Đọc truyện Liệu Tôi Có Thể Thích Anh?! Wang Yuan – Chương 1: gặp gỡ ấn tượng
GTNV
Nữ
Lưu Thiên Tâm : 23 tuổi
– Gia cảnh : bình thường
– Ngoại hình : đáng yêu , xinh xắn cùng dáng người khá chuẩn .
– Học lực : tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Bắc Kinh . Hiện đang làm thực tập sinh cho một trường cấp 2 .
#Nam
– TFBOYS Nhưng chính vẫn là Nguyên Bảo .
[Chương 1 : gặp gỡ ấn tượng ]
Tháng 7, năm 2024 tại đất nước Trung Hoa tráng lệ .
…. Trường THCS Cao Nam
_Chúng em chào cô ! Chúc cô buổi sáng tốt lành ! – Một đám nữ sinh lớp 9 lễ phép chào hỏi một giáo viên thực tập khá trẻ bộ môn Tiếng Anh . Cô giáo đó là Thiên Tâm !
_ Chào các em ! – Thiên Tâm mỉm cười dịu dàng , đôi môi anh đào nâng nhẹ một đường . Dù mới chỉ làm thực tập được gần hai tháng nhưng cô đã chiếm được rất nhiều tình cảm của các học sinh , thầy cô trong trường bởi ngoại hình đáng yêu cùng tài ăn nói khôn khéo và sự thông minh , nhanh nhẹn .
Hôm nay cô có hai tiết dạy , vừa hết giờ cô đã nhận được một cuộc gọi từ mama của mình :
>
>
>
> – Lưu Thiên Tâm sững sờ một hồi , sau đó thì phản bác dữ dội .
> – Lưu mama nghiêm khắc nói
> – Cô ỉu xìu lên tiếng rồi cúp máy .
Xem mắt ?! Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn làm mấy trò cổ lỗi sĩ này chứ ?! Bắt cô đi xem mắt một người con trai cô không thích , chuyện này cô không thể chấp nhận được . Hơn nữa bây giờ trong tim cô chỉ có duy nhất hình ảnh Vương Nguyên – thần tượng suốt 11 năm trời của cô ! Thôi thì trước tiên cứ làm theo ý mẹ đã , còn người đó như nào thì tính sau ! Cô thật sự rất sợ mẹ nên không dám cãi lời !
…. Trời cũng đã quá trưa , cô bây giờ vẫn còn tung tăng dạo phố ngắm cảnh . Cái bụng cô từ nãy tới giờ cứ réo lên ọc ọc , cô đành ghé vào tiệm hủ tiếu lâu năm mà mình hay ăn làm một bát . Đây là quán ăn cô rất thích , nơi này rất ít người lui tới nhưng món ăn ở đây rất ngon .
_Bà Mạc ! Cho cháu một tô hủ tiếu ! -cô cười tươi chạy vào trong bếp nơi bà Mạc đang đứng .
_Tâm Tâm ! Lâu rồi cháu mới đến quán ta đấy ! Thôi ngồi vào đi để ta làm cho cháu một tô thật ngon nha ! – Bà Mạc nheo mắt lại để nhìn cô rõ hơn . Bà rất quý cô , thỉnh thoảng cô hay ghé vào đây để giúp bà rồi hai bà cháu cùng trò chuyện tâm sưj với nhau .
… Bát hủ tiếu nóng hổi , nghi ngút khói được mang ra . Cô cầm lấy đũa rồi cặm cụi ăn ngon lành .
_Tiểu Nguyên Nguyên ! Sao hôm nay lại ghé quán ta thế này ?! Con ăn gì ?! – cô đang ăn bỗng nghe phong phanh tiếng bà Mạc nói với ai đó , “Tiểu Nguyên Nguyên “? Cái tên này nghe lạ quá ! Hình như là khách mới thì phải ?! Có thể nói cô biết rất rõ về khách hàng nơi đây nhưng chưa từng nghe qua cái tên này ! Mà thôi ! Việc chính bây giờ là cô phải ăn đã !
_Dạ bà cho con một tô hủ tiếu với một cái bánh nếp ngọt ! – Giọng nói này làm cô sững sờ , nghe rất quen và xa xôi ! Phải ! Giọng nói này có chết cô cũng không thể nào nhầm được ! Chính là giọng của Vương Nguyên .Cô ngó đầu ra ngoài nhìn . Người con trai đó … là Vương Nguyên thật , cô như không tin vào mắt mình . Khả năng nhận dạng người của cô rất tốt nên đây không thể là nhìn nhầm được . Cô nhẹ nhàng ra chỗ bà Mạc :
_Bà ơi ! Cho … Cho con trả tiền .
_Ăn xong rồi sao ?! Thiên Tâm ! Đây là Nguyên Nguyên ! Khách mới của quán ta ! Thằng bé là ca sĩ đấy ! – Nói rồi bà Mạc quay sang cô rồi chỉ vào người Vương Nguyên . Khổ nỗi là cô đang thả hồn trên mây , không hề để ý gì đến lời bà Mạc cả ” Là Vương Nguyên ! Là Vương Nguyên đó ! Mình có mơ không vậy ?! “
_Thiên Tâm ! – Bà mạc huých nhẹ tay Thiên Tâm làm cô giật mình :
_À … Dạ !
_Ta giới thiệu với con đây là Thiên Tâm ! Cháu gái nuôi của ta – bà Mạc cười rồi quay sang Nguyên Ca .
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới làm cô ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn anh
_Em tên Thiên Tâm à ?! Tên hay đấy ! – Anh mỉm cười rồi đưa tay ra chỗ nó _ rất vui được biết em !
_Dạ … Vâng ! -cô ngại ngùng đưa đôi tay trắng nõn của mình ra bắt lại .
_Được rồi Nguyên Nguyên ! Con ngồi đi để ta lấy hủ tiếu cho con ! – Bà Mạc cười rồi chạy vào trong bếp
.Anh đút tay vào túi quần rồi ngồi vào bàn . Cô thì cứ như chôn chân tại chỗ , cứ đứng nhìn anh mãi .
_Em có gì muốn nói à ?! -Vương Nguyên ngước lên nhìn cô rồi cười .
_Dạ không !- Cô chậm chạp lắc đầu _Bà ơi con về ạ ! – Cô chào bà Mạc rồi bước ra khỏi quán . Tim cô từ nãy tới giờ cứ đập thình thịch , cô được bắt tay anh nữa chứ . Vừa đi cô vừa cười một mình , người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô điên mất . Đi được một đoạn cô mới sực nhớ ra là cô đã quên xin chữ ký , hiếm lắm mới gặp anh vậy mà …
_Thiên Tâm ơi là Thiên Tâm ! Mày đãng trí thật mà ! – Cô tự cốc vào đầu mình rồi rảo bước về nhà . Khuôn mặt thanh thoát không giấu nổi sự buồn rầu và chán nản !