Đọc truyện Linh Hồn Ác – Chương 67
Cỗ máy V8 mạnh mẽ của chiếc Mustang khiến các piston của nó gầm lên lần cuối trước khi dừng hẳn. Brolin khóa cửa xe và lấy từ túi áo vest ra một mẩu giấy trên đó có địa chỉ mà anh ghi vội từ niên giám. Rồi anh bước nhanh lên vỉa hè phố Montgomery. Đêm nhẹ nhàng phủ dần xuống Portland, báo hiệu đã đến giờ bật đèn điện.
Brolin đi được gần một trăm mét thì điện thoại di động của anh rung lên.
– Brolin nghe đây.
– Josh, tôi là Carl DiMestro. Anh ở đâu thế?
– Phía Nam Downtown. Có chuyện khẩn cấp hay sao?
– Nghe đây. Tôi muốn nói về chuyện những sợi tóc mà anh đưa cho tôi để so sánh với sợi lông tìm thấy ở nhà Camelia McCoy. Anh lấy sợi tóc ở đâu thế?
– Tại sao? Có vấn đề gì vậy?
– Những sợi tóc đó chắc hẳn thuộc về kẻ đã để lại sợi lông mu ở nhà nạn nhân mới đây nhất.
Brolin dừng lại giữa vỉa hè, trước một đám đông.
– Không thể nào.
– Nghe này, tôi không thể chắc chắn hoàn toàn, anh thấy đấy, có vài sắc thái khác biệt, nhưng dù sao cũng rất giống nhau.
Carl DiMestro nghe thấy rõ anh bạn đồng nghiệp thở dài.
– Tôi từng hy vọng nhận được một câu trả lời khác cơ, Carl ạ. Mấy sợi tóc mà tôi đưa cho anh là của Leland Beaumont.
Khi phát hiện ra ngôi mộ trống rỗng, và khi nỗi kinh hoàng đã qua đi, Brolin luôn có phản xạ nghề nghiệp. Thấy vài sợi tóc ở đáy quan tài, anh đã nhặt chúng và đặt vào một trong các túi nhựa lúc nào cũng có trong túi áo anh. Anh làm việc này với suy nghĩ sẽ đem phân tích chúng để chắc chắn rằng người được chôn ở đó chính là Leland.
– Đao phủ Portland ư? Nhưng… hắn chết rồi cơ mà! DiMestro lẩm bẩm.
– Nhưng đúng thế đấy! Tôi đã thấy sọ hắn nổ tung trước mắt tôi! Thế nhưng ADN của hắn lại được tìm thấy trên đầu mẩu thốc lá ở bãi đỗ xe, và hắn đã để lại một sợi lông ở nhà Camelia, mới cách đây ba ngày! Carl, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có kẻ khinh thường chúng ta.
Brolin không muốn tin chuyện này. Mọi thứ đều khiến người ta nghĩ rằng Leland trở về từ Địa ngục để gây ra những vụ án mới.
Carl DiMestro cũng nhanh chóng lấy lại sự tự tin đầy lý tính:
– Đợi đã, vẫn chưa hết. Mọi người vừa hoàn tất so sánh gien giữa ADN thu được trên đầu mẩu thốc lá, tức là của kẻ giết người, và mẫu nước bọt của Milton Beaumont.
– Thế nào?
– Tôi thấy một vấn đề nghiêm trọng, Josh ạ. ADN trên đầu mẩu thuốc lá là của Leland Beaumont, con trai Milton.
– Cho tới giờ, chuyện đó là bình thường. Tôi muốn nói rằng chúng ta biết chuyện đó, ngay cả khi nó không thể xảy ra và Leland đã chết. Vấn đề là ở chỗ nào?
– So sánh gien cho thấy những khác biệt không thể xảy ra.
Brolin cao giọng mặc dù anh không muốn:
– Gì cơ? Khác biệt nào?
– Josh, kẻ đã cho anh mẩu nước bọt không thể là cha của Leland, có những khác biệt quá rõ ràng. Có sự không tương thích về gien. Thật may mắn vì tôi nhận ra điều này, lúc so sánh hai mã gien thu được sau khi xử lý, tôi đã quan sát chúng rất kỹ. Tôi thấy ngay rằng chúng không giống nhau, vì thế Milton không phải là kẻ để lại đầu mẩu thốc lá. Hiển nhiên là không tương thích, tôi tưởng sẽ thấy ADN của cha và con trai, nhưng tuyệt đối không phải. Chúng không cùng dòng máu.
– Khốn kiếp, thế mà trước đó không ai hay biết gì sao?
– Tôi không phải là cảnh sát hiện trường.
– Xin lỗi. Anh hãy gọi cho Lloyd Meats và kể lại toàn bộ sự việc, yêu cầu anh ấy tập hợp tư liệu về việc này. Tôi muốn biết liệu Leland có phải là con nuôi hay người mà tôi gặp ở nhà Baumont thực ra không phải là Milton.
– Đã rõ.
