Lĩnh Nam Ký

Chương 167: Cánh quân bị bỏ lại


Đọc truyện Lĩnh Nam Ký – Chương 167: Cánh quân bị bỏ lại

Trong lúc Khải Minh đang mải miết suy tư cho kế hoạch “đào góc tường” của mình thì mục tiêu của hắn hiện giờ: Hách Du, cũng đang phải gánh vác một cỗ áp lực cực kỳ lớn.

Thứ áp lực này tuy không thoát khỏi liên quan tới việc quân Hán đã chấp nhận thua cuộc rút khỏi chiến trường để bọn hắn ở lại đoạn hậu, xong đấy vẫn chưa phải là tất cả, chưa phải là thứ nặng nề nhất.

“Tang, đã tìm ra thi thể của họ chưa?”

Tên Tang là thân tín của Hách Du, tuy xuất thân là kẻ lang thang xong đã theo Du từ rất lâu, sớm được chủ nhân tin tưởng, thậm chí là đồng ý để hắn xài chung họ với mình. Lúc này đây khi tình thế của chúng đang quá đỗi ngặt nghèo khiến Hách Du không thể nào phân thân lo hết mọi việc được thì Hách Tang chính là một trong số ít người mà hắn có thể an tâm phó thác.

“Chủ nhân, tôi đã cho mọi người đào sâu ba tấc đất mà vẫn không tìm thấy.” Hách Tang lắc đầu buồn bã nói: “Có lẽ thi hài của họ đã sớm không nằm trong tòa quân doanh này.”

“Ai… thương thay, hai đứa em yểu mệnh của ta…” Hách Du nghe báo, chán nản đến độ thân thể vốn rất oai hùng cũng phải run rẩy không ngớt. Nhà hắn xuất thân không cao, tính ra chỉ ngang ngửa tá điền mà thôi, cả nhà chỉ có song thân đã quá lớn tuổi cùng với bốn anh em dựa dẫm vào nhau mà sống, cuộc sống vốn rất đỗi cơ cực vất vả. Nếu không phải hai năm trước trong một lần vây ráp sơn tặc hắn bộc lộ khả năng lĩnh quân siêu quần khiến gia chủ nhà họ Khúc chú ý, được lão gia chủ ban cho làm môn khách trong họ tộc thì có lẽ cuộc sống sẽ chẳng bao giờ khấm khá lên nổi.

Môn khách, đó cũng là một kiểu thu hút nhân tài ngoài gia tộc được các thế gia lớn nhỏ quen sử dụng. Những vị môn khách này không chỉ được bao ăn ở mà còn có cơ hội được tiếp xúc với một phần nhỏ bé trong biển tri thức khổng lồ mà mỗi gia tộc đang cất giấu. Tri thức, đó là thứ gia sản quan trọng nhất, là cội nguồn sức mạnh, cội nguồn nhân tài của mỗi gia tộc, là một trong những bậc thang thăng tiến của mỗi người. Bởi vì đó, Hách Du từng cho rằng từ đây cuộc đời mình đã thay đổi.

Quả nhiên chỉ sau nửa năm với tài nghệ cùng khả năng thiên phú của mình, Hách Du đã từng bước, từng bước ổn định leo lên vị trí ngày hôm nay. Giờ đây, tên nhà nghèo họ Hách không chỉ như cá chép hóa rồng lắc mình trở thành một tên bộ đốc mà gia đình còn thoát khỏi danh phận tá điền, được có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng.

Lần này ra trận Hách Du vốn cho rằng nó cũng sẽ như bao lần khác, sẽ là cơ hội để Hách Du đền đáp ơn tri ngộ với họ Khúc, là cơ hội để hắn gặt hái nhiều thành công hơn. Xong chả ai ngờ sự việc lại phát triển đến mức độ này.

Vinh dự? Thành công? Đền ơn tri ngộ? Tất tần tật những thứ này ở đâu chẳng thấy, chỉ thấy mọi thứ trước mắt đều tối sầm.

“Vì đâu? Vì đâu ra cớ sự này?” Hách Du đau đớn nắm chặt tay.

