Đọc truyện Linh Hồn Ác – Chương 60
Ngôi nhà trên đồi cao của Camelia McCoy được bao quanh bằng một vòng dây an ninh màu vàng rung rinh trong gió. Nhiều xe cộ – hầu hết đều không tắt đèn pha – đỗ lộn xộn trên đường phố khi Brolin tới hiện trường.
Đêm đã xuống, viên thanh tra trẻ run rẩy khi bước ra khỏi chiếc Mustang, nhưng anh không dám chắc mình run vì lạnh hay vì sợ. Anh nhanh chóng nhận ra chiếc xe Ford quen thuộc, Gary Sheddon đang đưa cốc cà phê cho Juliette ở trong xe. Cô ngồi ở ghế trên, vai khoác một tấm chăn, cửa xe vẫn mở. Nhìn thấy Brolin, cô ra khỏi xe và lại gần anh, không nói lời nào.
Họ ôm chặt lấy nhau rất lâu, rồi Brolin lùi lại để nhìn vào mắt cô. Ánh đèn pha phủ lên gương mặt cô một lớp voan màu đỏ siêu thực.
– Em có chịu đựng được không? Anh hỏi và chỉ định cho cô biết rằng anh lo lắng chứ không chờ đợi câu trả lời.
Cô hơi nhún vai và lại ôm chặt lấy anh. Brolin cảm thấy ngực cô gái rung mạnh từng đợt, còn anh chỉ có thể lùa tay vào mái tóc cô. Không cần nói gì cả, đây chính là một trong những khoảnh khoắc của cuộc sống mà không một lời nào có thể an ủi được, chỉ cần im lặng, và sự có mặt chính là vũ khí duy nhất để lấy lại tinh thần.
Có hai người bước lại gần, một lính mới và một người ở phòng thí nghiệm, nhưng khi thấy hai khuôn mặt đau khổ, họ lại thôi. Lloy Meats làm nhiệm vụ chỉ huy tác chiến.
Một lúc lâu sau, Brolin để Juliette ngồi xuống và bảo mọi người mang tới cho cô một cốc trà nóng, anh đặt cốc trà vào giữa những ngón tay đờ đẫn của cô.
– Anh phải vào trong bây giờ, anh nhẹ nhàng nói.
Tấm chăn trượt trên vai cô khi cô gật đầu.
– Em biết.
Brolin thấy hai người của viện pháp y đang chờ anh trước cửa nhà, vẻ hơi sốt ruột.
– Gary và Paul sẽ đưa em về nhà và họ ở lại đó cho đến khi anh tới, được không?
Cô chỉ mím chặt môi, khiến máu tan đi cho tới khi đôi môi trở nên nhợt nhạt giống như một đường kẻ trên tuyết. Brolin hôn lên trán cô rồi quay đi.
Một giờ sau, Camelia McCoy được mang ra khỏi nhà trong một chiếc túi đen cũng kêu sột soạt như những chiếc túi du lịch khi người ta lên đường đi nghỉ.
Một chuyến đi xa.
Và mãi mãi
***
Đôi lúc thật kỳ lạ khi nhìn thấy sức mạnh của cảm xúc, như khi tình cảm của chúng ta vượt lên trên tri giác và trở nên đủ sức kéo căng thời gian cho tới khi đẩy chúng ta ra khỏi dòng chảy không thôi của nó, biến dòng chảy đó thành một yếu tố xa rời, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta. Giống như vậy, Juliette không trải qua những giờ phút tiếp theo trong cùng một thế giới, tâm trí cô vượt qua dòng chảy của thời gian để đương đầu được với nỗi đau.
Để mặc hai cảnh sát trong phòng khách, cô lên gác thu mình trong phòng riêng, nơi bất khả xâm phạm của cô. Thay vì ngã xuống giường và trút hết nước mắt trong người ra như nhiều người thường làm, cô đi đi lại lại một lúc lâu rồi mở cửa sổ. Cái lạnh ùa ngay vào phòng như một lũ ma xông xáo.
Juliette nghiêng người qua cửa sổ. Những ngôi sao lấp lánh bình yên trong không khí lạnh buốt. Hàng ngàn đôi mắt kim cương mờ đi vì khoảng cách của không gian đang bao trùm một cách uy nghi lên trái đất say ngủ.
