Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 46: Mei đã chọn sự ra đi


Đọc truyện Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ – Chương 46: Mei đã chọn sự ra đi

Một toán áo đen đuổi theo một cô gái vào đường hẻm. Họ đánh nhau khiến người đi đường chạy toáng loạn… 

– Tiểu thư, hãy theo chúng tôi về. 

– Ta không về.Rõ chưa.Thế này chưa đủ nhục sau còn về ngôi nhà đáng ghét đó? 

– Nhưng Tam thiếu gia bảo… 

– Ta không quan tâm.Nói với anh ấy là ta tự lo được. 

– Tiểu thư! 

Nguyệt Nhi nhất quyết không theo thuộc hạ về. Cô bỏ chạy,nhưng rồi lại bị bắt. Ngay lúc đó Nhất Lang tình cờ xuất hiện. Cô vùng ra nép vào phía sau anh: 

– Anh Hai. Nói với họ em không muốn về. 

– Được rồi.Nếu không về thì tới chỗ anh,không được lang thang ngoài đường. 

– Cũng được. 

Tới lúc này bọn thuộc hạ mới không bắt Nguyệt Nhi nữa.Vì dù gì Nhất Lang cũng là chủ của họ,là anh trai của Nhất Nguyệt. Họ cúi chào anh rồi đi. 

Lúc này,Nguyệt quay qua Nhất Lang,rất vui. Cô ôm chầm lấy anh. 

– Tưởng anh bỏ mặc em luôn chứ. Em rất nhớ anh đó. 

– Lớn rồi còn giở trò bỏ nhà đi.Theo anh về đi. 

Cô buông anh ra,bướng bỉnh phản đối,nhất quyết không chịu về: 

– Em không về đó đâu.Nơi đó làm em thấy ghê tởm. Em… tới chỗ anh được không? Em không biết chỗ nào để đi nữa cả. Chỗ nào cũng bị anh Ba tới phá cả… 

– Được thôi. Nhưng không được bỏ nhà đi nữa. 

Nhất Nguyệt vừa nghe xong,nhảy dựng lên! 

– Em hứa mà! 

Nguyệt Nhi thương nhất,nể nhất và nghe lời nhất lúc nào cũng là Nhất Lang.Trong lúc này,người cô có thể tin tưởng cũng chỉ có anh mà thôi.Cũng không trách,vì từ bé tới lớn cô luôn bám theo Nhất Lang.Còn Nhất Phong thì tối ngày đàn đúm,đánh nhau.Sau khi tai nạn xảy ra thì Phong lại càng sống khép kín.Mọi việc trong nhà cô hỏi qua Nhất Lang rồi mới nói với mẹ.Trước nay,cô tưởng mình là thiên kim cành vàng lá ngọc,cuối cùng chỉ là con cóc ghẻ,làm sao chịu nổi kích động này? 

Nhất Lang và Nguyệt Nhi vừa về thì thấy Mei đem hành lí đi. Anh chạy đến bên cạnh ngăn cản: 

– Em muốn đi đâu? 

Mei lạnh nhạt trả lời: 

– Về nhà. Về Senbi. 

– Senbi ư?Nhà em là đây.Nếu không thích em có thể đến Trình Gia. Sao phải về tận Senbi? 

Nhất Lang vịn bờ vai Mei. Cô nhóc gạt tay ra và nghiêm túc nhìn vào mắt anh: 

– Em mệt mỏi rồi.Em không muốn gặp mặt cha em nữa,em không thích nghe mệnh lệnh của ông ta nữa.Chỉ có rời đất nước này mới được yên thân thôi! 

– Có nghĩa là… em thà ra đi cũng không muốn kết hôn với anh? 

Nhất Lang bấu mạnh vào vai Mei.Cô vẫn nhìn anh,cái nhìn thẳng,kiên quyết: 


– Không. 

– Tại sao chứ?Tại Nhất Phong à? 

