Linh Chu

Chương 2039: Nguồn gốc (2)


Đọc truyện Linh Chu – Chương 2039: Nguồn gốc (2)

Phong Phi Vân cười hỏi:

– Theo như ngươi nói thì chín mươi phần trăm thánh linh trong thiên hạ là ngụy thánh?

Nếu nói theo ý bóng tiên thì số thánh linh trong Di châu hỗn nguyên đại thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bóng tiên ngông cuồng nói:

– Đúng vậy! Tất cả là ngụy thánh, tu sĩ gì đó tự cho là lĩnh ngộ mấy phần đạo lý thế giới là có thể tự xưng thánh linh. Nhưng không biết những đạo lý bọn họ lĩnh ngộ bị người tùy tay đánh nát, nhục nhã hai chữ thánh linh.

Thanh âm chất chứa coi rẻ, mọi thứ trên đời không đáng lọt vào mắt gã.

Bóng tiên mặc dù cuồng vọng nhưng Phong Phi Vân công nhận lời nó nói. Trên đời có nhiều thánh linh nhưng nhiều thánh linh làm chuyện không xứng là thánh.

Phong Phi Vân nói:

– Nói theo lời các hạ thì tinh thần thành thánh khó như lên trời muốn tinh thần siêu thánh càng là mơ giữa ban ngày. Trên đời không ai có thể tu thành tiên, biết rõ không thể thành tiên thì tu tiên làm chi?

Nhìn như cuộc đối thoại bình thản nhưng thật ra hai người luận đao nguy hiểm.

Bóng tiên muốn dùng ngôn ngữ thuyết phục Phong Phi Vân, đè khí thế của hắn xuống. Khí thế của Phong Phi Vân yếu thì bóng tiên trấn áp hắn dễ dàng như thỏi một hơi.

Bóng tiên nói:

– Thế giới này không thể đến tinh thần siêu thánh, nhưng thế giới khác thì làm được, do đó trở thành tiên nhân, xếp hàng tiên ban.

Phong Phi Vân hỏi:


– Ý ngươi là vân chi tiên giới?

– Đúng là vân chi tiên giới.

Phong Phi Vân nói:

– Không thể thành tiên thì làm sao đi vân chi tiên giới?

Bóng tiên hỏi ngược lại:

– Vũ trụ này chịu đựng lực lượng mạnh nhất là thứ tiên, vũ trụ không chịu nổi lực lượng tiên thì làm sao có thể thành tiên?

– Vậy ý ngươi là . . .?

Bóng tiên nói:

– Đồn rằng trên đời có một cánh cửa được gọi là cửa tiên giới, trong cửa tiên giới có một đại dương gọi là bể khổ. Bên cạnh bể khổ có một bến đò gọi là tiên nhân độ, bên cạnh bến đò đậu sáu thuyền cổ thần linh cổ xưa chuyên môn tiếp dẫn người cầu tiên từ các vũ trụ hạ giới đến tiên giới.

– Sáu thuyền cổ thần linh đó mãi mãi đi từ bờ bên này sang bờ bên kia. Người bờ bên này là yêu cầu qua đò, người trong biển là đang đưa người. Người bờ bên kia là người đã qua khó khăn.

Phong Phi Vân nói tiếp:

– Ý ngươi là khi tu vi đến cảnh giới thứ tiên là có thể đi cửa tiên giới, bến đò tiên nhân, cưỡi Linh Chu độ qua bể khổ? Qua bể khổ sẽ đếna vân chi tiên giới, do đó thành tiên đắc đạo, xếp hàng tiên ban? Sáu Linh Chu tại sao xuất hiện trong vũ trụ này?

Bóng tiên nói:

– Người bờ bên này, người trong biển ít ra có lúc rời khỏi bể khổ. Bọn họ đến bờ bên kia là có thể thành tiên đắc đạo. Nhưng có một người như sáu Linh Chu trên bể khổ, mãi mãi sống trong bể khổ.

– Hắn không muốn thành tiên sao? Hắn không muốn thoát khỏi bể khổ sao? Hắn đáng kiếp nhìn người ta thành tiên còn mình chỉ cách một bước nhưng mãi mãi không thể thành tiên?

Phong Phi Vân nói:

– Người chính là người đưa đò?

Giọng bóng tiên chua xót nói:

– Là người tiếp dẫn tất cả tiên nhân vân chi tiên giới, mỗi người từng được hắn tiếp dẫn, đưa đến bờ bên kia, mỗi người, mỗi tiên . . .

Thanh âm sắc lạnh, không cam lòng, không phục.

Phong Phi Vân hiểu ra điều gì:

– Thì ra Thái Cực Đạo Nhân thanh âm Tiếp Dẫn Đạo Nhân trên bến đò tiên nhân. Không, nên nói Thái Cực Đạo Nhân là một khối tiên cốt của Tiếp Dẫn Đạo Nhân.

