Đọc truyện [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu – Chương 146
Những người dự thi vốn chiến ý bừng bừng phấn chấn, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, mà trên đài cao, người chủ trì đang dùng tiếng nói run rẩy đọc ra một cái lại một cái tên đủ để chiếu sáng lên khắp sao trời. Bọn họ đã từng được đẩy lên thần đàn, rồi lại sôi nổi ngã xuống vực sâu, từ đó về sau im ắng không để lại dấu vết. Có người cho rằng bọn họ ở giữa dòng sông tinh tế, cuối cùng không có tiếng tăm gì mà chết đi, đều không thể tưởng được bọn họ sẽ lấy phương thức rung động như thế quay về.
Đọc tên và lý lịch hai anh em Lâm gia xong, người chủ trì bắt đầu giới thiệu đội viên thứ ba, tiếng nói bởi vì kích động mà có vẻ phá lệ khàn khàn, “Nói vậy hẳn mọi người đã nhận ra, đây là nhị hoàng tử đế quốc Lục Cao Lê, mười hai tuổi hoàn thành toàn bộ tiến hóa và thức tỉnh ba hệ dị năng phong, mộc, thủy, mười lăm tuổi thể chất đạt tới cấp S, mười sáu tuổi nhập ngũ, trong chiến dịch N79 đạt được một huân chương hạng nhất, mười tám tuổi thể chất tiến hóa thành cấp SS, hai mươi hai tuổi tinh thần lực và dị năng đồng thời tấn cấp SS, hai mươi tám tuổi lập chiến công hiển hách trong trùng thú triều, được quốc hội trao tặng huân chương tinh anh hạng nhất, cũng chính thức trở thành trung tướng vệ đội hoàng gia. Hắn đã từng là thiên tài có tiềm lực nhất hoàng tộc từ trước tới nay, hắn đã từng là kiêu ngạo của đế quốc, nhưng năm hắn ba mươi tuổi…”
Giọng người chủ trì nghẹn ngào một chút, thiếu chút nữa không đè nén nổi nước mắt mãnh liệt mà đến. Đúng vậy, nhị hoàng tử đã từng là thần tượng của hắn ta, cũng là thần tượng của ngàn vạn người, vào bốn mươi năm trước, hắn tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cũng từng được người ta dự đoán là ngôi sao có khả năng đuổi kịp và vượt qua Cơ tướng quân nhất.
Khi người chủ trì lau khóe mắt, nhị hoàng tử quý khí bức người lại khuôn mặt bình tĩnh, thậm chí đưa tay vỗ vỗ vai đối phương. Người chủ trì càng kích động, vừa hít khí vừa tiếp tục nói, “Nhưng ở năm ba mươi tuổi, hắn mắc chứng hỏng gien, từ đó về sau rời khỏi thủ đô tinh đến Cát Nhã tinh an dưỡng. Hiện tại hắn trở lại, để chúng ta dùng sự vỗ tay nhiệt liệt nhất cho hắn!”
“A a a a a a! Nhị hoàng tử, anh rốt cuộc đã trở lại! Chúng em yêu anh!” Có vài người xem nữ đã khóc đến thở không nổi, còn có vài người bởi vì quá mức hạnh phúc mà ngất luôn trên ghế. Mà trong ghế VIP tầng thứ ba, ngoại trừ hoàng hậu lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, hoàng đế và vài vị hoàng tử đều sắc mặt xanh mét.
“Lê nhi không chết? Lê nhi không chết!” Cao hứng qua đi, hoàng hậu hướng về phía hoàng đế thét chói tai, “Không phải ông nói cho tôi biết nói trước đó trên đường đến Cát Nhã tinh nó đã nhảy vào vũ trụ tự sát sao? Sau trận đấu ông nhất định phải cho tôi một cái công đạo!” Hoàng hậu đến từ Lý gia quân đoàn Đệ Nhị, mà hoàng thất ngoại trừ vệ đội hoàng gia bảo vệ thủ đô tinh, cũng không có nắm giữ nhiều binh lực, cũng bởi vậy, ủng hộ của quân đoàn Đệ Nhị đối với bọn họ mà nói rất quan trọng.