Quân đoạn hậu? Hách Du khẳng khái xung phong giành lấy vị trí chín chết một sống này? Nếu là bình thường, Hách Du tất nhiên không dễ gì làm vậy. Hiện giờ hắn phải ở lại đoạn hậu, phải đối mặt với Quỷ môn quan có thể nói đều là do Khúc Gia ban cho.

Đúng, là do Khúc Gia ban cho.

Trên đời có câu nói: thành tại Tiêu Hà, bại tại Tiêu Hà. Câu nói này đem gán ghép vào trường hợp của hắn lại thích hợp dị thường.

Chính họ Khúc đã một tay nâng đỡ hắn, một tay đưa hắn thoát khỏi cuộc đời nghèo hèn cơ cực. Nay cũng chính một tên tam công tử họ Khúc là kẻ đã giơ chân đạp hắn xuống vực thẳm tối tăm khi đội cho hắn tội danh: mưu phản.

Mưu phản, bi hài thay, chính là mưu phản. Dù cho đến giờ phút này trong lòng Hách Du còn chưa rõ mình phản bội lại ai, lúc nào… xong ngay từ lúc hắn nhìn thấy đầu lâu của hai đứa em mình bị treo lên cổng trại thị chúng. Hắn biết mọi thứ đã kết thúc.

Mưu phản trong môn quy của Khúc gia chính là tội chết, chết không cần hỏi lý do. Hách Du biết cho dù Khúc Gia còn chưa phải là hạch tâm trong gia tộc, họ Khúc vẫn sẽ không thèm quan tâm đến việc đi điều tra xem độ trung thành của một tên môn tướng nhỏ nhoi như hắn. Bởi lẽ uy nghi của danh gia vọng tộc là thứ không thể để bất kỳ kẻ nào khinh nhờn.

Uy nghi của gia tộc được dựng lên bằng máu.

Hai em của hắn mới chỉ là khởi đầu thôi, sau đó chính là song thân, rồi gia đình người anh mới vừa có hỷ sự không lâu, cũng sẽ hóa thành tang gia. Tiếp theo đó, thân nhân của tất cả những người có liên quan đến hắn cũng sẽ khó lòng tránh khỏi tai kiếp. Nặng thì chém đầu làm gương, nhẹ thì xung nô, hoặc bị ruồng bỏ, bị đuổi khỏi vòng cưu mang của gia tộc, trở thành lưu dân, thành loạn dân.

Hiện giờ, lưu dân cũng chính là tội chết.

Hắn cùng đám binh sĩ dưới trướng đã trở thành những kẻ bị họ Khúc ruồng bỏ.

Đứng trước tình cảnh này Hách Du chỉ còn nước xung phong nhận trách nhiệm đoạn hậu, nguyện lấy tính mạng của mình đảm bảo cho Ban Siêu an toàn rút lui. Một phần vì hắn rất có hảo cảm với tên Giám quân tuy còn khá trẻ mà lại vô cùng quyết đoán này, phần khác, là vì hắn đã sớm ký thác mong mỏi. Hắn muốn nhờ Ban Siêu lấy thân phận đệ tử của Phục Ba Công ra mặt để xin cho gia đình hắn cùng thuộc binh một con đường sống.

Còn về việc hàng Ban Siêu? Hách Du càng chưa từng nghĩ tới; bởi vì quy tắc giữa các gia tộc cũng rất phức tạp. Môn khách, làm gì có quyền tự ý đi chọn chủ nhân khác? Trừ khi ngươi đã làm phản.

Lúc này, Hách Du đã không còn đường lui nữa rồi. Dù sao, từ lâu cái chết đối với một kẻ đã quen sa trường như hắn vốn cũng chẳng đáng sợ cho lắm.

Điều khiến hắn áy náy nhất chính là hắn chẳng thể nào giúp hai em tìm lại thi thể, để chúng được toàn thây…

Hách Du trầm mình vào dòng suy nghĩ, vẻ mệt mỏi uể oải càng lúc càng hiện lên rõ rành rành trên gương mặt. Hắn thở dài, hai bàn tay đang đan vào nhau chống đỡ vầng trán cao bỗng nhẹ buông đánh xuống mặt bàn phát ra hai tiếng đanh đanh thật khẽ như thể hắn đang cố lấy lại chút tinh thần. Hắn quay nhìn Hách Tang, vẫn bằng chất giọng trầm trọng, hắn hỏi:

“Tình hình quân doanh thế nào? Các anh em vẫn ổn định chứ?”

