Liêu Uyển Hồng

Chương 14


Bạn đang đọc Liêu Uyển Hồng – Chương 14

Chương 14: Khi tim anh đau, tim cô cũng đau
Nửa đêm, tạm biệt những ồn ào và lãng mạn của nhà hàng Red Lobster, Lancer lái xe đưa Tuyết Nhung về kí túc. Trên xe, cô luôn né tránh ánh mắt của anh. Mặt cô đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng Tuyết Nhung vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi. Cô chỉ còn biết nghiêng đầu sang một bên, nhìn ra cửa sổ. Trong đêm khuya lạnh lẽo của tháng hai, tất cả những gì Tuyết Nhung thấy ngoài cửa sổ chỉ là hình ảnh âm u của thiên nhiên, thứ chân thực duy nhất cô có thể ngắm nhìn là khuôn mặt phản chiếu trên cửa kính ô tô của mình.
Lúc này, Lancer đã cởi bỏ trang phục cướp biển. Mọi thứ giống như những cơn thủy triều ào ào xô vào bờ, rồi để lại những bãi cát phẳng lặng sau khi rút đi. Lancer lại là Lancer của thường ngày. Song những thay đổi bất ngờ như thế của anh khiến Tuyết Nhung không khỏi bồi hồi. Cô tưởng tượng chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng Red Lobster giống như một câu chuyện cổ tích. Khi tiếng chuông điểm 12 giờ ngân lên, cô sẽ bước ra khỏi giấc mơ rực rỡ để trở lại với cuộc sống hiện thực đầy nghiệt ngã.
Lancer hơi ngoảnh đầu về phía Tuyết Nhung, mỉm cười nói: “Em thích chứ?”
Tuyết Nhung bối rối quay đầu lại, cúi đầu khẽ nói: “Ừm.” Im lặng một lúc, cô mới mở lời: “Nhưng em có cảm giác mọi thứ vừa qua như một giấc mơ.”
“Ha ha ha ha ha”, Lancer không nhịn được bật cười lớn: “Đinh Tuyết Nhung đáng yêu của anh ơi, em có biết rằng khi tình yêu đích thực tồn tại thì mỗi thời khắc trong cuộc sống không chỉ giống trong mơ, mà chính xác là một giấc mơ, một giấc mơ tươi đẹp nhất!”
Tuyết Nhung thoáng đỏ mặt, cô đang nghĩ đến nụ hôn của hai người. Nụ hôn ấy không biết có phải tượng trưng cho tình yêu đích thực không. Đối với Tuyết Nhung, đó là nụ hôn đầu tiên trong suốt 24 năm cô sống trên đời! Nụ hôn đầu mà cô đã gìn giữ suốt bao nhiêu năm qua! Vậy mà trong khoảnh khắc thơ mộng đó, nụ hôn ấy đã bị chàng trai người Mĩ cướp đi trên danh nghĩa của một tình yêu chân chính. Lúc này, mặc dù cảm giác ngọt ngào đã lan tỏa khắp trái tim cô, song Tuyết Nhung vẫn thấy có chút bất an. Cô phân vân không biết liệu đó có đúng là tình yêu đích thực? Vậy nên cô khẽ hỏi Lancer: “Đây cũng là lần đầu tiên của anh chứ?”
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, Tuyết Nhung liền thấy hối hận. Cô tự thấy câu hỏi của mình quá hàm hồ và ngốc nghếch: Tuyết Nhung à, mày định hỏi đây là lần đầu tiên anh ấy đóng giả hải tặc hay đây là nụ hôn đầu của anh ấy?

Nghe thấy câu hỏi của Tuyết Nhung, Lancer lập tức dừng xe bên đường. Sau đó, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng mặt Tuyết Nhung lên và nồng nàn nói với cô: “Tuyết Nhung thân yêu, em nghe đây, dù đây không phải là lần đầu tiên anh chơi bời, không phải lần đầu tiên anh đóng cướp biển hay cũng không phải là nụ hôn đầu của anh thì tất cả đều không quan trọng, bây giờ điều quan trọng duy nhất chính là em là người con gái đầu tiên anh thực sự yêu trong cuộc đời này, và cũng là người con gái duy nhất trong cuộc đời này có được tình yêu của anh.” Đôi bàn tay Lancer khẽ run rẩy trên khuôn mặt Tuyết Nhung. Hai mắt anh chớp chớp mơ màng ngắm nhìn cô, để rồi cứ thế hai hàng lệ bỗng tuôn rơi.