Hoàng đế hung hăng trừng đại hoàng tử một cái, lúc này mới ôn nhu giải thích ngọn nguồn, nhưng hoàng hậu rốt cuộc tin mấy phần chỉ có mình bà biết.
Giữa sân vẫn còn tiếp tục, người chủ trì giới thiệu xong nhị hoàng tử, đi đến trước mặt đội viên thứ tư, ánh mắt có chút si mê. Chẳng sợ biến mất hai mươi năm, thiếu nữ vẫn xinh đẹp như vậy, khóe miệng mỉm cười rực rỡ mà lại tự tin, khiến người ta không khỏi hồi tưởng lại tư thế hiên ngang oai hùng khi cô quét ngang trùng thú.
“Như thế nào, không biết tôi à? Lục Cao Lê biến mất bốn mươi năm, tôi thì chỉ đi hai mươi năm thôi. Có phải mấy người rất dễ quên không?” Thiếu nữ hất hất mái tóc lửa đỏ, trong lúc nhất thời phong tình vô hạn.
Người chủ trì hai má đỏ rực mở miệng, “Vị đội viên thứ tư chắc là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều người. Cô ấy tên là…”
“Triệu Phi Vân, Triệu Phi Vân, Triệu Phi Vân… A a a a a a…” Lần này đổi thành người xem nam mất đi lý trí, bọn họ thuộc lý lịch của Triệu Phi Vân như lòng bàn tay, khi người chủ trì đọc ra cũng yên lặng ngâm nga theo.
“Đúng, cô ấy chính là Triệu Phi Vân, mười hai tuổi hoàn thành toàn bộ tiến hóa và thức tỉnh dị năng không khí, mười sáu tuổi thể chất đạt tới cấp S, mười tám tuổi vào quân đoàn Đệ Tứ nhập ngũ, phân biệt đạt được huân chương hạng ba hạng hai, hạng nhất trong chiến dịch N107, N109, N114, hai mươi ba tuổi tấn phong thiếu tướng, thể chất, tinh thần lực, dị năng đồng thời đạt tới cấp SS, hai mươi lăm tuổi tham gia trùng thú triều số C3474 và đạt được huân chương tinh anh hạng nhất đồng thời vinh thăng trung tướng… Cô là ngôi sao lấp lánh nhất của niên đại đó, là nữ chiến thần hoàn toàn xứng đáng trong lòng tất cả mọi người!”
Giọng nói của người chủ trì đã bị tiếng vỗ tay và thét chói tai như thủy triều bao phủ, hắn còn chưa giới thiệu xong, fan của đội viên kế tiếp cũng đã bắt đầu điên cuồng, mà đương sự lại sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu xa. Khi tất cả mọi người vì bọn họ trọng sinh mà cảm thấy vui sướng, ai cũng sẽ không biết sau lưng cất giấu bao nhiêu thảm thiết đấu tranh và tuyệt vọng chờ đợi. Có lẽ bọn họ quá kiêu ngạo, có lẽ quá đắc ý, có lẽ cảm thấy mình độc nhất vô nhị, không gì làm không được. Nhưng hiện tại, bọn họ đã học được cách ẩn nhẫn và thu liễm, học được cách phát ra mũi nhọn trong bóng đêm, học được cách cảm ơn…
Bọn họ cùng nhất trí nhìn về phía ghế VIP lầu hai, chỉ thấy gia chủ đang hai tay đút túi đứng ở trước cửa sổ sát đất, dùng khẩu âm không tiếng động nói, “Đừng làm cho tôi bù tiền.”
Phì! Bầu không khí phiến tình trở thành hư không, chỉ còn dở khóc dở cười và tràn đầy vui sướng cảm động, mười đội viên đối diện nhau, chiến ý trong mắt bừng bừng phấn chấn. Nếu đến tình trạng này vẫn không thể đoạt giải quán quân, không bằng lúc trước chết ở bên ngoài.
Lý lịch của tám vị đội viên quá mức huy hoàng, trí não sẽ tự động đem tư liệu chiếu trên kính mắt toàn tức của người chủ trì, hắn chỉ cần đọc theo là được, nhưng mặc dù dùng tới tốc độ đọc nhanh nhất, khi giới thiệu đến đội viên cuối cùng cũng tốn ước chừng hơn hai mươi phút, mỗi một người đều đạt được tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, tiếng gầm che mất lời nói, khiến hắn không thể không dừng lại chờ đợi.
