Liêu Uyển Hồng

Chương 42


Bạn đang đọc Liêu Uyển Hồng – Chương 42

Chương 35: Tai nạn của Ngô Vũ
Rất nhanh, cuộc sống của Ngô Vũ đã trở về với quỹ đạo trước đó. Nam Nam cũng không còn liên lạc với anh nữa. Xem ra chuyện đến đây là đã kết thúc. Ngô Vũ luôn tin rằng thời gian chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương. Anh hiểu Nam Nam, đó là một cô gái lương thiện và thấu hiểu người khác. Cô ấy tuyệt đối không phải là một người con gái ngốc nghếch.
Vài tháng sau, Ngô Vũ được công ty cử đi công tác ở Trung Quốc. Khi đang kéo hành lý đến cửa soát vé của sân bay Detroit, anh bị một nữ tiếp viên soát vé chặn lại. Cô ta kiểm tra vé máy bay của anh một cách kĩ lưỡng rồi nói: “Vé máy bay của anh có một vấn đề nhỏ.” Sau đó cô tiếp viên nọ mời anh đến phòng an ninh của sân bay. Tuy nhiên, Ngô Vũ vẫn không cảm thấy có gì phải lo lắng, vì trước đây khi qua trạm hải quan Mĩ, anh cũng đã từng bị mời đến phòng an ninh. Nhưng lúc này, ngồi chờ anh lại là ba cảnh sát đặc nhiệm của cục điều tra liên bang. Không chút khách khí, bọn họ yêu cầu anh cho kiểm tra hành lý tùy thân. Ngô Vũ vẫn bình thản đưa hành lý của mình cho họ. Họ lật từng đồ trong va li ra, kiểm tra rất kĩ. Bỗng tay cảnh sát trọc đầu kiểm tra máy tính của anh lên tiếng: “Ha ha, hình như tôi đã tìm ra thứ gì đó”, rồi hắn giơ ra một chiếc đĩa cứng. Ngô Vũ vô cùng bất ngờ: “Sao chiếc đĩa cứng này lại ở trong hành lý của tôi?” Hình như vị quan chức cấp cao của công ty chủ quản nọ đã nhét chiếc đĩa này vào máy tính xách tay của anh, trong đó toàn là tài liệu kĩ thuật cao đã được mã hóa của công ty Ngô Vũ.
“Anh đã bị bắt!” Một trong hai tay cảnh sát còn lại lập tức còng tay Ngô Vũ.
Ngô Vũ kinh ngạc tột độ: “Này, đợi đã, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao các người lại tùy tiện bắt tôi như thế?”
“Có người báo cho chúng tôi anh đã bán tài liệu cơ mật của công ty cho Trung Quốc. Anh cần tìm một luật sư để bào chữa cho mình, còn bây giờ anh có quyền giữ im lặng.” Tay cảnh sát có vẻ là sếp trong ba người nói với anh.
Ngô Vũ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay nhẹ bẫng, suýt nữa thì ngất đi.

Tuyết Nhung là người đầu tiên biết tin Ngô Vũ bị bắt. Cùng với việc điều tra hiệp hội của cô, nhân viên liên bang cũng ra lệnh đóng băng tất cả tiền bạc và tài khoản ngân hàng của họ. Lí do họ làm vậy là vì Ngô Vũ đã quyên góp vào đó một khoản tiền khổng lồ với tổng giá trị lên đến năm trăm nghìn đô la Mĩ. Đến lúc này, Tuyết Nhung mới biết, nhà từ thiện nổi tiếng đã quyên góp một số tiền rất lớn khi cô xuất viện và vài lần sau này chính là Ngô Vũ. Nhờ có số tiền này, hiệp hội và sự nghiệp cách mạng của cô mới đạt được những thành công ngày hôm nay. Nếu không có số tiền của Ngô Vũ, tổ chức của bọn họ sẽ không thể tiếp tục hoạt động đến bây giờ. Trời ơi! Tại sao Ngô Vũ lại giấu cô làm chuyện này? Tại sao anh lại không nói cho cô biết?
Sự việc Ngô Vũ bị bắt và quỹ của hiệp hội bị đóng băng đã được báo chí ồ ạt đưa tin, làm dư luận xôn xao. Thậm chí có đài truyền hình còn đưa tin như sau:
Để giúp những phụ nữ trẻ có được sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc sống hôn nhân, Hiệp hội giáo dục phụ nữ tự bảo vệ mình trong hôn nhân đã dính dáng đến vụ bán tài liệu kĩ thuật cơ mật của một công ty thương mại Mĩ cho một công ty chế tạo ô tô của Trung Quốc. Đây cũng là nguồn tiền chính giúp hiệp hội này duy trì hoạt động.
