Bạn đang đọc Liêu Uyển Hồng – Chương 20 part 2
Nếu màn đêm ở Las Vegas có thể khiến bạn phải bàng hoàng kinh ngạc, thì nhà hàng Mix của khách sạn Mandley Bay lại khiến Tuyết Nhung gặp khó khăn khi cố gắng tìm ra một tính từ để miêu tả. Sang trọng ư? Không đúng. Hiện đại ư? Không hẳn vậy. Lộng lẫy? Không chỉ là lộng lẫy. Đẹp ư? Nếu vậy thì cụm từ “xa hoa tráng lệ” liệu có thể diễn tả được hết không nhỉ?
Lancer nói, nhà hàng Mix nằm trong top mười nhà hàng sang trọng và đắt đỏ nhất Las Vegas. Mấy năm trở lại đây, nhà hàng này liên tục đứng đầu danh sách bình chọn các nhà hàng quyền lực nhất của tạp chí du lịch và tạp chí Forbes. So sánh về độ chịu chơi của các nhà hàng ở Las Vegas, Mix luôn là một trong những nhà hàng chơi trội nhất, lịch sự nhất, lãng mạn nhất. Vì thế, Lancer mới chọn nơi đây để cùng Tuyết Nhung thưởng thức bữa tối đầu tiên ở Las Vegas.
Mặc dù Tuyết Nhung đã tìm ra được tính từ chính xác nhất để diễn tả vẻ đẹp của nhà hàng mang phong cách Pháp này, nhưng cô lại cảm thấy có vẻ cụm từ “chơi trội” mà Lancer nhắc đến cũng khá chính xác.
Tính về mức độ “chơi trội” thì Mix là nhà hàng có sảnh ăn hoành tráng nhất mà Tuyết Nhung đã từng thấy. Song, sự độc đáo và khác lạ của nhà hàng này không phụ thuộc vào việc nó cao bao nhiêu, rộng thế nào, vì có lớn đến đâu cũng chẳng thể nào sánh được với nhà ăn của Đại lễ đường nhân dân Trung Quốc. Sự cuốn hút của Mix nằm ở sự bài trí tinh tế và độc đáo của nhà hàng này. Thực sự, không gian ở đây cao rộng bao nhiêu, Tuyết Nhung không thể đoán được. Nhưng sau khi tính toán độ dài của những nhánh đèn chùm treo trên trần, cô nghĩ chiều cao của nhà hàng này chắc chắn là một con số đáng sợ. Mỗi nhánh đèn chùm dài độ 24 inch, được tạo nên bởi vô số bóng đèn nhỏ. Mỗi bóng đèn lại có kích thước khác nhau, vì được thổi thủ công nên rất trong và sáng. Trên trần, những chỗ đèn thủy tinh duyên dáng rủ xuống tựa như những bọt nước nhả ra từ miệng cá, rồi được xâu chuỗi lại bởi chính những chú cá trong suốt tưởng tượng đó. Nếu như nhà hàng Mix chỉ có vài chiếc hay vài chục chiếc đèn chùm như vậy thì chẳng có gì đáng kinh ngạc. Nhưng ở đây có hẳn một dàn đèn chùm lớn, được xâu lại bởi 15 vạn bóng đèn thủy tinh có kích thước to nhỏ khác nhau. Ngoài ra, giữa sảnh còn đặt khoảng hơn chục chiếc bàn ăn vuông vắn, quây lại với nhau thành một vòng tròn vừa vặn. Mặc dù phần trung tâm của vòng tròn này là đoạn ngắn nhất của dàn đèn, nhưng bù lại những quả cầu thủy tinh ở đây lại tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc rất đẹp mắt. Khi hướng ánh mắt theo ánh sáng đó ra bên ngoài, bạn sẽ bắt gặp những dây đèn có độ dài đa dạng, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, không có dụng ý, nhưng thực ra lại được sắp xếp rất có quy luật: trên những chiếc bàn ăn ở bên trái, các nhánh đèn sẽ rủ xuống phía sau ghế của thực khách, trong khi đó, tại những chiếc bàn ở bên phải, chúng sẽ treo lơ lửng, cách đầu các thực khách vài mét.
