Linh Hồn Ác

Chương 58


Đọc truyện Linh Hồn Ác – Chương 58

Liệu có thể cắt nghĩa tỉ mỉ tình yêu được không? Liệu có thể định lượng, định tính tình yêu, khiến nó mất đi mọi quyền năng bí ẩn và đánh mất phép thuật vốn làm chúng ta sợ hãi đến thế bởi không thể hiểu được và không thể chế ngự được nó?

Juliette tự hỏi như vậy trong khi nằm dài trên một trong những chiếc sofa lớn trong phòng khách. Một thanh củi nặng đang cháy và gãy ra trong lò sưởi, làm ấm căn phòng rộng mênh mông và cả tâm hồn của cô gái đang lúng túng với vô vàn câu hỏi.

Mới tối hôm qua thôi, cô còn tự thuyết phục bản thân rằng cô “chỉ thân thiết” với Brolin, nhưng giờ đây, cô đặt ra cho mình những câu hỏi với một sự chân thành đáng ngạc nhiên. Cô đang dấn sâu vào mối quan hệ với viên thanh tra trẻ, như thể cuộc đời cô chỉ còn xoay quanh chuyện đó từ vài ngày nay, nhưng lần này cô không tìm cách chạy trốn chủ đề đó. Tình cảm chính xác của cô đối với Joshua Brolin là gì? Cô thấy thoải mái khi ở bên anh, nhưng điều này có kéo dài không? Họ vui vẻ và say sưa dần khám phá nhau, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ thấy nhau ít bí ẩn hơn, nhiều thực tế hơn. Lúc ấy sẽ thế nào? Tình yêu – vì đây chính là nó, cho dù chỉ mới nảy nở – liệu có phải quyền năng đến thế, đẹp đẽ đến thế và đáng ao ước đến thế bởi nó rất ngắn ngủi không?

Juliette vớ lấy một cái gối dựa và máy móc ném qua đầu mình.

– Đừng tự tra tấn nữa, đứa con gái đáng thương ạ! Cô thì thầm. Hãy sống với cái mà mày có, nhận lấy khi nó tới. Và chỉ đón nhận hạnh phúc trong đó, tận hưởng mà không e sợ gì.

Đoạn độc thoại khiến cô buồn cười. “Phải ghi lại để vài năm nữa kể cho con mình nghe mới được!” Cô nghĩ với chút mỉa mai. Cô từng nghĩ đến tương lai chết già một mình, giờ đây lại nói tới chuyện con cái!

Buổi chiều sắp kết thúc, cái lạnh tháng Mười càng thêm buốt giá. Juliette bắt chéo tay dưới đầu. Cô cần phải tìm cho mình động cơ để đi học bài, sau buổi học sáng nay ở trường, cô nhận ra mình đã tụt hậu đến mức nào trong thời gian gần đây. Nhưng mới chỉ là học kỳ một thôi mà!

Chuông điện thoại đổ, Juliette giật mình.

Cô thở dài vì bực bội rồi ngồi dậy nghe điện thoại di động.

– Alô?

– Cô Lafayette phải không?


Giọng nói rất kỳ lạ, đục và xa xôi, giống như có một chiếc khăn mùi xoa dày bịt ở ống nghe.

– Vâng…Ai đấy?

– Hãy nghe cho rõ, ta không nhắc lại đâu.

Thật khó chịu khi không xác định được người nói là đàn ông hay phụ nữ, giọng nói không có âm sắc đặc trưng, có thể là một phụ nữ giọng khàn, hoặc một người đàn ông không vỡ tiếng.

– Chúng muốn đùa với ta. Nói với cảnh sát đây là lỗi của chúng. Ta khuấy động Địa ngục vì chúng không tôn trọng ta. May mắn cho cô, cô Lafayette ạ, ta đã lưỡng lự nhiều với cô, cuối cùng, ta đã chọn một người khác.

– Ngươi là ai? Juliette mất bình tĩnh.