Sau khi bị thẩm vấn, Tuyết Nhung và Tim nhanh chóng được kết luận không liên quan đến vụ án, vì họ không hề biết số tiền lớn được quyên góp cho hội là của Ngô Vũ. Luật pháp Mĩ luôn bảo vệ bí mật riêng tư và quyền lợi nhà từ thiện. Giờ đây tất cả búa rìu dư luận đều chĩa về phía Ngô Vũ. Báo chí miêu tả anh như một gián điệp thương mại vì quyền lợi cá nhân mà bán rẻ công ty mình. Mặc dù Ngô Vũ đã giấu không cho Tuyết Nhung biết mọi chuyện nhưng cô tuyệt đối không tin Ngô Vũ là một gián điệp thương mại cố tình vi phạm luật pháp Mĩ. Cô luôn tin rằng Ngô Vũ là một người có đầu óc sáng suốt, biết nên làm gì và không nên làm gì. Anh ấy nhất định sẽ không làm những việc nguy hiểm và phạm pháp chỉ vì muốn gom tiền cho tổ chức của cô. Anh ấy chắc chắn biết hậu quả của việc làm này, biết nếu làm vậy sẽ là gậy ông đập lưng ông, là hủy hoại toàn bộ công sức của bọn họ.
Tuyết Nhung và Tim lập tức tìm một luật sư giỏi nhất của vùng Detroit cho Ngô Vũ. Dưới sự sắp xếp của luật sư, hai người nhanh chóng gặp được Ngô Vũ đang bị tạm giam trong tù.
“Tuyết Nhi! Anh xin lỗi!” Đây là câu đầu tiên Ngô Vũ nói khi gặp Tuyết Nhung.

Nhìn thấy hình ảnh Ngô Vũ trong chiếc áo tù nhân màu cam, lòng Tuyết Nhung đau như cắt: tại sao anh ấy lại ra nông nỗi này. “Chắc chắn có kẻ nào đó đã hại anh! Em nhất định sẽ đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Anh đừng lo lắng!” Tuyết Nhung nói vẻ kiên quyết.
“Anh không sao. Không ngờ bây giờ lại gây phiền phức cho em thế này, anh thật sự xin lỗi. Hi vọng mọi người sẽ không vì chuyện của anh mà bị ảnh hưởng.”
“Tiểu Vũ, anh đừng như thế.” Tuyết Nhung thấy cay cay nơi sống mũi, nghẹn ngào không thể nói thành lời. Một lúc sau, cô mới có thể nói tiếp: “Hồi nhỏ, cứ ở bên cạnh em là anh lại gặp bất hạnh hoặc tai nạn. Vì em, anh đã từ bỏ mơ ước trở thành một nghệ sĩ vĩ cầm. Vì em, anh đã từ bỏ sự nghiệp và tiền đồ của mình để đến nước Mĩ. Đến bây giờ, anh lại vì em mà bị hãm hại và phải chịu nỗi oan ức này!”
“Nhung Nhi.” Ngô Vũ cắt ngang lời Tuyết Nhung. “Em đừng nghĩ như vậy! Anh là ai? Anh chính là Ngô Vũ. Không phải anh đã từng nói với em, tất cả những gì em muốn, anh đều sẽ làm cho em sao? Đây là sự lựa chọn của anh. Anh không sao, em đừng buồn bã như vậy.”
Đó chính là Ngô Vũ, Ngô Vũ mà Tuyết Nhung đã quen biết suốt hai chục năm qua. Trong chữ “yêu” của đại đa số đàn ông trên thế giới này đề có một phần dành cho sự ích kỷ. Chỉ có Ngô Vũ, tình yêu của anh ấy luôn luôn thuần khiết, vô tư. Từ nhỏ đến lớn, từ lúc ở Trung Quốc cho đến khi đặt chân lên đất Mĩ, anh ấy chưa bao giờ thay đổi.
