Đọc truyện Liêu Vương Phi – Chương 28: Tiếng đàn thiền tâm
Ngón tay Tần Lạc Y chậm rãi mơn trớn dây đàn, trong mắt như phủ sương mù, nàng chậm rãi giơ tay lên…
Tiếng đàn êm tai trong nháy mắt theo đầu ngón tay của Tần Lạc Y vang lên, phiêu đãng như hương thơm, nhẹ nhàng như tơ, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó, tâm trạng rạo rực, giống như ngồi trên đám mây mềm mại.
Chỉ thấy nàng gật đầu gảy đàn, ngón tay mảnh khảnh thon dài, tựa như mỹ ngọc không có chút tỳ vết.
Tóc xanh như thác nước (1), xiêm y trắng thuần, khiến cho sắc mặt nàng thêm trắng nõn nà, trên mặt không có vẻ tươi cười, ánh mắt thỉnh thoảng đung đưa, lộ ra vẻ phong tình động lòng người.
(1) tóc xanh: chỉ tóc của người con gái
Đàn hương hỗn loạn, tiếng đàn không dứt, tiếng nước chảy róc rách theo tiếng đàn tạo thành hơi nước lờ mờ, Tần Lạc Y ngồi trong đó, càng như hoa lan tươi mát trong thâm cốc không dính chút bụi trần.
Giờ phút này, dáng điệu tuyệt mỹ của Tần Lạc Y trong ngự hoa viên khiến chư vị quần thần ngẩn ra, càng khiến cho Da Luật Ngạn Thác ngây dại. Trong mắt hắn, Tần Lạc Y như thiền tâm trong mây, càng giống như từng cơn gió mát, khiến hắn càng thêm khó kiềm chế.
Mà lúc này Hoàng thượng Da Luật A Bảo Cơ cũng dần dần dãn mày ra, từ từ khôi phục sắc mặt bình thường, hắn nhớ kỹ lời nói của Tần Lạc Y, điều chỉnh hô hấp theo tiếng đàn.
Tần Lạc Y gảy đàn càng giống như thiền khúc, không giống như những khúc nhạc phương bắc phóng đãng và dồn dập. Trong toàn bộ bài nhạc tràn ngập sự tao nhã sâu kín, như âm luật Giang Nam, đàn sáo nghe êm tai, như là thần linh ban tặng.
Da Luật A Bảo Cơ chỉ cảm thấy trong lòng tươi máy một trận, hô hấp cũng trở nên cực kỳ trôi chảy.
Tần Lạc Y ngước mắt, lúc nàng thấyDa Luật A Bảo Cơ đã dần dần khôi phục ý thức thì nhẹ nhàng mở miệng nói:”Ba tháng mùa xuân, chỉ nên làm những hành động giúp cho sự sống mà không nên làm những hành động giết chết, đi bộ trong sân, nên cho mà không chiếm đoạt, nên thưởng thức mà không nên phạt, đó là chúng ta ứng với xuân khí, cũng là đạo dưỡng sinh vậy. Nếu nghịch lại, sẽ làm thương đến Can, đến mùa Hạ sẽ bị bệnh hàn, đó là vì xuân khí không phụng đủ khí hạ trưởng cho mùa hạ. (2)”
(2) Trích trong Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn của Thường Hỷ Lê Niên, là bộ sách y học cổ truyền lâu đời của phương Đông và là tài sản riêng của y học cổ truyền Trung Hoa
Tiếng đàn cùng với giọng nói ôn nhu của Tần Lạc Y, giống như tiên âm (3) vậy.
(3) tiên âm: tiếng nói của Phật
Đợi sau khi nhìn Da Luật A Bảo Cơ, nàng tiếp tục nói: “Ba tháng mùa hạ, khí của trời đất giao nhau, nên đi ngủ muộn và thức dậy sớm, đừng trễ lười vào những ngày hạ. Nếu nghịch lại sẽ làm thương đến tâm, sang mùa thu sẽ bị bệnh sốt rét, đó là vì hạ khí không phụng đủ khí thu cho mùa thu, mùa đông đến sẽ bị trúng bệnh. (4)”
Lời nói của nàng thong thả mà bằng phẳng.
“Ba tháng mùa thu, khí trời trôi nhanh, nên thu liễm thần khí lại, làm cho chúng ta thích ứng được với khí dung bình của mùa thu, đừng để cho chí của mình thoát ra ngoài, làm cho phế khí được thanh. Nếu nghịch lại sẽ làm thương đến phế, mùa đông sẽ bị bệnh tiêu chảy, đó là vì thu khí không phụng đủ khí đông tạng cho mùa đông. (5)”
Da Luật A Bảo Cơ cảm thấy có một luồng lực trong thân thể dâng lên, dễ chịu như vậy, nhất là giọng nói của cô gái này, nhè nhẹ lọt vào tai.
Tần Lạc Y gật đầu, theo tiếng đàn dập dềnh, tiếp tục nói: “Ba tháng mùa đông là thời vạn vật bế tạng, nên ngủ sớm, dậy muộn. Chúng ta phải tránh lạnh tìm ấm, đừng để cho dương khí thoát ra ngoài bì phu, khiến cho chân khí bị hao tổn một cách nhanh chóng. Nếu nghịch lại sẽ làm thương đến thận, đến mùa xuân sẽ bị bệnh nuy quyết, đó là vì đông khí không phụng đủ khí xuân sinh cho mùa xuân. (6)”
(4), (5), (6) Trích trong Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn của Thường Hỷ Lê Niên
Tiếng đàn như nước, trong phút chốc liền im bặt.
Da Luật A Bảo Cơ chậm rãi mở hai mắt, giờ khắc này hắn cảm thấy thân thể thật thoải mái, hắn lại điều chỉnh hô hấp một chút, theo khoan ghế đứng lên, đi về phía Tần Lạc Y.
Hoàng hậu và chúng đại thần thấy Hoàng thượng đứng dậy đều thở dài nhẹ nhõm, không khỏi càng thêm vài phần kính trọng với cô gái này.
Tần Lạc Y cũng chậm rãi đứng lên, nhìn phía Hoàng thượng Da Luật A Bảo Cơ, ánh mắt trầm tĩnh.
“Không nghĩ rằng, Tần cô nương y thuật cao minh như thế! Lần này nhờ có ngươi ở đây, trẫm mới có thể ít chịu đau đớn!”
“Một cái mạng của Hoàng thượng có thể đổi lấy tính mạng của dân chúng Bột Hải, ta đương nhiên phải tận tâm cứu chữa!” Tần Lạc Y vững vàng đáp.
“Hả? Phải không? Xem ra Tần cô nương cứu chữa cho trẫm đúng là có điều kiện, chỉ có điều, thôi, trẫm hiện tại chỉ muốn biết một chút bệnh tình, vì sao lại như thế?”
Da Luật A Bảo Cơ nhớ rõ khi hắn ăn miếng cuối cùng, đầu liền đau đớn không chịu nổi.