Brolin hết lời cảm ơn DiMestro và cúp máy. Anh phải cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, không nhầm lẫn. Cuối cùng thì cuộc điều tra cũng bắt đầu trôi chảy, ngòi nổ đã được châm. Trong vài giây, anh điểm lại nửa tá lý thuyết có thể lý giải cho tình trạng này nhưng dường như không lý thuyết nào dễ chấp nhận hơn các lý thuyết còn lại. Anh xua khỏi đầu tất cả các giả thiết tồi tệ. Một khi chưa có được những yếu tố cụ thể hơn thì suy đoán cũng chẳng để làm gì. Meals rất nhanh nhạy, vốn là một cảnh sát giỏi, anh ấy sẽ tìm được thứ cần tìm chỉ trong thời gian ngắn. Từ nay đến lúc đó, Brolin cần hoàn tất một phần khác của công việc.
Anh bước thêm vài bước và tới trước một cửa hiệu nhỏ. May thay, nó vẫn còn mở cửa, chủ cửa hàng này nằm trong số những người bán hàng hiếm hoi chỉ tuân theo quy luật khách hàng cũng như tâm trạng họ. Brolin đẩy cửa bước vào. Cần câu được cắm trong giá nom giống những vũ khí đã sẵn sàng để sử dụng. Gần như ở khắp nơi, đặt trên giá, treo bằng sợi dây nylon hay bám trên tường, những con thú đang dõi theo anh bằng cặp mắt thủy tinh.
Brolin lại gần quầy hàng. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang đọc tạp chí qua cặp kính hình bán nguyệt. Ông ta có khuôn mặt đặc trưng của những người thường làm việc ngoài trời, gương mặt sạm vì mưa, gió, nắng qua hàng thập kỷ. Một chiếc mũ lưỡi trai “NRA” ôm sát lấy đầu, được trang trí bằng một loạt móc câu đủ kích cỡ.
Chiếc mũ và mấy chữ viết tắt đó khiến Brolin muốn chơi bài ngửa và anh chìa tấm thẻ thanh tra ra, thành viên tích cực của một tổ chức bảo vệ thường là người nhiệt tình bảo vệ lực lượng giữ gìn trật tự.
– Chào ông, tôi là thanh tra Brolin. Ông có phải là Fergus Quimby, chủ cửa hàng không?
Người đàn ông xác nhận và gập cuốn tạp chí lại, rõ ràng ông ta rất ngạc nhiên khi thấy một thanh tra tới cửa hiệu của mình.
– Tôi cần hiểu biết của ông, nếu ông không ngại giảng giải cho một cảnh sát còn mù mờ về…
Brolin quay người và khoát tay chỉ khắp cửa hàng.
– Anh muốn biết điều gì? Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hỏi thẳng.
– Tôi muốn ông nói về cách thực hiện các… các con thú nhồi này.
– Đầu tiên, tất cả tùy thuộc vào kích thước.
– Cứ cho là một động vật có vú lớn.
– Lớn ư? Với con thú lớn, da rộng hơn, rất dễ biến dạng, có thể giãn thêm hay co lại, do vậy, quan trọng nhất là phải đo đạc chính xác trước khi mổ nó ra.
Các vết phấn. Kẻ giết người đánh dấu bằng phấn, để không làm hỏng da.
– Sau đó, cần phải biết là anh đang ở trong xưởng hay đang trong “hành trình” như người ta thường nói. Nếu anh ở trong rừng vài ngày, tốt nhất nên nhanh chóng thuộc da. Cả với xương cũng thế.
– Xương dùng để làm gì?
Nét mặt Fergus Quimby nhăn lại như một tấm nhựa dưới sức nóng của ngọn lửa.
– Thưa anh, xương chính là thứ để làm khung. Không có xương, sẽ không có hình dáng, chỉ là một con thú rỗng. Cần có xương để đem lại cho các chi hình dạng sống động, vẻ bề ngoài tự nhiên.
– Và ông xử lý xương bằng xà phòng chứa asen và kali cacbonat, đúng không?
– Chính xác. Để đuổi côn trùng và tránh tình trạng thối rữa. Sau đó là có thể yên tâm được rồi. Với da thì phức tạp hơn một chút vì cần phải nhúng chúng vào hỗn hợp bột phèn và muối biển, và nhất là phải hong khô trong bóng râm. Không phải làm ở đâu cũng được.
Những lời giảng giải của chuyên gia về thú nhồi mang một ý nghĩa khác trong đầu Brolin, thê thảm hơn hành động xẻ thịt một con vật. Bởi vì đằng sau mỗi câu nói, Brolin lại như nhìn thấy hình ảnh kẻ giết người đang cắt da nạn nhân, đầu tiên là hai cánh tay, rồi đôi chân. Hắn cẩn thận đánh dấu các mốc bằng phấn rồi quay về hang ổ của hắn. Ở đó, hắn tỉ mẩn lọc da, rửa xương cho sạch thịt và xử lý tất cả bằng những chất thích hợp. Sau đó, hắn vuốt ve con chó của mình và để giây một ít xà phòng chứa asen vẫn dính dưới móng tay vào lông con chó. Rồi buổi tối, khi cọ xát với đồ lót của Camelia, hắn vô tình để rơi vài sợi lông chó dính trên quần áo hắn. Tất cả đều trùng hợp.
Kẻ giết người chặt các chi của các nạn nhân để nhồi.
Nhằm mục đích gì?
Brolin không có bất cứ ý tưởng nào, nhưng chắc chắn đó là ảo ảnh của một đầu óc bị tra tấn.
Trong khi chuyên gia về thú nhồi tiếp tục giảng giải, Brolin tưởng tượng ra một kẻ đầu óc rối loạn, sống giữa một căn phòng đầy những tay và chân nhồi treo trên tường.
Các chi của con người.