Đọc truyện Liêu Nhiễu Kình Thương – Chương 8
Lễ phục trang trọng bên ngoài có hoa văn giống như ấn ký trên trán được thêu từ kim tuyến, cánh hoa tại bạch sắc lễ phục nhiễm màu hồng sắc tiên diễm, chập chờn tại vạt áo trên mặt đất, ống tay áo thật dài cùng đai lưng cũng có cùng họa tiết, trong lúc hoạt động nhẹ nhàng đong đưa.
Màu tóc đen mượt được cố định bằng mũ miện kim sắc, nghiêm cẩn đoan trang, hồng sắc ấn văn trên trán hoàn toàn hiển lộ, trân châu hắc sắc tại dây buộc ở hai bên lay động tạo âm thanh khi va chạm.
Ngồi trong cỗ kiệu được che bởi màn trúc, đi tới tế điện để cử hành nghi thức long trọng dành cho các quý tộc khi tròn mười hai tuổi.
Cỗ kiệu dừng lại, người mặc bạch y cùng kẻ hầu bước vào cửa điện.
Tiếng nước rào rạt xông vào tai sau khi cửa mở, không chần chừ đi vào, cửa phía sau được đóng lại.
Đá cẩm thạch bạch sắc hình trụ ở phía trên dòng nước đang chảy, thủy mạc bao lấy cả bức tường, dòng nước trong suốt hình thành một mặt thủy kính vây quanh toàn bộ gian phòng, từ đó hắn thấy rõ hình dạng cùng ấn văn hồng sắc trên trán mình.
Đường phân cách màu trắng trên mặt đất được chế tạo thông vào lễ đường, Kình Thương bước đi hướng nơi nào đó rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại, ở đây chỉ có một mình hắn, chừng nào ấn văn trên trán biến mất mới có thể ra ngoài.
Thực sự thần kỳ, Kình Thương nghĩ, chỉ cần là Thiên phú giả, mặc kệ là thể chế gì, tại sinh nhật mười hai tuổi ấn ký sẽ tiêu thất, hơn nữa thời gian chỉ chênh lệch khoảng một giờ so với giờ sinh, chưa bao giờ có ngoại lệ, cũng vì thế nên không cần đợi tới một ngày, chỉ cần vào đây tối đa ba giờ là có thể ly khai.
Tại vương cung nếu chỉ dựa vào sách vở thì không thể hoàn toàn lý giải thế giới này, cho nên mới có cuộc du hành này, dọc theo đường đi vẫn chưa giải nghĩa được nhiều nhưng cũng nắm bắt được vài phần.
Diện tích đất nước lớn bằng một tỉnh của kiếp trước, quốc gia này chỉ là một tiểu quốc trong thiên hạ, những quốc gia lớn hơn nhiều không kể xiết, vì thế có thể biết được diện tích thế giới này nguyên lai lớn đến bao nhiêu.
Từng bước một trải qua cuộc du ngoạn, cảm xúc trực tiếp nhất của hắn là đối ăn, mặc, ở, đi lại.
Mặc, phương diện này tương đương hoàn thiện, bình dân giàu một chút đều có thể mặc y phục có màu sắc và hoa văn, trên đường đoàn người mặc y phục màu sắc tươi đẹp qua lại thật có thịnh thế phong cảnh, nhượng hắn vì thế nghĩ quốc gia này rất giàu có, bất quá sau khi điều tra mới biết được những y phục đó rất thông thường, chỉ cần dư chút tiền là mua được.
Vải vóc thế giới này không nhiều, bình dân đa số mặc vải chất liệu như áo tang, bố y, quý tộc mặc đa số là cẩm y trơn mềm, toàn bộ dựa vào nhuộm màu cùng cách thêu lên vải để tăng giá trị, các vật liệu như ti, sa, trù, vải bông cũng có nhưng không ai phát hiện công dụng của nó.
Ẩm thực, bởi không ngừng chiến loạn nên về phương diện nguyên liệu có rất nhiều người nếm thử, thứ chế biến được rất đa dạng, đối công thức cùng vị đạo cùng C quốc bất đồng, mỹ vị *** xảo phong phú.
Thổ địa trồng nhiều loại cây dễ dàng sinh trưởng, bởi vì không biết lúc nào chiến tranh bùng nổ, hơn nữa người đương quyền cũng thỉnh thoảng xuất chinh nên cần lương thực, vì vậy tại phương diện nông nghiệp thế giới này còn phát đạt hơn kiếp trước, sinh hoạt không trở ngại nhưng không tính là giàu có.