– Không quan trọng, ta ở đây để hoàn thành số mệnh của mình. Nhưng hãy lo cho người thân của cô thì hơn…

Tiếp đó là tiếng cười lạnh lùng và đứt quãng, tiếng cười của một kẻ không cho phép bản thân tự do thể hiện bất cứ cảm xúc nào, một kẻ chế ngự mọi trạng thái tình cảm, không hề để lộ mưu đồ. Tiếng cười quá hiếm hoi chỉ có thể mang đầy toan tính xấu xa.

– Ngươi…

– Im đi! Nói với cảnh sát rằng chúng không tóm được ta nữa đâu, không bao giờ!

Hắn cúp máy.


Juliette vẫn đứng yên thêm một lát với chiếc điện thoại trong tay, nước mắt rưng rưng, nhưng không dám trào ra. Hắn là ai? Tại sao hắn lại gọi cho cô? Trong đầu cô bật lên hàng nghìn lời giải thích ít nhiều làm yên lòng, nhưng cô không thể ngăn mình run rẩy như một chiếc lá khô mà gió cố giật khỏi cành. Có thể một kẻ điên rồ có được số điện thoại của cô và dọa cô một phen, hay chỉ là một nhóm sinh viên ác ý đã cá cược nhau những trò quái đản.

Thế nhưng giọng nói ấy không có vẻ gì giả dối cả. Rất căng thẳng, đầy hận thù. Sau đó Juliette mới nhận ra sự tự tin, tự hào vô cùng, “chúng không tôn trọng ta”, “chúng không tóm được ta nữa đâu, không bao giờ!”. Hắn rất nguy hiểm. Hắn kìm nén mọi cảm xúc, chỉ để lộ ra những gì hắn đã kiểm soát, giấu kỹ những thứ còn lại, tích mãi tích mãi cho đến khi bão hòa.

Juliette nhắm mắt lại và ngay lập tức cô thấy một trong những kẻ một ngày nào đó vứt bỏ những gì còn lại của cuộc sống và phá bỏ mọi rào cản xã hội bằng cách hạ gục tất cả những ai có thể khơi sâu óc báo thù đó. Những Charles Whitman, Gene Simmons, hay Howard Unruh tiềm tàng…

Không phải một trò đùa ác.

“Hãy lo cho người thân của cô thì hơn…”

Juliette sững người. Ngay lập tức, một khuôn mặt hiện lên trên võng mạc của cô. Cô vội chạy ra sảnh và lao ra ngoài, không kịp xỏ giày.

Gary Seddon và Paul O’Donner đang canh gác trước số nhà 2885 Shenandoah Terrace, để giám sát – hay bảo vệ, tùy theo cách nói của mỗi người – cô, Juliette Lafayette. Gary hững hờ cắn vài miếng bim bim để cho có việc chứ không phải vì đói. Khi thấy Juliette đột ngột lao như tên bắn ra khỏi nhà, chân lại còn đi đất, anh vội quẳng cái gói xuống sàn xe và lao ngay ra ngoài.

– Cô Juliette! Có chuyện gì thế? Anh vừa kêu to vừa chạy sang đường.

Các ngón tay phải của anh vung mạnh, sẵn sàng bật về phía bao súng và khẩu Beretta 9 li đang nằm yên trong đó. Nhưng động cơ của chiếc Coccinelle cũ kỹ đã phụt khói và chồm lên phía trước.

Gary quay lại phía đồng nghiệp của mình rồi vội chạy vào xe.


– Hãy gọi tổng đài trung tâm, nói với thanh tra Brolin rằng cô gái được bảo vệ đã đi khỏi, và cô ấy đang trong tình trạng không bình thường.

Anh giẫm nát mấy miếng bim bim trên sàn xe rồi xoay chìa khóa khởi động.