Tên Tang cũng cố gắng giữ giọng bớt run rẩy để đáp:


“Chủ nhân, các anh em đều đã sớm quen với sinh tử. Mọi người ai cũng hiểu tấm lòng trung trinh của ngài đối với gia tộc, cho nên họ không hề có lấy nửa câu oán hận đâu ạ.”

“…” Hách Du nghe nói như thế chẳng những trong lòng không cảm thấy an ủi mà lại càng nặng nề hơn. Đợi nữa ngày hắn chỉ đành lắc đầu than:

“Ta thật có lỗi với họ…” Đoạn, hắn thấy ánh mắt của Hách Tang có chút ái ngại thì giục hỏi:

“Có vấn đề gì khác ư?”

Hách Tang ngập ngừng một lúc, nhắm thấy việc này không thể không nói đành chán nản chắp tay thưa:

“Bẩm… chả là những kẻ được Giám quân điều sang hỗ trợ cho chúng ta… bọn chúng… bọn chúng dường như không được tự nhiên cho lắm. Chúng nó cho rằng chúng ta liên lụy chúng.”

Hách Du ngớ người, bởi bản thân Hách Du chỉ có trong tay chưa tới ba trăm quân lính nên để cho hắn đủ sức kìm chân quân Nam, Ban Siêu đã khẳng khái cấp thêm cho hắn mấy trăm người cho tròn một ngàn. Tính ra tuy Ban Siêu vẫn rất tận tâm khi không phân thêm bất kỳ kẻ nào có quan chức ngang hàng hay cao hơn Hách Du, xong so ra số quân hỗ trợ lại đông hơn quân của hắn tới tận hai, ba lần. Vì thế đối với việc bọn chúng phát sinh oán hận Hách Du đâu dám xem thường? Hắn chau mày nói:

“Như vậy chúng ta hãy đi tuần doanh một vòng xem sao.”

Chính thái độ dứt khoát và quyết đoán này là thứ khiến hắn cùng đám anh em khâm phục nhất ở Hách Du, cũng là thứ khiến chúng tin tưởng vào khả năng bọn chúng có thể thoát khỏi hiểm cảnh này. Vì lẽ đó hắn liền vui vẻ chắp tay vâng lệnh.

Bất chợt lúc này một tên thân binh khác vội vàng tiến vào lều nghiêng người nói nhanh vào tai Hách Du.

Hách Du nghe nói trợn trừng mắt nói ngay:

“Đi! Ra ngoài xem!”

Hách Du nghiêm mặt, ánh mắt gắt gao ghìm chặt vào một nhóm người đang dàn trận tiến tới.

Không, không phải là dàn trận. Với chỉ chưa tới hai mươi người như thế này thì bọn chúng không thể lập nên một quân trận được. Với lại làm gì có kẻ khùng nào đi dẫn theo trên dưới hai mươi tên lính đi công trại bao giờ. Nhất là đi công trại do chính tay hắn chống giữ.

Mặc dù đã xác định đối phương có thể không tấn công Hách Du vẫn chẳng hề lơi là, hắn lệnh:

“Giữ yên vị trí, không có mệnh lệnh thì đừng nên vọng động. Để ta xem thử bọn chúng muốn bày trò gì!”

“Chủ nhân, tên đi đầu trông có địa vị không nhỏ…” Hách Tang đanh mặt lại, ánh mắt hung hiểm dò nói: “Chủ nhân, chỉ chốc lát nữa là chúng sẽ đi vào phạm vi bắn tên của ta rồi.”

“Ừ…”

Hách Du gật đầu, sau đó lập tức nâng cung cứng ngắm lên cao trong ánh mắt ngỡ ngàng của tên Tang; rồi băng một cái, mũi tên được hắn bắn bay đi vun vút. Thế nhưng do quân Nam còn chưa đi vào tầm nên nó chỉ có thể bất lực cắm phập xuống đất.

“Chủ nhân! Đây là? Vì sao??”

Hách Du không chút quan tâm tới phản ứng trời trồng này. Hắn chỉ hừ nhạt, quăng trương cung sang bên rồi khoanh tay tiếp tục quan sát… Không rõ là quan sát phản ứng của kẻ địch, quan sát vị trí mũi tên tiếp đất… hay là quan sát khí trời nữa.