Dưới sự hướng dẫn của luật sư, Ngô Vũ cố gắng nhớ lại thật chi tiết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó. Dù vậy, anh vẫn không thể hiểu tại sao chiếc đĩa cứng lại nhảy vào đống hành lý của mình. Anh dò lại một lượt tất cả những người mình quen biết ở Bắc Mĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra kẻ có ý đồ hãm hại mình. Cuộc sống của anh rất đơn giản. Ở công ty, anh luôn hòa nhã với đồng nghiệp, chưa gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Vì vậy, nguồn gốc của chiếc đĩa đó là một câu hỏi mà anh không thể giải thích. Thứ duy nhất mà Ngô Vũ có thể biết chính xác, đó là món tiền lớn mà mình đã quyên góp cho hiệp hội của Tuyết Nhung là phần lợi nhuận anh đã kiếm được khi chơi cổ phiếu ở Trung Quốc. Ngô Vũ đã đổi số tiền đó ra đô la Mĩ, rồi phân thành từng phần chuyển vào quỹ của hiệp hội.

Luật sư Fedwren cho rằng, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ món tiền lớn đó, chỉ cần chứng mình nguồn gốc chính đáng của nó thì có thể bác bỏ cáo buộc Ngô Vũ bán tài liệu mật vì tiền.
Ngày hôm sau, Tuyết Nhung và luật sư Fedwren cùng bay về Trung Quốc. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nhờ sự hợp tác của ngân hàng và cảnh sát trong nước, họ đã thu thập được toàn bộ các khoản thu chi và biên bản báo thuế của Ngô Vũ, từ đó nắm trong tay bản phô tô các khoản lợi nhuận anh ấy thu được khi chơi chứng khoán.
Một ngày trước khi Ngô Vũ bị đưa ra xét xử, Tuyết Nhung và luật sư Fedwren đã mau chóng trở lại Mĩ. Ngày hôm sau, trước tòa Ngô Vũ đã mạnh mẽ bác bỏ cáo buộc phạm tội. Song cho dù đã chứng minh được nguồn gốc hợp pháp của số tiền anh quyên góp cho hiệp hội thì họ cũng chỉ đưa ra được yếu tố mờ ám trong vụ án này. Vì nếu Ngô Vũ muốn bán tài liệu cơ mật, thì cũng không dại dột đến mức mang theo một chiếc đĩa cứng lớn như vậy bay thẳng về nước. Song khó khăn ở chỗ họ không thể tìm ra nguồn gốc của chiếc đĩa cứng đó, cũng không thể giải thích được mối quan hệ giữa Ngô Vũ và công ty Trung Quốc nọ đã bị một kẻ nào đó dựng lên. Vậy nên, khi luật sư Fedwren xin tòa cho nộp ba mươi nghìn đô la Mĩ để bảo lãnh Ngô Vũ ra tù chờ phiên xét xử sau, quan tòa đã lập tức từ chối. Ngô Vũ bị kết tội gián điệp thương mại, sao chép tài liệu mật của công ty Mĩ vào đĩa cứng rồi bán cho một công ty khác ở Trung Quốc. Nếu tội này được thành lập, thì Ngô Vũ sẽ đối mặt với mức án tám năm tù và phải nộp một trăm nghìn đô la Mĩ tiền phạt.
Trước khi tòa án đưa Ngô Vũ ra xét xử tiếp, họ nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng minh anh không dính líu đến vụ án này.
Tuyết Nhung và Tim vô cùng lo lắng. Khi thực sự tuyệt vọng vì không thể tìm ra bằng chứng, Tuyết Nhung bỗng nhớ đến vụ ly hôn của mình. Phải một thời gian dài sau khi Lancer bỏ nhà đi, cô mới phát hiện ra âm mưu động trời mà hai kẻ hèn hạ đã bày ra sau lưng mình: một gã đàn ông thông đồng với một người đàn bà khác lừa gạt cô, khiến cô phải chịu biết bao đau đớn, nhục nhã. Lần này cô nhất định không để bị qua mặt một lần nữa. Dựa theo tư duy logic của mình, Tuyết Nhung nghĩ đến từng người mà Ngô Vũ quen biết, Tim, Susan, Lancer, Allen, Mia, Nike, tất cả bọn họ đều được cô loại trừ. Cuối cùng chỉ còn lại Nam Nam. Trời ạ! Tại sao cô không nghĩ đến người phụ nữ đó? Nếu Ngô Vũ cho rằng mình không có bất kỳ kẻ thù nào trên đất Mĩ, nếu anh ấy không thể nghĩ ra kẻ nào dùng thủ đoạn này để hãm hại mình, thì anh ấy đã vô tình bỏ qua một kẻ rất có khả năng làm chuyện đó. Tuyết Nhung chợt nhớ đến người đã từng là bạn tốt nhất của cô – Susan, không phải cuối cùng ả ta cũng làm chuyện mà cô không bao giờ ngờ tới đó thôi? Bài học xương máu đã dạy cho Tuyết Nhung biết, kẻ trông có vẻ vô tội nhất chính là kẻ có khả năng làm chuyện ác nhất. Tuyết Nhung nhớ lại chuyện Nam Nam đã đến tìm mình vì Ngô Vũ. Mặc dù lúc đó Nam Nam không nói điều gì quá khích, nhưng sau ngày hôm đó, cô ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của Tuyết Nhung. Và cũng chính vì thế mà Tuyết Nhung đã quên mất chuyện này. Bây giờ, trực giác đã mách bảo cô: Nam Nam chắc chắn liên quan đến vụ án của Ngô Vũ.