Màu sắc chủ đạo của nhà hàng là màu trắng và màu sữa, sàn được lát bằng đá tự nhiên, loại đá cẩm thạch màu sữa sống động và trang nhã. Khăn trải bàn và khăn ăn đều có màu trắng tinh khiết, chỉ có chân nến đặt trên bàn là có màu đỏ. Màu đỏ vừa lộng lẫy vừa cô đọng, nổi bật giữa màu trắng của chiếc bàn ăn và màu sắc chủ đạo của không gian xung quanh tạo nên một sự tương phản dữ dội. Giống như vẽ rồng điểm mắt, những chiếc chân nến nhỏ bé đã khiến cho nhà hàng vốn nổi tiếng hoa lệ lại càng thêm hoa lệ, vốn nổi tiếng lãng mạn lại càng thêm lãng mạn, và ngập tràn men say của tình yêu.
“Em thích nơi này lắm! Cảm ơn anh nhé!” Khi hai người ngồi vào chiếc bàn dành cho mình, Tuyết Nhung không kìm nén nổi xúc động nói với Lancer.
Lancer đưa tay dịu dàng vuốt những lọn tóc mái lòa xòa trước trán cô, mỉm cười nói: “Thế này thì anh phải ghen mất thôi! Đáng ra em phải thích anh hơn mới đúng chứ!”
Đây chính là Lancer, trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh ấy cũng có thể khiến bạn từ buồn thành vui, từ vui thành vui hơn nữa. Tuyết Nhung thầm nghĩ, tại sao ông trời lại tạo nên chàng trai rất biết cách chọc cho người khác vui này kia chứ. Cô cảm thấy mình thật may mắn, thật sự rất may mắn.
Mặc dù nói là nhà hàng Pháp, đầu bếp Pháp nhưng thực đơn lại toàn bằng tiếng Anh. Mặc dù vốn tiếng Anh của Tuyết Nhung không tồi, nhưng đối với một cô gái trẻ mới đến Mĩ chưa đầy một năm như cô, thì những gì viết trong đó có vẻ hơi quá sức. Dù vậy, cô vẫn gọi món khai vị trước theo thói quen của người Mĩ. Món đầu tiên có thể đọc hiểu, đó là sa lát tôm hùm. Cô liếc nhìn sang bảng giá bên trái. Trời, những hai mươi sáu đô kia á! Những món phía sau cô chỉ hiểu lờ mờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy tên một món có hai chữ “canh Thái”, có lẽ đó là “món canh được làm theo kiểu Thái” chăng. Cô lại liếc nhìn bảng giá, mười bốn đô, là món rẻ nhất trong số các món khai vị. Được, sẽ gọi món này.
Tiếp đó, Tuyết Nhung lại đưa mắt xuống dưới, nhìn vào danh sách các món chính. Tất cả các món cá đều có giá từ hai mươi chín đến ba mươi sáu đô. Nhìn xuống tí nữa, các món thịt và gà đều có giá xê dịch từ ba mươi tư đến bốn mươi tám đô. Trời ạ! Sao thịt lại còn đắt hơn cả cá. Dù nghĩ thế nào cô cũng vẫn không thể hiểu nổi, đành quay lại với món cá. Xem ra, cô chẳng thể hiểu được những món ăn phức tạp chế biến với cá này. Loay hoay một lúc, cuối cùng cô cũng tìm thấy một từ quen thuộc trong một hàng tên dài dằng dặc – “Rice” – “Cơm”. Sao lại có cơm ở trong món cá này thế nhỉ? Tự dưng, Tuyết Nhung thấy mình thật ngốc nghếch và quê mùa, sự kiêu ngạo vốn có bỗng chốc tiêu tan, như thể bị những con cá to lớn ở vùng đảo Java[2] nuốt chửng mất.
[2] Một đảo ở In-đô-nê-xi-a.
Kệ đi, cứ gọi món “Rice” này vậy. Choáng thật! Món cá với gạo này cũng đến hai mươi chín đô. Thôi được rồi, chỉ cần gọi thêm một món tráng miệng nữa là xong. Nhưng tất cả những món có hai chữ “sô-cô-la” hoặc “bánh ga-tô”[3] đều có giá từ mười đô trở nên.
[3] Hai chữ mà cô có thể hiểu.