Dù sao thì, trời hôm nay sao mà oi. Mới sáng mà ánh nắng sớm khá gay gắt. Chúng mang theo từng chùm tia nắng nóng phủ lên đám binh lính đang căng thẳng trong một bộ giáp trụ bít bùng, hoàn toàn thích hợp với độ ẩm cực kỳ cao. Thích hợp trong việc nhanh chóng khiến tinh thần mọi người chao đảo, thích hợp để khiến họ kiệt quệ.

“Trong cái thời tiết thế này, có thể coi mũi tên vừa bắn kia chính là một cơn gió mát lạnh đầy ý sảng khoái!” Khải Minh cười tươi, một tay chống nạnh, ngửa mặt đưa tay còn lại tạo thành tư thế Ngộ Không che nắng để nhìn ngược lại về phía Hách Du. Trông hắn thoải mái đến cực độ, cứ như một kẻ đang đứng ngóng chờ bạn tốt từ xa đến.

Hắn thoải mái, xong cả Nội lẫn Rắn Lục ở kề bên thì không, không một chút dễ chịu.

Gió mát sao? Sảng khoái á?? Làm ơn! Nếu không phải khi nãy Khải Minh dừng lại một chút, mũi tên bất ngờ đó đã sớm ghim thẳng vào bàn chân hắn.

“Mau che chắn! Coi chừng mấy mũi tên tiếp theo!” Ở bên trái, Nội toát mồ hôi hột, lập tức hô lên giục ba tên Lạc Vệ ba chân bốn cẳng sách thuẫn ùa tới.


“Mẹ thằng điên! Tài nghệ kém cỏi thế cũng dám giở trò bắn lén! Xem tao đây!!!”

Cóttttt….

Ở bên phải, Rắn Lục giận dữ giương cung loan tên. Đùa sao? Đám chó Hán kia có biết hắn khó khăn cỡ nào mới giành được vị trí theo hầu Lạc Quân lần này hay không? May mà bắn không trúng chứ nếu chẳng may Khải Minh bị gì… hắn còn mặt mũi nào nữa?

“Nào nào, gượm đã! Đừng có căng thẳng như thế.”

Khải Minh cảm nhận bầu không khí xung quanh bất chợt nóng lên thì ha hả cười vang. Hắn nâng tay chặn lấy cánh cung của Rắn Lục đang mở rộng, từ tốn ép nó hạ xuống. Đồng thời cậu cũng lắc đầu khe khẽ ra hiệu cho ba tên Lạc Vệ hãy quay về hàng.

“Minh? Lạc quân?” Rắn Lục cùng Nội ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ để sau đó đành gật đầu hạ nhiệt, tiếp nhận mệnh lệnh khi nhìn thấy gương mặt Khải Minh vẫn hết sức thong dong điềm tĩnh.

Hách Du vội vàng bắn hụt?

Không thể nào.

Khải Minh hiểu rõ ở cái thời đại mà người phương Bắc vừa kết thúc loạn thế, còn hô vang khẩu hiệu “kiến công lập nghiệp, kiến huyết phong hầu” này thì các ban võ nghệ quan trọng cỡ nào. Bắn tên, đối với đám Hán tướng mà nói nôm na thì đấy là thứ bắt buộc phải luyện. Đương nhiên việc đó sẽ có kẻ giỏi kẻ dở, sẽ có kẻ tinh kẻ dại, xong tất nhiên hễ là tướng lĩnh, ai ai cũng phải nắm rõ một, hai điểm kiến thức quan trọng nhất. Ít ra bản thân mình không xài thì cũng phải biết cách áp dụng vào quân lính, trên chiến trường.

Mà kiến thức cơ bản nhất chính là tầm bắn của tên.

Đó là lý do vì sao Khải Minh đang đi liền dừng lại, bởi nhờ thám báo, hắn biết mình sắp tiến vào tầm bắn của doanh trại.

Đó cũng là lý do vì sao mũi tên của Hách Du không thể chạm tới tên Lạc Quân như cậu. Bởi vì nó đã sớm đi đến giới hạn của mình.

