Đọc truyện Linh Hồn Ác – Chương 73
Brolin thấy Lloyd Meats trong bếp.
– Không có gì ở đây cả, Brolin nói và chỉ vào cánh phía Tây của ngôi nhà.
– Bên kia cũng chẳng có gì. Anh có nghĩ là lão ta ở bên ngoài không?
Brolin nhún vai. Milton chỉ quanh quẩn đâu đây, anh tin chắc như thế.
– Có lẽ lão ta có một cái hầm ở đâu đó trong nhà, Brolin nhận xét. Anh có thấy một nắp hầm hay một cầu thang ở đâu không?
– Không, chẳng thấy gì cả.
– Ok, chúng ta ra ngoài thôi.
Ra đến bên ngoài, Brolin vã nước mưa đựng trong thùng phuy bằng thép lên mặt.
Nhất định phải có một nơi mà họ không nhìn thấy.
Tất cả các vụ phạm tội đều được thực hiện ở những nơi cách biệt, có rừng ngay cạnh, kẻ giết người hẳn sẽ tìm cách tái tạo một không khí mà hắn biết, khiến hắn yên tâm, để có thể chuyển sang hành động. Ở đây rất phù hợp. Còn gì nữa nhỉ? Chặt các chi. Việc này không cần thiết, không phải là hành động tra tấn. Những hành động đó là vô cớ, tượng trưng cho sự thù hận mà những người phụ nữ ấy mang lại cho kẻ giết người. Tại sao hắn lại thù hận họ? Vì hắn sợ, hắn không thể tiếp cận họ được họ thường chạy trốn hắn ư? Có phải một người phụ nữ đã gây cho hắn nhiều đau khổ?
Brolin suy đi xét lại những ý nghĩ này, hy vọng tìm ra một yếu tố quan trong. Một phút sau, anh sững người.
– Này, Lloyd. Mẹ của Leland chết như thế nào?
– Bà ấy đánh nhau với một bà hàng xóm, hình như bị chém bằng dao.
Kẻ giết người căm thù phụ nữ vì họ trốn tránh hắn và vì họ tượng trưng cho cái chết của mẹ hắn… Người phụ nữ duy nhất hắn biết là mẹ hắn, nhưng bà ta đã bị một phụ nữ khác giết chết.
Lập luận này có thể đúng, mặc dù rất kỳ cục, đây là một sơ đồ mà Brolin từng gặp nhiều lần trong những vụ liên quan tới rối loạn tâm thần.
– Ở đâu? Anh hỏi. Họ chém nhau ở đâu?
Meats nhíu mày.
– Tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ là không xa nơi này, ở sâu hơn trong rừng, người đàn bà kia sống ẩn dật và hơi điên.
Brolin bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Anh bật đèn pin và soi vào các bụi cây gần khoảng rừng thưa, để tìm một lối đi. Nếu anh không nhầm, Milton hẳn thường tới đó, như một nơi thiêng liêng, một nơi nhập định, vì thế có lẽ phải có một lối mòn.
Một lát sau, Meats vội lùi lại.
– Josh, Meats thì thầm, có người đến!
Họ cùng ngồi thụp xuống bãi dương xỉ và theo dõi. Một cái bóng khá to hiện ra trên đường dẫn vào nhà. Brolin nhận ngay ra Salhindro.
– Đấy là Larry, anh nói. Ra chỗ anh ấy đi, bảo anh ấy giúp chúng ta tìm đường mòn.
Meats đứng dậy đi tới chỗ người cảnh sát mặc sắc phục.
Brolin lại tiếp tục quét đèn pin vào đám cây cỏ.
Càng tìm kiếm, hy vọng tìm thấy càng giảm đi.
Bỗng nhiên, nó bất ngờ hiện ra.
Một đường đen trong bóng tối.
Không để mất thêm thời gian, Brolin chui vào giữa đám cây và bắt đầu chạy. Anh biết rằng mỗi giây đều có thể rất quan trọng, mỗi quyết định đều có thể phải trả giá đắt. Và cái linh cảm xấu kia vẫn luôn giày vò anh.
