Linh Kiếm Tôn

Chương 47: Cửu Hàn Tuyệt Mạch


Đọc truyện Linh Kiếm Tôn – Chương 47: Cửu Hàn Tuyệt Mạch

“Tốt! Ngươi đã muốn giải thích thì ta cho ngươi lời giải thích.” Lâm Băng Ly hít sâu một hơi nói.

Hư ảnh sau lưng nàng ta dần tiêu tán, hàn ý khắp căn phòng cũng được thu hồi lại, hai mắt nhìn Sở Hành Vân có một tia ngưng trọng.

Bàn tay phất qua, một luồng lam mang hướng về phía hư không bay đi.

Oanh!

Lam mang vỡ vụn ra, hóa thành vạn đạo ánh sáng nhạt, rơi lả tả ở các ngõ ngách trong đình viện.

“Cấm Tế Thuật!” Sở Hành Vân liếc mắt một liền thấy hành động của Lâm Băng Ly.

Luồng lam quang vừa rồi đem cả tòa đình viện hoàn toàn cách biệt cùng ngoại giới, trừ phi tu vi cao hơn Lâm Băng Ly, nếu không thì không cách nào nghe lén được nửa chữ.

Thấy hành động của Lâm Băng Ly, Sở Hành Vân cũng cảm giác được chuyện không giống tầm thường, thu hồi Trảm Không Kiếm, lẳng lặng lắng nghe.

“Lời ta cùng ngươi nói lúc trước cũng không có nửa chữ gian dối. Ta thật sự coi trọng thiên phú kinh người của Lưu Hương nên muốn mang nàng đi Cửu Hàn Cung tu hành.

Nhưng ngoại trừ thiên phú, ta càng xem trọng Cửu Hàn Tuyệt Mạch của nàng.”Lâm Băng Ly đem thanh âm đè thấp, sau đó nhìn về phía Thủy Lưu Hương nói.


“Cửu Hàn Tuyệt Mạch?” Sở Hổ cùng Diêm Độc kinh ngạc cùng sửng sốt một chút. Tuy rằng bọn họ không biết bốn chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì nhưng chỉ nghe qua tên thì cũng cảm giác được tim đập nhanh hơn.

Cùng hai người bất đồng là Sở Hành Vân vừa nghe đến này bốn chữ, thì cả người run rẩy một cái, ngay cả con ngươi đều co rút lại.

Ở trên đời này có tồn tại một đám người, bọn họ ra vừa sinh ra thì đã có huyết mạch đặc thù.

Những người có huyết mạch đặc thù này có lực lượng cực kỳ mạnh mẻ, thậm chí nói quỷ thần khó lường đều không quá đáng, không thể sử dụng dụng lẽ thường để xem xét.

Nhưng từ xưa đến nay thì có thuyết pháp trời cao ghen tỵ anh tài.

Thực lực của những người có huyết mạch đặc thù này cường hãn nhưng bọn hắn cũng là người bị thiên địa vứt bỏ. Kiếp này, bọn họ đều không thể ngưng tụ ra Võ Linh. Hơn nữa, để lấy được huyết mạch lực lượng cũng cực kỳ trắc trở, hơi lơ là liền sẽ bỏ mình tại chỗ.

Cửu Hàn Tuyệt Mạch này, Sở Hành Vân cũng từng nghe thấy. Nghe nói là một trong những huyết mạch hung hiểm nhất trên đời này. Người có huyết mạch này hầu như đều không được chết già.

“Chẳng lẽ Lưu Hương chậm chạp không thể ngưng tụ Võ Linh là vì Cửu Hàn Tuyệt Mạch?” Trong lòng Sở Hành Vân bỗng nhiên nhói lên.

“Cửu hàn Tuyệt Mạch, là một loại huyết mạch đặc thù cực kỳ hiếm thấy. Người có huyết mạch này nhất định phải ở năm mười sáu tuổi bắt đầu tu hành mới có thể kích hoạt huyết mạch, quá sớm hoặc quá trễ đều có thể dẫn đến huyết mạch tiêu tán, mà biểu hiện bên ngoài cùng người bình thường cực kỳ giống nhau, chỉ khi nào kích hoạt huyết mạch thì trong cơ thể sẽ xuất hiện hàn khí vô cùng vô tận.”