Đôi mắt Tuyết Nhung lại khép chặt.
Ngọt ngào là gì? Ngày trước mỗi khi bắt gặp hai chữ này, Tuyết Nhung đều cảm thấy vô lý. Chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có thứ cảm xúc được gọi là ngọt ngào hay sao? Hồi ở Trung Quốc, qua những câu chuyện của đám bạn nam nữ mà Tuyết Nhung quen biết, cô nhận thấy “hạnh phúc” có thể thực sự tồn tại, có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được; song trong cuộc sống tình cảm của người Trung Quốc cảm giác “ngọt ngào” lại nằm trong ranh giới của những suy nghĩ chủ quan, sự mơ mộng, niềm mong muốn khó đạt được. Nhưng trong đêm nay – một đêm lãng mạn tuyệt vời trên đất Mĩ, cô đã thực sự cảm nhận được sự ngọt ngào khi người con trai ấy ôm cô vào lòng và rơi nước mắt vì cô.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cửa kí túc, Tuyết Nhung liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ đêm. Lancer xuống xe trước mở cửa xe cho cô, sau đó cùng cô đi đến kí túc. Tuyết Nhung có thể cảm nhận được những luồng khí lạnh trong không khí đang táp vào mặt mình. Hai người nắm tay nhau, chầm chậm chạy trên đường. Khi mới vào cổng lớn, Tuyết Nhung bỗng sững sờ: Ngô Vũ đang đứng đợi bên cạnh thang máy, tay ôm một bó hoa hồng lớn: “Trời ạ!” Cô kinh ngạc bịt miệng, không thốt nên lời. Đúng lúc đó, Ngô Vũ nhìn thấy cô, không, chính xác là anh nhìn thấy hai người họ. Ngô Vũ thẫn thờ nhìn Lancer, rồi lại thẫn thờ nhìn Tuyết Nhung, bó hồng đỏ tươi trên tay anh bắt đầu run rẩy. “Vì sao em lại nói dối anh? Vì sao?” Những đóa hồng từ từ rớt xuống đất, Ngô Vũ đau đớn ngoảnh mặt bước đi, thoáng một cái đã mất hút trong màn đêm đen đặc. Tuyết Nhung đang ôm mặt kinh hãi, đột nhiên sực tỉnh lại, vùng chạy ra cổng. Song đã quá muộn rồi, Ngô Vũ đã hoàn toàn biến mất.
Rất lâu sau đó, Ngô Vũ vẫn không nghĩ ra mình đã về nhà như thế nào vào tối hôm đó. Ngày còn nhỏ, mỗi lần thất bại trong các cuộc thi âm nhạc quan trọng, cha có đánh nhiều thế nào, anh cũng không cảm thấy đau. Nhưng lúc này, anh hoàn toàn không biết mình đang đau ở đâu. Cả cơ thể lẫn tâm hồn anh đều đang đau đớn, đau đến tan nát cõi lòng, đau đến muốn chết.
Mở cửa bước vào nhà, việc đầu tiên Ngô Vũ làm là lao đến bên chiếc máy tính. Trái tim anh đang run rẩy, bờ môi đang run rẩy, cả đôi bàn tay cũng run rẩy. Loay hoay mãi mới mở được máy tính, Ngô Vũ điên cuồng tìm đặt vé trên trang web của các hãng máy bay. Anh muốn đi, anh phải đi, anh phải đi khỏi đất nước này ngay lập tức. Anh phải đi ngay, không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa! Anh nhất định phải đi, đi ngay bây giờ, nếu không anh sẽ chết ở nơi này!
Sau khi vội vã đặt vé, Ngô Vũ bắt đầu lao vào thu dọn hành lý. Hầu hết đồ đạc đều bị anh vứt thẳng xuống đất hoặc ném vào thùng rác. Cuối cùng, anh lôi từ trong túi áo khoác ra một khung ảnh kĩ thuật số, là bức hình chụp chung của anh và Tuyết Nhung trong lần đầu tiên họ đứng chung một sân khấu. Thực ra, đây cũng chính là món quà anh chuẩn bị cho Tuyết Nhung nhân dịp Lễ Tình nhân. Lòng Ngô Vũ quặn đau. Anh nhắm mắt lại, ném khung ảnh vào trong thùng rác.