Các vì sao đang thì thầm, cô nghĩ, chúng hát trong vũ trụ. Chiếu sáng những khoảng tối vô tận bằng vầng sáng rực rỡ của mình.
Juliette quay đầu về phía gác chuông nhà thờ của cha xứ Willem, cô tìm kiếm mặt trăng, nhưng chỉ thấy bóng tối và những đốm sáng kiêu ngạo của thành phố.
Nhìn ngắm hằng hà sa số những ngôi sao trên mặt đất ấy, Juliette lại nghĩ tới những lời mà Camelia nói với cô vài tháng trước, khi cô khó nhọc lấy lại tinh thần sau vụ bắt cóc và cái chết suýt giáng xuống đầu cô.
Cái chết luôn làm phiền, người ta không thích nó, và khi nó hiện diện, người ta luôn mong muốn nó ở xa con mắt mình.
Đúng vậy. Chỉ riêng ý nghĩ về cái chết đã không khiến tâm trí con người thích thú gì. Thậm chí chỉ đôi khi nó trở nên ám ảnh đến mức cuốn hút, nhưng người ta không thể thích nó. Juliette lại nghĩ tới con mèo Humus. Khi còn nhỏ, cô đã lớn lên cùng với con mèo mun to tên là Humus. Nó có mặt khi cô sinh ra, nó có mặt trong lễ rửa tội và cả trong lần sinh nhật thứ mười của cô. Humus luôn ở trong nhà, như một nhân vật không thể phủ nhận của đời cô, một yếu tố không thể thiếu của số phận quanh cô. Thế mà một buổi sáng, cô thấy Humus nằm dài ở chân ghế sofa, cái lưỡi tím tái thè ra trên nền gạch. Khi đó Juliette mới mười hai tuổi, cô không hiểu rõ sự việc, cô muốn ôm nó trong tay, nhưng cô cảm thấy thân thể bé nhỏ đó lạnh ngắt giữa các ngón tay cô. Hôm ấy, cô đã khóc rất nhiều. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Humus có thể chết, và càng không thể nghĩ nó sẽ chết theo cách ấy. Không có cái vuốt ve cuối cùng, không một tiếng meo meo từ biệt, không gì cả, chỉ là cái xác lạnh ngắt trong một buổi sáng được nghỉ học. Sau đó, cô tình cờ nghe thấy bố nói với mẹ. “Lẽ ra nó phải chết ở bên ngoài chứ nhỉ? Anh nghĩ là bọn mèo thường đi trốn khi chết cơ mà? Phải, anh cũng vậy, anh cũng buồn lắm chứ, nhưng tệ quá! Hãy nghĩ tới Juliette, nhìn thấy xác con mèo khi ngủ dậy, em nghĩ như thế là tốt cho con sao? Ít nhất nếu con mèo chết ngoài phố hay trong vườn nhà hàng xóm, thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn. Chúng ta sẽ không thấy gì, dù sao thì Juliette cũng không thấy gì, rồi không thấy nó về, chúng ta sẽ rút ra kết luận là nó chết. Như thế nhẹ nhàng hơn.”
Juliette đứng lại trên bậu cửa bếp rồi rón rén quay nửa vòng để trở về phòng mình và để tiếp tục khóc. Người lớn không thích cái chết. Chắc chắn rồi. Họ thích nó diễn ra cách xa cặp mắt dễ bị gây ấn tượng của họ. Phía sau cánh cửa sổ đóng kín.
Juliette cứ ngồi mãi trên bậu cửa sổ cho tới khi cả tâm trí lẫn thân thể tê đi vì lạnh.
Khi Joshua Brolin tới, anh thấy cô cuộn tròn trên giường. Anh kéo lại chăn để cả người cô được ấm áp rồi cởi đồ và nằm xuống ôm chặt lấy cô. Anh thắp một ngọn nến nhỏ, và khi nhìn Juliette, anh bỗng nghĩ rằng người ta ngủ không chỉ để nghỉ ngơi. Mà còn để sống tốt hơn, để chữa lành những nỗi bất hạnh. Cuối cùng, giấc ngủ làm dịu các nỗi đau, khiến chúng tan ra và biến thực tế thành ký ức.
Có lẽ giấc ngủ là thánh đường thực duy nhất của sự thanh thản mà con người có được, anh tự nhủ.
Anh đặt một bàn tay lên đầu Juliette.
Mi mắt cô giật giật trong những giấc mơ đáng sợ.