Đọc truyện Liêu Vương Phi – Chương 24: Điều kiện
“Người đâu… bắt yêu nữ này lại!” Cố mệnh đại thần của Khiết Đan ra lệnh.
Vừa dứt lời, hai mươi mấy tên thị vệ vọt vào đại điện, vây quanh Tần Lạc Y.
Hương thơm trên váy Tần Lạc Y phảng phất theo chiều gió, tóc đen như thác nước đổ, gương mặt trắng toát như mỹ ngọc nhìn thị vệ bốn phía.
Nàng cho tới bây giờ vẫn không sợ chết, nước Bột Hải đã không còn, đây chính là sự thật không thể chối cãi, cha nuôi và Sơ Tuyết cũng bị bắt, còn có…
Tang đại ca, giá mà Tang đại ca có ở bên cạnh…
“Các ngươi thật to gan, ngay cả người của bổn vương cũng dám động!” Da Luật Ngạn Thác quát chói tai, hắn vung tay lên, dùng sức bẻ gãy giáo của thị vệ.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của Da Luật Ngạn Thác che chắn trước mặt Tần Lạc Y.
“Đông Lâm Vương, lẽ nào ngươi muốn tạo phản? Yêu nữ này ở trên đại điện mưu hại Hoàng thượng, tội ở ngay trước mắt! Người đâu, bắt kẻ này lại!” Cố mệnh đại thần nhìn Da Luật Ngạn Thác ra tay liền triệu tập nhiều người hơn.
Trong nháy mắt, thêm mười mấy tên thị vệ lại vây trên đại điện.
“Tạo phản? Ta thấy muốn tạo phản chính là ngươi! Bổn vương đứng ở đây, xem ai dám qua đây động đến một sợi tóc của Y nhi!” Da Luật Ngạn Thác vững vàng che chắn trước mặt Tần Lạc Y, đôi mắt như chim ưng, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Bọn thị vệ đều kinh sợ khí thế của Đông Lâm Vương như vậy, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
“Ngươi…” Ánh mắt cố mệnh đại thần lộ ra kinh hãi.
Tần Lạc Y giương mắt nhìn nam nhân che ở đằng trước, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm, đường nét hoàn mỹ bên sườn mặt bao lấy thân hình anh tuấn, trong mắt lóe ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt, tuy rằng bá đạo nhưng Da Luật Ngạn Thác lúc này lại đem đến một cảm giác khác thường.
“Tất cả lui ra… bây giờ là lúc nào, Hoàng thượng đang bệnh nặng mới là quan trọng! Ngự y, ngự y đâu rồi?” Hoàng hậu Thuật Luật Bình sốt ruột gào to.
“Vi thần đến chậm, xin Hoàng hậu thứ tội!” Ba tên ngự y vội vàng đi đến trước mặt Hoàng hậu, vội vã quỳ xuống.
“Mau… mau xem Hoàng thượng!” Hoàng hậu vội vàng tránh chỗ.
Lúc này Da Luật A Bảo Cơ đã đau đến toàn thân không còn sức lực, vẫn không động đậy mà dựa vào trên ghế, nhưng chỉ cần người khác động vào thân thể hắn một chút, hắn sẽ cảm thấy đau đớn vạn phần.
Ba tên ngự y bắt đầu luân phiên bắt mạch cho hoàng đế. Kỳ thực căn bệnh đau đầu của Hoàng thượng vẫn luôn có, hai năm qua đã quá quen thuộc, nhưng một năm nay tần suất phát tác càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng thêm nghiêm trọng, bọn họ đã thử qua rất nhiều cách trị liệu nhưng đều không có hiệu quả.
“Ba vị ngự y, thế nào rồi?” Hoàng hậu lo lắng hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, bệnh của Hoàng thượng là bệnh khó chữa lâu năm, chúng hạ thần chỉ có thể duy trì, nấu một chén thuốc là có thể trì hoãn bệnh của
“Hoàng thượng.” Ba vị ngự y nơm nớp lo sợ.
“Vậy còn thất thần làm cái gì? Còn không mau đi!” Hoàng hậu hoảng hốt một trận, lúc nàng thấy Hoàng Thượng đau đớn như vậy, trong lòng cũng giống như bị kim châm đau nhức.
“Vâng, vâng… hạ thần lập tức chuẩn bị!”