Thu dọn xong mọi thứ thì Ngô Vũ đã mệt nhoài. Anh bước đến bên cửa sổ, chầm chậm vén rèm cửa, bên ngoài bầu trời tối đen như mực, vài bông tuyết lác đác rơi trong không gian, bám vào khung cửa sổ lạnh lẽo. Ngô Vũ ngồi sụp xuống đất trước khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết trắng, kí ức về lần cha dẫn anh và Tuyết Nhung đi xem bộ phim “m thanh của âm nhạc” bỗng ùa về trong tâm trí anh. Khi nhân vật nam chính trong phim hát đến đoạn “Hoa tuyết…” Ngô Vũ hơi nghiêng đầu sang hỏi Tuyết Nhung: “Đinh Tuyết Nhung, tên của em có phải lấy theo bộ phim này không nhỉ, nếu như thế thì thật là trùng hợp”. Tuyết Nhung trừng mắt nhìn anh. Trong ánh sáng mập mờ, đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô khiến trái tim anh bỗng rộn ràng. Đây cũng chính là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động trước Tuyết Nhung. Lúc ấy, anh mới chỉ là cậu nhóc 10 tuổi. Từ đó, cứ mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tim anh lại đập loạn nhịp. Trái tim thổn thức đó vẫn theo anh từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, từ phương Đông sang phương Tây.

Kết quả thì sao? Vì sao cô ấy lại nói dối anh? Vì sao cô ấy lại gạt anh? Ngô Vũ nghĩ cả đêm cũng không thể tìm ra được đáp án. Chính xác mà nói là anh không muốn nghĩ đến chuyện này. Suốt 20 năm quen nhau, Tuyết Nhung chưa bao giờ nói dối anh một lần. Tuyết Nhung mà anh quen biết và yêu mến dù có đánh anh cũng được, ghét anh, chửi mắng anh thì vẫn luôn là người thẳng thắn và chân thật. Vậy mà giờ đây cô ấy lại nói dối anh, nói dối một cách tàn nhẫn. Vì sao phải làm như thế chứ? Lẽ nào là vì Lancer, gã dân chơi người Mĩ kia ư? Anh không muốn, cũng không dám nghĩ tiếp. Dù ngay từ lần đầu gặp hắn ở buổi khiêu vũ, Ngô Vũ đã mơ hồ dự cảm đến kết cục ngày hôm nay, nhưng khi nó trở thành sự thật, anh vẫn thấy tức giận và tuyệt vọng. Anh đã yêu mến người con gái ấy suốt mười mấy năm, hi sinh cho cô ấy mười mấy năm. Thậm chí cuộc đời và tương lai của mình, anh cũng xây dựng nó gắn liền với cuộc đời và tương lai của người con gái ấy. Vậy mà không ngờ, thật không ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, gã Lancer ấy đã dễ dàng vượt qua anh. Giờ anh đã trở thành kẻ thất bại nực cười và đáng thương!
Những bông hoa tuyết rơi xuống khung cửa mỗi lúc một dày và hỗn độn. Ngay sau khi đập vào cửa kính, chúng liền tan chảy, không cho ta một cơ hội để ngắm nhìn. Lúc này, tất cả lòng tự tôn, sự tự tin của Ngô Vũ dường như cũng tan biến theo những giọt băng tan chảy kia, từ từ chảy xuống khung cửa lạnh lẽo, rồi rớt xuống mặt đất buốt giá vô tình.
Với Tuyết Nhung, đó cũng là một đêm trắng. Sau lời nói dối trắng trợn đó, làm sao Tuyết Nhung có thể ngủ được khi ánh mắt tuyệt vọng và câu hỏi giận dữ của Ngô Vũ cứ ám ảnh cô? Trước giờ, cô chưa từng biết nói dối là gì. Trong khi đó, nhiều cô gái khác để đạt được mục đích của bản thân, thậm chí chỉ để ăn thêm một chiếc kẹo cũng có thể tùy tiện nói dối. Song Tuyết Nhung tuyệt đối không thể là kẻ dối trá. Sở dĩ như vậy không phải vì cô cao quý hơn người mà là vì cô luôn cho rằng bản thân mình không cần nói dối cũng có thể đạt được những thứ mà kẻ khác phải nói dối mới có được.