– Phải… Em tưởng mình có thể,nhưng em không thể… Em không quên được anh ấy. Em không muốn thấy anh ấy bên cạnh người con gái khác. Em cũng không thể sống thản nhiên như không. Em…em không làm được. Em và Shell sẽ quay về Senbi,quay về với cuộc sống trước đây của mình. 

Nhất Lang bất chợt nắm lấy tay cô nhóc: 

– Anh không cho em đi. 

1 giọng nói khác thình lình vang lên từ phía sau,và ngay sau đó Nhất Lang cảm nhận 1 vật cứng chạm vào phía sau gáy,lạnh toát… 

– Vô ích thôi. 

Shell.Cô chĩa súng vào Nhất Lang để cho Tử Du thản nhiên ra xe. 

Nhất Lang quay lại nhìn Shell,1 chút ngạc nhiên,1 chút khó chịu: 

– Shell,cô phản ông Trình? 

Shell vẫn chĩa súng vào Nhất Lang,vừa cười nhạt rồi nói: 

– Tôi hành động cho chính tôi và cho Meila. Tôi không có ông chủ.Cô ấy là của tôi. Không phải của anh. 

Nhất Lang nói-vừa đe doạ-vừa như 1 lời hứa: 

– Hãy nhớ là hôm nay cô đã chĩa súng vào tôi. Shell,nếu tôi không có được Tử Du, thì cô cũng không. Bởi vì, cô ấy nhất định sẽ không theo cô rời khỏi đây. 

Shell cười rồi lắc đầu như giễu cợt Nhất Lang: 

– Vì anh à?Đừng mơ. 

Shell cất súng vào và ra xe cùng Meila… Nhất Lang nhìn theo, nắm chặt nắm đấm… 

Vào giờ này ngày mai,Shell sẽ cùng Mei rời khỏi thành phố này,đất nước này… Đối với Shell, chỉ cần Mei và Nhất Phong không ở bên nhau thì vấn đề của Shell cũng trở nên đơn giản vô cùng. Sẽ có kẻ khác có thể khiến Mei hạnh phúc. Người đó phải là Shell. Đợi đến lúc thích hợp, Shell sẽ nói cho Mei biết…mình thật sự là ai… 

– Shell,tôi muốn đi thăm một người. 

Mei nhìn qua Shell rồi nói: 

– Nhất Phong? 

Mei lắc đầu. 

– Không.Để làm gì chứ? 

– Vậy thì ai? 

– Kim lão gia. Ông ấy đã đối xử với tôi rất tốt, giờ ông ấy lại ra nông nỗi này. Tôi muốn trước khi đi nói 1 lời tạm biệt. Nhưng tôi không muốn gặp mặt Phong. Cô giúp tôi nhé. 

Họ nhìn nhau 1 lúc rồi Shell gật đầu. 

– Được. 

Shell cho xe tới bệnh viện. Cô ta gây chú ý cho Phong để hắn tưởng Shell được lệnh ông Trình tới hãm hại lão Kim và đuổi theo Shell ra ngoài. Sau khi chắc chắn Nhất Phong đã ra ngoài, Mei mới vào trong. 

Lão Kim nằm đó.Con người uy nghiêm phong độ đó giờ nằm ìm lìm bất động.Cuộc đời thật khó đoán trước chuyện gì xảy ra.Cô nắm lấy bàn tay ông…


– Kim lão gia,tôi xin lỗi. Giá mà tôi được phép chọn lựa. Ngày tháng ở Kim Gia ông rất nghiêm khắc với tôi,nhưng tôi cảm nhận được ông đang dạy dỗ tôi. Đôi khi tôi thấy ông còn giống cha tôi hơn con người mà tôi gọi là cha bây giờ. Nếu có thể, hãy cho tôi được một lần gọi ông là…cha. 

Cô đặt đầu mình lên tay ông như một cô con gái nhỏ. 

Một lúc sau, cô định đứng dậy thì ông đột ngột nắm chặt tay cô. Mắt ông nhấp nháy,dường như có tín hiệu hồi tỉnh… 

– Kim lão gia,ông tỉnh rồi phải không?Để tôi gọi bác sĩ! 

