Đọc truyện Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh – Chương 27Quyển 2 –
Triển Hành gắt gao nhìn toàn bộ sự việc dưới đất.
“Ê, nhóc” Trần Lạc Lạc thấp giọng nói: “Đứng dậy”
Chẳng biết tự lúc nào Trần Lạc Lạc đã lẻn lên đài cao, dùng dao găm Thụy Sĩ cắt đứt dây thừng trên mình Triển Hành, lấy cục vải trong miệng cậu ra.
“Tên cao to đâu? Không phải tôi đã dặn cậu đi theo cậu ta sao?” Trần Lạc Lạc hỏi.
Triển Hành: “Tôi…Tôi không biết, tại sao chị không ngăn cản gã?”
Trần Lạc Lạc túm lấy Triển Hành, nhấn cậu vào trong hồ đá rỗng, nói: “Cẩn thận!”
Triển Hành và Trần Lạc Lạc đè thấp giọng nói chuyện, Vương Song ở giữa đài cao quay đầu nhìn sang, hết thảy đều bình thường.
Trần Lạc Lạc và Triển Hành sóng vai ló đầu ra dòm lén ở bên rìa hồ đá, giáo sư Lý chậm rãi xoay mâm tròn, lại bị Lâm Cảnh Phong sốt ruột đá một cước.
“Mau chút!” Lâm Cảnh Phong mắng: “Đừng có giở trò!”
Lý viện trưởng trấn an nói: “Đợi học sinh của tôi rời khỏi nơi này hết rồi, sẽ lập tức mở ngay”
Vương Song: “Thầy, ông đang ra điều kiện đấy hả?”
Lâm Cảnh Phong nháy mắt ra hiệu cho Vương Song, sau đó nói: “Hiện tại hẳn là bọn họ đã chạy ra khỏi động rồi, ông mở đi”
Trần Lạc Lạc nói: “Nó điên rồi. Kỳ quái, lão già rốt cuộc là muốn gì? Dưới tượng Phật có thứ gì?”
Triển Hành: “Hiện tại làm sao giờ?! Mặc kệ bọn hắn giết người sao?!”
Trần Lạc Lạc: “Chờ, chắc nó sẽ không giết người nữa đâu, ác giả ác báo, đích thân tôi sẽ kết liễu thằng súc sinh này, tạm thời coi coi bọn chúng muốn làm gì”
Lý viện trưởng lại đợi thật lâu mới chậm rãi xoay vòng cuối cùng của vành châm ngôn lục tự qua, cách một tiếng, khởi động một cái cơ quan nào đó dưới lòng đất.
Lâm Cảnh Phong túm cổ áo của Lý viện trưởng, đạp ông xuống bậc thang: “Ông có thể cút rồi”
Lý viện trưởng nghiêng ngã lảo đảo đứng dậy.
“Đoàng!”
Vương Song lại nổ súng, cách mấy chục bước, một viên đạn kết liễu sinh mạng của Lý viện trưởng.
Triển Hành: “!!!”
Trần Lạc Lạc: “Mẹ nó! Đúng là thứ súc sinh!”
Triển Hành: “Đưa súng cho tôi!”
Trần Lạc Lạc: “Bình tĩnh! Cậu chưa được huấn luyện, sẽ không bắn trúng nó đâu!”
Lý viện trưởng không ngừng co giật trong vũng máu, Lý Bân dẫn mấy học sinh còn lại chạy trốn.
Giữa tế đàn chỉ còn sót hai người, Lâm Cảnh Phong và Vương Song, cùng với ba cỗ thi thể.
Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Song, cậu không nghe lời”
Vương Song bại hoại cười nói: “Tiểu sư thúc, năm xưa là do tôi quá nghe lời anh, nên mới biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ”
Lâm Cảnh Phong vô tình nói: “Cho nên cậu của năm đó, đã chết rồi”
Vương Song chậm rãi đi tới gần Lâm Cảnh Phong, gã thấp hơn Lâm Cảnh Phong nửa cái đầu, Lâm Cảnh Phong có thể nhìn thấy da đầu lồi lõm của gã, mỗi vết thương đều xúc mục kinh tâm.