Anh chạy nhanh tới mức không còn biết rõ chân mình đặt vào đâu, anh chỉ chạy theo con đường đất trước mặt, không biết gì hơn nữa.
Được khoảng năm trăm mét, căn nhà tồi tàn hiện ra sau một khóm cây rậm rạp. Nhà làm bằng gỗ, phủ đầy rêu, không cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào duy nhất.
Đó là một thứ nhà ngục rộng, một thứ nhà bằng gỗ dựng giữa nơi heo hút. Chắc là nơi ở của bà hàng xóm điên rồ đã đánh nhau với vợ của Milton Beaumont. Nhìn thấy căn nhà tồi tàn kỳ dị này, Brolin biết rằng đây chính là nơi đứa trẻ sinh đôi đã sống trong bí mật. Giữa rừng.
Anh lặng lẽ tiến lại gần, cố nén hơi thở gấp gáp của mình.
Cành cây đập vào đầu Brolin và gãy đôi.
Brolin ngã vào vũng bùn, đánh rơi khẩu súng. Anh nghe thấy tiếng kẻ tấn công mình nhảy lên ở sau lưng, chỉ cách một hoặc hai mét, nhưng anh không kịp nhặt khẩu súng, nó ở xa quá. Anh lăn tròn để nhìn trực diện kẻ tấn công, hắn đã nhảy xổ vào anh, tay hắn cầm một con dao hai lưỡi.
Giống hệt kiểu vũ khí mà kẻ giết người đã sử dụng, anh vẫn kịp nhận xét.
Mặt hắn áp sát mặt anh, và Brolin không nén nổi ngạc nhiên.
Đó chính là Leland Beaumont. Vẫn những đường nét ấy.
Lưỡi dao thọc vào giữa mạn sườn anh.
Cơn đau nhói không làm anh cứng người, ngược lại, đang trong cơn giận dữ, anh móc mạnh vào hàm hắn. Hắn lăn sang bên cạnh. Brolin đặt một bàn tay lên vết thương và ấn chặt, còn tay kia chống xuống để có thể đứng dậy một cách nhanh nhất. Vừa đứng lên, anh lại bị một hòn đá ném mạnh vào vai, đúng bên vai bị thương khi ở xưởng phá dỡ xe. Anh vừa kịp nhận ra thì Leland – hay kẻ giống hắn một cách kỳ lạ – đã ở gần anh. Nhưng Brolin tránh được nhát dao và dồn hết sức lực vào cú đấm trúng tai địch thủ. Không nghĩ ngợi lâu, anh thanh tra trẻ bồi thêm một cú huých đầu gối vào bụng hắn, và một cú đấm nữa khiến em sinh đôi của Leland ngã vào vũng bùn.
Nhưng hắn rất lì đòn, đời hắn phải chịu toàn thách thức và thử thách, vì thế hắn có đủ sáng suốt để phát hiện khẩu Glock trước khi Brolin kịp chộp lấy. Hắn siết chặt các ngón tay trên báng súng và đặt ngón tay trỏ vào cò súng . Lẫy an toàn đã mở, vì trước đó Brolin không muốn mất thời gian mở lẫy nếu phải nổ súng ngay.
Họng súng chĩa vào đầu Joshua Brolin.
Tiếng súng đập vào đám lá cây ẩm ướt, tiếng vọng của nó sẽ còn đập nhiều lần nữa vào các thân cây trong rừng để loan tin đổ máu.
Lloyd Meats đứng trên một tà luy, cách đó vài mét, súng vẫn còn bốc khói.
Thấy bàn tay gã em sinh đôi của Leland trở nên mềm nhũn và rũ xuống, Brolin hiểu rằng mình vẫn còn sống. Anh thấy lấp ló cái đầu của người bắn súng và biết rằng Lloyd Meats vừa cứu sống anh.