Tần Lạc Y lặng lẽ quan sát tất cả, lúc nàng nghe được lời giải thích của ngự y, không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Y nhi, nàng có biện pháp?” Lúc Da Luật Ngạn Thác nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Tần Lạc Y, trong lòng ngẩn ra, không biết vì sao, trong lòng hắn dâng lên bất an.
Tần Lạc Y than nhẹ một tiếng, như giọt sương rơi trên hoa hồng buổi sớm, như tình nhân đang thì thầm, thật rung động lòng người.
Nàng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được, lợi dụng y thuật để giết một người, cho dù mình có hận hắn bao nhiêu. Nàng lại nâng mắt lên, toát ra vẻ đẹp khiến trong lòng Da Luật Ngạn Thác dâng lên một hồi không thôi.
“Tần cô nương, ngươi có biện pháp đúng không?” Hoàng hậu lập tức nhìn Tần Lạc Y trên đại điện. Không sai, nếu nàng có thể đoán được bệnh tật của Hoàng thượng, như vậy nhất định sẽ có cách chữa.
Ánh mắt Tần Lạc Y hơi tối sầm lại: “Tại sao ta phải cứu Hoàng thượng của các ngươi? Đừng quên là bởi vì các ngươi nên chúng ta mới nhà tan cửa nát!”
“Ngươi muốn ra điều kiện gì?” Hoàng hậu Thuật Luật Bình khôn khéo, nàng biết Tần Lạc Y không đáp ứng chữa bệnh cho Hoàng thượng đơn giản như vậy.
“Y nhi…” Bất an trong lòng Da Luật Ngạn Thác lại tăng thêm, không nghĩ rằng lần này mang nàng đến hoàng cung lại là một quyết định sai lầm.
Tần Lạc Y giương mắt nhìn Da Luật Ngạn Thác, hắn đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ lo nàng lấy cha nuôi làm điều kiện trao đổi, khiến hắn mất đi kho báu?
“Điều kiện rất đơn giản, ta hy vọng quý quốc có thể hạ chỉ thả dân chúng Bột Hải vô tội!” Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một nỗi buồn trống vắng.
Nàng biết, sau khi Khiết Đan công chiếm Bột Hải thì bắt người khắp nơi, rất nhiều dân chúng vô tội đều bị bắt đi xây dựng tường thành, bọn họ bất kể là thân thể ra sao thì tinh thần đã bị nô dịch nghiêm trọng.
Nàng thật sự không thể chịu đựng được dân chúng Bột Hải phải giống như Tang gia, bị đám người Khiết Đan này cầm roi da tra tấn thân thể và tinh thần.
Kỳ thực, nàng muốn cứu nhất chính là cha nuôi, nhưng nghĩ đến nhân dân Bột Hải đang chịu khổ cực, nàng không đành lòng. Nàng biết, trước mắt cha nuôi đang bị nhốt ở Đông Lâm Vương phủ. Nghe nói, Da Luật Ngạn Thác hiện tại không có gây khó dễ cho cha nuôi, cho nên hắn phải gặp cha nuôi để bàn bạc kỹ hơn.
Quan trọng hơn là, nàng nhất định phải nhìn thấy cha nuôi, phải hỏi thăm bệnh tình của ông mới được.
Thật ra lúc hai nước mới giao chiến, cha nuôi đã mắc một khối u. Sau khi cha nuôi bị Da Luật Ngạn Thác bắt làm tù binh, nàng không có cách nào chữa trị cho ông, chắc hẳn bây giờ bệnh tình sẽ tăng thêm rất nhiều.
Bởi vậy, nàng nhất định phải nhìn thấy cha nuôi sau, mọi thứ phải suy nghĩ kỹ hơn.
Sau khi nghe thấy Tần Lạc Y đưa ra điều kiện, đường nét cứng rắn của Da Luật Ngạn Thác hơi buông lỏng, bất an trong lòng cũng biến mất.
Hắn rất sợ Tần Lạc Y sẽ đưa ra điều kiện rời khỏi mình. Hắn không thể không có nàng, lúc Da Luật Ngạn Thác nghĩ vậy, không khỏi bị ý tưởng điên cuồng này làm cho hoảng sợ.
“Được, không thành vấn đề, bản cung đáp ứng ngươi, nhưng… ngươi phải chắc chắn có khả năng chữa khỏi cho Hoàng thượng!” Hoàng hậu không hề nghi ngờ nói.