Song lúc này, Lancer lại cứ luôn miệng hỏi cô muốn uống rượu gì?
Tuyết Nhung thầm nhẩm tính trong đầu, vị chi tất cả đã là năm mươi ba đô rồi! Lại còn thêm tiền rượu, tiền boa, tiền thuế, trời đất ơi! Chỉ cần ăn vài bữa thế này, thì cô chắc sạt nghiệp mất thôi! Nhưng Tuyết Nhung vẫn thở phào nhẹ nhõm. May mà khi còn ở trên máy bay, cô đã hẹn với Lancer trước, tất cả chi phí của chuyến đi Las Vegas này sẽ được trả bằng số tiền biểu diễn của cô trong tất cả các buổi quyên góp từ thiện sau này mà anh ấy chủ trì. Lúc này, Tuyết Nhung đang mừng thầm trong lòng, cũng may cô còn có chút tài nghệ có thể đem ra làm vật thế chấp, nếu không, chuyến đi Las Vegas lần này… ôi thôi, chẳng dám nghĩ tiếp nữa đâu.
Vậy Lancer thì sao? Anh ấy cũng chỉ là một sinh viên bình thường như cô, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để chi trả cho chuyến đi Las Vegas này? Tuyết Nhung bỗng thấy có gì đó không công bằng. Cô đã nói tất cả bí mật về gia đình mình cho anh biết, vậy mà bây giờ mới phát hiện ra mình thực sự chẳng hiểu gì về người con trai mà cô đã từng nghĩ mình hiểu rất rõ này.
Chẳng bao lâu, món khai vị đã được bưng đến. Tuyết Nhung cầm thìa khuấy vào giữa bát canh màu sữa, rồi nếm thử một miếng. Ngay lập tức, cô liền nhận ra đây là món canh dừa thịt gà bình thường mình vẫn ăn. Ăn xong canh, đợi một lúc thì món chính cũng được bê đến. Giữa chiếc đĩa trắng to chỉ có một nhúm cơm đen đen tượng trưng, một miếng cá bé tí rưới thêm ít nước tương nằm ngất ngưởng bên cạnh như thể để trang trí. Đúng là cũng có cá đấy chứ! Tuyết Nhung cầm dao cắt một miếng ăn thử, trời ạ, cũng chỉ là món cá hồi bình thường thôi mà, mùi vị cũng chẳng khác món cá hồi ở những quán ven đường cạnh trường đại học Middlesex là mấy, đầu bếp Pháp cái gì kia chứ!
Vậy mà bên cạnh cô, Lancer vẫn không tiếc lời khen ngợi, cái gì mà tinh hoa ẩm thực Pháp ngon nhất mà anh ấy từng được ăn. Tuyết Nhung nhịn không nổi, bật cười nói: “Mấy món u Mĩ của anh và mấy món em ăn trong nhà ăn sinh viên của trường đại học Mi-chi-gan chẳng khác gì nhau cả. Còn mấy món u Mĩ được làm trong mấy tiệm ăn Trung Quốc cạnh trường cũng giống mấy món trong nhà hàng Thiên Nga ở quê em, cái đó gọi là ‘hai con hổ, hai con hổ…’ cái gì nữa ấy nhỉ?” Lancer liền hát tiếp: “Chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, môt con không có tai, một con không có đuôi, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ!” Hai người vừa hát vừa cười, cười đến mức đau cả bụng.
Sau khi ăn xong, đồ tráng miệng được đưa tới. Lúc này, Lancer cứ đòi gọi hai ly rượu vang sản xuất năm 1947. Anh nhìn đăm đăm ly rượu đỏ, trầm ngâm rất lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tuyết Nhung: “Anh biết một cô gái rất nghiêm túc với tình yêu và đàn ông như em nhất định muốn biết về anh khi đã nói cho anh tất cả chuyện của mình. Bây giờ đến lượt anh. Khi so sánh với chuyện mà em đã trải qua, anh thấy vô cùng xấu hổ vì câu chuyện hời hợt của mình. Sau khi uống cạn ly rượu này để có thêm chút can đảm, anh sẽ kể cho em nghe”.