“Anh còn nhớ tôi kêu gào thế nào không, tiểu sư thúc” Vương Song cười nhạo nói: “Khi tôi ở trong cái hố bẫy đầy cơ quan hóa kim thủy ấy, đã gọi anh như thế nào không?”
“Tiểu sư thúc…” Vương Song đưa môi đến sát bên tai Lâm Cảnh Phong, gần như biến thái mà thì thào: “Đừng vứt bỏ em, tiểu sư thúc, em sai rồi”
Lâm Cảnh Phong tức không kềm được: “Sư phụ cậu hy sinh tính mạng mình để bảo hộ chúng ta chạy ra, nếu tôi chết chung với cậu, thì chính là lãng phí sinh mạng ông ấy! Ông ấy không dạy cậu nguyên tắc thứ ba sao?!”
“Trong mộ huyệt, nếu đồng bạn đụng phải cơ quan, hơn nữa dưới tình huống không cách nào vãn hồi, thì cần phải vứt bỏ kẻ khởi động cơ quan, để giữ mạng cho những đồng đội còn sống khác”
Vương Song giống như bị đâm trúng tử huyệt, khàn giọng rống: “Đồng đội còn sống khác còn ai nữa?! Chỉ có anh, Lâm Cảnh Phong! Chỉ có một mình anh_____! Năm đó anh đã đáp ứng tôi cái gì! Tôi chết, anh cũng chết theo!”
Triển Hành bị dọa nhảy dựng, từ đằng xa ngơ ngác nhìn Lâm Cảnh Phong.
Vương Song lại tới gần hơn chút nữa, ngắm nhìn vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong bất vi sở động, vẫn là sắc mặt tái nhợt đó, cùng ánh mắt do dự, dường như đang né tránh gương mặt Vương Song.
“Lời thề non hẹn biển của anh không đáng giá nửa xu, nó chỉ là cái rắm_____!” Vương Song dùng toàn bộ hơi sức, như phát điên mà rống vào tai Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong nhanh như chớp giơ tay, lấy súng chỉa vào đầu Vương Song.
“Đủ rồi, đây không thể trở thành lý do khiến cậu sa ngã như vậy” Lâm Cảnh Phong nói: “Nào, cậu tới đi, kết thúc hết thảy chuyện này”
Vương Song phát run, trong tay gã cũng đang cầm súng, Lâm Cảnh Phong nói: “Không dám? Cầm súng chỉa vào đầu tôi đây, giống như tôi vậy, cậu sợ cái gì? Chẳng phải cậu rất muốn giết tôi sao?”
Vương Song giơ tay lên, chỉa súng vào trán Lâm Cảnh Phong.
Thế là Vương Song và Lâm Cảnh Phong hai người đứng giữa tế đàn, dùng súng chỉa vào mi tâm đối phương, nhìn chằm chằm nhau.
“Tôi đếm một, hai, ba” Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Cùng nhau bóp cò, dám hay không?”
Vương Song run như cái sàng trấu, Lâm Cảnh Phong nói: “Một”
“Tôi đánh cược, lúc đếm tới hai Lâm tam sẽ nổ súng trước, cậu ta thích chơi trò này nhất” Trần Lạc Lạc ôn nhu nói.
Khóe miệng Vương Song co rút, giống như đang khóc, lại giống như đang cười.
“Chị không nên tới, Bân tẩu” Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.
“Sư nương, chào” Vương Song nghiêng đầu qua, nở một nụ cười quỷ dị.
“Đoàng”, súng nổ vang.
Trần Lạc Lạc bóp cò trước một bước, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triển Hành thậm chí phân không rõ là ai đang cử động, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Vương Song né sang trái, Lâm Cảnh Phong né sang phải, đều lách ra sau tượng Phật.
“Đoàng! Đoàng!”
Trần Lạc Lạc không chút nương tình nã hai phát, tia lửa tung tóe, đều nhắm về phía Vương Song, một cuộc đấu súng kịch liệt chẳng hề báo trước bắt đầu, Lâm Cảnh Phong rống: “Triển Tiểu Tiện! Đừng ló đầu ra!”
