Đọc truyện Linh Phi Kinh – Chương 20: Biện chiết quần hùng (2)
Xung đại sư liên tục vỗ chưởng quét tan chuỗi vòng sáp đến gần, thế nhưng chuỗi vòng chứa đựng lực từ, bay đi rồi lại vòng về dai dẳng như đám giòi bọ rúc trong xương cốt. Giữa lúc đang đánh nhau ấy, Thi Nam Đình quát lớn một tiếng
– Hợp!
Chín mảnh vòng đồng cùng tụ lại, nối thành chuỗi dài, chia làm hai sợi xích trói gô lấy Xung đại sư.
Vành ngoài của vòng đồng còn gắn cả lưỡi sắc, có thể cắt gân bẻ xương là chuyện nhỏ, huống chi lúc này chín vòng cùng quấn trên thân thể một lúc ắt hẳn sẽ băm người ra nát nhừ. Nếu là đối thủ thông thường, Thi Nam Đình cũng chẳng hề muốn dùng đến chiêu “Cửu Hoàn Sáo Hồn” này chút nào, thế nhưng võ công của Xung đại sư quá cao cường, mấy chiêu thức tầm tầm đối với hắn là vô dụng. Dưới tình thế cấp bách, ông đành phải tung ra độc chiêu này.
Trong tiếng la hét của mọi người, chuỗi vòng đồng ép chặt vào trong, nhưng nằm ngoài dự đoán của Thi Nam Đình, lưỡi sắt cắt qua chỉ làm rách toạc tấm tăng bào của Xung đại sư, phần da thịt lại chẳng hề chịu chút tổn thương nào, từ bên trong sản sinh ra một nguồn tiềm lực cực mạnh khiến cho vòng đồng chẳng những không cắt được mà lưỡi sắc còn có thiên hướng cong oằn đi.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên Xung đại sư trợn mi, mắt phượng trở nên đầy oai vệ, quát lớn một tiếng:
– Vỡ!
Vai hắn lắc mạnh một cái, lập tức hổ khẩu của Thi Nam Đình rách toạc, gương mặt vàng vọt trở nên tím tái đầy kinh hoàng.
– Vỡ!
Xung đại sư lại hét lên lần hai, tiếng loảng xoảng liên tục phát ra, lần này vòng đồng không chịu nổi lực đạo liền nối nhau đứt gãy từng khúc. Thi Nam Đình kêu thảm một tiếng, thân thể bắn ngược về phía sau hơn trượng, nôn ra một ngụm máu lớn rồi tức thì ngất lịm đi.
Đám đông trở nên im phăng phắc, Hoa Miên nhảy lên trước đỡ lấy Thi Nam Đình, thấy ông hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu như tơ, giơ tay bắt mạch chỉ thấy mạch tượng hỗn loạn. Bà vội vã lôi từ ống tay áo ra một bình thuốc, dốc bình trút một viên tròn tròn màu vàng nhạt rồi nhét vào miệng Thi Nam Đình, cấp bách giúp ông trợ chân khí.
Tấm tăng bào của Xung đại sư bị thủng lỗ chỗ, rất nhanh đã có tùy tùng đến dâng lên một bộ áo mới. Hắn cũng chả thèm thay đổi, tiện tay ném đi rồi cười khẩy:
– Thiện tai, thiện tai, lỡ tay một tí rồi. Chỉ trách võ học của Thi tôn chủ xảo diệu, nếu ta không dốc hết sức lực nhất định không ứng phó nổi.
Hoa Miên trừng trừng nhìn hắn, hai mắt tóe lửa. Dương Phong Lai không kềm được nóng nảy, bất chợt nhảy khỏi hàng, quát to:
– Bớt nói nhảm đi, trận sau các ngươi định cử ai?
Xung đại sư cười đáp:
– Trận đầu tiên phía bên ta đã cử người rồi, theo lẽ công bằng, trận này bên phía các ông phải cử người ra trước mới đúng.