Vấn đề là: Khải Minh còn chưa vào tầm bắn thì Hách Du bắn tên để làm gì? Còn không phải là vì muốn thông báo cho Khải Minh biết hắn sắp vào tầm bắn, cũng coi như cảnh cáo, cũng coi như chào hỏi.

“Tên này quả thật xứng đáng với bốn chữ: chính nhân quân tử nha.” Khải Minh lắc đầu cười: “Có điều là một tên quân tử quá cứng ngắc, quá ngây thơ.”

Đoạn, hắn nâng tay vẫy vẫy ra hiệu cho quân sĩ đẩy hai chiếc xe con từ sau đội hình tiến lên.

Nói là xe, thật ra đây chỉ là hai tấm phản dày được gắn trên bốn chiếc bánh sơ sài. Mỗi bên phản được đẩy bởi hai tên lính, cuối xe cắm lấy vài cây cờ phướn đang bay phấp phới. Trên mặt phản được lót rơm dày là hai cổ thi thể đang nằm.

Chiếc xe vừa được đẩy ra đằng trước đã gây nên vô số tiếng xì xào to nhỏ từ phía đối diện.

“Mau nhìn kìa! Nhìn hai cái xác!”

“Xe chở xác? Bọn man này đang tính toán gì? Thị uy với chúng ta?!!”

“Láo thật đấy!”

“Ô khoan nào, hai cái xác này hình như có điểm không đúng lắm… trời, chúng không có đầu!”

“Hai cái xác không đầu, không đầu!!”

“Này… sao tao cảm giác dáng dấp hai cái thây này… quen quen?”

“Mày cũng thấy vậy ư? Hai cái thây không đầu… khoan đã… không lẽ nào…”

“Ch… chủ nhân… ngài xem… hai cái xác đó chẳng lẽ là của bọn hắn?” Tang nhìn hai cái xe, miệng lắp bắp không ngớt, vẻ mất bình tĩnh đã sớm lộ ra trên mặt.

“Không lẽ chúng định uy hiếp?”


Khóe môi Hách Du cũng thoáng có chút run rẩy. Mặc dù thái độ của hắn vẫn tương đối lãnh tĩnh xong ánh mắt đầy lăng lệ đã cho thấy nội tâm hắn đang giận dữ cỡ nào. Hắn không biết vì đâu Man quân lại biết được việc tang thương này, cũng không biết chúng làm cách nào tìm được thi thể bọn họ nhưng nếu chúng muốn lấy đây làm cái cớ uy hiếp thì quả thật là si tâm vọng tưởng.

Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại hoàn toàn khiến Hách Du cùng binh sĩ bất ngờ.

Chỉ thấy từ bên trong đội ngũ của quân Việt, tên binh sĩ vừa nãy định bắn tên lại lần nữa giương cung nhắm chuẩn. Lần này không có ai cản hắn nên sau một tiếng băng vang trời, một vệt đen mạnh mẽ xuất hiện, ong ong bay tới vị trí của Hách Du trong ánh mắt chế giễu của quân Hán.

“Đây đã là ngoài tầm… Ô kìa!”

Đám binh lính còn chưa kịp thỏa mãn nhìn mũi tên rơi rụng xuống chân trại thì bất ngờ rởn hết tóc gáy. Mũi tên kia không những được bắn vô cùng chuẩn xác mà lực đi cũng vượt xa phạm trù bình thường, trước khi bọn chúng kịp thu lại ý cười. Nó đã lăm lăm bay thẳng tới ngay ngực tên Hán tướng.

Bốp!!!!…

“Chủ nhân!!!!! Tướng quân!!!”

Tang cùng mấy tên thân vệ đứng gần nhất hoảng hốt kêu lên, mồ hôi từng giọt to bằng hạt đậu thi nhau lấm tấm xuất hiện trên mặt. May mắn là đáp lại hai tiếng kêu vô vọng ấy chính là một cái lắc đầu trấn an của Hách Du. Tên Hán tướng tuyệt đối vẫn giữ vững tập trung nên đã sớm dùng đại đao gạt đi mũi tên.

Hách Du cảm nhận lực rung bần bật khi mũi tên va chạm với chuôi trường đao của mình, trong lòng không thể không tấm tắc. Tên bay xa thế vẫn có thể gây ra tác động mạnh như vậy, người bắn tên tuyệt đối chẳng thể nào là một tên binh sĩ tầm thường.