Vậy tại sao cô lại lừa dối Ngô Vũ? Vì sao lại làm anh ấy tổn thương? Khi nói dối chẳng nhẽ cô không nghĩ đến việc nó có thể bị vạch trần sao? Cô không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng mà nó gây ra hay sao? Sao cô có thể lạnh lùng đến thế? Càng tồi tệ hơn, Ngô Vũ anh ấy tin những lời dối trá của cô là thật, nên mới đợi cô muộn như vậy. Kết quả thì sao? Anh ấy đã tận mắt chứng kiến màn kịch tàn nhẫn đó. Trong cuộc đời này, cô có thể không để ý đến ai, song không thể không quan tâm đến Ngô Vũ. Bởi vì anh ấy không giống tất cả mọi người. Cô có thể làm tổn thương bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương Ngô Vũ.
Suốt đêm đó, cô gọi điện cho Ngô Vũ, nhưng anh đều tắt máy. Không thể gọi điện, cô liền gửi tin nhắn điện thoại, gửi mail trên máy tính cho anh, những vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào. Vào giờ làm việc ngày hôm sau, cô gọi điện đến công ty Ngô Vũ, như họ trả lời anh ấy chưa đi làm, cũng chưa xin nghỉ phép, có lẽ buổi chiều mới đến. Tuyết Nhung lại đợi đến buổi chiều, nhưng công ty vẫn nói Ngô Vũ không đi làm, ai nấy đều không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy.
Trong lòng Tuyết Nhung có dự cảm chẳng lành. Cô không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, vội đội khăn lên đầu, chạy đi tìm Ngô Vũ.
Sau vài lần đổi xe, khó khăn lắm Tuyết Nhung mới tìm thấy khu chung cư Ngô Vũ đang ở. Lòng cô thầm nói chính mình: Ngô Vũ ơi, anh nhất định phải ở đây, nhất định phải ở đây! Ông trời ơi, lần này con xin nhờ cậy tất cả vào ông!
Số 215… đúng, đây chính là số phòng của Ngô Vũ. Tuyết Nhung ra sức gõ cửa, gõ cửa và gào tên Ngô Vũ. Bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh nào. Cô vẫn không ngừng đập cửa, cho đến khi người hàng xóm da trắng đi ra nói với cô: “Cô muốn tìm anh Ngô hả? Buổi sáng nay, khi đi làm ca đêm về, tôi thấy anh ta xách vali đi rồi”. Toàn thân Tuyết Nhung bỗng tê cứng. Cô ngồi bất động dưới đất, không thể đứng dậy nổi. Trực giác mách bảo cô rằng, Ngô Vũ nhất định đã quay trở về Trung Quốc. Anh ấy đã bỏ đi, mãi mãi không trở lại nữa. Từ nhỏ tới lớn, cô biết tính cách anh, biết sự tự tôn của anh, biết cả sự quyết đoán của anh nữa. Thực sự cô không muốn mãi mãi mất đi Ngô Vũ.

Tuyết Nhung bật khóc nức nở. Cô nhớ cậu bé ra mở cửa đón cô ngày nào, nhớ cú đấm cô dành cho anh trong cuộc thi đầu tiên, nhớ giây phút anh từ quê hương xa xôi đến nước Mĩ rồi bất ngờ xuất hiện trước phòng tập đàn của cô, nhớ hôm anh mua cho cô cây đàn mới… Suốt 20 năm qua, Ngô Vũ đã hi sinh rất nhiều cho cô. Tại sao cô lại không biết quý trọng? Cho dù có chọn Lancer đi chăng nữa, thì cô cũng tuyệt đối không nên nói dối, làm tổn thương Ngô Vũ! Vì sao cô có thể nói ra những lời dối trá vô nghĩa như thế. Nếu như khi đó, cô cứ nói thẳng với anh ấy là đã có kế hoạch đón Lễ Tình nhân với một người bạn khác rồi có phải hơn không, tại sao lại không biết xấu hổ buông ra những lời ngu ngốc đó?
Áy náy, hổ thẹn, đau lòng, hối hận, tất cả đều không thể diễn tả được tâm trạng rối bời của Tuyết Nhung vào lúc này. Cô cảm thấy hổ thẹn vì đã dễ dàng để Lancer chiếm giữ trái tim mình, nông nổi yêu say đắm chàng trai người Mĩ tự nhận là đã phát điên vì cô ấy. Tuyết Nhung thấy mình như con diều chao liệng trong cuộc đời. Khi mẹ còn trên đời, bà là người cầm dây con diều ấy, giữ cho nó bay cao thật cao nhưng không bao giờ bị mất phương hướng. Sau khi mẹ ra đi mãi mãi, người thay mẹ giữ con diều ấy chính là Ngô Vũ. Tuyết Nhung thừa nhận dù bản thân đã say đắm Lancer nhưng cô tuyệt đối không muốn mãi mãi mất đi Ngô Vũ. Cho dù trong tiềm thức Tuyết Nhung hiểu rằng một ngày nào đó cô phải chọn lựa giữa hai người con trai và rất có thể trái tim sẽ nghiêng về Lancer. Song nếu lựa chọn ấy phải lấy sự ra đi của Ngô Vũ làm tiền đề thì cô nhất định sẽ không từ bỏ anh. Dù vẫn biết suy nghĩ ấy là vô lý nhưng đó là mong muốn thực sự của cô.