Hai người Hoa-Dương đều sửng sờ, mọi toan tính trước đây đều hỏng bét. Hoa Miên giận đến mức nghiến răng cười lạnh:
– Đại hòa thượng, ngươi còn mặt mũi nhắc đến hai chữ “Công Bằng” sao?
Xung đại sư cười đáp:
– Bần tăng trước nay đều công bằng. Nửa tháng trước ở Gia Định (*) có kẻ đánh ta một quyền, ta cũng trả lại hắn một quyền, nào ngờ hắn chịu không nổi liền lăn ra chết tươi tại chỗ, thế nhưng công bình mà nói đó cũng là chuyện bất đắc dĩ ngoài ý muốn mà thôi.
(ND chú: Tên gọi một vùng đất xưa của TQ, nay ở phía Bắc Thượng Hải, không phải Gia Định Sài Gòn đâu nhé)
Trong câu nói trên chứa đựng không ít ý uy hiếp, Hoa Miên nuốt giận nói:
– Ngươi dám khai sát giới, tổn hại sinh mạng, còn tính là đệ tử nhà Phật gì nữa?
Xung đại sư cười:
– Lúc bồ tát Văn Thù đắc đạo từng quét sạch mười vạn ma quân. Khi Nam Tuyền cảm hóa đệ tử cũng có hành vi giết mèo(*), đủ thấy trong chốn cửa Phật không hẳn lúc nào cũng là từ bi mà tự do sanh sát mới là đỉnh cao trí tuệ.
(ND chú: nguyên văn câu chuyện như sau:
Hòa thượng Nam Tuyền nhân việc các học tăng ở đông đường và tây đường cứ tranh cãi nhau vì một con mèo, mới nắm ngay nó tại chỗ và giơ lên, nói: “Nếu có ai trong các ngươi nói được một câu nào, ta sẽ tha mạng con mèo. Bằng không, ta sẽ chém nó cho coi”. Chư tăng không ai đáp lại được. Rốt cục, không còn cách nào, Nam Tuyền chém con mèo. Tối hôm đó, đại đệ tử của ông là Triệu Châu ở ngoài về. Nam Tuyền đem chuyện vừa xãy ra kể lại. Lúc đó, Triệu Châu mới tháo đôi dép cỏ mang dưới chân đội lên đầu và ra khỏi phòng. Nam Tuyền thấy thế mới bảo: “Nếu ngươi lúc đó có mặt thì nhất định con mèo không đến nổi chết.”
Tích và giải ý xem thêm tại:http://.erct.com/2-ThoVan/NNT/Vom…entrammieu.htm)
Hắn biện luận hùng hồn, cho dẫu bẻ cong sự thật đi nữa cũng có thể nói năng không chút kẽ hở. Hoa Miên chẳng còn lời nào để đối đáp. Dương Phong Lai giận ứa gan, thô lỗ quát:
– Được thôi, công bằng thì công bằng, trận này lão tử sẽ đánh, các ngươi cử ai ra tìm cái chết nào?
Xung đại sư chưa kịp đáp, Hoa Miên đã cướp lời:
– Dương tôn chủ, ông hãy ra trận cuối, trận này cứ để ta ứng chiến.
Không để cho Dương Phong Lai có ý kiến, bà lập tức đặt Thi Nam Đình xuống, tha thướt đứng dậy, tiến vào trong võ trường.
Vốn dĩ, bà đánh giá tình hình, Thi Nam Đình đã thua mất một trận, bên phe bà không được phép thua thêm trận nào nữa. Võ công của Dương Phong Lai xếp chót trong Tứ Tôn, đối phương một khi cử ra Minh Đấu chắc chắn bên bà sẽ thất bại ngay. Bản thân bà có phần vượt trội hơn Minh Đấu, còn Trúc Nhân Phong cho dù không biết rõ thực lực thế nào nhưng phỏng chừng cũng không mạnh hơn Xung đại sư là bao, hơn nữa bà còn có thần thông Quy Kính, đại khái cũng có thể cùng bọn họ so tài.