Cúi đầu nhìn lại, Hách Du ngạc nhiên khi thấy cây tên này đã sớm bị bẻ gãy mũi nhọn, trên thân tên còn quấn kèm một miếng giấy nhỏ. Hiển nhiên, tác dụng của mũi tên này chỉ nhằm vào việc đưa tin… hoặc thêm nữa là để đáp lễ màn bắn tên vừa nãy của hắn.

Hách Du nhặt mũi tên lên, trong tích tắc đã lấy được lá thư, mở to ra nhìn. Trên nền giấy vàng nghệ, hắn thấy vẻn vẹn ba chữ đơn sơ: mời ra gặp. Câu ngắn, chữ ít, nội dung quá rõ ràng, Hách Du quả thật không thấy có vấn đề gì… Ngoài việc nó quá xiêu vẹo, quá xấu; xấu đến độ con gà còn thấy hãnh diện nếu đem so nét bới của nó với dòng chữ này; xấu đến độ thách thức tâm lý yêu mến thư pháp của người xem.

Hách Tang ở bên cạnh cũng xem qua lá thư do Hách Du truyền tay, hắn ngẩng người suy xét chút rồi nhẹ giọng hỏi:

“Chủ nhân, man tặc cả gan hẹn chúng ta ra bàn chuyện. Xét tình thế hiện giờ của chúng ta, không bằng…” Vừa nói hắn vừa nâng tay làm động tác lau ngang cổ.

Hách Du không trả lời hắn, cũng không cho thấy thái độ mà chỉ chuyên chú nhìn những nét chữ Hán xiêu vẹo không đều trên giấy. Sau đó lại nhìn đám người bên ngoài. Được lát sau, hắn chầm chậm nói:

“Chuẩn bị hai mươi người, theo ta ra ngoài!”

Cót…

….

“Hào.”

Lạc An gọi nhỏ trong khi ánh mắt liên tục quét qua đám binh tướng Hán đang từ cửa doanh đổ ra. Lạc Hào nghe gọi gật đầu, vừa rồi cả hắn lẫn anh trai đều phát hiện ra một chút sát khí ẩn hiện xen kẽ giữa đám người đang đến nên đều đồng thời bước thêm một bước đứng gần Khải Minh hơn. Kinh nghiệm lạnh người ban nãy, bọn hắn không muốn thử thêm lần nữa.

“Hách tướng quân? Xin chào.” Đợi Hách Du tiến tới cách năm thân ngựa, Khải Minh chủ động giới thiệu:

“Ta tên là Đặng Khải Minh, là chủ tướng của nhánh quân này.”

Năm thân ngựa, đây là một khoảng cách không quá xa, đủ cho cả hai nói rõ nghe rõ xong cũng đủ để cả hai phản ứng kịp trước bất kỳ biến cố gì đột ngột phát sinh.

Vì thế Khải Minh chủ động cất tiếng chủ yếu là cho đối phương biết đây đã là khoảng cách hợp lý, các ngươi chớ nên tiến lên thêm. Hiển nhiên Hách Du đâu phải người ngu nên cũng dừng lại. Hắn nheo mắt nhìn kỹ Khải Minh, tuy kẻ trước mặt giới thiệu sơ sài, hình dáng cũng không hề tỏ ra nguy hiểm gì. Xong thông qua hai ngày liền, Hách Du đã sớm lĩnh giáo đầy đủ bản lĩnh của đối thủ. Đây là một kẻ quá giỏi về mặt nắm giữ tâm tư người khác, quá giỏi trong việc bố trí sắp xếp, lật ngược tình thế. Vì thế tuy thân phận Khải Minh là kẻ thù Hách Du vẫn có sự tôn trọng nhất định. Cũng vì lẽ đó mà ban nãy hắn quyết định bắn tên nhắc nhở thay vì ám toán.

“Ta là Hách Du, hiện là thủ tướng ở đây.” Hách Du giới thiệu.

“Hách Du? Hách Du… Được, ta nhớ rồi.” Khải Minh gật đầu liên tục.

