Đọc truyện Linh Miêu! Anh Yêu Em – Chương 20: Họp nội bộ
Trụ sở của tổ chức Precious được xây dựng ngay sau khu nhà chính của tòa lâu đài. Để đảm bảo an toàn, nhìn bề ngoài nó giống như một nhà kho cũ kỹ nhưng thực chất đây là lối vào của tầng hầm bí mật dưới lòng đất. Tầng hầm được xây dựng rất rộng rãi và vô cùng chắc chắn, trên các vách tường đều được trang bị bình lọc khí để đảm bảo cung cấp đủ oxi cho những người bên trong, hệ thống điện luôn được bật sáng 24/24 khiến người khác không thể phân biệt được đêm hay ngày.
Giống như mọi khi, hôm nay ở đây lại dễn ra cuộc họp thường niên mỗi cuối tháng của tổ chức. Để đảm bảo an toàn, lực lượng an ninh được thắt chặt đến mức tối đa, khắp nơi đều có người canh gác…
Ánh điện sáng trắng hắt lên khuôn mặt tuấn lãng mang nét lạnh lùng khó nắm bắt, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy những suy nghĩ mà người ngoài không thể nào đoán biết. Hắn ngồi trên ghế, ung dung như một vị vua quyền lực, cái khí chất bí ẩn, nguy hiểm tựa như một làn gió cứ thể tản ra, bao trọn lấy căn phòng.
Sự xuất hiện của hắn trong cuộc họp nội bộ thường niên này quả thực là một bất ngờ vô cùng lớn đối với những người có mặt. Đã hơn một năm kể từ sau lần hắn gặp nạn, bọn họ đã quen với việc chiếc ghế đầu luôn bỏ trống, người đứng ra chủ trì là cô gái nhỏ mà ba năm trước được hắn đưa về. Nay chủ nhân bất ngờ trở lại, quả thực khiến họ vừa vui mừng lại vừa run sợ. Không khí trong phòng họp bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Ngồi ngay bên cạnh hắn, mặt nó lạnh tanh không cảm xúc, mãi một lúc lâu sau mới chịu lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đến khó thở lúc này:
– Chủ nhân đã trở lại. Từ nay trở đi mọi thứ sẽ quay lại như cũ. Mọi người có việc gì quan trọng hãy đến tìm chủ nhân xin ý kiến. Còn không, tìm tôi là được.
– Rõ. Chào mừng chủ nhân trở lại.
Tất cả đều đồng loạt hô to, cúi đầu chào hắn, chờ cho đến khi nhận được cái gật đầu lơ đễnh từ ai kia thì mới giám ngồi xuống vị trí của mình.
– Được rồi, đừng có căng thẳng như vậy. Từng người một, báo cáo.
Hắn lên tiếng trấn an những con người cả năm trời mới gặp lại, âm lượng giọng nói tuy nhỏ nhưng lại chứa đầy sự lạnh lùng như ra lệnh. Gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn thủy tinh, hắn đưa ánh mắt liếc nhìn lần lượt từng người trong phòng rồi dừng lại nơi người con trai tóc nâu, thoáng tia khó chịu. Đây là cuộc họp đâu phải sân khấu cho cậu ta tỏa sáng?
Như đoán ra suy nghĩ của hắn, Thạch Thảo vội lay cậu bạn thân đang mải miết chuốt lại nhan sắc không chút ý tứ. Nói thật nhỏ vào tai cậu:
“- Dừng ngay cái hành động dở hơi của cậu lại nếu không muốn bị Boss lột da. “
Vĩ Nam giật mình như người vừa tỉnh mộng, vội bỏ chiếc gương nhỏ xuống mặt bàn, bàn tay đang vuốt tóc dấu vội ra phía sau. Đưa ánh mắt hối lỗi nhìn hắn cười cầu hòa, kiếm đại một tin gì đó để đánh trống lảng:
– Hì Boss, em vừa nhận được tin tổ chức Floor bí mật liên kết với các tổ chức nhỏ để mở rộng lực lượng, kiếm cớ đặt điều kiện hợp tác với chúng ta.
Minh Quý ngồi bên không dấu nổi nét ngạc nhiên, thắc mắc:
– Chẳng phải Floor đang hợp tác với King chống lại Precious sao? Sao giờ lại đòi hợp tác với chúng ta? Hơn nữa, việc Thạch Thảo giết chết quân sư của họ không lý nào lại có thể bỏ qua dễ dàng như thế được.
Vĩ Nam lắc đầu, đến cậu cũng chẳng hiểu:
– Không biết, mới hôm qua Floor còn giúp chúng ta xử lý mấy tên không biết điều quấy rối địa bàn, và còn lớn tiếng nói rằng ai động vào Precious sẽ bị Floor đuổi cùng giết tận.
Sau câu nói của cậu, những tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, hầu hết ai cũng cảm thấy thắc mắc, nghi ngờ với thông tin vừa rồi. Floor tuy là một tổ chức nhỏ, không đáng lo ngại nhưng một khi đã dính vào King thì khó có thể dứt ra. Đằng này lại còn to gan muốn hợp tác với Precious. Trong chuyện này ắt có vấn đề.
Hắn ngồi đấy, trầm ngâm suy nghĩ thật tỉ mỉ rồi hé môi cười lạnh, mấy trò trẻ con này mà cũng đòi qua mắt hắn sao? Ngu xuẩn.
_. _. _. _
Tại một căn phòng khác, trái ngược với sự hào nhoáng, sáng đèn của căn phòng nơi bên kia trái đất thì ở đây, tất cả chỉ là một màu đen huyền thoại, rùng rợn và đầy nguy hiểm. Lẫn trong không khí là mùi máu tanh nồng đầy quyến rũ của một con quỷ bị thương đang ẩn náu. Ánh mắt trong đêm tối sáng lên như lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm về phía ngôi nhà cũ nát tưởng như chỉ cần một cái chạm tay cũng có thể đổ. Miệng rít lên từng từ độc địa:
– Precious, Joseph. Rồi sẽ có một ngày tất cả các ngươi sẽ bị ta chôn sống. CHÔN SỐNG, HAHAHA…
_. _. _. _