Sau khi Tuyết Nhung tiến hành trao đổi và suy luận với luật sư, cả hai đều cho rằng, trong số tất cả những người có quan hệ với Ngô Vũ, Nam Nam là đáng tình nghi nhất. Kẻ có thể dùng chiếc đĩa cứng đó để vu oan hãm hại Ngô Vũ nhất định phải là người trong công ty, hơn nữa còn phải là một cao thủ máy tính đã từng tiếp xúc với tài liệu kĩ thuật cơ mật. Sau khi lén lút sao chép bí mật kĩ thuật vào đĩa cứng, kẻ này đã âm thầm bỏ chiếc đĩa đó vào trong túi máy tính của Ngô Vũ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Kẻ làm được chuyện đó nhất định phải thường xuyên ở bên cạnh Ngô Vũ hoặc rất am hiểu thói quen sinh hoạt của anh ấy. Hơn thế nữa, kẻ đó cũng phải biết thông tin Ngô Vũ được cử đi công tác ở Trung Quốc, nên đã nhét đĩa vào túi trước khi anh ấy lên đường. Đây chính xác là một âm mưu được dày công vạch ra! Kẻ vạch ra âm mưu này nhất định phải rất có đầu óc, khôn ngoan và tài giỏi. Tất cả những yếu tố đó đều phù hợp với Nam Nam. Điều duy nhất không phù hợp chính là: một người con gái dịu dàng hiền thục, khiêm nhường tốt bụng, trước nay chưa từng tranh giành với ai như Nam Nam sao lại có thể làm ra chuyện ác độc như thế? Quả nhiên, khi Tuyết Nhung và luật sư Fedwren nói những nghi ngờ của họ cho Ngô Vũ, anh ấy lập tức cho rằng chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, theo anh một người có tính cách như Nam Nam chắc chắn không thể làm ra chuyện đê hèn như vậy.
Chỉ có chứng cứ, bây giờ chỉ còn cách tìm ra chứng cứ, mọi người mới tin vào chuyện này.

Nhưng phải tìm chứng cứ ở đâu đây?
Tuyết Nhung không thể không cầu cứu sự giúp đỡ của cảnh sát liên bang. Cô đã đưa ra những nghi ngờ của mình: nếu như Ngô Vũ sao chép lại tài liệu cơ mật của công ty, thì máy tính của anh ấy nhất định phải lưu lại dấu vết. Trong khi đó, tổ điều tra của công ty và cảnh sát liên bang cũng xác nhận không tìm ra bất kỳ dấu vết nào cho thấy Ngô Vũ đã sao chép tài liệu trong máy tính của mình. Ngoài ra, Tuyết Nhung cũng đề cập đến những nghi ngờ của mình về Nam Nam, bởi vì cách đây không lâu cô ta đã đến tìm cô vì Ngô Vũ. Nếu trong công ty có người bày mưu hãm hại Ngô Vũ thì Nam Nam là kẻ đáng tình nghi nhất. Cơ quan điều tra liên bang Mĩ rất thận trọng với vụ án mang tính chất quốc tế này. Dưới những thông tin của báo chí, vụ việc mỗi lúc một lớn. Rất nhiều chuyên gia học giả và lãnh đạo cấp cao trong công ty của Ngô Vũ đều vô cùng quan tâm đến vụ án này. Hơn nữa, nhiều điểm đáng nghi ngờ trong đó đã được chỉ ra, đa số mọi người đều cho rằng đây là một vụ án oan. Dư luận dấy lên làn sóng kêu gọi chính phủ và cục điều ta liên bang mau chóng điều tra rõ chân tướng sự việc và đưa ra những chứng cứ thuyết phục. Vì vậy, những nghi ngờ của Tuyết Nhung đã được tổ trọng án tiến hành điều tra. Đầu tiên, họ đã tìm ra dấu vết sao chép tài liệu trong máy tính của Nam Nam. Mặc dù Nam Nam là một cao thủ máy tính, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nhưng cô ta hoàn toàn không thể ngờ “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, còn có rất nhiều người cao tay hơn cả mình. Nhưng ngay cả khi đã phát hiện ra dấu vết Nam Nam sao chép tài liệu mật, phía cảnh sát cũng không thể chứng minh được liệu cô ta có bỏ đĩa cứng vào túi xách của Ngô Vũ hay không? Vụ án đến đây lại một lần nữa rơi vào ngõ cụt. Nhưng cơ quan điều tra vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mà tiếp tục tiến hành lấy lời khai của Ngô Vũ, hỏi xem vài ngày trước khi xảy ra chuyện anh ấy đã gặp những ai, làm những gì và đến những đâu. Ngô Vũ nói với họ, giống như thường lệ sáu giờ sáng anh đến tập luyện ở trung tâm thể hình, sau đó đến công ty làm việc. Hết giờ làm việc, anh thường đến Ann Abor, tiếp tục làm việc trong hiệp hội. Vậy nên, nếu có ai đó trong công ty muốn bỏ đĩa cứng vào túi máy tính của anh, thì rất có thể kẻ đó đã gây án trong khoảng thời gian anh làm việc ở công ty. Dựa vào suy luận này, tổ điều tra đã xem lại tất cả các đoạn băng giám sát được ghi lại trong khoảng thời gian này, song vẫn không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào.