Mà gia đình bình dân tôn quý tộc như thần nguyên nhân trọng yếu là mỗi quốc gia có vài quý tộc dùng năng lực để phát triển nông nghiệp, tại thời điểm mấu chốt các quý tộc rất nhanh tập hợp được lương thực.
Thế giới này so với kiếp trước còn nhiều đồ vật hơn, còn không ít tài liệu hòa kiếp trước như nhau, nhưng cũng có những thứ không làm được như đậu hũ, tương du, dầu vừng, vị ***,… (Bạn nào biết vị *** là gì nói mình với)
Trụ, người nghèo thì ở nhà làm bằng cỏ tranh, còn lại là phòng làm từ gỗ, quy mô kiến trúc cùng kiểu dáng dựa theo thân phận hoặc trình độ giàu có, vương cung của quốc gia là cực hạn trình độ kiến trúc nơi này, dù sao người có tiền có quyền đối với điều kiện sinh hoạt đều có yêu cầu cao, những đồ vật về mặt chiến tranh cũng rất phát triển.
Thương nghiệp ở thế giới này đều do các quý tộc tự do không thuộc quốc gia nắm giữ, thương nhiệp không ngừng vận chuyển, tài sản của tổ chức thương nghiệp do các quý tộc này tổ chức cũng không thua kém tài phú của một quốc gia. Những tổ chức thương nghiệp này lưu thông hàng hóa, làm văn hóa thế giới này phát triển, bằng không nếu chiến sự không ngừng thì văn minh thế giới này tuyệt không thể phồn hoa tới trình độ này.
Các quý tộc trung lập này không có quyền lợi trong bổn quốc, đây là quy tắc và bọn họ cũng không có lá gan đòi hỏi, bất quá nói chuyện sinh ý cùng quốc gia, tình báo buôn bán, những hành vi lời ít tiền tiền cũng sẽ làm.
Bất quá hắn thông suốt, mạch máu kinh tế nằm trong tay người khác là ngu xuẩn, may mắn người thế giới này chú trọng vũ lực, không ý thức được sức mạnh của kinh tế.
Hành, đi bộ, mã xa mấy thứ này không có bất đồng, đường bốn phương thông suốt, vì có Thiên phú giả mà dù đang đi có tảng đá lớn giữa đường cũng không thành vấn đề, nên đường tương đương bằng phẳng, tuy chỉ là đại đa số đường chính thế nhưng vậy là đủ rồi.
Hắn trên đường vừa đi vừa quan sát, thỉnh thoảng lên núi xem xét sinh thái, địa chất, phát hiện không ít thứ tốt.
Các loại khoáng vật tương đương phong phú, phần lớn đều được dùng làm binh khí, do Thiên phú giả tồn tại nên luyện kim tất có phương pháp cùng kiếp trước bất đồng, về phương diện này so với thời cổ đại ở thế giới khác càng thêm tiên tiến, có một chút thậm chí tiến phát triển hơn thời hiện đại trước, vì có lực lượng nên các loại vũ khí “nóng” không được tạo ra. (Chắc ý anh ấy là vũ khí súng, ống, đan, dược.)
Dụng cụ chứa đựng ở địa phương này đa phần là đồ gỗ hoặc bằng kim loại, ngọc, chỉ người nghèo khó mới dùng đồ gốm, đồ sứ không có. Tại thời gian du lịch, hắn phát hiện khá nhiều đất đai có cấu tạo và tính chất tốt, nếu luyện thành đồ sứ chắc chắn là tuyệt phẩm.
Đối với giấy ở đây hắn có chút hiếu kỳ, trơn thẳng trắng noãn, hắn đã nhìn tận mắt loại cây dùng để chế tạo giấy cùng quá trình tạo ra, cũng không rắc rối lắm. Nguyên nhân chủ yếu vì đòi hỏi sự sinh trưởng đặc biệt cây cối, hơn nữa cần còn cần những vật liệu sang quý khác.
Thư tịch đều là sao sao chép, vì không có nhu cầu với thư pháp, có vài chữ viết có lẽ bản thân tác giả cũng nhìn không rõ, mỗi khi thấy loại sách này hắn đều có xúc động muốn xé sách, nếu như không xuy xét rằng thư tịch rất trân quý hắn thực sự sẽ làm vậy.
Cứ như vậy mà tiếp tục du hành, tại tùy tùng phản đối ngủ ở nhà bình dân, tại tùy tùng ngăn cản mà từ xa xem chiến trường chém giết.
Mấy trăm người dùng vũ khí lạnh tàn sát, dù đứng ở xa xa hắn cũng cảm gíac được vị đạo tàn khốc, kiếp trước hắn từng trải qua chiến tranh, từng giết người, hắn biết chiến trường không hề lãng mạn, thế nhưng lúc nhìn mọi người tranh đấu hắn cảm giác được thứ mà lúc trước không có, đó là cuồng nhiệt đối chiến đấu, cũng là chiến ý.
