Linh Hồn Ác

Chương 69


Đọc truyện Linh Hồn Ác – Chương 69

Brolin đẩy cánh cửa phòng Lloyd Meats. Đồng nghiệp của anh vừa mới đặt điện thoại xuống và kích chuột máy vi tính để mở một trang dữ liệu khác. Điều khiến Brolin bất ngờ nhất là Bentley Cotland cũng có mặt ở đây.

– Anh đến đúng lúc đấy, Meats nói với Brolin. Đã một tiếng đồng hồ nay tôi cố gọi đến các trung tâm bảo trợ xã hội nhưng chỉ toàn gặp máy trả lời tự động hoặc những người ngu ngơ.

– Vào lúc chín giờ tối thì đáng ngạc nhiên đấy, Bentley giễu không có vẻ ác ý.

– Carl đã giải thích với anh chưa? Brolin hỏi.

Meats chỉ tay vào màn hình.

– Theo anh, tôi làm gì trên Internet? Và tại sao tôi lại gọi đến các trung tâm bảo trợ xã hội? Vâng, anh ấy đã giải thích cho tôi. Dù sao thì chuyện này cũng rất điên rồ! Chúng ta vừa tìm được dấu vết của Leland Beaumont, hay đúng hơn là Stephen Phillips. Đó là tên của hắn cho tới năm 1978, khi hắn được gia đình Beaumont nhận làm con nuôi.

– Leland là con nuôi ư? Tại sao chi tiết này lại có thể bị bỏ qua nhỉ?

– Nếu điều này không có trong hồ sơ của hắn, thì đó là vì anh tìm hiểu về một kẻ đã chết, đúng không? Khi chúng ta quan tâm tới hắn, thì người hắn đã lạnh, không ai lại đào xới đến tận chi tiết này. Mọi người chỉ quan tâm đến các hành động tàn bạo của hắn đối với nạn nhân, và nhất là xác định danh tính của tất cả các nạn nhân. Không ai thực sự tìm cách đào sâu từng chi tiết nhỏ nhất của đời hắn, hắn đã chết rồi, nên không đáng được quan tâm nữa. Ngay cả các nhà báo cũng chỉ phản ánh lại các sự kiện.

– Họ còn mải quấy rầy Juliette, Brolin nhận xét.

Meats nhún vai.

– Đúng, với lại Milton Beaumont quá khó gần nên báo chí không thích. Chúng ta đã để vụ việc tự khép lại, tôi nghĩ là như thế tiện cho tất cả. Và tôi nghĩ trại trẻ mồ côi nơi Leland từng sống không được… nói thế nào nhỉ… minh bạch cho lắm.

– Anh nói rõ hơn đi.


– Vâng, đó là một cơ sở nơi các quy định thông thường không được tuân thủ chặt chẽ. Những người quản lý thích để bọn trẻ ra đi cùng với một cặp vợ chồng, ngay cả khi cặp vợ chồng đó không đáp ứng được tất cả các tiêu chí bắt buộc, hơn là để chúng lớn lên mà không có bố mẹ, giữa bốn bức tường. Chính vì thế, hồ sơ theo dõi hành chính không phải lúc nào cũng rõ ràng. Nói tóm lại, chúng ta may mắn lắm mới tìm ra được thông tin nhanh đến thế. Trại trẻ này ở Florida và đã đóng cửa từ hơn mười lăm năm nay.

– Anh lấy thông tin này ở đâu?

– Chính Bentley đã tìm thấy trong tư liệu của các báo nhờ Internet.

Bentley gật đầu, vẻ tự hào về bản thân.

– Vâng, khi thanh tra Meats tìm được tên của trại trẻ mồ côi đó, tôi đã dùng Newsweb để tìm hiểu một chút xem chúng ta đang tiếp cận với loại trại trẻ nào, không có gì phức tạp cả. Với các từ khóa, người ta có thể tìm trên Newsweb tất cả các tư liệu từ vô số báo chí địa phương và quốc gia. Một công cụ lý tưởng, chỉ cần biết cách sử dụng nó thôi.

– Nói thật nhé, tôi không tin là một cặp vợ chồng như vợ chồng Beaumont lại có thể nhận được con nuôi ở một trại trẻ “bình thường”. Họ sống ngoài lề xã hội mà, Meats nói thêm.

Brolin lại gần cửa sổ và nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài.

– Milton Beaumont khá mờ ám, anh nói. Thẳng thắn mà nói, lần gặp ông ta gần đây nhất, tôi không thấy ông ta ngơ ngác như ông ta vẫn cố tỏ vẻ để chúng ta tin thế. Cũng có thể tôi nhầm, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi liệu ông già Milton này có phải là một kẻ điều khiển thiên tài không. Ông ta có thể là Quạ.

– Anh nghĩ thế sao? Bentley ngạc nhiên đến mức đứng dậy khỏi ghế.

– Có thể xuất phát từ quan điểm rằng Milton là một kẻ nói dối hoàn hảo, sao lại không nhỉ? Tôi muốn nói là ông ta biết nhiều về Leland hơn bất cứ ai vì chính ông ta đã nuôi dạy hắn, cho nên nếu đủ khả năng nói dối chúng ta giỏi như thế, thì ông ta cũng hoàn toàn điều khiển được một kẻ thứ ba.

– Có nghĩa là ông ta diễn kịch với chúng ta từ đầu, từ hơn một năm nay ư? Nhưng vì mục đích gì?


– Tôi không biết, đây chỉ là giả thiết. Tôi không thích cái cách ông ta nhìn tôi ra về lần vừa rồi, như thể ông ta biết rất rõ tôi là ai, và ông ta định chơi tôi. Trong một giây, tôi thấy rõ ràng là tất cả sự đần độn thường thấy ở ông ta vừa mới biến mất, thay vào đó là một đầu óc sắc sảo và xấu xa khủng khiếp.