Đang suy tính, chợt thấy Xung đại sư nháy mắt, Trúc Nhân Phong đón lấy ánh mắt ấy mỉm cười, chân không chạm đất phóng lên phía trước, đôi mắt hình tam giác của y đảo qua đảo lại trên thân thể Hoa Miên.
Hoa Miên trong lòng nhột nhạt, nhíu mày gắt:
– Ngươi nhìn cái gì?
Trúc Nhân Phong cười nhăn nhở bảo:
– Người Hán các người có câu: “Mấy bà sồn sồn dáng vẫn mê hồn“, xem ra bà chẳng những dáng vẫn mê hồn mà quả thật còn vô cùng quyến rũ, khơi gợi đấy. Kẻ hèn này từng gặp qua không ít mỹ nhân nhưng người đẹp hơn bà chẳng có mấy ai, hay là chi bằng chúng ta đánh cược, bà mà thua thì phải làm vợ lẽ của ta, cùng ta trở về Mạc Bắc hưởng phúc được không?
Lời này vừa thốt ra, tất cả đệ tử Đông Đảo đều trở nên phẫn nộ, thi nhau rủa xả một tràng nào là: heo, chó, súc sinh… Phải biết, tuy Hoa Miên là phận nữ giới nhưng là người trong cứng ngoài mềm, được liệt vào hàng ngũ Tứ Tôn, trông coi Hình Đường của Đông Đảo, đệ tử trên đảo thấy bà ai cũng lấm lét, e dè. Trúc Nhân Phong rõ là dục vọng tày trời mới dám cả gan trêu ghẹo bà trước mặt mọi người. Đám đệ tử thầm cảm thấy nhục nhã, tiếng mắng chửi thi nhau vang lên dậy trời dậy đất.
Hoa Miên lặng im không đáp, lạnh lùng nhìn Trúc Nhân Phong. Xung đại sư thấy tình hình không ổn, hét vang:
– Trúc Nhân Phong, bớt nói nhảm đi, chớ quên hôm nay vì sao mà đến đây?
– Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! – Trúc Nhân Phong gật gù vẻ đắc ý: – Đại hòa thượng, đừng tưởng ta không biết, ngươi cũng là khách quen của kỹ viện, bộ ngươi định “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”(*) à? Ngươi có thể làm Tình Tăng ở sông Tần Hoài sao lại không để ta nói mấy lời ong bướm chứ?
(ND chú: nguyên văn là thành ngữ “Chích hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” ý bảo cậy mạnh đàn áp người yếu thế, kiểu như “cả vú lấp miệng em” vậy)
Y ngang nhiên so sánh Hoa Miên với gái lầu xanh, mọi người càng thêm điên tiết. Xung đại sư thầm sốt ruột, biết tỏng tên tiểu tử này tham dâm háo sắc, trông thấy mỹ nữ là muốn chấm mút ngay, từ khi đặt chân vào Trung Nguyên đến nay đã không ít lần hãm hại danh tiết gái nhà lành, đổi là bình thường hắn còn châm chước mặc y càn rỡ, nhưng nay sự việc có can hệ đến đại nghiệp phục quốc, tuyệt đối không được chọc cho số đông phẫn nộ. Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh bảo:
– Được thôi, ngươi cứ nói đi, nhưng từng câu từng chữ ban nãy ta phải thuật lại cho sư phụ nhà ngươi biết, tố cáo rằng chuyến đi này thất bại toàn vì ngươi mà ra. Theo ta được biết, Thiết Mộc Lê xử phạt đệ tử phạm lỗi toàn là xẻo da cắt thịt rồi đóng đinh trên đỉnh Yến Nhiên Sơn mặc cho kền kền mổ xác. Bần tăng mặc dù chưa tự thân trải qua nhưng cũng biết cảm giác ấy nhất định không dễ chịu chút nào đâu.
Trúc Nhân Phong trừng mắt nhìn hắn, da mặt tái xanh. Y bất chợt cười gằn hai tiếng rồi xoay lại bảo:
– Vừa rồi nói lời đắc tội, mong tiểu nương tử bỏ qua cho.
