Đọc truyện Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ – Chương 24: 2 kẻ đào tẩu…
Mei cùng với Brian lang thang mà chẳng biết đi đâu. Tuy là bạn đồng hành bất đắc dĩ nhg cả 2 khá thân thiết,dù vậy họ vẫn luôn khá kín đáo về thân thế của mình với đối phương. Mei suy đoán Brian là 1 kẻ mồ côi,vô gia cư,sống qua ngày bằng nghề bán tượng đất và đang chạy trốn bọn chủ nợ cho vay nặng lãi. Khi cô bé nói cho hắn nghe suy đoán của mình thì hắn chỉ cười cười,xoa đầu cô bé và ko đính chính gì,tức là không phản đối suy luận của Mei.
Còn Mei,cô bé bảo rằng mẹ cô nhóc mất,cha của cô có vợ khác, và do ko hợp tính nên cô quyết định đi bụi,ra ở riêng. Cha cô bé có vẻ cũng ko quan tâm lắm tới điều đó.Nhưng vì trước khi đi cô bé trộm 1 mớ tiền khá lớn của mẹ kế nên bị truy tìm gắt gao! Ừh,đó cũng là 1 lí do hết sức chính đáng.
Trong tổ chức, Mei đã học đc cách nói dối,và cô bé biết cách sử dụng nó hiệu quá.Suy cho cùng thì nói dối cũng đâu có gì xấu?
Bọn họ cùng nhau rong ruổi nhiều chặng đường,làm đủ thứ nghề.Mei trả lại cho Brian cây tiêu và đc hắn dạy cho thổi tiêu.Họ thường cùng nhau hoà tấu để dụ mọi người lại mua tượng đất.Có lúc ế ẩm quá,Mei bày cho Brian mấy mánh khoé,cả 2 hợp sức lại moi tiền mấy tay nhà giàu hợm hĩnh.Cô bé luôn luôn có lắm trò!Tuy nhiên bản tính cô nhóc rất hồn nhiên,vô tư và hiền lành. Brian hiền lành nhưng hơi bí ẩn.
Hắn hay cười và thích trêu Mei cáu lên. Brian luôn cố làm bản thân xấu hơn bằng lớp bụi bặm nheo nhớp trên mặt,dù vậy Mei biết hắn có nụ cười thật dễ thương và đôi mắt rất sáng.Brian ko nói mình bao nhiêu tuổi,nhg Mei đoán hắn lớn hơn cô nhóc ko nhiều lắm. Đôi lúc cô bé rất muốn biết nhiều hơn về Brian,thay vì nhìn hắn, ngẩn ngơ đoán mò rồi bị hắn cốc 1 phát vào đầu,nhg như vậy lại ko tiện hỏi.Họ ko định cư đc ở 1 nơi nào quá 1âu vì luôn có người lần theo bước chân họ mà tìm tới. Lúc thì là ~ kẻ đuổi theo Mei,lúc là kẻ đang tìm Brian.
Bọn họ giống như đang trong 1 cuộc đuổi bắt li kì mà Mei thật hứng chí khi mình là nhân vật chính.Rồi 1 ngày kia,họ quyết định xuôi về phía nam,nơi có 1 dãy đồn điền càfê và đang cần người làm công. Brian và Mei đặt chân tới thị trấn Manluda vào 1 ngày mùa thu,khi họ đã cùng đồng hành bên nhau đc 4 tháng…
– Brian,anh nhìn kìa,nơi này đẹp quá!
– Ừ.
– Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?
– Tới khi nào bị bọn quấy phá tìm tới.
Mei trầm tư.Cô bé tự hỏi bao giờ cuộc rượt đuổi mới chấm dứt?Tại sao ngay từ bé cô đã bị đặt lên vai trách nhiệm phải trả thù?1 mối thù mà cô bé ko đc biết lí do,ko đc biết kẻ ấy là ai?Tại sao cô bé ko thể có đc cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác trên thế giới này?Ông trời có quá bất công hay ko?