Khải Minh có nhớ hay có quên. Hách Du chả thèm để ý, toàn bộ ánh mắt cũng như tâm trí của hắn lúc này đều đã bị hai bộ thi thể không đầu thu hút. Ở khoảng cách gần như thế này chi tiết cũng như nhân dạng của chúng càng được rõ ràng. Tuy rằng thi thể không đầu rất khó tìm thấy điểm khác biệt xong, đối với một kẻ tinh minh và quan tâm đến đám đệ tử binh như Hách Du, hắn làm sao có thể không nhận ra danh tính của chúng.

“Ca ôi, mấy vết thương đó… đây quả thật là của bọn họ.” Em của hắn cũng sớm nhận thấy từ lâu, hắn cắn chặt răng, ánh mắt đầy lăng lệ. Thật ngạc nhiên thay khi sự lăng lệ này lại có vẻ như không dành cho những kẻ vốn phải là kẻ thù đang ở trước mặt.

Những biểu cảm này đều sớm bị Khải Minh nuốt lấy từng chút. Hắn như mở cờ trong bụng, xem ra tin tức tình báo thu được không sai, chút ủy khuất do phải đi dọn xác cho giặc cũng sớm tản đi mất. Trong lòng vốn đã nắm được bảy, tám phần câu chuyện xong Khải Minh lại vẫn tỏ ra ngu ngơ chắp tay nói:

“Thứ cho ta nhiều chuyện. Vừa rồi ta nghe binh sĩ bẩm báo tìm thấy hai cái xác này bị moi hết nội tạng, bị cố tình vứt ra phía đầm lầy một cách cố tình đến kỳ lạ. Lại đứng xa mà thấy các ngươi lục lọi đào bới tứ tung trong doanh, ta cho rằng chúng có liên quan nên đem đến xem thử. Liệu đây có phải thứ các ngươi cần?”

Lời của Khải Minh trong sát na đánh động lấy Hách Du làm gương mặt hắn thoáng biến đổi. Không biết đấy là do tên Hán tướng cảm thấy phẫn uất trước thể trạng thê thảm của đồng bạn, hay là do hắn vô tình nhận ra mọi hành động của mình đều đã sớm bị quân Nam quan sát hết. Dù cho vì lý do gì đi nữa thì với việc thi thể được tìm thấy, gánh nặng trong lòng Hách Du cũng đã nhẹ đi không ít. Vì thế hắn chắp tay cảm kích nói:

“Đa tạ sứ quân giúp đỡ. Đây quả thật là thi thể của hai tên đệ tử binh Hách gia.”

“Đệ tử binh?”


Khải Minh giả vờ nhíu mày khó hiểu, bên trong thì đã sớm ồ hóa ra là thế. Như vậy những tin tức mà thám báo của Nội đem lại ban nãy cũng không sai biệt đi nhiều. Hắn thoáng suy tư một chốc rồi giả bộ hỏi:

“Không rõ hai kẻ này mắc phải tội gì nặng nề đến độ phải chặt đầu moi ruột ư?”

Hách Du nghe hỏi, cay đắng lắc đầu không trả lời. Sau lưng đám thân vệ càng cố gắng cúi đầu kìm nén cho bản thân không bộc phát.

Khải Minh quan sát phản ứng của chúng, ước chừng với kế hoạch trong lòng rồi nói thoáng ra hiệu với Rắn Lục. Tên đứng kế bên biết đã đến lượt mình ra mặt liền tằng hắng một cái, bước lên cất giọng cực kỳ khẳng khái:

“Hách tướng quân, nay tình thế của các ngươi ngoài ra sao chắc các ngươi đã sớm biết. Nay lại có hai người này phải chịu thảm trạng, ta đoán rằng phía sau các ngươi cũng không hề dễ chịu chút nào. Đã như thế, các ngươi chính là cô binh, là kẻ bị bỏ rơi, nếu muốn sống chi bằng mau đầu hàng chúng ta đi thôi.”

Đầu hàng? Hách Du cười nhạt, đầu lắc nhè nhẹ. Tâm tư của quân Nam khi trả xác hắn đã sớm đoán ra vài phần, xong hắn làm sao có thể đầu hàng?