Triển Hành chỉ cảm thấy sắp nghẹt thở, trên đài bằng tiếng súng đột ngột vang lên, đoàng đoàng inh ỏi, khắp nơi đều là tiếng đạn bắn lên kim loại, Trần Lạc Lạc thê lương gào thét, âm thanh đứt quãng, hệt như nữ quỷ truy hồn trong bóng tối.
“Vương Song_____! Năm xưa vẫn luôn có một câu muốn hỏi mầy!” Trần Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Có phải mầy nhận mật thư của lão già, mới tới chỗ hồ thủy ngân hay không?”
Tiếng súng chợt ngừng bặt, đồng tử của Lâm Cảnh Phong kịch liệt co rút.
Giọng nói khàn khàn của Vương Song vang lên, khủng khiếp như cú đêm, tiếng súng lại vang, Lâm Cảnh Phong hét: “Vương Song! Đứng lại cho tôi! Chuyện cậu dẫn đường tới hồ thủy ngân là sao?!”
Đoàng một tiếng, viên đạn bắn trúng pho tượng Phật khác, khiến nó từ trên đài cao ngã sầm xuống.
Triển Hành đụng tới thanh quân đao Trần Lạc Lạc ném trên mặt đất, bèn cắt đứt dây thừng trên tay, bên ngoài đã an tĩnh.
Cậu ló đầu ra nhìn một cái, dưới đài phẳng, Trần Lạc Lạc đuổi theo tiểu Song, Lâm Cảnh Phong đuổi theo Trần Lạc Lạc, lách vào trong mê cung phức tạp.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, Triển Hành thật vất vả mới cắt đứt hết toàn bộ dây thừng, tay cầm quân đao Thụy Sĩ, thở dốc chốc lát, đánh giá khắp nơi.
Bọn họ nói gì vậy? Triển Hành loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa ba người trong lúc đấu súng, Vương Song nhận mật thư của lão già, dẫn Bân ca và Lâm Cảnh Phong vào hồ thủy ngân? Hồ thủy ngân là chỗ nào? Lăng Tần Thủy Hoàng…
Triển Hành đoán được đại khái một đoạn ẩn tình, hiện giờ người cũng đã đi mất rồi.
Còn Hoắc Hổ đâu?
Triển Hành nhét quân đao Thụy Sĩ vào cái hốc bên hông giày lính, nhảy khỏi hồ đá đi lên đài cao.
Thi thể đầy đất, giáo sư Dương, viện trưởng Lý nằm trong vũng máu, trên đầu mỗi người đều có một lỗ đạn.
Tất cả người chết đều bị Vương Song một phát xuyên đầu, không còn đường cứu nữa, Triển Hành ngồi xuống bên thi thể của giáo sư Dương, thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi, giáo sư, sau này cháu sẽ không đùa dai trong di tích cổ nữa”
Cậu đưa tay ra, sờ lên đôi mắt mở trừng trừng của giáo sư Dương, vuốt nó khép lại.
Trên kim tượng Thích Tôn khảm đầy vỏ đạn, bị bắn lồi lồi lõm lõm, Triển Hành nhớ tới bóng ma nhìn thấy trên thạch dài ban nãy, cậu rút quân đao ra, đi tới sau lưng tượng vàng.
Trong khoang bụng tượng Phật trống rỗng, trên lưng có cái lỗ nhỏ, Desert Eagle của Lâm Cảnh Phong có lực xuyên thấu quá mạnh, thậm chí bắn thủng cả vỏ ngoài tượng Phật, vài luồng sáng thông qua lỗ đạn chiếu xuống không gian âm u.
Triển Hành dán mắt vào trong lỗ nhỏ sau lưng tượng Phật nhìn ngó, trong ánh sáng mông lung, cậu thấy bên trong tượng Phật Thích Tôn có trấn một khối cầu.
Khối cầu có hình dạng bất quy tắc, không gian quá tối, nhìn không rõ.
