng phát sinh một luồng lửa hận hừng hực. Đáng tiếc cho đến ngày nay vẫn không rõ hung phạm. Nhạc Chi Dương thầm hận mình vô năng, nhìn về mộ phần cô tịch mà lòng đầy bi phẫn không thể nào phát tiết, thế là lấy sáo trúc ra thổi, trước tiên là bài “Bá vương giải giáp”, làn điệu kịch liệt, phát tiết trong lòng phẫn nộ mãi đến khi nỗi lòng bình phục mới lại thổi bài “Hạnh Hoa Thiên Ảnh” an ủi nghĩa phụ trên trời có linh thiêng.

Ánh trăng sáng mờ, mặt song lấp lánh, tiếng địch uyển chuyển vang vọng phảng phất như một cô hồn phiêu linh trên sông, bốn phía chung quanh phần mộ vắng vẻ im ắng, tràn ngập một cảm giác thê lương. Lòng Nhạc Chi Dương hợp với khúc nhạc, thổi đến nhập thần, không phát giác ra đằng xa có ánh lửa lấp lóe. Một cây đuốc soi đường cho một chiếc kiệu nhỏ mầu hồng từ từ đi tới.

Nhạc Chi Dương phát hiện có người tới thì cỗ kiệu đã đến sát gần. Người cầm đuốc là một ông già tầm khoảng năm mươi. Hai kiệu phu hạ kiệu xuống đất, khoát tay lau mồ hôi, một người trong đó lớn tiếng phàn nàn:

– Ngồi kiệu thì dễ khiêng kiệu thì khó. Tiểu thư cũng nên thương những người lao khổ chúng ta một chút, đây không phải chỉ là một đạo sĩ thổi địch thôi sao? Cũng đáng để phải đi một vòng đường dài như thế sao?

Người trong kiệu còn chưa trả lời, ông già đã gắt một tiếng, mắng:

– Khiêng kiệu là khiêng kiệu, nói nhảm cái gì chứ? Nếu oán trách nữa là lão tử khấu tiền công của ngươi. 

Kiệu phu hừ một tiếng, nén giận không trả lời.

Nhạc Chi Dương cũng thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy màn kiệu khẽ rung rinh tựa như có người nhìn lén ra bên ngoài. Nhạc Chi Dương đang phiền muộn, buông cây sáo xuống, tức giận hỏi:

– Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người viếng mồ mả sao? Không có việc gì mau cút đi, đừng quấy rầy thanh tịnh của vong linh người đã khuất.

– Lỗ mũi trâu, ngươi bảo ai cút đi? Ông lão trợn trừng hai mắt, hơi thở phì phò. Ta thấy ngươi viếng mồ mả lúc nửa đêm chắc không phải là người tốt, không chừng chính là trọng phạm bị quan phủ truy nã.

Nhạc Chi Dương nổi giận, đang định chế giễu lại, chợt nghe thấy tiếng nói dịu dàng từ trong kiệu:

– Lộ lão, đừng tranh cãi nữa, quấy rầy người ta viếng mồ mả thì chính là chúng ta không đúng. 

Gióng nói nhỏ nhẹ mềm mại giống như tiếng tiêu. Ông lão nghe thấy liền lui sang một bên nhưng hai mắt vẫn hung hăng nhìn Nhạc Chi Dương chằm chằm.

Chợt một ngón tay trắng nõn thò ra vuốt theo màn kiệu cuốn lên rồi một cô gái trẻ bước ra.

Nhạc Chi Dương đang tức giận, thấy cô gái cũng sáng mắt lên, chỉ thấy nàng có khuôn mặt thanh tú, không đeo trâm vòng mà chỉ dùng một nhánh hoa cúc trắng buộc mái tóc đen, váy trắng thêu hoa, hoa lá đan xem trông thật thanh nhã.Cô gái ôm trong lòng một con mèo Ba Tư lông dài trắng như tuyết nằm cuộn tròn biếng nhác, mắt mèo híp thành một đường chỉ lấp loáng ánh sáng xanh biếc.

Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ tại sao nơi bờ sông hoang dã lại có người đẹp như thế này? Mỗi cử chỉ nghiêng đầu nhấc tay của cô gái này đều lộ ra vẻ mong manh tựa như một làn hơi sương bên trên mái ngói lưu ly, chỉ cần khẽ a một tiếng cũng có thể làm nàng tan mất.


Chợt nghe Lộ lão phàn nàn:

– Tiểu thư, người xuống kiệu làm gì? Kẻ hoang dã thế này cũng xứng trông thấy dung mạo của ngươi sao?

Cô gái im lặng, đôi mắt đen láy như hạt nhãn rời khỏi khuôn mặt Nhạc Chi Dương nhìn xuống phía tấm bia đá, khẽ thì thầm đọc: Mộ cha quá cố họ Nhạc tên Thiều Phượng, con bất hiếu Nhạc Chi Dương kính lập. A, Nhạc Thiều Phượng, cái tên này nghe có vẻ quen quen.

Nhạc Chi Dương đỏ bừng hai má, tim bỗng đập thình thịch, chợt nghe Lộ lão nói:

– Ta không biết Nhạc Thiều Phượng nhưng ta lại đã từng gặp lão Nhạc nằm trong mộ. Năm đó trong hát rong bên sông Tần Hoài, dẫn theo một đứa nhóc chưa sạch nước mũi……

Ông già cứ nói thao thao, cô gái không rời đôi mắt xinh đẹp khỏi khuôn mặt Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương cố giữ trấn định, mắt nhìn về mặt sông, chợt nghe nữ tử hỏi:

– Tiểu đạo trưởng, ngươi biết vị Nhạc tiên sinh này sao?

Nhạc Chi Dương tức giận đáp:

– Ta biết, ông ấy là một vị tiền bối bạn sư phụ ta.

– Bịa đặt lung tung. Lộ lão nói xen vào. Tế bái bạn sư phụ không vào tiết Thanh Minh, Trùng Dương, đêm hôm khuya khoắt đến mộ phần làm gì?

Nhạc Chi Dương thầm tức giận, cười cười, nói:

– Dù sao cũng không phải mộ phần lão nhân gia người là được. 

Lộ lão nghĩ ra, giận tím mặt:

– Tiểu súc sinh, ngươi dám rủa ta chết?

Cô gái khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lộ lão rồi nghiêng người nói:

– Tiểu nữ tử đường đột, vừa mới đến đây lại nghe được tiếng địch của đạo trưởng. Đạo trưởng kỹ nghệ tinh diệu, không biết sư phụ là ai?

Nhạc Chi Dương mất kiên nhẫn, thuận miệng nói:

– Sư phụ ta là ai thì liên quan gì đến ngươi?

– Danh sư xuất cao đồ. Tiểu nữ cũng thích âm nhạc, nếu có cơ duyên thì muốn được lĩnh giáo lệnh sư một chút.

– Miễn đi. Nhạc Chi Dương lạnh lùng nói. Gia sư là người ngoài thế sự, không giao tiếp với người trong trần thế.

Cô gái á lên một tiếng, tú mục ngưng chú, hướng về phía Nhạc Chi Dương dò xét một trận:

– Thì ra lệnh sư cũng là đạo sĩ? Cô gái cúi đầu ngẫm nghĩ, cất tiếng cười mê li làm thoáng lộ ra hai má lúm đồng tiền. Như vậy đạo trưởng đến kinh cũng là để tham gia “Nhạc đạo đại hội” à?

Nhạc đạo đại hội? Nhạc Chi Dương ngẩn người hỏi:

– Nhạc đạo đại hội là cái gì?

Cô gái thấy hắn nói vậy, gật đầu nói:

– Cũng được, chúng ta sau này còn gặp lại. 

Cô gái quay người lên kiệu, kiệu phu gánh kiệu lên vai, nhún nhún vài cái rồi từ từ đi tiếp lên trên.

Nhạc Chi Dương nhìn theo ánh đuốc rời đi, trong lòng nghi hoặc trùng trùng. Cô giá này tự dưng đến, bỗng nhiên lại đi, từ đầu đến cuối lộ ra vẻ thần bí. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cất cây sáo rồi lặng lẽ bám theo sau chiếc kiệu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.