Brian hiểu tâm tư của cô bé.Hắn xoa đầu cô rồi ngồi thấp xuống nhìn cô bé bằng ánh mắt thật tha thiết:
– Em ko muốn phải chạy trốn thế này nữa phải ko?
Mei ko trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.Brian kéo cô nhóc vào lòng rồi thỏ thẻ:
– OK,anh sẽ giải quyết vụ này.Đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé.
– Anh sẽ làm gì?
– Bí mật!
Mei ko tài nào đoán ra cái bí mật của Brian là gì.Nhg chắc chắn Brian sẽ ko thể làm gì khác hơn để giúp cô bé đc,nếu hắn thật sự biết cô bé là ai,đến từ đâu và đang chạy trốn cái gì…Dù sao Mei cũng mỉm cười cho hắn yên lòng.
Tại nơi ở mới,cả 2 đc nhận vào làm ở 1 đồn điền.Cô bé ở khâu thu hoạch hạt cafê,còn hắn ở khâu bốc vác chuyển hàng.1 buổi tối,Mei lẻn đi gọi điện thoại cho Shelly.Thật ra bấy lâu nay cô bé vẫn âm thầm liên lạc với cô bạn Shelly và kể cho cô ta nghe về chuyến đi của mình.
Shelly là người mà Mei tuyệt đối tin tưởng và có thể thổ lộ. Shell rất hứng thú khi nghe về ~ chuyến phiêu lưu của Mei với Brian và mong sẽ có 1 ngày đc như thế.Nhg lần này Mei quyết định sẽ là lần cuối cùng gọi cho Shell.Cô bé muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với “tổ chức”, cũng như ko có bất cứ liên hệ nào với nó,kể cả Shell,cô bạn gái rất thân của mình..Cô bé đang có kế hoạch sẽ cùng Brian rời khỏi Senbi đi tới 1 đất nước khác,nơi ko ai tìm ra họ nữa.Shell nghe xong có vẻ sửng sốt.Nhg cú cúp máy lạnh lùng của Mei như 1 sự dứt khoát đoạn tuyệt làm tan nát trái tim bé nhỏ của Shell.Shell đã khóc nức nở trong điện thoại.Shell đâu biết rằng Mei cũng khóc rất nhiều…
“Chia tay” là từ ko dễ nói chút nào!
Từ sau bữa đó Mei thường trầm tư.Brian có trêu chọc cô nhóc cũng chẳng thèm rượt đánh hắn như mọi khi nữa.Thấy Mei buồn Brian ko rặng hỏi gì.Một hôm,Brian bảo rằng cô bé ko cần lo lắng nữa.Việc của hắn đã giải quyết xong,bọn người lạ kia sẽ ko đuổi theo hắn nữa.Khi kết thúc mùa thu hoạch ở đây,cả 2 sẽ trở lại thành phố Reika,tìm gặp cha cô bé và giải quyết chuyện của cô bé.Sau đó hắn sẽ đưa nhóc tới bất cứ đâu cô thích,ko phải trốn chạy,ko phải sợ sệt.Mei đặt mạnh chén cơm xuống bàn sửng sốt:
– Anh bị điên sao? Em ko trở về đâu!
– Anh hứa là mọi chuyện sẽ ổn thoả.
– Anh tưởng anh là thánh sao?Cả bản thân mình anh còn lo chưa xong!Anh bảo chuyện của anh giải quyết xong rồi ư?Em có điên mới tin anh!Nếu anh có tài cán như vậy tại sao ko giải quyết sớm hơn mà phải đợi tới bây giờ?Tại sao phải lang thang khắp nơi thế này?Anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy mà trả cho bọn cho vay?
– Ko tin anh sao?
– Ah! Hay là anh lén lúc “kiếm thêm” sau lưng em?Cho nên mới kiếm đc 1 mớ kha khá trả nợ?Anh có coi em là đối tác ko vậy?Anh dám gạt em đi trong các “phi vụ” của mình ư?