Tuyết Nhung thấy vô cùng hổ thẹn vì tính ích kỷ và hèn mọn của bản thân. Bây giờ dù cô có phải rơi bao nhiêu nước mắt thì cũng không thể xóa nhòa những day dứt ân hận trong lòng vì đã làm tổn thương Ngô Vũ. Liệu cô đã yêu Lancer thật hay chưa? Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì hạt mầm tình yêu chắc đã sinh sôi thành một “bông hoa độc” chất chứa đầy sự xấu xa và những lời dối trá. Sao trái tim đau đớn quá! Chính lúc này đây, lần đầu tiên Tuyết Nhung cảm nhận được tấm lòng Ngô Vũ một cách chân thực nhất.
Khi đến sân bay, ở phòng chờ, Ngô Vũ đã uống rất nhiều rượu. Sau đó, anh kéo vali lang thang đi trong hành lang cửa lên sân bay Detroit. Anh cứ quanh quẩn từ đầu này sang đầu kia, rồi lại quay lại. Chuyến bay hai giờ chiều mới cất cánh nhưng Ngô Vũ đã đến đây từ sáng sớm. Bởi vì anh không muốn chờ chạy trốn ở một nơi quá gần Tuyết Nhung, anh muốn cách xa cô, càng cách xa càng tốt.
Uống rượu rồi mà lòng Ngô Vũ vẫn thấy trống trải, đầu óc cũng rỗng không. Anh như một chiếc bóng lờ mờ, không tìm thấy một điểm tựa. Đây là lần đợi chờ dài đằng đẵng và chậm chạp nhất trong cuộc đời Ngô Vũ. Chỉ bảy, tám tiếng đồng hồ ngắn ngủi vậy mà anh cảm thấy như dài hơn cả mười mấy năm chờ đợi Tuyết Nhung. Thời gian ung dung lướt qua 26 năm cuộc đời anh giờ giống như một ông lão già yếu, vụng về, chậm chạp lê bước. Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay, những hành khách xa lạ ở phòng chờ số 9 nhanh chóng bước về phía cửa soát vé. Ngô Vũ cũng xếp hàng theo họ. Nhưng đến lượt soát vé của mình, anh bỗng thấy tức ngực, đầu óc choáng váng. Cô nữ tiếp viên thấy thế liền ân cần hỏi han: “Anh vẫn khỏe chứ?”.
Phút cuối, Ngô Vũ quay người bước ra khỏi cửa soát vé, ngồi sụp xuống một góc phòng chờ, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Đây là lần đầu tiên anh khóc sau khi chứng kiến màn kịch tối qua. Trước đó vì quá bất ngờ nên anh chỉ biết thẫn thờ, nước mắt cũng không thể trào ra vì đã bị những thất vọng và oán hận kìm nén. Nhưng bây giờ, đứng trước cánh cửa quan trọng nhất trong cuộc đời, con tim anh lại bất ngờ có cảm giác trở lại. Anh có thể cảm nhận được những nhịp đập của nó. Trừ khi phải chết, chỉ cần tim còn đập, chỉ cần anh còn sống, anh không thể rời xa Tuyết Nhung. Tình cảm đã lấn át lý trí, tình yêu đã tha thứ cho những hận thù. Mắt anh đã nhòa đi, chân anh đã không còn sức lực, anh không thể rời xa đất nước này!
“Khổng tước bay về phương Nam, ngập ngừng mười dặm đường mây bồi hồi”. Đây là câu thơ mở đầu trong bài thơ mà ngày còn nhỏ cô giáo dạy văn hay đọc cho lũ trẻ bọn anh nghe. Lúc ấy, Ngô Vũ còn thầm cười trong lòng, người xưa thật là hay than thở, là một chú chim, tự do tự tại, bay đi đâu tùy thích chẳng thích quá hay sao, làm gì mà viết người ta ngốc nghếch thế! Bây giờ anh mới hiểu, đến một chú chim tự do tự tại còn không nỡ chia ly, thì làm sao anh có thể bỏ lại mọi phiền muộn để ra đi?