Miệng lão mấp máy thốt lên một cái tên. Là tên của cô… 

– Tử Du…Tử Du…Xin lỗi nàng… 

Mei không hiểu gì. Cô bấm nút gọi bác sĩ… 

Có tiếng bước chân,vì vậy cô phải đi ngay. Mei giật tay ra khỏi lão Kim và chạy ra ngoài thật nhanh trước khi ai đó phát hiện sự có mặt của mình. 

Người chạy tới là Phong. Hắn lo sợ có ai dụ hắn ra ngoài để làm hại ông Kim nên vội vã trở lại. Thấy ông có tín hiệu hồi tỉnh,hắn khẩn trương gọi bác sĩ-vừa lúc họ ùa tới. 

Từ 1 góc khuất,Mei đứng nhìn Nhất Phong… Mãi tới khi Shell xuất hiện sau lưng,Mei mới sực tỉnh. Ngày mai cô sẽ không còn thấy Nhất Phong nữa.Từ nay họ sẽ không còn bất cứ quan hệ gì. Nhất Phong ra sao, cô cũng không cần quan tâm… 

Ông Kim hồi tỉnh,điều đó giúp Phong thở phào nhẹ nhõm. Thiên Hương nghe Nhất Phong báo tình hình của ông Kim cũng vội vã trở về phòng bệnh. Họ cùng nhau đợi trong lúc bác sĩ khám cho ông. Thiên Hương lo lắng, đứng ngồi không yên. Phong nắm tay cô.Nó giúp cô bớt lo lắng… 

Cuối cùng bác sĩ cũng bảo ông Kim đã qua cơn nguy hiểm. Lúc này Phong mới thờ phào nhẹ nhỏm… Hắn gần như mất ngủ từ sau biến cố của cha tới giờ… Thật sự lo lắng và mệt mỏi… 

Họ được bác sĩ cho phép vào thăm ông… Ông ngủ thật yên lành,như thể có 1 phép lạ vô hình vừa kéo ông trở về… 

Đến tối,ông Kim tỉnh lại… Ông nhìn qua và thấy cả Nhất Phong và Thiên Hương đều khá mệt mỏi… Ông cất tiếng: 

– 2 con về nhà nghỉ đi. 

– Cha tỉnh rồi. Cha thấy sao? 

Ông cười,dù nụ cười cũng yếu ớt 

– Cha không sao rồi. Hai đứa đừng lo lắng nhiều nữa. 

– Nhưng… 

– Ở đây có y tá lo cho ta rồi,không sao đâu.Con xem Thiên Hương kìa. Con không nghĩ tới mình cũng nghĩ tới nó chứ? 

– Con không sao đâu lão gia. Thiên Hương cười và trấn an ông. 

Lúc này hắn mới quan tâm tới điều đó. Hắn đứng lên 

– Vậy con đưa cô ấy về nghỉ ngơi đây. 

Phong định đi thì ông Kim bỗng hỏi: 

– Phong à,lúc cha ở đây, Tử Du có đến phải không? 

– Tử Du? Không,cô ấy không đến. Chỉ có… bà Wilson thôi. 

– Bà ấy tới thăm ta sao? 


Ông tỏ ra quan tâm.Phong gật đầu: 

– Dạ. 

Lúc này ông mới đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: 

– Nhất Lang và Nguyệt Nhi đâu?Sao ta không thấy chúng? 

– À… Nhất Lang có đến nhưng mới vừa về. Con quên gọi cho anh ấy. Còn Nguyệt Nhi… Khi con cho thuộc hạ đi tìm thì họ bảo cô bé đang ở với anh Hai,cha không phải lo. 

– Con nhớ tìm và chăm sóc nó. Dù thân thế nó thế nào,nó vẫn là con của họ Kim chúng ta. 

– Con biết rồi.Cha nghỉ ngơi đi. 