“Anh sinh ra trong một gia đình giàu có. ‘Giàu có’ phải nói hai chữ này thế nào ấy nhỉ? Ý anh muốn nói là khi chúng ta lái xe qua đại lộ trung tâm của Las Vegas, hai bên đường có rất nhiều nơi thuộc sản nghiệp của gia đình anh, vì vậy mọi thứ ở đây anh đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ngoài ra ở California, Florida hay Nam California cũng đều có gia nghiệp nhà anh. Song anh lại lớn lên ở New York. Từ nhỏ, anh luôn cảm thấy mình là người vô cùng may mắn và hạnh phúc vì được sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, được ngồi máy bay riêng của gia đình đi du lịch khắp nơi, được vào học những trường chỉ dành cho tầng lớp quý tộc. Anh cũng là một trong những kẻ được đám bạn ngưỡng mộ nhất, và có nhiều con gái đeo bám nhất. Nhưng vào khoảng năm mười bốn tuổi, anh bỗng thấy ngán ngẩm mọi thứ xung quanh mình, và bắt đầu sống buông thả. Nhớ hôm sinh nhật mười bốn tuổi, anh đã lén uống rượu, và chẳng bao lâu sau thì có bạn gái.”
“Em biết không, vì là con trai của một gia đình giàu có như vậy nên anh trở thành đối tượng theo đuổi của tụi con gái, chỉ cần vẫy tay một cái là sẽ có kẻ lao vào anh. Chỉ trong vỏn vẹn một năm, từ mười bốn đến mười lăm tuổi, anh đã có đến sáu cô bạn gái, trong đó có một cô mới được vài ngày đã bị anh bỏ rơi như vứt đi một món rác. Mặc dù nổi tiếng là kẻ lăng nhăng và đểu cáng, nhưng vẫn có không ít con gái chạy theo, sẵn sàng làm bạn gái của anh. Đến năm mười sáu tuổi, anh bắt đầu thấy chán đám con gái, không, phải nói là chán tất cả đàn bà sống quanh mình mới đúng. Anh thấy bọn họ chẳng khác gì lũ ruồi nhặng hay đống rác vứt đi. Anh bắt đầu căm hận bản thân, căm hận tất cả mọi thứ của thế giới này, căm hận sự giàu có. Anh cho rằng căn nguyên khiến cuộc sống của anh rơi xuống vực thẳm là sự giàu có, và tiền bạc chính là thuốc độc. Anh nghĩ nếu mình sinh ra trong một gia đình bình thường như những đứa trẻ khác, thì chắc chắn sẽ lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ, sẽ yêu thật lòng, được yêu thật lòng, mà không phải sống giữa những gì giả dối và phù phiếm.”
“Thế rồi, chẳng biết từ lúc nào anh đã hút thuốc phiện. Cuộc sống mỗi ngày một sa đọa của anh khiến cha mẹ sợ hãi và lo lắng, nhưng họ vẫn không nghĩ nguyên nhân khiến anh như vậy chính là sự giàu có, vì hai người anh và cả chị gái của anh vẫn sống rất nghiêm túc, chăm chỉ học hành giống như những cậu ấm cô chiêu khác. Họ đều vào học trường của Ivy League[4], sau khi tốt nghiệp lại về giúp cha anh mở rộng thêm cơ ngơi của gia đình. Họ còn tưởng anh có vấn đề, nên đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý… Nhưng cách đó chẳng có tác dụng gì với anh. Anh hận đến tận xương tận tủy cuộc sống và cách sống này. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh bỏ nhà ra đi, mang theo một vài thứ giản đơn đến miền Tây, cuối cùng vào học tại trường đại học Mi-chi-gan. Anh từ chối mọi trợ cấp của cha mẹ vì không muốn quay trở về cuộc sống quá khứ trước sự tác động của họ. Anh muốn trở thành một người bình thường nhất, tự do nhất, có thể sống một cuộc sống mà mình mong muốn mà không phải lo lắng gì cả. Anh không muốn lấy tiền bạc ra để chịu trách nhiệm, cũng không muốn mình phải chịu trách nhiệm với những đồng tiền đó”.
[4] Là một liên đoàn bao gồm tám cơ sở giáo dục bậc nhất ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ.