Camera trang bị trong ghế lô cho Tống gia chủ một cái cận cảnh dài đến nửa phút, nhóm dân mạng đã từng cảm thấy cậu mất mặt xấu hổ sôi nổi quỳ, “Xin Tống gia chủ cất kỹ đầu gối của tui! Có thể làm cho những ngôi sao đã từng rực rỡ đó một lần nữa toả sáng sáng rọi, có thể làm cho bọn họ tề tụ một đường vì vinh quang mà chiến, đủ để tui cảm ơn cậu cả đời!”
“Tám đội viên, phân biệt đến từ tám niên đại khác nhau, cũng quét ngang tất cả thiên tài cùng thời, có thể nhìn thấy bọn họ tổ đội thật sự là cuộc đời này không uổng.”
“Đội ngũ cấp sử thi, cấp mộng ảo. Thần côn đội vừa ra, thắng bại đã không có hồi hộp!”
“Tôi sớm nên nghĩ đến, Tống gia chủ có thể trị khỏi chứng hỏng gien, cái này đủ để cậu ta mời chào hết thảy những thiên tài đã từng ngã xuống từ thần đàn đến bên cạnh. Những người này trở về khiến cho thế lực khắp nơi xào bài lại lần nữa, nhóm người thay thế kia phải cẩn thận, nếu bên trong không có âm mưu đấu đá thì còn ổn, nếu có thì nhất định sẽ tạo ra một hồi báo thù tinh phong huyết vũ.”
“Thật huyền huyễn, giống như đang xem tiểu thuyết nghịch tập vậy, nhưng lại càng phấn khích hơn ngàn vạn lần so với tiểu thuyết! Thật chờ mong trận đấu, thật chờ mong kế tiếp, dù đặt cược lầm hết phí sinh hoạt, về sau phải cạp đất mấy tháng tui cũng nhận!”
“Nói quá sớm. Dù trị hết bệnh, thực lực của bọn họ không nhất định có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, không chừng chỉ là bày ra cho đẹp thôi.” Có người giội nước lạnh.
Những người bởi vì sao sáng trở về mà cảm nhận được uy hiếp chậm rãi khôi phục trấn định. Đúng vậy, mới vừa chữa khỏi bệnh dù sao cũng phải có một đoạn thời gian suy yếu đi? Nếu bọn họ dám lộ diện, không bằng nhân cơ hội giết chết trên trận đấu. Mất tích vài chục năm, thủ đoạn đã từng quen thuộc cũng đều đã xa lạ, lại chui đầu vô lưới.
Khi những người này cười lạnh, Hữu Xu đang ghé vào lan can nhìn ra chỗ đội viên của mình. Thời gian suy yếu? Chê cười! Vừa tẩy tủy phạt kinh, vừa tráng cốt cường thân, còn đồng thời dùng sinh hoa đan tăng trưởng thực lực, những người này càng cường hãn hơn xa so với lúc biến mất năm đó. Chọn lựa tùy tùng tựa như chọn lựa cổ vương, Hữu Xu chỉ cần cực mạnh, loại mạnh này bao gồm thực lực, cũng bao gồm tâm tính.
Những người không chịu nổi ốm đau tra tấn mà ý chí tinh thần sa sút, miễn cưỡng sống sót, đã bị đào thải đi từ rất lâu, còn lại đều là những người ngạo khí bừng bừng. Bọn họ chưa từng có một ngày nào chậm trễ võ nghệ, chưa từng có một ngày nào buông tha hy vọng, mới vừa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong đã có thể linh hoạt khống chế cơ giáp, lại bởi vì vài chục năm sinh hoạt ở tầng dưới chót mà hiểu được khiêm nhượng và hợp tác.
Một bạn mạng nào đó nói đúng, đây đích thật là đội ngũ cấp mộng ảo, đủ để miểu sát toàn trường. Nghĩ đến đây, Hữu Xu nhịn không được ngâm nga ca khúc lưu hành mới vừa học được, đầu lắc la lắc lư, nhìn qua lại có chút thiên chân vô tà.
Cơ Trường Dạ nhịn không được, đi đến trước cửa sổ sát đất xoa xoa cái mông đầy thịt của quốc vương đại nhân, nói giọng khàn khàn, “Đừng nằm úp sấp, phía sau có người đang nhìn.”
