Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Chương 18: Tự mạc


Đọc truyện Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt – Chương 18: Tự mạc

Nửa đêm, khu bắc thành phố Hương Đảo. Ánh đèn đường chiếu lên một con hẻm nhỏ chật hẹp, ánh sáng được hắt ra từ những ô cửa sổ chằng chịt của những ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm, nơi đây là khu bình dân của thành phố Hương Đảo, không giống những con đường đèn đuốc rực rỡ nơi phồn hoa. Hiện tại trong con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, mọi người đã trải qua một ngày mệt nhọc nên phân nửa đã tiến nhập mộng đẹp.

Một trận tiếng động tất tất tốt tốt phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, thanh âm vang lên từ khu tập trung rác thải nơi đầu con hẻm, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy những chiếc túi rác bằng nhựa lớn đặt cạnh thùng bằng xi măng cốt thép, đang chờ xe xử lý rác mang đi vào sáng mai. Rõ ràng không nhìn thấy bóng người, nhưng tiếng tất tất tốt tốt vẫn truyền đến từng đợt, nếu có người tình cờ đi ngang qua, thanh âm này nhất định sẽ khiến họ sợ hãi. Bất quá… vẫn có người không sợ.

“Ai? Ai ở đó?” Một tiếng hét vang lên, một thân ảnh cao lớn lập tức bước đến cạnh khu tập trung rác, giơ chiếc đèn pin hình cây viết chiếu vào.

“Ngao ô…”

Một tiếng kêu kỳ lạ vang lên, một cái gì như một nhúm lông nhảy ra, hướng thẳng về mặt nam nhân đang kiểm tra, nam nhân phản ứng khá nhanh, giơ một tay lên che, một tay tóm lấy, bắt được nhúm lông kia, cổ tay xoay một cái, đèn pin hình cây viết đã giắt vào dây lưng, lại vươn tay ra nắm chặt lấy, nhúm lông kia lập tức bị khống chế hoàn toàn.

“Ngao ô, uông uông…” Nhúm lông phát ra tiếng kêu chói lói, vùng vẫy, vặn vẹo, muốn thoát khỏi sự khống chế.

“Mày đang làm gì? Không lộn xộn, còn lộn xộn nữa tao sẽ không khách khí với mày!” Nam nhân trầm giọng quát, bàn tay đang giữ càng ngày càng xiết chặt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Tôi không làm chuyện xấu, buông ra, tôi không làm chuyện xấu!” Nhúm lông phát ra thanh âm của người.

“Di… Mày là yêu thú…” Bày tay đang giữ nới lỏng một chút, nhưng vẫn giữ chặt nhúm lông không buông.


“Nhẹ một chút, đau…” Nhúm lông bắt đầu xin tha.

“Nói không chạy tao sẽ thả mày ra.” Nam nhân nói.

“Hảo, hảo, tôi không chạy, tôi không chạy…”

Nam nhân từ từ thả tay ra, nhúm lông nhào xuống đất. Dưới ánh sáng của đèn đường, nam nhân thất rõ nhúm lông anh vừa bắt được nguyên lai là tiểu tiểu hồ ly.

“Mày làm gì trong thùng rác?” Nam nhân hỏi, cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối, cẩn thận đánh giá hồ ly, “Là yêu thú đi, giấy chứng nhận đâu?”

Hồ ly giật giật thân mình, vẫy vẫy cái đuôi to xù, lại nâng nâng bàn chân, y bị nam nhân bắt vừa nhanh lại vừa đau, không thể không giãn giãn thân thể một chút.

“Ai, hỏi mày đó, giấy chứng nhận đâu? Lấy ra đây.” Nam nhân tiếp tục hỏi, vừa nói vừa đứng thẳng người lên.

Trong nháy mắt khi thần tình nam nhân lơi lỏng một chút, hồ ly mạnh mẽ nhảy về phía trước, tung chân bỏ chạy. Trong bóng đêm, có thể thấy đước đôi mắt nam nhân hơi nheo lại, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó bàn tay đang chống nơi thắt lưng vung lên, một sợi dây thừng mảnh từ trong tay nam nhân bay ra, sợi dây thừng nhỏ như có suy nghĩ, với tốc độ bất khả tư nghị cùng luồn lách qua mọi góc cạnh trong không trung, quấn quanh ngay chân sau của hồ ly một cách chuẩn xác, nam nhân kéo một cái, hồ ly đang chạy trốn liền bổ nhào xuống, phanh một tiếng té lăn ra đất, đau đớn mà kêu thành tiếng: “A yêu!”

Khóe miệng nam nhân hiện ra một mạt tiếu văn, đôi mắt lạnh lùng, “Chạy? Hừ! Cho mày chạy!”

Hồ ly cuối cùng chỉ biết vùng vẫy, quay đầu dùng răng cắn dây thừng, “Buông ra! Buông ra! Tôi không làm chuyện xấu!”

Nam nhân không nhanh không chậm bước đến, một tay xách hồ ly trên mặt đất lên, giơ ra trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ kia, “Không làm chuyện xấu? Không làm chuyện xấu thì mắc mớ gì mày chạy! Trước mặt lão tử dám giỡn sao, muốn chết!”