Triển Hành lục túi, lấy di động ra, đem đèn flash và bộ phận camera nhắm ngay cái lỗ bấm nút, bạch quang lóe sáng, lấy được ảnh chụp.
“Đây là cái gì?” Triển Hành quay hình chụp, xác nhận tới xác nhận lui.
Triển Hành không ngừng thở dốc, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, cậu nhận ra rồi.
Đó là cái đầu của một hòa thượng, phần ót xoay về phía Triển Hành, mấy cây đinh dài đan xen xuyên vào tượng Phật, cố định chặt cái đầu vào giữa bụng.
Triển Hành không ngừng tưởng tượng vẻ mặt của cái đầu cụt, nó mở mắt hay nhắm mắt? Càng nghĩ càng sợ, cậu chầm chậm lùi ra sau, rời khỏi đài cao.
Lại thêm một tiếng súng từ phía tây truyền tới, Triển Hành cầm ngược quân đao, nhảy xuống tế đàn giữa, chạy tới bên kia mê cung.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong mê cung.
Vương Song ngừng bước ở cuối mê cung phía tây, một phen truy đuổi, Lâm Cảnh Phong đã bị vứt bỏ thành công, nhưng Trần Lạc Lạc lại vượt tường vây, trèo qua.
Đây là một nơi tàng bảo khác tương đương với nhĩ phòng trong mộ huyệt, hơn trăm ống xoay kinh dựng san sát nhau, giữa nhĩ phòng có một cái đỉnh đồng xanh.
Vương Song xoay người qua, đối mặt với Trần Lạc Lạc đuổi tới, khóe miệng hơi nhếch: “Sư nương, bà muốn giết tôi?”
Trần Lạc Lạc ngừng bước sau giá đặt ống xoay kinh, cô liếc thấy Triển Hành từ vách tường bên kia lắc lư trèo qua, cư nhiên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Triển Hành trèo lên đại đỉnh, khi Vương Song nghiêng đầu qua, Triển Hành lập tức rụt đầu vào.
Triển Hành phát hiện một món đồ ở trong đỉnh, đó là một cây trường cung, trên thân cung điêu khắc đầy kinh văn Mật tông, hai đầu cung là đầu rồng màu vàng kim há miệng gầm thét, cậu kéo dây cung thử, phát hiện nó cực kỳ khó kéo, vì thế thuận tay đeo nó ở sau lưng mình, nín thở nghe cuộc đối đáp bên ngoài đỉnh truyền vào.
“Tiểu Song” Trần Lạc Lạc ôn nhu nói: “Mầy không nghe lời, hại sư phụ mầy, suýt nữa cũng hại chết chính mầy. Tại sao lại muốn chạy tới hồ thủy ngân? Sao mầy biết đường? Thực sự chỉ là do nhớ sai phương hướng, lao đại vào thôi sao?”
Vương Song cười mấy tiếng, giọng nói khàn đặc chói tai: “Sư nương, bà biết hết rồi mà, không phải sao?”
Trần Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Lâm tam vì mầy mà rút khỏi sư môn, bọn tao đều cho rằng mầy đã chết rồi, trong mấy năm này, tao vẫn không nói cho hắn biết, sư phụ mầy bị cơ quan thủy ngân dìm chết trong hoàng lăng, là do sự phán đoán ngu xuẩn của mầy. Tại sao muốn vào hồ thủy ngân?”
Vương Song hất mặt, chậm rãi đi lại sau ống xoay kinh, bóng râm và ánh sáng chiếu lên khuôn mặt quỷ dị bị hủy dung của gã, khiến nó càng thêm kinh khủng.
“Lão già kêu tôi tìm quan tài của Tần Thủy Hoàng” Vương Song nói: “Bọn họ cho rằng, kim đan nằm trên thi thể Doanh Chính, người đủ bản lĩnh đi vào hồ thủy ngân, chỉ có mình sư phụ”
Trần Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Thế nhưng anh ấy đã chết!”