Hữu Xu xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng thẳng lưng, biểu tình oán giận, ngón tay lại trộm ôm lấy ngón út tướng quân, nhẹ lay vài cái sau đó nhanh chóng buông ra. Cơ Trường Dạ cuốn lấy cậu đối diện mình, hai tay chống đỡ trên thủy tinh, mạnh mẽ hôn đôi môi phấn nộn của cậu.
Hắn thực hối hận đã dung túng quốc vương đại nhân, nếu không cũng sẽ không triệu đến nhiều tình địch như vậy cho mình. Nhìn những người dưới sân, ánh mắt nóng rực của bọn họ hận không thể đốt mình thành vài cái lỗ. Dựa vào cái gì thân là người yêu của quốc vương, lại không thể ở bên quốc vương? Hắn thật muốn đem quan hệ của bọn họ tuyên cáo toàn thế giới, nhưng không thể không kiềm chế. Nhóm tộc lão Cơ gia tham lam, bao gồm cả tổ phụ cường thế tự phụ, đều sẽ trêu chọc rất nhiều phiền toái cho quốc vương. Nếu để bọn họ biết mình vẫn chưa chia tay với quốc vương, bọn họ chẳng những sẽ không giải thích cho sự nhục nhã lúc trước, ngược lại sẽ giống như đỉa mà quấn lên, làm như đương nhiên mà đề xuất đủ loại yêu cầu vô liêm sỉ, cho đến khi ép khô một giọt máu cuối cùng của quốc vương.
Sắc mặt xấu xí của tộc nhân khiến Cơ Trường Dạ cảm thấy mất thể diện, trừ khi triệt để thoát khỏi bọn họ, nếu không hắn không có tư cách ở bên quốc vương cả đời. Không ai hiểu rõ hơn hắn rằng quốc vương có bao nhiêu kiêu ngạo, lại có cỡ nào thuần túy, tình cảm giữa bọn họ không nên trộn lẫn bất luận lợi dụng gì.
Cho nên Cơ Trường Dạ vẫn luôn nhẫn nại, lại vẫn là đánh giá cao chính mình. Hắn hôn quốc vương đại nhân một cách dài lâu, triền miên, nhiệt liệt, hàm răng và đầu lưỡi hắn tản mát ra mùi chanh thảo, còn mang theo chút ngọt lành, khiến người ta sa vào trong đó, muốn ngừng mà không được.
Trong lúc hoảng hốt, dưới sân truyền đến tiếng thét giống như sóng thần, ngay cả Phàn Triệu cũng khiếp sợ mà hít một ngụm khí lạnh. Lúc này Cơ Trường Dạ mới hoàn hồn, một bàn tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của quốc vương đại nhân, một bàn tay che sườn mặt mê say của cậu, nói giọng khàn khàn, “Thân mến, mau tỉnh lại. Trước khi triệt để đánh bại Cơ gia, đừng cho người ngoài biết chúng ta còn kết giao. Bọn họ sẽ không thay đổi với em, chỉ biết bày ra sắc mặt giả nhân giả nghĩa lừa dối em, lợi dụng em, thậm chí đánh cược hôn nhân của anh và muốn khống chế em. Thân mến, tình yêu của anh đối với em không có trộn lẫn chút ích lợi nào, bất luận người khác nói cái gì, xin nhất định phải tin tưởng anh.” Bên cạnh quốc vương sẽ tụ tập càng ngày càng nhiều kỵ sĩ cường đại, luôn có người có thể nhìn thấy cái tốt của cậu từ đó triển khai theo đuổi, Cơ Trường Dạ không thể không tiêm một mũi dự phòng trước.
Trong lòng Hữu Xu ấm áp dào dạt, cực muốn cho chủ tử một cái ôm chầm lại chỉ có thể làm bộ kháng cự mà đẩy ra. Nếu ngay cả chủ tử cũng không thể tin tưởng, cậu không biết mình còn có thể tin tưởng ai.
Dưới sân, sau khi giới thiệu xong đội viên đội thần côn, người chủ trì bắt đầu giới thiệu chỉ đạo chiến thuật, cũng chính là người gọi là huấn luyện, khi hắn thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương giấu ở dưới vành nón, miệng hơn nửa ngày không thể khép lại.