– Anh có muốn cử người kèm chặt ông ta không? Theo dõi ông ta một chút…

Brolin lưỡng lự một lát rồi thay đổi ý kiến:

– Không phải bây giờ. Chúng ta không có gì chống lại ông ta cả, vả lại ông ta sẽ nhận ra ngay là đang bị giám sát, nếu có tội, ông ta có thể dừng lại hoặc đánh lừa.

Bentley gật đầu liên tục.

– Rất chính xác, anh lên tiếng đồng tình. Chúng ta không có bằng chứng, mỗi cái đầu mẫu thuốc lá với mẫu ADN của Leland Beaumont chẳng nói lên điều gì cả. Sẽ chẳng tòa án nào chấp nhận hết. Và sợi lông cũng sẽ không được thừa nhận ở tòa nếu không có mẫu ADN. Cần có những bằng chứng thuyết phục hơn. Theo đúng luật, chúng ta không có gì để chứng minh Milton có liên quan đến các vụ giết người gần đây.

Không ai nhận ra rằng trợ lý chưởng lý tương lai đã dừng từ chúng ta, tự hòa mình vào cuộc điều tra. Dù sao đây cũng là một dấu hiệu tạo lòng tin.

– Thế còn anh? Anh có tin gì không? Meats hỏi.

Brolin giơ tập hồ sơ trên tay ra.

– Cái gì thế?


– Danh sách những người đặt tạp chí Nhồi da động vật ở Oregon.

– Cái quái gì vậy? Meats nôn nóng hỏi.

Brolin kéo một chiếc phô tơi lại và ngồi xuống đối diện với anh bạn đồng nghiệp của mình.

– Tôi nghĩ là kẻ giết người có thể từng đặt tạp chí này.

– Thế ư? Sao anh lại nghĩ như thế?

Việc giải thích xem ra rất dài dòng. Brolin quyết định kể tóm tắt. Anh trình bày các phát hiện trong ngày của mình và kết thúc bằng kết luận giật gân nhất. Meats và Bentley há miệng nghe anh nói.

Khi Brolin nói xong, Meats không thể ngăn mình nhắc đi nhắc lại:

– Anh thực sự tin là hắn chặt chân tay các nạn nhân để nhồi ư? Nhưng để làm gì mới được chứ? Ai lại đi nhồi chân tay! Phải toàn bộ thân thể, chứ không chỉ một chi, không thể hiểu nổi!

– Tôi không biết, Lloyd ạ, có lẽ hắn đi theo một con đường cụ thể mà chúng ta không biết, nhưng hiện tại, đây là hướng điều tra duy nhất của chúng ta.

Bentley cầm lấy tập hồ sơ và đang bắt đầu lật giở danh sách người đặt tạp chí thì cửa phòng đột ngột bật mở, Larry Salhidro bước vào, mình đầm đìa mồ hôi.

Brolin đứng phắt dậy.

– Có chuyện gì thế? Anh hỏi và linh cảm có tin xấu.

– Là… Juliette. Cô ấy đã biến mất.


Một khoảng trống khủng khiếp khoét sâu vào dạ dày Brolin.

– Cô ấy ở bên bờ sông Columbia, Gary và Paul đứng cách xa để cô ấy được yên tĩnh một lát, và khi bắt đầu lo lắng vì không nhìn thấy cô ấy, họ chạy ra xe cô ấy, nhưng cô ấy không còn đó nữa.

– Họ có thấy một chiếc xe khác lại gần cô ấy không? Hay một người nào đó?

– Không, không thấy gì cả. Gary nghĩ là cô ấy chủ động ra đi, để được yên tĩnh một mình.

– Không, cô ấy không làm thế đâu, Brolin phản bác. Cô ấy biết có một mối nguy hiểm ngầm đang bay lượn trên đầu mình. Phải tìm ra cô ấy. Các anh đã cử người ở phòng thí nghiệm đi lấy dấu vết chưa?

Salhindro đặt một bàn tay thân thiết lên vai anh bạn trẻ của mình.

– Josh, chúng ta sẽ làm việc cần làm. Nhưng tốt hơn hết là anh nên đứng ngoài, được không? Tôi biết anh rất yêu cô ấy, và tôi đã gọi cho tất cả các đội tuần tra. Hẳn cô ấy đang lang thang bên bờ sông Willamette, cô ấy làm chúng ta lo lắng một chút, rồi chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy ngay thôi. Ngay khi phát hiện ra cô ấy ở đâu, tôi sẽ báo tin cho anh, và chính anh sẽ tới nói chuyện với cô ấy. Được chứ?

Brolin nhận ra các móng tay của mình đâm sâu vào lòng bàn tay vì anh siết nắm tay quá chặt. Nhưng nếu Juliette không bị giày vò tinh thần, mà đang ở trong tay kẻ giết người thì sao?

Anh không thể ngồi yên chờ xác định thông tin được.

Bỗng Bentley Cotland phá vỡ sự im lặng.

– Đây này, hay quá! Anh thốt lên. Trong danh sách người đặt tạp chí về thú nhồi ở bang Oregon, có một cái tên Milton Beaumont. Địa chỉ: Trang trại Crow, đường Bull Run, hạt Multnomah.

Trong nháy mắt, Brolin mặt cắt không còn giọt máu. Quá nhiều điểm trùng hợp để có thể coi đó không phải là một sự ngẫu nhiên.

Một giây sau, anh đã ở ngoài hành lang, chạy thật nhanh về phía bãi đỗ xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.