Trần Lạc Lạc nháy mắt nổ súng, ống xoay kinh kêu vang một trận, Vương Song rống giận một tiếng, đạp ngã cái giá đầu tiên, nhảy về phía đỉnh đồng xanh, núp phía sau đỉnh, Trần Lạc Lạc chẳng chút do dự, chạy nhanh qua, súng lục theo đó oanh tạc một trận, Vương Song thỉnh thoảng bắn trả, ôm đầu trốn giữa ống xoay kinh, cuối cùng nghe thấy một tiếng trầm đục, vai Vương Song tóe máu, ngã xuống, đè sập nguyên một giá ống xoay kinh.
Trần Lạc Lạc cầm súng tiến lên, Vương Song không ngừng co giật trên mặt đất, gian nan bò tới dưới đại đỉnh đồng xanh, dựa lưng vào thân đỉnh. Cánh tay gã thụ thương, đã vứt súng, tay kia đè ở phía sau, nửa người toàn là máu.
Trần Lạc Lạc nói: “Mầy đáng tội lắm”
Vương Song thì thào: “Đừng giao tôi cho cảnh sát…sư nương, kêu tiểu sư thúc tới giết tôi…”
Triển Hành từ trong đỉnh ló đầu ra, lạnh nhạt nhìn xuống dưới.
Trần Lạc Lạc: “…”
Trần Lạc Lạc không phản ứng với Triển Hành, lạnh lùng nói: “Đứng dậy, đặt tay ra sau gáy, tao không có quyền giết người”
Tay trái đặt phía sau của Vương Song nhanh như chớp nổ súng!
Một viên đạn nổ đoàng bắn vào ngực Trần Lạc Lạc, người sau ngửa mặt ngã xuống, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà biến cố đã đột ngột phát sinh, Triển Hành từ trong đỉnh nhào ra, quát: “Thằng súc sinh_____”
Triển Hành móc quân đao Thụy Sĩ ra, hét lớn một tiếng, cắm nó thật sâu vào bả vai Vương Song!
Vương Song đau đớn rống giận, giống như dã thú điên cuồng, phẫn nộ giãy dụa, đụng ngã đỉnh thanh đồng!
Toàn bộ lực chú ý của gã đều tập trung lên người Trần Lạc Lạc, hoàn toàn không ngờ sau lưng còn có người!
Vương Song với tay tung một quyền tuyệt diệu, đánh Triển Hành bay thẳng ra, Triển Hành rút tiểu đao, đang định đâm thêm nhát nữa thì gặp phải một quyền nghênh diện, tức khắc trong não ông một tiếng, hai mắt tối đen, té ra xa ba mét, Vương Song lại rút súng, Triển Hành vừa lăn vừa bò đứng dậy, hoảng hốt chạy bừa, nghiêng ngã lảo đảo chạy vào mê cung.
Vương Song trở tay đè vết thương, đuổi theo Triển Hành mắng: “Mẹ mầy tiện chủng! Đứng lại cho tao! Tao phải giết mầy!”
Đại đỉnh lật ngã, lộ ra nền gạch dưới đỉnh, nền gạch chậm rãi nâng lên, ầm một tiếng, cơ quan sâu trong mê cung khởi động!
Nguồn suối trong hồ đá ở giữa tế đàn róc rách chảy ra dịch thể đen sì, phút chốc tràn đầy cả hồ đá, men theo cái rãnh hai bên chảy xuống.
Rãnh lõm quanh co ngoằn ngoèo, hợp vào cái khe ở đầu tường mê cung, trên đỉnh của từng vách tường đều chảy đầy nước đen.
Lâm Cảnh Phong mù quáng đi lại trong mê cung, hai tay cầm súng, mỗi khi qua một cua quẹo là lập tức dùng súng nhắm vào phía sâu mật đạo.
Y nghe thấy đằng xa truyền tới một tiếng súng nổ, bèn quay mạnh đầu lại, đưa tay đu lên đầu tường, định nhún mình nhảy lên.
“Ha!” Bên cạnh lủi ra một người, đạp trúng xương sườn Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong thình lình bị đá như vậy, cả người bay ngang ra, té trên mặt đất.