“Chỉ, chỉ đạo chiến thuật đội thần côn là…” Hắn dùng lực nghẹn một hơi, khàn cả giọng hô, “Lưu Côn Ngô, không sai, đúng là Lưu Côn Ngô! Thật xin lỗi khán giả dưới sân, lý lịch của Lưu tướng quân quá mức huy hoàng, cho tôi thêm nửa giờ tôi cũng đọc không hết, xin mọi người tha thứ, tôi, tôi hiện tại có chút nói không nên lời…” Người chủ trì tinh thần run rẩy bụm mặt yên lặng rơi lệ, nhìn Lưu tướng quân một cái liền nghẹn ngào một tiếng, lại thất thố trước mặt người toàn tinh hệ.
Nhưng mà người xem trên khán đài cũng không tốt hơn hắn đến chỗ nào, tiếng gào khóc oa oa oa liên tiếp. Lưu Côn Ngô là ai? Nói như thế này, khi hắn sừng sững ở đỉnh cao quyền lực, Cơ tướng quân còn ở trong tã lót bú sữa, mà thời niên thiếu của Cơ tướng quân thủy chung bị quấn lấy một danh hiệu khuất nhục, chính là “ngôi sao sáng nhất kế Lưu tướng quân”, một chữ “kế” đủ để nói lên hết thảy.
Hắn từng là thống soái quân đoàn Đệ Tứ, cũng là con nuôi Triệu gia, thể chất, dị năng, tinh thần lực đều là cấp SSS, mười tám tuổi nhập ngũ sau đó chưa từng bại trận. Lúc ấy quân đoàn Triệu gia mới là quân đoàn Đệ Nhất, hai trăm năm sau khi hắn bị bệnh mất tích mới bị chèn ép lần nữa, cho đến khi đành phải rơi vị trí.
Cái gọi là “giải đấu siêu tân tinh cơ giáp”, đối với tuổi đội viên dự thi tự nhiên có hạn chế nghiêm khắc, dưới tám mươi tuổi mới có thể báo danh, trước khi bắt đầu thi đấu còn kiểm tra tuổi xương cốt. Lưu Côn Ngô năm nay hơn hai trăm sáu mươi tuổi, chỉ có thể đảm đương chỉ đạo chiến thuật.
“Cảm ơn thượng đế, cảm ơn Tống gia chủ, cảm ơn mọi người để Lưu tướng quân khỏe mạnh trở về!” Fan của Lưu tướng quân đáng tin không kém so với Cơ tướng quân, hơn nữa đa phần lớn tuổi, đã sớm thành trụ cột vững vàng của xã hội. Bọn họ tương đối lý trí, cảm nhận đối với Tống gia chủ vốn không tốt cũng không xấu, hiện tại lại tự đáy lòng cảm kích cậu.
“Chiến đội này mạnh nổ trời, những đội khác nên sống thế nào hả?” Có người vui sướng khi người gặp họa nói rằng.
“Mặt người dự thi lệ thuộc Cơ gia đều xanh rồi, rất muốn biết bọn họ làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ tuyệt sát, ha ha ha ha!” Đây là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Cơ lão gia tử ngồi ở ghế lầu ba đang nuốt thuốc trợ tim, sắc mặt mấy gia chủ vài ghế bên cạnh cũng không dễ nhìn. Lưu Côn Ngô ở quân bộ có lực ảnh hưởng sâu bao nhiêu không ai rõ ràng hơn bọn họ. Không chút nào khoa trương mà nói, chẳng sợ không có cơ giáp siêu năng, chỉ cần hắn vung tay một cái, lập tức có thể xây dựng một quân đoàn thực lực không kém.
Triệu gia chủ run run rẩy rẩy hô, “Cho, cho tôi một viên thuốc trợ tim với!” Gã là con trai trưởng ruột thịt, lại bị con nuôi Lưu Côn Ngô áp chế quá lợi hại, cho nên sau khi Lưu Côn Ngô bị bệnh liền hết sức nhục nhã. Lưu Côn Ngô lúc ấy còn gọi là Triệu Côn Ngô, là gã nói đối phương không xứng mang họ Triệu, mạnh mẽ sửa lại. Sớm biết rằng Tống gia chủ có thể trị khỏi bệnh của hắn, năm đó nên cung phụng hắn như cung phụng thượng đế. Xong, xong, tim đau quá!