Hoa Miên mỉm cười:
– Trúc tiên sinh, đánh đánh giết giết vô vị lắm, hay chúng ta đổi cách so tài khác nhé?
Trúc Nhân Phong thấy bà nở nụ cười tươi như hoa, nhất thời mềm xương nhũng cốt, cõi lòng trở nên phơi phới, ngây ngốc nói:
– Tiểu nương tử muốn so tài cách gì, Trúc mỗ đều nhất loạt theo hầu.
Xung đại sư trông thấy y tối mắt vì sắc, trong lòng giận sôi gan, đang định lên tiếng quát ngừng thì Hoa Miên đã mở miệng bảo:
– Được, Trúc tiên sinh, chúng ta hãy chơi trò đoán số đi!
– Đoán số à? – Trúc Nhân Phong ngơ ngác: – Việc này thì có liên quan gì đến võ công?
Hoa Miên mỉm cười, eo liễu khẽ cong lại, bàn tay ngọc vươn ra, nhặt từ dưới đất lên vài miếng đồng vụn, đây vốn là vật của Thi Nam Đình vừa bị Xung đại sư đánh cho rơi vỡ khi nãy.
Trúc Nhân Phong đang lấy làm lạ, bỗng thấy tư thế cúi xuống ngẩng lên của Hoa Miên mới tao nhã làm sao, nhất thời ngứa ngáy thèm muốn, vội nuốt lại mấy tiếng mắng chửi định thốt ra.
Hoa Miên trông thấy bộ dáng ngây ngốc của y, trong lòng căm hận không thôi nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như không, bà thuận miệng nói:
– Ở đây có hai mươi miếng đồng, ta với ngươi mỗi bên giữ mười miếng, mỗi người giấu trong tay để cho đối phương tiên đoán số lượng, nếu đoán trúng thì có thể tấn công ba chiêu, nếu đoán sai phải để cho đối phương đánh lại ba chiêu, trong vòng ba chiêu này phía còn lại không được chống trả.
Trúc Nhân Phong thoáng chút chần chừ, nhưng lời đã trót ra khỏi miệng cũng như nước đổ khó hớt, chợt nghe Xung đại sư cười bảo:
– Hoa tôn chủ tinh thông thuật Quy Kính, giỏi việc soi xét lòng người, chỉ với mấy miếng đồng lẻ tẻ này chẳng phải là đoán cái trúng phóc hay sao?
Trúc Nhân Phong vội nói:
– Đúng, đúng, cách này không công bằng.
Hoa Miên khẽ mím môi, cười lạnh:
– Trúc tiên sinh chả phải từng nói nhất loạt theo hầu hay sao? Té ra nói một đằng làm một nẻo cũng là cao chiêu của Yến Nhiên Sơn?
Trúc Nhân Phong tự nhận mình phong lưu, hận nhất là bị phụ nữ xem thường, nghe thế hai má nóng bừng bừng, quyết ý nói lớn:
– Ai bảo ta nói một đằng làm một nẻo? Đoán thì đoán chớ, ta không tin tiểu nương tử có thể nhìn thấu tâm tư của ta!
– Vậy mới phải chứ! – Hoa Miên vung tay lên, miếng đồng bay ra vèo vèo, rải rắc về phía người Trúc Nhân Phong hệt như sao rơi.
Trúc Nhân Phong biết bà đang ước lượng khả năng của mình, tức thì mím môi cười gằn, hai tay ra sức bắt lấy, tốc độ nhanh như chớp giật, tích tắc đã nắm gọn mười miếng đồng trong tay, tiếp đó vừa thảy thảy ra vẻ cân đong vừa nói:
– Tiểu nương tử, đầu đề do nàng ra, đương nhiên cũng do nàng đoán trước.
– Nói hay lắm! – Hoa Miên tủm tỉm gật đầu.
Trúc Nhân Phong vòng tay ra sau, tráo đổi một lúc rồi nắm chặt tay chìa ra trước, cười khục khặc nói:
– Mời!
Hoa Miên chả thèm nghĩ ngợi, mở miệng đoán ngay:
– Tay trái bốn miếng, tay phải sáu miếng.