Quyền của Hoắc Hổ như ảnh, mỗi quyền đều kèm theo lực bùng nổ xông tới, Lâm Cảnh Phong lập tức phản ứng lại, lúc xoay súng thì ***g ngực lại trúng một quyền, tức khắc miệng phun máu tươi bay ra đằng sau.
Hoắc Hổ nói: “Đứng dậy, Triển Hành đâu?”
Lâm Cảnh Phong không đáp, vịn tường đứng dậy, Hoắc Hổ tiến tới, Lâm Cảnh Phong không ngừng lùi ra sau, Hoắc Hổ lại vung một chưởng, Lâm Cảnh Phong tay không phá chiêu, ra quyền!
Quyền chưởng giao tiếp, khó khăn phá được một chiêu, Hoắc Hổ lại tung một quyền đánh trúng mặt Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong chảy máu mũi giàn giụa, té ngã hết sức chật vật.
Hoắc Hổ an tĩnh đứng đó, chậm rãi nói: “Mấy người tới nơi này làm gì?”
Lâm Cảnh Phong thở dốc không đáp, Hoắc Hổ lại tiến thêm một bước, khí thế dời non lấp bể kia hoàn toàn áp chế Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói: “Tìm…tìm Phật không đầu”
Đoàng! Phía xa lại vang thêm một tiếng súng, kèm theo tiếng rống lớn khàn đặc của Vương Song, Hoắc Hổ quay mạnh đầu lại, Lâm Cảnh Phong thừa cơ nhặt súng, Hoắc Hổ quẹo ra sau tường mê cung, Lâm Cảnh Phong liên tục bóp cò, kế tiếp cũng không quay đầu chạy sang phía khác mê cung.
Triển Hành ôm đầu chạy như điên, không ngừng chạy theo hình chữ Z trong mê cung, mơ hồ đã tới tế đàn trung tâm của một nơi khác, cậu nhảy mạnh lên bức tường thấp nào đó, khi trèo qua thì Vương Song đã nổ liền ba phát súng, đạn bắn đoàng đoàng đoàng vào bức tường, Triển Hành té xuống.
Cậu cũng không quay đầu, cuống cuồng chạy bừa, trái tim gần như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, mấy lần muốn hô to kêu cứu, nhưng lại không biết nên kêu ai.
Phía sau tiếng súng không ngừng, thậm chí có một viện đạn bay lướt qua gò má cậu, quét cho mặt cậu đau nhói.
Trong cuộc đời mười tám năm của mình, chưa lần nào hắn tiếp cận tử thần gần đến như vậy, nhưng cậu không có thời gian hối hận, nếu không từ trong đỉnh nhảy ra, Vương Song giết Trần Lạc Lạc xong, hành động kế tiếp sẽ là tìm kiếm trong đỉnh, mình cũng chạy không thoát.
Học sinh, Lý viện trưởng, giáo sư Dương đều đã chết rồi, ngay cả sư nương của mình mà nó cũng giết! Mẹ nó! Cho mình một cây súng, mình nhất định sẽ giết chết nó!
Triển Hành vừa chạy vừa thở dốc, cảnh tượng trước mặt mơ hồ một mảnh, phản ứng cao nguyên cộng thêm thiếu dưỡng khí, khiến cậu gần như muốn té xỉu, Vương Song bị thương, vốn không đủ sức lực, chỗ bị tiểu đao của Triển Hành đâm trúng lại là cánh tay, trong cơn đau đớn nhắm không chuẩn, mấy lần nổ súng đều không trúng Triển Hành.
Triển Hành khó khăn đem thể lực phát huy đến cực hạn, men theo mê cung chạy như điên, chỉ muốn vứt bỏ Vương Song, chạy rồi lại chạy, thình lình phát hiện phía trước lại có một tế đàn.
Xảy ra chuyện gì vậy? Lại vòng về con đường giữa sao?! Triển Hành kinh hãi trong lòng, nhưng thoáng chốc phản ứng lại, đó chỉ là một bước tường ngụy trang!