Ông Kim lại chợp mắt. Lúc này hắn mới yên tâm cùng Thiên Hương rời khỏi bệnh viện. Sau biến cố,Thiên Hương rất ít nói.Hắn hiểu và càng cảm thương cho cô. Hắn quay qua cô gái: 

– Thiên Hương… 

– Dạ. 

– Chúng ta… vẫn chưa phải là vợ chồng. Nếu…em muốn ra đi,tôi sẵn sàng… 

– Em không hề muốn ra đi. Em… Cô quay qua nhìn hắn – …đã thầm yêu anh, anh có biết không… Em biết… yêu một người đã có gia đình thật ngốc,nhưng… 

– Tôi có gì hay chứ? 

– Em không biết. Đó là loại cảm giác…không lí giải được. Em chỉ biết… em không bao giờ hối hận về quyết định của mình. Em muốn được làm cái bóng của anh… mãi mãi… 

Nhất Phong nhìn Thiên Hương.Hắn đưa tay lên tóc cô và nói: 

– Tôi hứa sẽ hết lòng chăm sóc em,dù rằng… 

– Anh đừng nói.Em hiểu. 

ĐT hắn reo. Hắn bắt máy và nghe đầu dây bên kia là giọng của Tử Du… 

Hắn nhìn qua Thiên Hương một giây rồi mới lên tiếng 

– Có chuyện gì không? 

– Em muốn nói chuyện với anh. Ngày mai em đã lên đg trở về Senbi. Sẽ không bao giờ quay lại nữa… 

– Anh…đang ở cùng Thiên Hương, không đến được. 

– Anh không đến em sẽ nhảy xuống dưới cho coi!Em đang ở sân thượng của tòa nhà đối diện đây. 

– Mei! 

“ KÉT!!!” 

Hắn thắng xe rồi cho xe quẹo cua thật nhanh để quay đầu xe lại,chạy tới tòa nhà đối diện bệnh viện. Khi hắn vội vã bước khỏi xe,bỗng nhiên khựng lại khi thấy đôi dòng nước mắt Thiên Hương khẽ chảy dài trên má… Hắn nhìn cô,nói trong tha thiết… 

– Anh xin lỗi…Nhưng chỉ lần sau cùng này thôi…Cô ấy sẽ quay về Senbi không bao giờ quay lại… 

– Anh đi đi.Em hiểu mà.Em sẽ đợi anh ở đây… 

– Cảm ơn em… 

Hắn nói rồi chạy vội lên sân thượng. 

Nhưng nơi đây hoàn toàn trống trơn, không một bóng người… 

– Mei! 

Hắn gọi nhưng không có tiếng trả lời. Hắn có linh cảm không bình thường. Hắn gọi tên cô nhóc và tìm kiếm… 


– Mei,em ở đâu? 

Có tiếng bước chân nghe rất quen, hắn chưa kịp quay lại thì bỗng nhiên nghe đau nhói ở vai… Dường như ai đó đã bắn thuốc mê vào hắn… Hắn đổ gục xuống đất và lịm đi nhanh chóng,vbên tai còn văng vẳng tiếng bước chân rất quen thuộc…

Ngày hôm sau, Shell thức sớm để lên đường. Nhưng có lẽ Mei thức sớm hơn,hoặc vì đêm qua cô nhóc không hề ngủ. Lúc đưa hành lí ra xe, Mei có cái gì lưu luyến. Nhưng rồi cô cũng gạt nó qua 1 bên và bước theo Shell… 

Đó là 1 buổi sáng của cuối tháng 11 – một mùa đông. Và thường vào thời gian này, Dã Nguyên sẽ có tuyết … Dự báo thời tiết hôm qua cũng bảo như vậy. 