Người từng thượng qua chiến trường kiếp trước đều chán ghét chiến tranh, thế nhưng người thế giới này hoàn tòan ngược lại, không phải do thôi miên mà bọn họ thích trên chiến trường chém giết, là chiến trường của nam nhân, ngực nam nhân đều có tâm huyết cùng bạo lực, không phân biệt chính nghĩa hay tà ác hoặc bảo vệ quốc gia, chỉ là chiến đấu.
Bình dân môn vì tấn chức mà chiến đấu, võ tướng môn vì biểu hiện võ dũng mà chiến đấu, các quý tộc vì thể hiện cường đại của chính mình mà chiến đấu.
Nhìn thần sắc của tùy tùng bên người mình khi hướng tới chiến trường, hắn minh bạch thế giới này cùng thế giới kiếp trước bất đồng, nam nhân ở đây không cần áp chế tâm huyết của mình, không có tàn nhẫn, bọn họ chỉ hưởng thụ cảm giác khi chiến đấu. Đây mới là cái “lãng mạn của nam tử” mà trong sách nhắc tới, nhiệt huyết chiến đấu sôi trào trong máu thịt.
Nhìn bộ đội chém giết so với tùy tùng cạnh bên, hắn cảm giác không giống nhau, đáy lòng hắn đối chiến đấu chán ghét, thế nhưng tại thế giới này hắn ngồi trên địa vị kia, chính mình cũng phải đối mặt với chiến tranh. Có chút bài xích, giết hoặc bị giết, thế giới này chính là như vậy, hắn không có năng lực thay đổi, so với bị giết, hắn tình nguyện giết người, là ích kỷ và dối trá sao?
Nhìn địch nhân vào nhà người dân cướp đoạt giết chóc hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt, hắn thống lĩnh tùy tùng bên cạnh, lần đầu tham chiến.
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, nhìn những người dân đang cảm kích không ngớt, hắn lần đầu tiên có cảm giác dung nhập với thời không này.
Trên trán truyền đến sự đau đớn làm nhiễu loạn trầm tư của hắn, mở mắt ra, mặt nước trơn bóng như gương phản chiếu ra hình dạng hiện tại.
Dung mạo cùng kiếp trước không khác biệt lắm chỉ là tuổi còn nhỏ, cái trán kiên nghị vẫn không cải biến, bạc thần thẳng tắp, là một thiếu niên trầm tĩnh.
Hoa văn hồng sắc trên trán hắn là hoa sen, thế giới không có loại hoa này, huyết sắc liên hoa, tàn khốc mà cũng thánh khiết, chính mình có hoa văn như vậy, có lúc nhìn lại buồn cười, một người nam nhân trên trán lại mang hình hoa sen.
Lúc này, Kình Thương lại nhớ tới Thiên phú giả cũng có loại hoa không tồn tại ở thế giới này – Mạn Châu Sa Hoa văn lộ, loài hoa như vậy sao lại hiện trên trán hài tử kia hắn không biết, có thể ở Địa ngục cũng đồng dạng nên mới nhượng lòai hoa này xuất hiện, bất quá khuôn mặt hài tử kia phi thường thích hợp. (Trong bản qt là mặt anh Dực phi thường thích hợp vải len sọc, mình thấy chả liên quan nên bỏ đoạn đó)
Vươn tay, sờ sờ cái trán mình, ấn văn hồng sắc phản chiếu trên thủy kính cũng dần dần tiêu thất, ở nơi nhu hòa của khuôn mặt biến mất.
Kình Thương đứng lên, đã một lần chiến đấu, hắn không thể đứng ngoài cuộc được. Sẽ có một ngày hắn đeo lên mình trách nhiệm đối quốc gia, hắn không có dã tâm, không cuồng chiến, có thể mang đến cho đất nước này cái gì hắn không biết, giống như kiếp trước, hắn thầm nghĩ muốn thủ hộ nó, tương lai hắn phải gánh vác quốc gia này, muốn chiến tựu chiến, hắn chán ghét chiến tranh nhưng chưa bao giờ trốn tránh.
Kình Thương đột nhiên cười, nghĩ những chuyện này là còn quá sớm, Phụ vương của hắn còn sống rất lâu, hắn mới mười hai tuổi thì không có tư cách đứng ở triều đường vung tay múa chân, hiện tại điều hắn có thể làm là luyện tập sức mạnh của mình, làm vương tộc tại thế giới đầy hiểm nguy này nhất định phải cường đại.