Triển Hành cố ý thả chậm bước chân, súng của Vương Song hết đạn, rút dao găm bên hông ra, đuổi theo Triển Hành, hai người cách nhau không tới mười mét, Triển Hành sải chân chạy tiếp, Vương Song toàn lực truy đuổi, chỉ chờ cự ly kéo gần khoảng hai mét sẽ tung mình nhảy lên, đâm dao găm vào ót Triển Hành.
Ba mươi mét, hai mươi mét, tim Triển Hành đập kịch liệt, mười mét…Sắp rồi.
Trong mắt Vương Song mơ hồ một mảnh, phản ứng cao nguyên nổi lên, chỉ thấy được Triển Hành cách đó không xa.
“Chết đi_____!” Vương Song chạy ào ào giơ cao dao găm, hung ác đâm xuống, hai người truy đuổi tới góc chết cuối đường, phía xa bức họa trên tường trông rất sống động.
Triển Hành giẫm một cước lên vách tường trước mặt, mượn xung lực tiêu sái chạy hai bước lên vách tường, xoay người nhảy, trèo lên bức tường cao ở bên trái.
Vương Song không kịp phản ứng, đâm mạnh đầu vào bức tường ngụy trang.
Một tiếng trầm đục!
Triển Hành vừa lăn vừa bò trèo qua vách tường, thở đến kiệt sức, mấy lần muốn trèo lên, nhưng không có sức, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đứng cũng không vững, toàn thân run bây bẩy.
Chết rồi sao? Triển Hành thở phào một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ của Vương Song bên kia vách tường.
Triển Hành miễn cưỡng ổn định tâm thần, lần nữa trèo lên vách tường, từ trên cao nhìn chăm chằm Vương Song dưới chân tường.
Vương Song đụng đến bể đầu chảy máu, hai mắt sung huyết, trên tường tràn đầy huyết dịch.
Gã vịn tường, tựa lưng lên, khó khăn chống đỡ cơ thể, hai chân không ngừng co giật, nỗ lực đứng dậy.
Một khắc đó, Triển Hành không biết lấy can đảm từ đâu, phát run, tháo chiếc cung nhặt trong đại đỉnh trước đó trên lưng xuống.
Vương Song cho rằng Triển Hành đã chạy mất rồi, gã thở hổn hển lấy băng đạn từ trong túi áo ra, thay cho khẩu súng lục. Triển Hành cắn chặt khớp hàm từ trên cao thò tay xuống, dùng dây cung móc lấy, siết ngay cổ họng Vương Song.
Hô hấp của Vương Song tắc nghẽn.
Cổ họng gã phát ra một loạt tiếng gào đè nén của con thú bị vây trước khi chết, hai tay bóp chặt cổ.
Triển Hành sụp đổ hét: “Chết con mẹ mầy đi!”
Cậu xoay tròn cây cung, khiến dây cung căng cứng xoắn luôn một vòng.
Hai chân Vương Song đạp loạn xạ, hai tay điên cuồng quơ quào lên trên, Triển Hành từ trên đầu tường lùi lại, nắm chặt trường cung, nhảy xuống đầu tường thấp bên kia.
Kết quả còn đòn trí mạng này là, Vương Song bị siết cổ, cả người bị xách lên.
Tay Vương Song vượt qua tường thấp, không ngừng co giật, mấy lần muốn trở mình, nhưng Triển Hành hung ác kéo dây cung, siết càng chặt hơn.
“Tiểu sư…” Ngũ quan của Vương Song dữ tợn, gian nan làm cái khẩu hình, giống như đang cầu cứu.
Trong lòng Triển Hành cư nhiên dâng lên một phần trắc ẩn, nhưng, cậu không có chút ý niệm buông tay.
Cuối cùng, cánh tay co giật kia vô lực rũ xuống.
Đồng tử Triển Hành khó có thể ức chế hơi co rút, thở dốc chốc lát, buông trường cung.
Bên kia vách tường vang lên tiếng thi thể nặng nề rơi xuống đất.
Triển Hành lại thở dốc một hồi, thu hồi cung, lạnh lùng nói: “Thay giáo sư Dương tiễn mầy lên đường”
————————————————————