Một tiếng thét cầu cứu vang lên từ căn nhà gỗ. Đó là Juliette. Tiếng kêu im bặt ngay lập tức.
Brolin lao về phía trước, chộp lấy khẩu súng của mình trong bàn tay chết và đạp cửa xông vào, không cần thận trọng nữa.
Juliette bị trói vào một cái ghế ở giữa phòng.
Một vết đen hiện lên trên áo cô. Rồi nó loang nhanh đến chóng mặt. Brolin hiểu ngay.
Máu Juliette loang đẫm trên áo pull từ một vết há miệng ở họng.
Anh gào lên.
– Không!!!
Milton đứng cạnh cô, lưỡi dao cạo vẫn còn nóng trên tay, nhỏ máu xuống nền nhà. Một nếp nhăn thù hận hằn sâu khiến khuôn mặt lão ta biến dạng. Lão ta muốn nhảy về phía trước, về phía người cảnh sát đang đe dọa lão, nhưng bị chặn ngay bằng một viên đạn xuyên qua xương đòn làm lão ngã lăn vào các thùng nước muối.
Một giây sau, Brolin đã ở cạnh Juliette. Quên mất cảm giác đau đớn từ vết thương của chính mình, anh vứt súng xuống nền nhà và đặt cả hai tay lên cổ cô, hy vọng ngăn được máu trào ra.
Cô đã mất phần lớn máu trong người, người cô bắt đầu run lên.
Nước mắt trào ra trên má anh thanh tra, bàn tay anh không thể ngăn được dòng máu chảy xối xả từ vết thương rất rộng.
– Không, Juliette… ở lại với anh… không… em phải ở lại…
Cô cố nói điều gì đó, nhưng không âm nào thoát ra được. Mắt cô nhìn vào Brolin.
Cô biết rằng tất cả đã kết thúc.
Cô nhìn anh với một sức mạnh không thể tin nổi và nụ cười hiện ra trên môi cô.
Tất cả mọi thứ nổ tung xung quanh Brolin, các bức tường của lý trí vỡ vụn dưới sức ép của nỗi đau, nước mắt tuôn trào trên mặt anh.
Rồi ánh mắt Juliette bỗng trở nên sáng một cách đặc biệt, tất cả các cảm xúc rời khỏi con ngươi và tan biến vào hư không.
Trong một giây, cuộc đời anh tan biến trong tính khắc nghiệt của sự vĩnh cửu.
Brolin vùi mặt mình vào phần cổ đẫm máu của cô.
Có người ở cạnh anh. Đó là Milton đang rên rỉ.
Cơn điên dại nổi lên trong đầu anh thanh tra trẻ như một tấm màn đỏ. Anh nhặt khẩu Glock và túm lấy cổ áo Milton để chĩa nòng súng vào răng lão ta.
– Đừng, Josh!
Đó là Salhindro.
– Nếu làm thế, anh sẽ không được gì cả. Anh sẽ tránh cho hắn nỗi nhục về vụ án và cả nhà tù nữa. Chỉ thế thôi.
Bàn tay Brolin run rẩy, mắt anh nhòa đi.
Milton mở mắt. Đó không còn là đôi mắt của một con người ngu ngơ chậm chạp nữa, mà là ánh mắt của một con chim săn mồi hung dữ. Một con quái vật khi cười để lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ màu trắng đã lão luyện trong nghệ thuật ăn thịt.
Máu Juliette dính vào mặt Brolin, giống như cái vuốt ve cuối cùng mà cô tặng cho anh, chút hơi ấm cuối cùng của người anh yêu.
Brolin chớp mắt.
Trong cơn điên dại, anh thấy một tấm màn lửa đỏ sẫm nổ lốp đốp trong con ngươi của tên quái vật.
– Đặt súng xuống đi, Josh, Salhindro nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Ngón trỏ trên cò súng, Brolin nhìn xoáy vào mắt Milton Beaumont.
Những ngọn lửa càng nhiều thêm giống như ở giữa lòng Địa Ngục.