Trúc Nhân Phong đớ người, Hoa Miên chẳng những đoán đúng toàn bộ mà trông thần thái ung dung của bà, dường như thật sự có thể nhìn xuyên thấu nội tâm của y. Nghĩ đến đây, trong lòng y lạnh toát, đảo tròn mắt một vòng rồi cười bảo:
– Không đúng!
Ngón giữa tay phải của y búng nhẹ, đẩy một mảnh đồng sang bàn tay trái, thủ pháp nhanh đến lạ thường, tự phụ rằng mọi người đương trường chả ai nhìn rõ cả.
Đang muốn ngửa bàn tay ra, chợt nghe Hoa Miên lại nói:
– Hai tay mỗi bên năm miếng.
Trúc Nhân Phong biến cả sắc mặt, ngón út tay trái khẽ cong lại móc lấy một miếng đồng thả vào trong tay áo, mới vừa làm xong lại nghe Hoa Miên cười bảo:
– Trái bốn phải năm, còn một miếng ở trong ống tay áo của ngươi.
Trúc Nhân Phong đờ lưỡi cứng họng, hai tay nắm lại thật chặt, chẳng dám mở ra nữa. Hoa Miên trừng mắt nhìn y, cười hỏi:
– Trúc tiên sinh, lần này đoán trúng rồi chứ?
Trúc Nhân Phong lòng lo ngay ngáy, thầm nghĩ cho dù có giở thủ đoạn ra lần nữa, nhanh cách mấy cũng không qua được mắt Hoa Miên, thế là y đành miễn cưỡng gật đầu.
Hoa Miên mỉm cười, lấy từ tay áo ra một bàn tính bằng sắt, dài độ một thước, đen bóng lấp lánh, miệng bảo:
– Trúc tiên sinh, mời tiếp chiêu!
Trúc Nhân Phong lo lắng phập phồng, thầm nghĩ người phụ nữ này ví có khả năng soi thấu lòng người, vậy thì dù bản thân y có tung ra chiêu số gì đi nữa, bà đều có thể đoán trước đường đi nước bước rồi tìm cách khắc chế, cứ như thế chẳng phải bản thân sẽ cầm chắc thất bại hay sao?
Phương pháp đoán số này chính là chiêu trò hòng gây cho y sự rối loạn. Hoa Miên trông thấy rõ ràng liền tung người nhảy ra, bàn tính hóa thành một luồng sáng đen lao thẳng đến chỗ hiểm yếu giữa ngực y. Trúc Nhân Phong thất kinh, đang định huơ chưởng đánh trả, chợt nhớ đến mình không thể ra tay, thoáng giây do dự ấy, bàn tính đã đến ngay trước ngực.
Trúc Nhân Phong luận về phẩm hạnh thì xấu xa nhưng bàn về võ công lại có điểm độc đáo, trong lúc nguy cấp y hít sâu một hơi, lồng ngực đột ngột hóp vào, thân dưới giữ yên không nhúc nhích, thân trên thuận theo bàn tính mà ngã ngửa về phía sau. “Huỵch” một tiếng, bàn tính bay sượt qua ngực trái của y, vạt áo tức thì đỏ thẫm, máu tươi phún ra.
Hoa Miên hét lên:
– Chiêu thứ hai!
Bàn tính bằng sắt vút bay lên cao, cuốn theo một hình bóng mờ ảo, uyển chuyển điểm một hơi liên tục lên sáu đại huyệt của Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong xê dịch sang trái sang phải, tránh được năm đòn, bất ngờ vai trái đau nhói, hóa ra đã bị bàn tính đánh trúng, phá tan chân khí hộ thể. Nửa phần thân thể Trúc Nhân Phong mềm oặt, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Y lùi về sau vài bước, còn chưa kịp đứng vững, bên tai vang lên tiếng hét lớn như thể phượng ngân trên chín tầng trời:
– Chiêu thứ ba!
Một luồng sáng đen theo đó vạch không bay đến, nhắm thẳng vào hốc mắt trái của y.
