Đọc truyện Liệu Tôi Có Thể Thích Anh?! Wang Yuan – Chương 25: Về thăm bố mẹ .
Sáng hôm sau , cô dậy sớm . Nghĩ lại chuyện hôm qua , lại cảm thấy vừa giận vừa đau lòng . Sáng nay , cũng chẳng còn những cái ôm nào cả . Cô đi thẳng vào làm VSCN rồi chuẩn bị làm bữa sáng .
Anh thức dậy , thấy không có cô bên cạnh liền đi xuống nhà .
Cô nhìn thấy anh , ngay lập tức ngoảnh mặt ra chỗ khác , miệng chỉ nhàn nhạt vài câu :
” Anh ngồi đi , chuẩn bị ăn sáng ! ”
Nghe khẩu ngữ của cô , anh đoán chắc là cô đang giận , liền nhẹ giọng nói
” Sao hôm nay em dậy sớm vậy ?”
Cô không nhìn anh , khoé miệng cong lên một đường
” Không ngủ được ”
Vừa nói cô vừa đặt đĩa bánh mì xuống bàn .
Định xoay lưng bước đi thì bị anh kéo tay lại , nhìn cô trân trân .
” Bỏ ra đi ! Hôm nay em đi sớm !”
Nghe vậy anh lại càng siết chặt tay hơn khiến cô nhăn mặt . Đôi mắt tựa hồ kiên định nhìn cô
” Em giận anh sao ? ”
Cô giật tay ra , lạnh lùng nói :
” Không ! Em đi đây !”
Thiên Tâm quay gót bước đi . Sau 5s , bất ngờ lại cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm , ẩm ướt lại vô cùng ngọt ngào đang vờn trên môi mình . Nụ hôn … địch thị là của tên Nhị Vương đáng ghét.
Cô vùng vẫy đẩy anh ra , càng đẩy anh càng ôm cô chặt hơn . Bất quá , cô đành nhắm mắt đáp trả .
Khi môi anh rời khỏi môi cô , khuôn mặt cô có chút phớt hồng .
” Anh xin lỗi ! ”
Anh áp sát má mình vào má cô , lời nói ôn nhu khiến cô siêu lòng .
” Anh sai rồi !”
Câu nói như một tia nắng ấm chiếu thẳng vào trái tim đang thổn thức của cô
Anh ôm chặt cô hơn , rồi lại tiếp lời
” Tha lỗi cho anh nhé ! ”
Cô ngẩng đầu lên , nhìn thẳng vào mắt anh , trái tim rung lên từng hồi thánh thót
” Vâng ! Em không giận anh nữa !”
Anh xoa đầu cô , cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô
” Mèo nhỏ ! Em ngoan lắm ! ”
” Đáng ghét !”
Cô đập nhẹ vào vai anh làm anh giả vờ nhăn mặt
” Á , đau anh !”
” Cho anh chết nè , ai là mèo hả ??”
Anh cùng cô nô đùa rồi ăn sáng . Tiết trời tháng 7 oi ả , nhưng trong căn nhà nhỏ vẫn vang lên tiếng cười hạnh phúc , làm xoa dịu đi cái thời tiết khó chịu này …
Khi ăn sáng xong , Vương Nguyên liền đến công ty , còn Thiên Tâm hôm nay muốn về thăm bố mẹ mình và cả bố mẹ anh . Ban đầu , anh đòi đưa cô đi nhưng cô nhất quyết từ chối , sự ngang bướng của con mèo nhỏ này làm anh bất lực , đành để cô đi một mình .
….TFEntertaiment….
” Nguyên Nguyên ! Em mua đồ ăn sáng cho anh nè ! ”
Y Vân từ đâu chạy vào phòng nghỉ của TFBOYS , tay xách theo túi đồ to oạch . Anh khó chịu ngước lên nhìn , lạnh lùng nói :
” Anh ăn sáng rồi ! Với lại bây giờ cả nhóm phải tập hát , phiền em ra ngoài !”
Anh vừa dứt lời , khuôn mặt cô ta liền ỉu xìu , méo xèo xẹo như bánh bao nhúng nước .
” Nhưng … Em đã mua đồ ăn cho anh mà …!”
Tuấn Khải và Thiên Tỉ lắc đầu bó tay nhìn Vương Nguyên , cuối cùng lại là Thiên Tỉ lên tiếng :
” Y Vân ! Phiền cô ra ngoài , đã đến giờ tập luyện của nhóm !”
Cô ta nghe vậy đành ngậm ngùi đi ra ,trước khi đi còn không quên ném cho Thiên Ca một cái nhìn sắc lẻm .
TFBOYS thở dài lắc đầu nhìn Y Vân , sau đó liền bắt tay vào tập luyện . Sắp đến ngày debut kỉ niệm 11 năm thành lập nhóm nên công việc vô cùng bận rộn .