“Nhờ vay mượn và làm thêm, anh đã tốt nghiệp được đại học. Ở trường, chẳng ai biết lai lịch của anh, cũng chẳng ai nhìn anh với con mắt khác lạ. Anh được sống cuộc sống bận rộn và đầy đủ như biết bao chàng trai khác. Đó là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh, khoảng thời gian mà anh có thể cảm nhận được vị ngọt ngào của sự chiến thắng sau khi đã nỗ lực hết mình. Anh học về xây dựng, chẳng dính dáng gì đến nghiệp gia đình, nhưng chính vì thế càng thêm say mê. Mỗi lần thi cử, mỗi lần đạt thành tích cao, anh lại có cảm giác mình đã tiến thêm được một bước nữa trong cuộc đời. Mỗi khi bưng đĩa lên gặm miếng sandwich được mua bởi chính những đồng tiền mình đổ mồ hôi công sức làm ra, lòng anh xúc động muốn rơi nước mắt. Và sau đó, anh lại cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào, thấy mình tồn tại có ý nghĩa.”
“Khi học hết năm thứ tư, bà ngoại là người yêu thương anh nhất qua đời. Khi còn sống, bà có một trường đua ngựa vô cùng nổi tiếng ở phía Nam Florida. Trước lúc mất, bà đã bán trường đua này đi, rồi để toàn bộ số tiền bán được dưới tên anh, quy định đến năm anh hai tư tuổi sẽ được sử dụng. Mặc dù đang bắt tay vào nghiên cứu, và cũng đã qua hai tư tuổi, thậm chí đã tròn hai lăm tuổi, nhưng anh chưa từng động đến một đồng trong số tiền đó. Lần đến Las Vegas này là lần đầu tiên anh sử dụng đến nó. Anh nghĩ có lẽ đó là ý Chúa, Chúa đã ban cho anh khả năng này, để anh có thể cùng người con gái mình yêu nhất đời trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất ở nơi đây. Anh nghĩ, lúc này, trên thiên đường, bà ngoại cũng đang mỉm cười hiền từ nhìn chúng ta”.
Lặng lẽ nghe câu chuyện của Lancer, trong đầu Tuyết Nhung cũng đang tự kể lại một câu chuyện khác, đó là chuyện về anh thợ săn Hải Lực Bố[5]. Một ngày nọ, Hải Lực Bố đi săn trong rừng, bỗng nhiên thấy chim chóc sợ hãi bay ra khỏi tổ, các loài động vật trong rừng cũng bỏ chạy toán loạn. Anh thợ săn Hải Lực Bố hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội vã hỏi một chú chim tốt bụng. Chú chim nọ bèn nói: “Hải Lực Bố, anh cũng mau chạy đi, cơn đại hồng thủy sắp tràn đến đây rồi, tất cả nơi đây trong chốc lát sẽ bị nhấn chìm hết.” Hải Lực Bố thấy vậy liền nói: “Người trong thôn tôi vẫn chưa biết có cơn đại hồng thủy này, tôi phải quay về nói với họ đã.” Chú chim nhỏ nói: “Hải Lực Bố, tin này ngoài anh ra, không được nói cho ai biết cả, nếu nói cho họ thì anh sẽ biến thành tượng đá đấy! Đừng ngốc nghếch nữa, mau mau chạy theo chúng tôi đi!”
[5] Một câu chuyện dân gian của Mông Cổ.
Nhưng Hải Lực Bố vẫn chạy về hướng ngược lại với chú chim: Anh phải đi cứu những người thân ở trong làng! Khi chạy về đến làng, anh liền hét lớn với tất cả dân làng: “Cơn đại hồng thủy sắp đến rồi! Mọi người mau chạy đi!” Đúng lúc mọi người đang nháo nhào bỏ chạy, hai chân Hải Lực Bố bắt đầu tê cóng và cứng lại. Anh không thể nhích chân nổi, dù chỉ một bước, nhưng vẫn cố gắng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình hét lên: “Cơn đại hồng thủy sắp đến rồi, mọi người mau mau chạy đi!” Cứ hét thêm một câu thì một bộ phận trên người anh lại biến thành đá, đầu tiên là chân, rồi đến eo, rồi đến ngực. Giọng nói của anh mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng im bặt… Cả người Hải Lực Bố đã cứng đơ như đá. Cuối cùng, anh bị nhấn chìm bởi dòng nước lũ tàn ác, trong khi những người khác lại được cứu sống.