Yêu là gì? Ngô Vũ từng quan niệm rất rõ ràng và đơn giản: yêu là hết lòng yêu mến một người, hi sinh tất cả vì cô ấy, tận tâm tận lực vì cô ấy. Bây giờ hai chữ “tình yêu” với anh chỉ có thể biểu đạt bằng cụm từ “khắc cốt ghi tâm”. Cho dù người con gái ấy làm chuyện gì tổn thương đến anh thì tình yêu đã khắc vào trong tim đó cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Tuyệt vọng vẫn tồn tại, đau khổ vẫn bùng cháy, yêu cô ấy, yêu cô ấy, không thể không yêu cô ấy.

Cuối cùng, Ngô Vũ mang hành lý quay về căn hộ.
Trời đã tối. Bầu trời Bắc Mĩ ngập tuyết và băng, lạnh giá vô cùng.
Tuyết Nhung vẫn gục đầu, ngồi co ro trước cửa nhà Ngô Vũ. Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội ngẩng đầu nhìn, rồi sung sướng hét lên: “Tiểu Vũ!” Sống mũi cô lúc này bỗng thấy cay cay. Tuyết Nhung đứng bật dậy, nhào đến đánh Ngô Vũ một cái giống điệu bộ ấm ức thuở nhỏ: “Anh thật xấu! Em vẫn còn chưa xin lỗi anh mà!”
Ngô Vũ nhặt chiếc khăn quàng cổ rơi trên đất, cẩn thận quàng lại cho Tuyết Nhung, rồi xót xa nói với cô: “Tuyết Nhung à, em trưởng thành thật rồi, không cần anh nữa. Nhưng anh vẫn quay lại.” Nói đến đây, giọng anh nghẹn ngào. Một lát sau, Ngô Vũ lại tiếp tục nói: “Anh vẫn sợ nhỡ một ngày nào đó, gió rét tràn về, không có ai nắm tay em thì sao?” Đoạn anh kìm nén những cảm xúc trong lòng: “Từ hôm nay trở đi, anh không thể tự tin đối diện với em như trước kia, cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Giống như ngày nhỏ, anh chỉ có thể đứng từ xa, ngắm nhìn những ngôi sao bé nhỏ và nhớ em.”
Nghe đến đây, nước mắt Tuyết Nhung đã chảy tràn trên má. “Em đừng khóc, thấy em khóc như vậy, mẹ em trên thiên đường sẽ buồn đó”. Dứt lời, Ngô Vũ cũng rơi lệ. Anh lấy ra từ trong người tấm ảnh kĩ thuật số: “Đây là món quà hôm qua anh định tặng em, bên trên còn có bút tích ngày bé của hai chúng ta. Anh muốn em nhớ một điều: em đã từng có một người anh Ngô Vũ ngốc nghếch.”
“Anh đừng như vậy, anh đừng đối xử với em như thế! Anh hãy cho em thời gian!” Tuyết Nhung gào khóc thảm thiết, đau khổ tột cùng.
Ngô Vũ cầm lấy tay cô, đặt khung hình vào trong rồi nói: “Em không cần phải lo nghĩ cho anh đâu, hãy đi theo tiếng gọi của trái tim em. Từ giờ em phải tự chăm sóc bản thân. Em biết không, nếu em khóc thì con tim anh cũng đau đớn lắm.” Nói đến đây, Ngô Vũ nghẹn ngào không thốt nên lời. Cuối cùng, anh buông tay Tuyết Nhung ra, dứt khoát nói với cô: “Em đi đi!”
Tim Tuyết Nhung đau đớn như bị dao cứa. Nếu biết rằng mọi chuyện không thể trở lại như xưa, vậy thì hãy buông tay! Cô xót xa quay đầu bước đi, bỗng nghe thấy tiếng Ngô Vũ vọng lại từ phía sau: “Nhung Nhi, anh đã từng hứa với em mọi thứ em muốn, anh đều sẽ đem đến cho em. Dù cho mai này cuộc sống của em có xảy ra chuyện gì, thì hãy nhớ, câu nói này mãi có hiệu lực!”.
Từ đó, Tuyết Nhung và Ngô Vũ biển trời cách mặt, không biết đến khi nào mới gặp lại?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.