“Mấy người không phải nói một phương thuốc không đủ gây sợ hãi sao?” Lý gia chủ lắc đầu cười lạnh, “Thiển cận! Phương thuốc này biểu thị vô số nhân vật thiên tài quật khởi, biểu thị quyền lực phân phối lại và tẩy trừ lớn, chúng ta nên ngẫm lại cho tốt.”
Thế hệ trước không bỏ được quyền lực, thế hệ trẻ ở lầu hai lại đều nhiệt huyết sôi trào. Lưu Côn Ngô là thần tượng bọn họ nhìn lên, sinh thời có thể nhìn thấy hắn trở lại chiến trường không thể nghi ngờ là vinh hạnh thật lớn. Phàn Triệu run giọng hỏi, “Quốc vương đại nhân, Lưu tướng quân hoàn toàn bình phục rồi sao?”
Hữu Xu ngậm một cây kẹo que, hàm hồ đáp, “Bình phục.”
Cơ Trường Dạ bình tĩnh nhìn hai cái, cười khẽ, “Chẳng những bình phục, thực lực còn tăng trưởng. Hữu Xu, em muốn xây dựng quân đoàn phải không?” Hắn không hề sợ hãi nam nhân này, bởi vì hắn biết SSS còn kém xa cực hạn của mình.
“Đang suy xét.” Hữu Xu cúi mặt xuống phất tay, Lưu tướng quân lập tức lấy mũ xuống, lộ ra một nụ cười hết sức ôn nhu.
Ánh mắt Cơ Trường Dạ sắc bén, đi đến phía sau quốc vương đại nhân giống như vây quanh cậu, sau đó vứt một ánh mắt khiêu khích với Lưu tướng quân. Đối phương ngẩn người, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi nhạt đi.
Trận đấu chính thức bắt đầu, đội ngũ dự thi lập tức đi lên cơ giáp mỗi người phân tán. Bọn họ vốn tưởng rằng đội viên đội thần côn đều là bệnh nặng mới khỏi, thực lực còn ở thời kỳ dưỡng bệnh, lại kinh hãi phát hiện bọn họ lại đều ở trạng thái đỉnh phong, bất luận phòng ngự hay là công kích, đều phối hợp đến thiên y vô phùng.
Những người dự thi gần như bị đè nặng mà đánh, dần dần ý thức được nếu không liên hợp lại, nhất định sẽ bị đào thải thậm chí giết chết. Bọn họ tự động vây công đội thần côn, đem tất cả vũ khí hạng nặng tập trung cùng một chỗ bắn phá, đạn hỏa và khói thuốc súng bao phủ cả sân, hình ảnh đủ tính rung động.
Không gian vặn vẹo một chớp mắt, cơ giáp trong đường kính ngàn mét dường như ngưng lại, ngay cả viên đạn giữa không trung cũng không đi tới nữa.
“Đây, đây là dị năng giam cầm! Sao lại vậy?” Người chủ trì lắp bắp mở miệng.
Mọi người đều biết, cơ giáp bình thường chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh, chỉ có cơ giáp siêu năng mới có thể dùng dị năng, đồng thời vô hạn phóng đại nó lên. Chúng tựa như tăng phúc khí, dưới sự chống đỡ của quặng mỏ đá năng lượng cấp mười đem uy lực dị năng thúc đẩy đến cực hạn. Mà chúng trực tiếp tương liên với linh hồn người khống chế, chỉ cần một ý niệm có thể hoàn thành một động tác, sử dụng chúng tựa như sử dụng thân thể mình, sẽ không xuất hiện tình huống phản ứng trì trệ như cơ giáp bình thường.
Ở trên chiến trường, chậm một giây thường có ý nghĩa là tử vong, bởi vậy có thể thấy chỗ ưu việt của cơ giáp siêu năng. Hiện giờ trên sân xuất hiện dị năng giam cầm quy mô lớn như thế, chỉ đại biểu cho một sự kiện —— cơ giáp siêu năng mới được ra đời!