***
” Thiên Tâm ! Nhà của hai đứa có mát không ? Thời tiết này nóng lắm đấy”
Cô Châu vừa gọt táo vừa nói .
” Dạ , mát lắm ạ ! Có nhiều cửa sổ nên thoáng lắm ạ !”
Thiên Tâm phụ cô Châu gọt hoa quả , lễ phép đáp lời .
Cô Châu cười nhún vai nhìn Tâm Tâm , đứa con gái này ngay từ đầu bà đã rất yêu quý và ưng thuận rồi , vừa ngoan ngoãn , vừa lễ phép lại vô cùng tài giỏi .
” Cháu ở đây ăn cơm trưa đi , để cô gọi Tiểu Nguyên về ăn cơm cùng ”
Cô Châu vỗ nhẹ vai cô , không quên kèm theo một nụ cười phúc hậu .
Thiên Tâm cười mỉm , nhẹ nhàng xua tay :
” Dạ thôi ạ ! Lát cháu về thăm bố mẹ mình nữa ! Còn Vương Nguyên , anh ấy nói trưa nay không về!”
” Ừ ! Không sao ! ”
Cô Châu cười giòn , vui vẻ cùng cô ăn trái cây .
Một lúc lâu sau , Thiên Tâm xin phép về nhà bố mẹ mình .
…Nhà bố mẹ….
Cũng đã gần một tuần nay cô chưa về nhà , cảm giác rất nhớ nhà và mọi người . Vừa về đến nhà , cô đã sà vào lòng mẹ như một đứa trẻ khiến bà bật cười
” Con nhóc này ! Tưởng cô quên ta rồi !”
Cô chun mũi , cười vui vẻ nói
” Làm sao quên được chứ ! Nhớ mẹ sắp chết luôn rồi !”
Tiểu Mễ âu yếm nhìn con gái mình , cũng đã mấy ngày liền không nhìn thấy cô, cảm giác gầy hơn trước a
~” Thiên Tâm ! ”
Chất giọng ấm áp mà khàn khàn này không phải của bố sao .
Cô quay ngoắt lại , khoé miệng nhoẻn nụ cười vui mừng
” Bố !”
Ông Lưu đi từ trên tầng xuống , tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ màu vàng được trang trí rất tinh xảo mặc dù cũng đã cũ
” Vương Nguyên đâu ?”
Ông ngó ngang ngó dọc sau đó hỏi cô .
” Anh ấy bận nên không về được ạ ! Mà bố này , sao chưa gì đã hỏi anh ấy rồi ! Con nữa mà !”
Cô phụng phịu nói .
Ông bà Lưu nhìn nhau bật cười
” Con là con gái của ta , đương nhiên sẽ khác rồi !”
Bố cô vừa nói , vừa đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm .
” Con biết mà !”
” À Thiên Tâm ! Ta có thứ này muốn đưa cho con rể!”
Bỗng Lưu Điểm đặt tách trà xuống bàn , tay với lấy chiếc hộp vừa nãy để trên kệ trà .
” Con rể ?? Bố à , chưa đến ngày đó đâu !”
Cô cười cười e ngại , nhưng hai từ ” con rể ” mà bố cô thốt ra thật sự khiến cô rất vui , điều này chứng minh rằng từ lâu , hai người đã xem Vương Nguyên là một phần trong gia đình mình rồi .
” Ầy , gọi trước thì có sao đâu ! Con cầm lấy !”
Ông chép miệng một cái , sau đó đưa chiếc hộp cho cô .
” Cái này là gì vậy ạ ?”
Cô tò mò cầm chiếc hộp lên ngắm nghía .
” Đây là chiếc đồng hồ bố rất thích , nó đã gắn liền cùng với tuổi thanh xuân của ta . Có thể nói , chiếc đồng hồ chính là báu vật trong lòng ta . Lần này ta muốn tặng nó cho con rể , nghĩa là ta rất tin tưởng cậu ấy ! Chiếc đồng hồ này …. là tuổi thanh xuân oanh liệt của ta !”
Ông chậm rãi nói , thuận tay mở hộp lấy chiếc đồng hồ ra ngắm nhìn một lượt .
” Bố à ! Chiếc đồng hồ này quý lắm ! Bố cứ giữ đi ! Con sợ… ”
Cô ngập ngừng nói
” Bố con chắc đã phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định đó chứ ! Con cứ cầm lấy ! Ta nghĩ Vương Nguyên sẽ rất thích !”
Tiểu Mễ ôn tồn , gật đầu nhìn Thiên Tâm .
Cuối cùng , sau một hồi đùn đẩy , cô cũng đành nhận ….