Juliette đến phía Bắc phố 32 chỉ sau vài phút. Cô nhấn ga mạnh đến nỗi khó phanh lại trước ngôi nhà nằm bên trên khu phố và cũng chẳng để ý đến cảnh đẹp lộng lẫy của Portland nhìn từ đỉnh đồi. Cô chạy đến tận thềm nhà, bấm chuông và đập mạnh. Không thể chờ đợi thêm nữa, cô lấy chiếc chìa khóa mà Camelia đã đánh thêm cho cô và mở cửa. Nghĩ về người thân của mình, cô không chần chừ một giây nào. Vì có quá ít người thân, nên cô dễ dàng biết ngay đó là ai. Cha mẹ cô ở rất xa, họ sống trong một thế giới khác, dưới ánh mặt trời êm dịu ở Califonia. Brolin mới bước vào cuộc đời cô – và hoàn toàn có thể tự vệ được; chỉ còn lại duy nhất một người.

Cách đó vài mét, một chiếc xe Ford móp méo dừng lại, hai thanh tra “bảo vệ” cô bước ra, ngơ ngác.

Juliette đứng ở sảnh, đôi chân trần trên sàn gỗ lạnh.

– Chị Camelia? Cô gọi. Chị Camelia, chị ở đâu?

Cô lao vào phòng khách, phòng ăn, và tim cô ngừng đập một nhịp khi cô vào tới bếp.

Một ô kính bị vỡ, nhiều mảnh nhỏ rơi trên sàn, dính đầy băng dính màu nâu. Một ô kính của cửa sau.

Ôi, không, không phải thế. Cầu mong không phải như thế…

Juliette chăm chú quan sát căn phòng. Không vết máu, cũng không vết vật lộn.

Dấu hiệu tốt, có lẽ Camelia đã tự đập ô cửa kính để vào nhà. Chị ấy quên chìa khóa chăng?

Nhưng chính cô cũng không tin.

Cố chú ý để không giẫm đôi chân trần lên mảnh kính sắc nhọn, cô cầm lấy một con dao làm bếp dài và lại gần cầu thang.


Cô không gây một tiếng động nhỏ nào khi đi lên tầng hai. Cầm dao chĩa về phía trước, Juliette sẵn sàng đâm thủng bụng bất cứ kẻ nào hiện ra từ một cái tủ hay từ sau tấm rèm. Cô đến cửa căn phòng chính và nhẹ nhàng đẩy cửa bằng đầu ngón chân.

Không có gì.

Hay đúng hơn là có, một mùi hôi tỏa khắp phòng. Mùi vẫn còn khá nhẹ nhưng đủ để gây cảm giác buồn nôn.

– Cô Juliette? Này?

Đó là một trong hai thanh tra đang ở bên dưới, hẳn là trên thềm nghỉ. Juliette không đáp lại và tiến vào trong phòng.

Mùi bốc ra từ phòng bên cạnh, qua cánh cửa thông nhau. Đó là phòng tắm. Cánh cửa hé mở, Juliette thò đầu vào giữa mép cửa và tường, ngón tay siết chặt cán dao.

Mùi hôi xoáy tròn và bám dọc theo thành họng cô như một lớp đờm hôi thối.

Chính vào lúc đó, mũi dao cắm mạnh xuống sàn gạch, rồi lưỡi dao kêu loảng xoảng trong không khí phát buồn nôn.

Trong tư thế kỳ cục, Camelia nằm ngửa, hai cánh tay co quắp, da bị cháy từ bắp chân đến ngực. Đùi cô giống như tảng thịt để quá lâu trong lò nướng. Da cô bị tróc thành nhiều lớp cháy đen, dễ vỡ như các ngôi tháp của một tòa lâu đài bằng cát khô. Có thể thấy rõ các rãnh tĩnh mạch vẫn còn đỏ xen lẫn với các đường nứt trên thịt cháy khét.

Camelia chỉ bị cháy một phần vì lửa cháy trên tấm thảm phòng tắm đã bị tắt khi gặp sàn gạch, để lại một vết đen lạ lùng giữa không gian tinh khiết này.

Nhìn từ trên xuống, cảnh tượng giống như một bức tranh của Motherwell với vết đen không phù hợp nằm giữa một cảnh gần như vô cùng bình thường của cuộc sống. Có điều ở đây, cái chết đã tước đi mọi thứ bình thường của cuộc sống.

Tay nắm cửa kêu ken két dưới sức ép của các ngón tay Juliette.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.