“Là ai? Cơ giáp siêu năng này thuộc về ai?” Người chủ trì lời còn chưa dứt, lưỡi dao sắc bén che trời lấp đất từ trong khói thuốc súng xoay tròn mà ra, cắt nát tất cả cơ giáp.
“Dị năng giam cầm, dị năng kim hệ, đây là dị năng của Lâm Đức Hiên và Lâm Đức Hải. Chẳng lẽ có hai cơ giáp siêu năng? Không, không có khả năng, có lẽ là năng lực người sử dụng trước truyền thừa lại.” Người chủ trì cảm giác đầu óc có chút không đủ dùng, đang muốn tìm chút luận cứ phản bác suy nghĩ điên cuồng này, liền thấy hai cơ giáp thuần đen từ trong khói thuốc súng lao tới, ký hiệu khắc bên ngoài khung máy móc tản mát ra ánh sáng tím, có vẻ thần bí mà lại cường đại.
“Dị Quỷ? Hơn nữa còn là hai cái ư?” Người chủ trì thất thanh kêu lên sợ hãi, người xem lại kêu không được, đang cố gắng gắn lại cái cằm trật khớp của mình.
Cơ lão gia tử ý thức được cái gì đó, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Bằng mắt nhìn của ông ta, không có khả năng nhìn không ra hai cơ giáp này là từ cơ giáp cấp sáu cải tạo thành, thứ duy nhất biến hóa bất quá là ký hiệu khắc bên ngoài. Đổi một cách nói, chúng nó là Tống Hữu Xu tạo ra, đều không phải là “Dị Quỷ”. Cơ giáp siêu năng có thể cải tạo ra, tin tức này đủ để đảo điên bốn đại quân đoàn, đảo điên đế quốc! Đến tột cùng mình làm cái gì? Lúc trước vì sao không đồng ý Trường Dạ kết hôn với cậu ta? Như vậy, tất cả ích lợi đều thuộc về Cơ gia, mà không cần đối mặt địch nhân cường đại như thế!
“Nguyên soái, ngài tỉnh lại chút, thuộc hạ lập tức liên hệ bác sĩ!” Quản gia cuống quít nhấn số riêng của bác sĩ, cũng xin nhân viên công tác canh giữ ở lối đi nhỏ giúp đỡ. Khứu giác chính trị của mẹ Cơ vô cùng sắc bén, đã ý thức được lão gia tử tạo ra sai lầm lớn, run rẩy gọi điện thoại cho con trai.
Cơ Trường Dạ thản nhiên nói một câu “Biết “, bước chân lại vẫn chưa hoạt động.
Đội thần côn tuy rằng chỉ có hai cơ giáp siêu năng, nhưng tám cơ giáp còn lại cũng được Hữu Xu cải tạo qua, có thể trực tiếp dùng tơ linh hồn khống chế, một ý niệm một động tác, không có gì khác biệt so với sử dụng thân thể của mình. Cũng bởi vậy, khi ngắn ngủi vây công qua đi, những người dự thi bị đội thần côn đuổi theo giết hại, tình cảnh mười phần thảm thiết.
Khi Lâm Đức Hải một đao chặt đứt hai chân một cơ giáp nào đó, chuẩn bị đem khoang điều khiển bóp nát, lại chần chừ. Người chủ trì tận dụng mọi thứ mà giải thích, “Người khống chế cơ giáp này là Cơ Lương, là bạn học cùng lớp của Lâm Đức Hải, hẳn là có chút giao tình. Cơ giáp tổn hại đạt tới sáu mươi phần trăm liền tính là đào thải, không cần phải chém tận giết tuyệt, tôi nghĩ Lâm Đức Hải cũng không đành lòng trở mặt thành thù với bạn bè ngày xưa.”
“Buông tha hắn đi, rất đáng thương!”
“Tôi cảm thấy hẳn là giết chết! Lệnh tuyệt sát của Cơ lão gia tử còn treo trên đỉnh đầu, làm gì lại đồng tình với địch nhân? Trước đó hắn hoàn toàn không nương tay với Lâm Đức Hải, hạt pháo trong khoang thuyền vũ khí thả ra hết kìa.”
“Sao anh máu lạnh như thế?” Người xem mềm lòng chất vấn.