“Theo thời gian trôi qua, cổ hàn khí kia sẽ tràn ngập cơ thể. Chỉ cần đến một thời điểm nào đó, hàn khí sẽ triệt để bạo phát. Đến lúc đó, khu vực xung quanh trong vòng mười dặm toàn bộ sẽ bị đóng băng, không có gì có thể tồn tại.”

Vẻ mặt của Lâm Băng Ly vẫn ngưng trọng như trước, chậm rãi nói: “May mà Lưu Hương chỉ mới tu hành, Cửu Hàn Tuyệt Mạch trong cơ thể vẫn chưa có hoàn toàn thành hình. Hiện tại, mang nàng đi Cửu Hàn Cung hẳn là còn kịp.”

Thủy Lưu Hương nghe được Lâm Băng Ly nói, nàng sửng sốt một chút. Thảo nào nàng cảm giác hàn khí trong cơ thể mình dường như càng ngày càng nhiều, trăm triệu không nghĩ tới, nàng lại có huyết mạch đặc thù hung hiểm như vậy.

Một ngày nào đó bạo phát thì mười dặm xung quanh đều sẽ bị đóng băng. Thật sự là quá khủng khiếp, quả thực giống như là một quả bom hẹn giờ vậy.

“Cửu Hàn Tuyệt Mạch kinh khủng như vậy, ngươi còn kiên quyết đưa Lưu Hương đi Cửu Hàn Cung, lẽ nào Cửu Hàn Cung có thể áp chế hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch?” Sở Hành Vân biết lời nói vừa rồi của Lâm Băng Ly cũng không phải là nói chuyện giật gân, thậm chí nàng còn nói thiếu một việc là nếu như Cửu Hàn Tuyệt Mạch triệt để bạo phát thì chỉ cần võ giả hút vào một ít hàn khí, kinh mạch trong cơ thể đều bị đóng băng, trở thành hoạt tử nhân.

Dù sao người sỡ hữu huyết mạch đặc thù quá ít, mỗi lần xuất hiện một người đều là tồn tại kinh thiên động địa. Cho dù là ở kiếp trước, Sở Hành Vân đều không dám tùy ý trêu chọc.

“Cung chủ đời thứ nhất Cửu Hàn Cung cũng có Cửu Hàn Tuyệt Mạch. Cái tên Cửu Hàn Cung cũng từ đó mà ra. Lúc cung chủ đời thứ nhất bỏ mình từng lưu lại một mai Tuyệt Hàn Huyết Ngọc. Chỉ cần người có Cửu Hàn Tuyệt Mạch tu luyện ở trên Tuyệt Hàn Huyết Ngọc liền có thể áp chế hàn khí, cuối cùng hoàn toàn nắm trong tay Cửu Hàn Tuyệt Mạch.”

Những sự kiện Lâm Băng Ly nói này đều là bí mật lánh đời của Cửu Hàn Cung, nhưng vì muốn Sở Hành Vân thỏa hiệp, nàng cũng không thèm để ý nhiều như vậy.

Tuy rằng Cửu Hàn Tuyệt Mạch cực kỳ hung hiểm nhưng nếu như có thể nắm trong tay, thực lực của Cửu Hàn Cung có thể tăng lên cực lớn.


Quan trọng hơn là Cửu Hàn Cung cùng Cửu Hàn Tuyệt Mạch có quan hệ sâu xa. Về tình về lý, nàng đều muốn Thủy Lưu Hương gia nhập vào Cửu Hàn Cung.

“Tuyệt Hàn Huyết Ngọc có hàn khí cực kỳ kinh người. Một khi bị nó đóng băng thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, hiệu quả của nó cũng không phải là áp chế mà là hấp thu hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch, sau đó thả ra chút ít chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Lưu Hương. Quá trình này không chỉ hao phí thời gian cực kỳ to lớn mà còn cần sự đồng ý của Lưu Hương, ta nói không sai chứ?”