Lúc này, cảm giác hoang mang tột độ đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí của Tuyết Nhung. Cô cảm thấy như có một giọng nói nào đó văng vẳng bên tai mình: “Cơn đại hồng thủy đã đến rồi, mau mau chạy thôi!” Song cô lại đứng ngây ra như tượng đá, không nhúc nhích nổi.
Tuyết Nhung cứ đứng im bất động như thế.
Từ nhỏ đến lớn, Tuyết Nhung cũng giống như biết bao cô gái khác, mơ ước một ngày mình sẽ trở thành cô bé Lọ Lem, và gặp được chàng hoàng tử bạch mã của mình. Lần đầu tiên tham gia lễ hội khiêu vũ từ thiện, cô cảm thấy giấc mơ của mình đã thành hiện thực. Lancer chính là Darcy còn cô là Elizabeth[6]. Sau đó, tại nhà hàng Red Lobster, anh ấy đã trở thành chàng hoàng tử bạch mã đích thực của Tuyết Nhung, khiến cho giấc mơ đẹp của cô lại càng đến gần hiện thực. Song giờ đây, khi màu sắc cổ tích đã bị xóa nhòa, khi hiện thực cuộc sống nghiệt ngã đã đi đến trước mặt cô như một tên quỷ ngang ngược và hống hách, Tuyết Nhung mới hiểu ra rằng thế giới trong mơ và hiện thực không thể là một. Cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử mãi mãi chỉ là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ. Còn trong hiện thực cuộc sống, cô tuyệt đối không nên là một cô bé Lọ Lem nhem nhuốc tội nghiệp, ngốc nghếch chờ đợi hoàng tử bạch mã đến thay đổi số phận của mình.
[6] Đôi tình nhân trong “Kiêu hãnh và định kiến” của nhà văn Anh Jane Austen.
Cô không thể ngờ chàng trai người Mĩ bình thường đang đứng trước mặt cô lại là một công tử đã từng sống buông thả, ăn chơi trác táng. Nhưng điều làm cô tức giận nhất chính là gia thế giàu có của anh ấy. Chẳng phải Lancer chính là “nhị thiếu gia”, “tam thiếu gia” gì gì đó mà người ta vẫn nhắc đến sao? Qua lại với những kẻ có gia thế như thế này quả là chuyện quá đỗi nguy hiểm. Mặc dù, bây giờ Lancer đã ăn năn hối cải, quay đầu làm lại. Nhưng dòng máu ăn chơi đã ngấm sâu trong người anh ấy, chẳng qua anh ấy chỉ đang tạm thời trấn áp bản chất của mình, biết đâu một ngày nào đó nó lại phát tác thì sao? Tuyết Nhung vốn nghĩ tình yêu giữa cô và Lancer cũng bình thường như bao tình yêu khác. Mặc dù, anh ấy đẹp trai đến hoàn hảo, nhưng nhìn chung những chàng trai Mĩ có vẻ đẹp giống anh ấy không thiếu. Cho dù đó là một anh thợ điện, một người lái xe tải, một nhân viên bán hàng, chỉ cần khoác lên người bộ lê, thắt thêm một chiếc cà vạt là sẽ trở thành những anh chàng cao to đẹp trai. Người da trắng bọn họ là thế, đẹp như Lancer chẳng hiếm gặp. Còn so với con gái Trung Quốc, Tuyết Nhung cũng được liệt vào hàng xinh đẹp. Xét về tài sắc, cô hoàn toàn có thể tự tin vào bản thân mình. Cô và Lancer quả là một đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi vừa lứa.
Song sự cân xứng đó, sự cân xứng mà Tuyết Nhung âm thầm tạo dựng nên trong sâu thẳm trái tim mình giờ đây đã hoàn toàn bị phá vỡ. Lancer bỗng chốc biến thành một hoàng tử bạch mã đích thực. Nếu so sánh với anh ấy, cô chính xác là một cô bé Lọ Lem bằng xương bằng thịt. Thật là mỉa mai thay! Cô không có nhà, không có người thân, không có tiền. Thậm chí ngay cả tư cách lưu lại lâu ở quốc gia này và một công việc tử tế cô cũng không có. Cô không phải là cô bé Lọ Lem thì còn có thể là ai được nữa.