Đội viên Cơ gia phái ra Hữu Xu đã điều tra qua hết, thấy tình cảnh này lạnh giọng mệnh lệnh, “Giết, một người cũng không giữ lại.” Có thể được Cơ lão gia tử lựa chọn và đi vào trận chung kết, những người này tự nhiên có vài phần thực lực, hơn nữa dã tâm cũng không nhỏ. Cơ Lương từng bày ra ám sát với chủ tử, những người khác lại càng xem chủ tử trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhanh chóng diệt trừ, cho nên một người cũng không thể giữ lại.
Giọng nói réo rắt của thiếu niên xuyên thấu thủy tinh công nghiệp quanh quẩn trên không trung sân đấu, chẳng sợ người xem có ồn ào nữa, cơ giáp có vang tiếng nữa, cũng rõ ràng mà chui vào màng tai mỗi người. Lâm Đức Hải nháy mắt hoàn hồn, bóp chặt lấy khoang điều khiển, chuyển đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Người chủ trì nói năng lộn xộn, “Đây là Tống gia chủ, ghế VIP là hoàn toàn cách âm, tôi không rõ âm thanh của cậu ấy làm thế nào xuyên thấu thép tấm và thủy tinh thật dày. Cậu ấy hẳn là dị năng giả, à không, cậu ấy đích thật là dị năng giả. Trên mạng có người đang tranh luận đến tột cùng cậu ấy là dị năng gì, cấp bậc nhiều ít, tôi đoán hẳn là có liên quan đến không khí, hoặc là có liên quan đến từ trường, cấp bậc khẳng định không thấp, không không không, là tuyệt đối không thấp, S, SS, thậm chí SSS cũng có khả năng, nếu không sẽ không hủy tòa lầu tinh võng, sẽ không cải tạo ra hai cơ giáp siêu năng, sẽ không nghiên cứu ra phương thuốc trị chứng hỏng gien. Vừa tính như vậy, Tống gia chủ thật sự là một nhân vật đáng sợ, không biết người đã từng mắng cậu ấy là phế vật hiện tại mặt có đau hay không, dù sao cho tới bây giờ tôi chưa từng mắng.” Dứt lời cảm thấy may mắn mà vỗ ngực mình.
Trên mạng hoàn toàn yên tĩnh, vài giây đồng hồ sau liên tiếp có người nói, “Mẹ, mặt đau quá, bị Tống gia chủ đánh sưng lên!”
“Mấy người toàn là gió chiều nào theo chiều ấy. Dù cậu ta lợi hại nữa cũng không xứng với Cơ tướng quân, càng miễn bàn so với Cơ lão nguyên soái. Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, loại lời nói cuồng ngạo tới cực điểm này cậu ta cũng dám nói, thật buồn cười!”
Lời ấy mới vừa ra, web của Tống gia chủ liền đăng một tin, cậu @ một người bạn mạng, bạn mạng đó từ đầu đến cuối đều là fan thật của cậu, còn viết rất nhiều bài văn dài đính chính cho cậu. Bởi vì bản thân hắn cũng là người thường thể chất F, cho nên có thể hiểu được xót xa trong lòng Tống gia chủ, lần lượt cổ vũ cậu dũng cảm theo đuổi giấc mộng. Từ “ngu xuẩn đệ nhất đế quốc” người người cười nhạo đến “cuồng khuyển đệ nhất đế quốc” người người kiêng kị, hắn cùng Tống gia chủ một đường đi tới, chứng kiến cậu trưởng thành, cũng tự đáy lòng cảm thấy cao hứng.
Tin của Tống gia chủ rất đơn giản, chỉ mười chín chữ —— đến Tống trạch, tôi giúp cậu thức tỉnh dị năng và đem thể chất đề cao đến cấp S. Lời vô nghĩa khác một câu cũng không có, càng không phản ứng tới dân mạng điên cuồng xoát bình luận, mắng cậu khoác lác.
Nhìn thấy tin tức này, Cơ lão gia tử lại là một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, vài vị gia chủ còn lại cũng cảm thấy uy hiếp thật lớn. Lợi thế Tống Hữu Xu lấy ra một cái nặng hơn một cái, một cái mê người hơn một cái, mà năm nay cậu ta mới mười sáu tuổi, Tống gia quả nhiên chuyên sinh ra quái vật, căn cơ cũng sâu không lường được!