– Anh chưa bao giờ coi em là đối tác cả.Em là người đồng hành,người bạn,và hơn thế,là người anh có thể tin tưởng nhất.Em là chính em,là cô bé giữ vị trí quan trọng trong lòng anh.Mà anh cũng đã dối gạt em điều gì đâu?Anh cũng chưa bao giờ nói với em là anh mắc nợ ai cả.Anh ko phủ nhận,nhg cũng đâu thừa nhận.Chẳng qua là do em suy đoán lung tung đó chứ!
– Vậy cớ gì họ đuổi theo anh?
– Biết nói thế nào nhỉ?Thôi đc,có lẽ tới lúc anh phải nói với em anh là ai.Anh là…
Cửa phòng đột ngột mở toang ra,1 đám người áo đen xông vào.Brian cáu lên nói với họ:
– Ta đã bảo cho ta 3 ngày nữa kia mà!
Brian nói,nhg có vẻ bọn người mới đến ko để tâm tới lời hắn nói.Họ nhìn Mei.Cái nhìn của kẻ cầm đầu vừa lạnh lùng, vừa thích thú chĩa thẳng vào Mei.Mei đứng lên,lùi lại về phía Brian.
– Bọn họ tìm em,ko phải tìm anh đâu.
– Hả?
Dark cười,1 nụ cười nhạt chỉ nghe thấy giọng mà ko thấy vành môi cử động…
– Mei, ta đã tìm đc con rồi. Thế nào?Rong chơi đủ chưa?Giờ thì mau theo ta về.
– Dark,con chưa muốn về.Con chơi chưa đã.
– Con làm gì có quyền quyết định chứ?
– Sao thầy lại biết con ở đây nhanh như vậy?
– Cũng nhờ Shell cả.
– Shell?
Cùng lúc với sự kinh ngạc của Mei là sự xuất hiện của Shell phía sau lưng Dark.Mei cảm thấy tim mình đau nhói khi mà kẻ bán đứng mình lại là người bạn thân thiết nhất,người bạn mà mình tin tưởng nhất-Shelly.
– Đồ khồn!Mày phản tao!Tại sao hả Shell?
– Chính mày muốn bỏ rơi tao trước.Tao đã liều mình giữ chân Dark cho mày ra bên ngoài ko phải để nghe câu nói “tạm biệt” của mày.Mày mới là kẻ đã phản bội tao,Mei à!Trở về đi,Mei.
– Ko bao giờ!Mình đi,Brian.
Mei nắm lấy tay Brian kéo đi,nhg Dark ko cho phép.Ông ta ngoắt ta cho bọn thủ hạ vây lấy 2 người.Mei biết mình ko thể thoát đc.Cô bé nhìn Brian bằng ánh mắt buồn bã,thất vọng…
– Đến lúc…em phải đi rồi,Brian.
– Nhg em ko muốn đi,đúng ko Mei?
– Em ko thể làm khác hơn đc.Em đã rất vui khi đi cùng với anh.Em sẽ ko bao giờ quên đâu.Chúc anh vui vẻ,và …tìm đc người đồng hành tốt hơn em.
– Sẽ ko có người đồng hành nào tốt hơn Mei cả.Bởi vậy,nếu em ko muốn đi,thì em ko cần phải đi.
Brian nắm tay Mei và dắt cô bé đi trước sự ngạc nhiên của cô bé. Bọn người của Dark xông lên. Lúc này Brian lại trút bỏ lớp vỏ 1 kẻ lang thang với cuộc sống đơn giản,hiền lành trở thành 1 tay đánh đấm chuyên nghiệp. Hắn dễ dàng đánh gục bọn người của Dark bằng lối đánh thật đẹp,chuyên nghiệp và điêu luyện. Hắn nắm tay Mei cùng bỏ chạy. Bọn thủ hạ của Dark đuổi theo. Mei dùng “đồ nghề” mở khoá chiếc xe của Dark, sau đó cả 2 leo vào và phóng đi.Bọn Dark lại chậm hơn 1 bước.Nhg Dark vẫn tỏ ra bình thản vô cùng.Ông ta cười,1 nụ cười lạnh lùng và đầy ẩn ý.