Dù vậy, Tuyết Nhung tuyệt đối không cho phép mình là một cô bé Lọ Lem nhem nhuốc.
Khi còn ở Trung Quốc, vì đau ốm liên miên nên mẹ cô không thể nhận dạy thêm tiếng Anh nhiều như các giáo viên khác. Ngoài ra, bà còn để ra một phần lớn trong tiền lương của mình để dành dụm làm phí du học cho Tuyết Nhung sau này, và nộp tiền học đàn cho cô. Chính vì thế mà mẹ con cô luôn sống trong nghèo khổ, và phải chạy ăn từng bữa. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tuyết Nhung vẫn không thấy mình giống cô bé Lọ Lem, và thua kém người ta. Cô luôn đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, nhìn lũ công tử nhà giàu theo đuổi mình bằng nửa con mắt. Rồi khi đến Mĩ, cô lại là kẻ rách nát nhất trong số những lưu học sinh Trung Quốc ở đây. Tuy nhiên, Tuyết Nhung vẫn không thấy mình là cô bé Lọ Lem hèn mọn và kém cỏi. Cô luôn tin rằng, sự nghèo đói và khó khăn chỉ là tạm thời, cô có thể thay đổi bằng sự nỗ lực của mình, tại sao lại phải dựa dẫm vào một kẻ có tiền, để anh ta dùng tiền biến mình từ cô bé Lọ Lem thành công chúa cao quý chỉ sau một đêm? Tại sao lại phải đi đôi giày thủy tinh của đàn ông? Tại sao phải nhọc lòng chờ đợi kỳ tích xảy ra? Tại sao phải nhờ bọn họ thay đổi số phận của mình? Cô, Đinh Tuyết Nhung, không bao giờ tin vào người khác và sức mạnh từ bên ngoài. Cô chỉ tin vào sức mạnh của chính mình.
Song, giờ đây, dường như số phận lại đang trêu ngươi Tuyết Nhung, để “giấc mộng đẹp” đó trở thành hiện thực. Chỉ trong tích tắc, cô đã biến thành cô bé Lọ Lem may mắn chỉ có trong thế giới cổ tích.
Nhìn Tuyết Nhung đứng ngây ra như tượng gỗ, Lancer thực sự không biết phải nói gì. Anh chỉ ngồi lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu vang. Khi đã uống cạn giọt rượu cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, buồn bã nói: “Anh biết em sẽ phản ứng thế này, vì thế anh mới không dám nói thân phận của mình cho em biết. Anh rất sợ mất em.” Anh dừng lại một lúc nhìn sang bên cạnh rồi nói tiếp: “Mỗi người trong chúng ta đều không thể tự chọn cha mẹ và gia đình cho mình đúng không? Anh không thể rũ bỏ hết những chuyện trong quá khứ của mình, cũng không thể cắt đứt mối liên hệ với gia đình mình. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để làm, nhưng anh phải thừa nhận gia đình và quá khứ có ảnh hưởng không nhỏ đến anh. Có những thứ không phải cứ dùng lí trí là có thể thay đổi được. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần hai đứa chúng mình yêu thương nhau thì sẽ không có vấn đề gì, đúng không em?”
Lúc này, Tuyết Nhung không còn tâm trí để trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh. Đầu óc cô vừa trống rỗng, vừa bức bối như thể bị nhét đầy bởi một thứ gì đó. Trước mắt cô lúc lại hiện lên cảnh tượng phóng túng của Lancer với một người phụ nữ khác, lúc lại lập lờ hình ảnh anh khúm núm sợ sệt khi đứng trước cha mẹ, anh chị. Người con trai này không đơn thuần như những gì anh ta thể hiện. Quá khứ của anh ta quá phức tạp. Vì thế, tương lai nếu sống cùng anh ta sẽ rất đáng sợ. Càng nghĩ, trái tim cô càng thêm lạnh lẽo, lạnh như thể sắp đóng băng.
Khi Lancer nắm tay cô lần nữa, Tuyết Nhung liền rụt tay lại, rồi lẩm bầm: “Em muốn về nhà”.