“Hồ đồ!” Hách Tang lập tức ra mặt thay hắn bát bỏ:

“Tôi trung không thờ hai chủ. Chủ nhân của ta đường đường là tướng lĩnh nhà Hán, sao có thể hàng giặc được?” Hắn nói mà tay chắp lại vái về phương Bắc rằng:

“Huống hồ giờ đây chúng ta tuy ngoài mặt mang tội, xong thực tế là bị hàm oan mà thôi. Nếu chúng ta thật sự hàng các ngươi chả phải là quá ư ngu xuẩn, tự gieo tiếng xấu hay sao? Đến lúc đó ai còn dám vì chúng ta mà ra mặt minh oan?”

“Xì, ngu trung. Chỉ là những kẻ bị vứt bỏ mà còn đòi thờ một chủ, hai chủ…” Rắn Lục phì mũi khinh thường.

“Lũ chuột nhắt!!!Mày nói gì?!” Tang giận dữ gầm lên.

“Mẹ! Mày mắng ai chuột nhắt hả thằng chó kia?” Rắn Lục không chút yếu thế chửi lại.

Có hai tên bọn hắn khơi mào, lập tức binh sĩ hai bên đều nhao nhao tuốt vũ khí ra dè chừng.

“Ấy ấy!!! Bình tĩnh chớ nóng!!!” Khải Minh thấy căng thẳng leo thang thì nhanh chóng tiến tới giải vây: “Chúng ta chỉ đang nói chuyện, các ngươi cất vũ khí vào đi.”

“Tang, đừng manh động!” Phía đối diện, Hách Du cũng rất hợp tác ra lệnh.

Đợi cho hai bên đã hạ hỏa, Khải Minh mới nhàn nhạt cười hỏi:

“Dám hỏi Hách tướng quân. Kẻ sẽ ra mặt vì ngài giải oan có phải là trò cưng của Mã Viện, Ban Siêu hay không?”

Hách Du thấy Khải Minh đoán được cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, dù sao ngoài Ban Siêu, hắn còn có gặp qua kẻ nào đâu? Vì thế hắn rất khẳng khái gật đầu xác nhận:

“Đúng vậy.”

Khải Minh như chỉ chờ có vậy liền ha ha cười to, sau đó không đợi cho bọn Hách Du lên tiếng, hắn đã ra hiệu cho Lạc An đưa tới một cuộn da dê.

Hách Tang cũng tiến lên lấy cuộn da dê trong khi ánh mắt mang đầy ý cảnh giác, từ từ lui lại đưa cho Hách Du đọc. Tên Hán tướng vừa trải ra nhìn sơ qua, sắc mặt liền biến thành một màu xám ngoắt. Hắn nắm chặt da dê, ngạc nhiên ngước lên hỏi ngay:

“Sứ quân? Ngươi dám tung tin đồn thất thiệt, lừa dối ta ư?”

“Ha ha ha!” Khải Minh đã sớm đoán được thái độ này, hắn ngẩng đầu cười rõ to rồi bảo:

“Hách tướng quân, ta cần phải gạt ngươi ư?” Đoạn, hắn thong dong chắp tay sau lưng bảo:

“Các ngươi không tin? Không tin có thể quay về kiểm chứng.”

“Quay về kiểm chứng? Ngươi tính toán gì? Tính dụ chúng ra ra ngoài để dễ bề truy sát?” Tên Tang vội nói.

Khải Minh lắc đầu cười bảo:

“Không cần đa nghi như vậy. Thế này đi, chúng ta sẽ lui quân ba dặm để yên cho các ngươi an toàn rút đi. Có điều…”

“Sứ quân có điều gì khó xử?” Hách Du nhìn thấy ánh sáng giữa màn đêm liền nhanh chóng hỏi dồn.

Khải Minh tỏ ra hết sức áy náy, gật đầu đáp:

“Có chút khó xử. Chúng ta thả các ngươi thì dễ, xong làm sao bảo đảm trên đường chạy các ngươi không gây họa cho dân chúng?” Vừa nói hắn vừa xoa cằm trầm tư, đoạn, hắn vỗ tay đen đét nói:

“Hay là… Chi bằng các ngươi giao lại một phần binh khí, lại chia làm hai tốp tuần tự rút đi cho chúng ta yên tâm. Ta lấy danh dự Lạc Quân của Lĩnh Nam, tuyệt đối sẽ không đuổi giết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.