– Ngày xưa Oa Hậu nương nương không giết ngươi, để ngươi giữ lại một khối tiên cốt. Ngươi hấp thu lực lượng song tử hỗn nguyên đại thế giới, ngưng tụ hai khí âm dương trong tiên cốt, biến thành Thái Cực Đạo Nhân. Nhân Tổ, Thái Tổ đương nhiên không tìm ra Tiếp Dẫn Đạo Nhân, bởi vì khi đó ngươi đã là Thái Cực Đạo Nhân!

Phong Phi Vân không nhìn thấu kiếp trước kiếp này của bóng tiên nhưng dù gì hắn có tu vi đẳng cấp thần thánh, thấy lá biết thu về, thấy mầm biết cây, nháy mắt phỏng đoán ra nhiều thứ.


– Ha ha ha ha ha ha! Tuy không trúng hết nhưng cách biệt không xa.

Bóng tiên cười to bảo:

– Không uổng là người Oa Hậu chọn. Nhưng Oa Hậu chọn ngươi đối phó ta thì nàng đã quá xem thường ta, cũng đánh giá cao ngươi!

– Hiện tại lực lượng của ta đã mạnh đến cực độ vũ trụ này, thậm chí vũ trụ không chịu nổi sức mạnh của ta.

– Ta chuyển hết những lực lượng dư đó vào người Điện Cực Dương Thiên Thần, Phong Phi Vân, ngươi cảm thấy có thể đánh laị ta sao?

Bóng tiên phát ra hơi thở khổng lồ, bóng dáng chồng chéo, thanh âm vô cùng uy nghiêm:

– Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, thần phục ta, giao tiên thể của oa Hậu cho ta. Có lẽ chúng ta sẽ cùng độ đại đạo, cùng lên đỉnh vân chi tiên giới.

– Thứ hai, ta giết ngươi, tiên thể Oa Hậu sẽ vẫn rơi vào tay ta.

Phong Phi Vân cười nói:

– Tức là không còn gì để nói nữa? Bèo bọt còn dám lay động cây to, tại sao ta không thể đánh với thứ tiên nhà ngươi?

Bóng tiên cảm nhận Phong Phi Vân kiên quyết thì không nói gì nữa, khí thế đột nhiên tăng vọt, lực lượng phô thiên cái địa bùng nổ. Sinh linh nguyên Tiểu Linh tiên giới, nguyên trời sao run rẩy.

Ầm!

Đột nhiên thiên ngoại xa xôi vang tiếng nổ, lực lượng hủy diệt truyền đến.

Đứng trên đỉnh Thái Cực bát phương tế đài nhìn ra thiên ngoại thì thấy một ức hằng tinh xếp thành trận pháp tách di châu đại lục ra. Từng là đại thế giới bây giờ thành quả cầu lửa to lớn.

Ngọn lửa, dung nham, sấm sét, khói thuốc súng tràn ngập trong Di châu hỗn nguyên đại thế giới. Tất cả sinh linh chết đi.

Nước biển khô, đất hòa tan, xương cốt thành tro bụi, chúng sinh thành củi khô.


Lửa nóng cháy chiếu sáng trời sao, đốt bầu trời. Ức vạn giang sơn thành hư ảo.

Mọi người nhìn hướng di châu đại lục, nhìn hỗn nguyên đại thế giới thành ảo ảnh. Tất cả sinh linh chết hết, không còn lại gì.

Ngân hà luyện giới đại trận đã hoàn thành, Di châu hỗn nguyên đại thế giới bị luyện hóa. Thế giới thành đồng lô, ức vạn chúng sin thhành tro.

– Quê hương . . . Không còn . . .

Các tu sĩ Di châu hỗn nguyên đại thế giới lòng tràn ngập cay đắng, thiên địa thê lương. Dù là thánh giả tuyệt thế hay tu sĩ bình thường giờ đều muốn khóc.

Một số thánh giả khóc ròng quỳ dưới đất, vái dài thiên ngoại:

– Chúng ta đã thành người không gốc, sau này chúng ta là đám du hồn. Chúng ta không còn nhà để về, chết đi không thể lá rụng về cội.

Dù thành thánh thì sao? Không bảo vệ được nhà mình, có khác gì con chó cụp đuôi?

Phong Phi Vân đứng trên Thái Cực bát phương tế đài, run bần bật, lòng tràn ngập bi thương.

Bóng tiên lạnh nhạt nói:

– Nhìn thấy không? Một hỗn nguyên đại thế giới chỉ có thế, búng tay một cái là tan biến. Trên đời này trừ tiên ra không có bất cứ thứ gì vĩnh hằng.

Lòng Phong Phi Vân bi thương nhưng chiến ý càng đậm, hắn sải bước đến gần tiên cốt. Mỗi bước có thể chấn vỡ mây tiên, cánh tay Phong Phi Vân lấp lánh sắc vàng. Phong Phi Vân giáng chưởng xuống cái giếng.

Phong Phi Vân bất chấp tất cả.

Bóng tiên chồng chéo, cánh tay vung. Trời long đất lở, lực lượng cắn nuốt vũ trụ đánh vào người Phong Phi Vân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.