Sở Hành Vân rốt cuộc hiểu rõ tất cả. Thảo nào Lâm Băng Ly muốn có được sự đồng ý của Thủy Lưu Hương.

Trong quá trình hấp thu hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch, chỉ cần Lưu Hương có chút chống cự thì hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch sẽ hoàn toàn tràn đầy cơ thể của Lưu Hương, đưa tới một cái tai nạn cực kỳ kinh khủng.

Nếu như đều không phải e sợ chuyện này thì sợ rằng Lâm Băng Ly sớm đã mạnh mẽ mang đi Thủy Lưu Hương, căn bản sẽ không lãng phí thời gian hai tháng này.

“Làm sao ngươi lại biết đặc tính của Tuyệt Hàn Huyết Ngọc?” Lâm Băng Ly biến sắc.

Tuyệt Hàn Huyết Ngọc chính là chí bảo trấn phái của Cửu Hàn Cung, ngay cả nàng cũng chỉ biết được có chút ít về nó.

Tại sao một tên thiếu niên chỉ có tu vi Thối Thể Cảnh bát trọng thiên lại biết được rõ ràng như vậy?

“Ngươi không cần quan tâm là ta làm thế nào biết. Trả lời ta, quá trình này cần bao nhiêu thời gian?” Giọng của Sở Hành Vân có chút âm lãnh, đôi mắt trầm xuống, làm Lâm Băng Ly vô ý thức run một cái, trầm giọng nói: “Ba mươi năm, ít nhất cần ba mươi năm.”

Thủy Lưu Hương nắm chặt hai tay lại, có chút thất hồn lạc phách lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ba mươi năm! Không ngờ Cửu Hàn Tuyệt Mạch trong cơ thể nàng lại cần tận ba mươi năm mới có thể hoàn toàn áp chế, hơn nữa còn là ít nhất.


Biểu tình của Sở Hành Vân cũng dị thường khó coi. Ba mươi năm đã cực kỳ dài, mà đây còn là dưới tình huống thuận lợi. Nếu như gặp một chút khó khăn thì có thể là bốn mươi năm, năm mươi năm hay thậm chí là cả trăm năm.

“Băng Ly tỷ tỷ, nếu như ta đồng ý đi Cửu Hàn Cung, ngươi có thể đưa Vân ca ca vào hay không?” Thủy Lưu Hương đột nhiên nghĩ đến một cái biện pháp trung gian.

“Không được!”

Lâm Băng Ly ngay lập tức cự tuyệt, nói: “Môn quy của Cửu Hàn Cung là tuyệt không thu nam đệ tử, cho dù ta là cung chủ cũng không thể thay đổi được. Hơn nữa, ngươi cần toàn tâm toàn ý áp chế hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch, nếu như Sở Hành Vân ở bên cạnh ngươi, ngược lại sẽ nhiễu loạn tâm của ngươi.”

Thủy Lưu Hương càng thấy ngạc nhiên. Dựa theo thuyết pháp của Lâm Băng Ly, chẳng phải nàng sẽ phải ở tại đó trong thời gian dài, vô pháp trở lại Sở trấn, càng không thể nhìn thấy Sở Hành Vân sao?

“Sở Hành Vân, ngươi đưa ra quyết định đi. Nếu ngươi để Lưu Hương theo ta đi, ba mươi năm sau các ngươi có thể còn có thể gặp lại nhưng nếu ngươi cự tuyệt thì ta dám cam đoan không tới nửa năm, hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch trong cơ Lưu Hương thể sẽ hàon toàn bộc phát.”

“Đến lúc đó, cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể cứu được tính mạng của Lưu Hương!” Lâm Băng Ly tiếp tục nói.

Trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người của Sở Hành Vân, tựa như là cùng đợi câu trả lời của hắn.

Dịch giả: lushi

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn y.com


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.