Lòng Tuyết Nhung nóng như lửa đốt. Cô và luật sư Fedwren lại một lần nữa đến gặp Ngô Vũ hỏi xem anh đã để túi máy tính ở nhà hay ở công ty? Khi để túi trong xe, liệu anh có khóa cửa xe hay không? Ngô Vũ nói với họ, trước nay anh luôn cẩn thận khi đến những nơi công cộng, vậy nên luôn khóa xe khi để máy tính bên trong, chỉ trừ một nơi – trung tâm thể hình. Từ lời kể của Ngô Vũ, họ đã tìm ra một chi tiết vô cùng quan trọng: Nam Nam cũng là hội viên của trung tâm thể hình nọ, Ngô Vũ đã từng gặp cô ta vài lần ở đó.
Tuyết Nhung và luật sư lập tức tìm gặp cảnh sát để thông báo dấu vết mới này. Rất nhanh, tổ điều tra chuyển mục tiêu sang trung tâm thể hình, và đã xác minh được Nam Nam cũng là hội viên ở đó. Họ lập tức xem lại băng giám sát ghi trong phòng tập thể hình, kết quả cho thấy Nam Nam không xuất hiện ở khu vực này. Nhưng khi xem đến đoạn băng ghi lại khu vực cổng vào và bãi đỗ xe của trung tâm, họ đã phát hiện ra bóng dáng của Nam Nam. Do lúc đó là sáu giờ sáng, trời vẫn còn tối, tầm nhìn bị hạn chế, hình ảnh trong băng cũng rất mờ nhạt, nên họ chỉ nhìn thấy Nam Nam mở cửa ngồi vào một chiếc xe, không lâu sau đó lại mau chóng đi ra. Cảnh sát lập tức tiến hành kiểm tra xe của Ngô Vũ, phát hiện chiếc xe mà Nam Nam đột nhập vào chính là xe của anh. Sau đó, tổ điều tra lập tức bắt giữ Nam Nam, coi cô ta là nghi can của vụ án. Nhưng luật sư bào chữa cho Nam Nam lại nói, vì xe của Nam Nam và Ngô Vũ giống hệt nhau, trời hôm đó lại tối nên vì không cẩn thận cô ta đã lên nhầm xe. Sau khi ngồi lên xe, phát hiện đó không phải là xe mình nên cô ta đã mau chóng đi ra. Đối với lời bào chữa này, cảnh sát cũng phải bó tay, không thể tiếp tục truy cứu được nữa.
Họ vẫn chưa có đủ bằng chứng.
Song, Nam Nam không phải là một cao thủ gây án. Trong lúc bất cẩn, cô ta đã để lộ sơ hở cho cảnh sát. Cuối cùng, cảnh sát liên bang đã tiến hành điều tra đối chiếu giọng nói của kẻ tố cáo Ngô Vũ. Mặc dù giọng nói đó có khẩu âm giống như một người đàn ông ngoại quốc, nhưng nhờ kĩ thuật cao, họ đã xác minh được giọng nói đó chính xác là của Nam Nam.
Chân tướng sự việc đã được điều tra rõ! Ngô Vũ được tòa án xử vô tội và được thả. Tuyết Nhung như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.