Nói xong, hắn co ngón trỏ, lấy hết sức búng lên ót hồ ly một cái, khiến hồ ly ai ai kêu đau, “A! Đau!”

“Kêu la cái gì! Xú tiểu tử, muốn chết a! Hỏi mày, mày không trả lời, còn dám chạy! Chạy a, còn chạy nữa, tao đánh gãy chân mày!”

“Tôi không làm chuyện xấu, tôi không làm chuyện xấu…” Hồ ly quơ quào cái châ nhỏ trong không trong, phản kháng một cách vô ích.


“Nói rõ cho tao, bằng không, tao bắt mày vào cảnh cục.” Nam nhân lộ ra nụ cười vô lại.

“Anh cũng không phải là cảnh sát!”

“Hừ, xú tiểu tử, còn cãi bướng, tao chính là cảnh sát!” Nam nhân vừa nói vừa rút giấy chứng nhận trong chiếc ví da ra, quơ quơ trước mặt hồ ly, “Cảnh sát yêu thú Trầm Sở Thiên. Tiểu tử, hiện ta tao đem mày về cảnh cục, thành thật một chút, bằng không tao cho mày thêm một tội là đánh lén cảnh sát.” Nói xong, nam nhân dùng dây thừng trói hồ ly lại.

“Không cần, không cần, Trầm Sở Thiên, không cần…” Hồ ly bắt đầu kêu ai ai, “Xin anh, tôi không đến cảnh cục, tôi là… tôi là… tôi là Tiểu Mạc… Ô…”

Nghe được câu cuối cùng, Trầm Sở Thiên liền dừng lại hành động trói người, “Tiểu Mạc…” Anh nghiêng đầu, đánh giá hồ ly trong tay, “Cậu là Tiểu Mạc…”

“Ân, tôi là Tiểu Mạc…” Hồ ly cúi thấp đầu, không còn vùng vẫy.

Đem dây thừng thu lại xong, Trầm Sở Thiên đặt hồ ly xuống đất, “Tiểu mạc, cậu ở trong đây làm gì? Đã khuya thế này… Tôi vẫn luôn tìm cậu.”

Hồ ly ‘phốc’ một tiếng hóa thân thành một người, chính xác mà nói là một nam hài, ngồi trên đất.

“Tiểu Mạc.” Trầm Sở Thiên ngồi xuống đánh giá nam hài đang ngồi trên đất, “Đã khuya thế này cậu còn ở đây làm gì?”

Nam sinh tên Tiểu Mạc cắn môi, cúi thấp đầu xuống.

“Cậu tìm cái gì trong thùng rác? Làm rơi vật gì sao? Để tôi tìm giúp cậu.” Trầm Sở Thiên toát ra biểu tình lo lắng, đưa sát mặt vào hỏi.


Tiểu Mạc – Mạc Ngữ Luân – lắc lắc đầu. Trong bóng tối, Trầm Sở Thiên không nhìn thấy được biểu tình của Mạc Ngữ Luân. Thực tế lúc này Mạc Ngữ Luân đang cực kỳ bối rối, vừa xấu hổ, vừa bàng hoàng bất lực.

“Cô lỗ…” Một tiếng từ trong bụng truyền ra, trong bóng đêm yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng, mà tình huống hiện tại giữa hai người đã nghe được tiếng ‘cô lỗ’ đói bụng kia, càng có vẻ như không phù hợp mà lại buồn cười.

Mạc Ngữ Luân ôm bụng, đầu cúi xuống càng thấp. Trầm Sở Thiên lập tức hiểu ra, Mạc Ngữ Luân đói bụng, vừa rồi cậu lục lọi trong thùng rác chính là kiếm thức ăn. Nếu dùng nhân hình đi làm chuyện này rất mất mặt, cho nên cậu đã hóa nguyên hình, biến thành hồ ly.

Hai người im lặng một lúc, trong khoảng thời gian đó, Mạc Ngữ Luân xấu hổ đến mức gần như muốn chạy trốn mà lại không đi được.

Trầm Sở Thiên vươn tay kéo Mạc Ngữ Luân từ dưới đất lên. “Vật đã đánh rơi rồi cũng không dễ gì tìm lại được, là rất quan trọng sao? Nếu không thì coi như mất đi. Đúng rồi, tôi vừa mới tan ca, đang chuẩn bị đi ăn khuya, cậu có hứng thứ không? Đi, ăn bữa khuya một mình cũng không có ý nghĩa, cậu theo bồi tôi đi.” Trầm Sở Thiên tự quyết mà lôi kéo Mạc Ngữ Luân ra khỏi con hẻm nhỏ, đi ra đường lớn đã bắt đầu đông đúc xe cộ ngược xuôi.

Mạc Ngữ Luân vẫn cúi đầu nhưng không vùng vẫy nữa, cậu biết Trầm Sở Thiên nói giúp cậu, giả vờ như không biết gì cả.

Đột nhiên, Mạc Ngữ Luân có chút biết ơn nam nhân đang nắm lấy tay cậu.

Duyên phận chính là kỳ lạ như vậy, luôn không thể biết được khi nào thì bắt đầu. Hai người kia lúc này vẫn chưa biết, một lần vô tình gặp gỡ trong đêm khuya, từ đó về sau liền đem hai người họ gắn liền với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.