Và rồi, trời bắt đầu đổ đợt tuyết đầu tiên. Lúc này Shell và Mei vừa tới sân bay… Những bông tuyết lành lạnh, lất phất bám lên vai cô nhóc… Trong phòng đợi,tiếng loa của người phát thanh vang lên… Bởi vì trời tuyết nên sẽ có vài sự cố xảy ra. Điều đó không ngăn cản được hành trình của Shell và Mei dù chuyến bay có hoãn lại vài giờ. 

Trong lúc chờ đợi,họ xem TV. 

Bất ngờ TV chuyển sang dòng tin đặt biệt 

“Sáng này,người ta tìm thấy xác chết của cô con gái nhà họ Kim là Kim Nhất Nguyệt trên sân thượng của tòa nhà đối diện bệnh viện TW. Được tin báo,cảnh sát ập đến và thấy một người đàn ông người lấm lem máu, trong tay còn cầm hung khí.Theo như điều tra sơ bộ,người đàn ông là Kim Nhất Phong,cậu con trai có cuộc sống khép kín, hành tung bí ẩn của nhà họ Kim, còn nạn nhân là em gái của nghi phạm. Nghi phạm ngay lập tức bị bắt giam.Cậu Tam thiếu gia luôn miệng phủ nhận, nhưng đoạn Video của tòa nhà,con dao và dấu vân tay đều trùng khớp.Vụ việc đang được cảnh sát điều tra làm rõ…” 

Mei đột ngột đứng dậy. 

Shell ngăn lại: 

– Cô định làm gì? 

– Nhất Phong không giết Nguyệt Nhi. Bọn cảnh sát thật hàm hồ! 

– Sao cô biết.Đây đâu phải lần đầu tay hắn nhuốm máu? 

– Nhưng lần này tuyệt đối không phải. Tôi không thể đi trong lúc này. Shell, cô về nước trước đi. Xong việc này tôi sẽ quay về. 

Mei nói rồi chạy đi,mặc cho Shell gọi… Phải chăng đây là lời cảnh cáo mà Nhất Lang muốn nói với cô ta hôm qua? Nhất Lang…con người này…không đơn giản như cái bề ngoài của mình… 

************************* 

Mei tới đồn cảnh sát nhưng không được cho vào vì là người dưng. Cô thấy Thiên Hương vừa từ trong bước ra nên chạy tới hỏi.Thiên Hương nhìn cô với cái nhìn tức giận, căm ghét… 

– Thiên Hương,nói tôi biết đi.Anh ấy sao rồi? Chuyện gì xảy ra? 

Thiên Hương nói trong sự uất ức, sự căm giận dành cho Mei: 

– Tất cả là do cô.Chính cô gọi anh ấy lên trên ấy. Chính cô hại anh ấy! 

– Tôi không bao giờ hại Phong! Tôi cũng không gọi anh ấy ra ngoài. 

– Nhưng anh ấy đã vì cô mà lên trên đó, rồi bị hãm hại. Tôi ghét cô! 

Thiên Hương bật khóc. Mọi người qua lại nhìn Mei như thể chính cô nhóc đã gây ra chuyện oái oăm này. Shell cũng xuất hiện… 

Mei chạy tới xốc áo Shell lên: 

– Cô biết gì đó về chuyện này,đúng không? 

– Tôi… 

– Cô nói đi! 

– Tôi không nói được… Tôi cũng không hề muốn chuyện này xảy ra. 

Mei tức tối bỏ Shell ra. Cô nhóc tức giận quay mặt đi. 

– Là…cha tôi làm đúng không? Nói tôi biết đi. 

– Cô định làm gì?Cuộc tranh chấp này chúng ta không nên chen vào nữa.Chuyến bay sáng nay tôi đã book vé lại rồi. Chúng ta sẽ đi chuyến bay quá cảnh qua Ocean để trở về Senbi. Nó sẽ cất cánh trong vòng 1 tiếng nữa. Chúng ta nên đi thôi. 

– Không. Cô đi một mình đi. Tôi có chuyện phải làm. 

Mei nói rồi bỏ mặc Shell lại mà đón Taxi đi… Shell bất lực trông theo… Shell nghe tim mình… đau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.