Một chiêu này nhanh như sấm vang chớp giật, Trúc Nhân Phong mà không chống trả thì e rằng khó giữ được con mắt này. Trong lúc nguy khốn, y chẳng còn quan tâm đến lời giao ước nữa, hai tay cùng lúc vung lên, ném ra mấy miếng đồng trong lòng bàn tay, bên trong dẫn theo công phu “Vô Hình Nỗ”. Miếng đồng bay đi hết sức mãnh liệt, khí thế như nỏ cứng bắn ra, mặc dù Hoa Miên đã đoán ra chiêu thức của y nhưng đối mặt với ám khí mịt trời cũng đành phải xoay bàn tính lại để quét rơi miếng đồng xuống đất.
Trúc Nhân Phong một khi đã làm là làm cho tới, y quát lớn một tiếng, ầm ầm xông đến, đôi tay luân phiên tung chưởng về phía Hoa Miên. Mọi người thấy y nuốt lời bèn thi nhau châm chích xỉ vả rần rần. Trúc Nhân Phong da mặt siêu dày, làm bộ giả điếc giả ngơ, chỉ lo vùi đầu tấn công hùng hổ.
Dương Phong Lai nổi xung thiên, cao giọng quát:
– Thế này là thế nào, đệ tử Yến Nhiên Sơn nói chuyện đều là đánh rắm à?
Xung đại sư cười:
– Dương tôn chủ mắng đúng lắm, Trúc Nhân Phong bội tín nuốt lời, đúng là hết sức vô liêm sỉ.
Dương Phong Lai đảo tròn hai mắt, nói:
– Đã là như thế, trận này xem như các người thua rồi.
Xung đại sư lắc đầu bảo:
– Y là y, ta là ta, tuyệt đối không được đánh đồng chung một loại. Trò đoán số là do Trúc Nhân Phong đồng ý chứ ta đâu có đồng ý.
Dương Phong Lai nổi khùng:
– Giỏi cho tên lừa trọc, ngươi muốn ăn gian?
Xung đại sư cười đáp:
– Ăn gian cũng là chuyện của Trúc Nhân Phong, liên quan gì tới bần tăng?
Dương Phong Lai hầm hầm nói:
– Chả phải các người cùng một giuộc à?
Xung đại sư nói:
– Dương tôn chủ hồ đồ rồi ư? Yến Nhiên Sơn và Kim Cương Môn chả dính dáng gì đến nhau, tự bao giờ lại trở thành một giuộc chứ?
Hắn mồm năm miệng mười, xảo biện leo lẻo, Dương Phong Lai ngoài việc ấm ức ra cũng chả còn cách nào khác.
Trong lúc hai bên đấu võ mồm, trên đài hai người kia cũng đang đánh nhau bất phân thắng bại. Trúc Nhân Phong học qua công phu “Thiên Nhận”, dồn khí vào hai tay, có thể chẻ đá bẻ vàng, song chưởng dang ra khép vào; thân pháp càng kinh khủng hơn, cả người hóa thành một trận cuồng phong, xoay mòng mòng xung quanh Hoa Miên.
Hoa Miên lại như đang thả bộ trên sân vắng, lúc bên trái lúc bên phải, khi phía trước khi phía sau, dáng vẻ thoạt trông hết sức thong dong nhàn nhã nhưng lại vô cùng đặc biệt. Quyền cước của Trúc Nhân Phong còn chưa kịp đến gần, bà đã xoay người né đi, bàn tính bên tay phải hạ thấp, trước sau vẫn để nguyên không sử dụng, năm ngón bên tay trái linh hoạt vừa hay đặt khớp vào bàn tính, đôi mắt đẹp phẳng lặng như nước thu, lạnh lùng dõi theo thân ảnh của Trúc Nhân Phong.
Minh Đấu nãy giờ hờ hững bàng quang, bất chợt cao giọng:
– Trúc tiên sinh cẩn thận, đây chính là “Lục Hào Điểm Long Thuật” của “Kính Thiên” Hoa Kính Viên.