Đọc truyện Liêu Nhiễu Kình Thương – Chương 1
Màu trắng thuần khiết được thêu bên cạnh dùng màu thuần bạch của hoa hồng, hoa bách hợp, còn có vải vóc cùng màu được trang hoàng, tạo nên cảm giác trang trọng cho lễ đường trung ương.
Ảnh chụp là một nam tử khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đang trong độ tuổi hoàng kim, thanh niên thể hiện vẻ mãnh liệt phấn chấn, đồng thời cũng có một phần trầm ổn, là người có chí lớn. Ngũ quan không phải tuấn mỹ làm người khác hít thở không thông nhưng cũng có thể nói là anh tuấn. Mày kiếm cau lại, nhãn thần lãnh đạm thâm thúy, mũi đĩnh trực, môi hơi mỏng hé lộ nụ cười, ảnh chụp tuy rằng lộ vẻ bất bình nhưng không phải là một người gian tà.
Nam tử mặc chế phục của quân đội, quân hàm trên vai là hắn dùng thực lực để đổi lấy, lưng thẳng, là nam nhân mạnh mẽ như cây huyền tùng. Chỉ là trên ảnh chụp thể hiện thần thái nghiêm túc, cứng rắn như sắt thép, không gì có thể sở động đến *** thần kiên nghị đó, là nhận thức đối với người trong ảnh.
Thanh niên ở phía dưới có tướng mạo so người trong hình giống nhau, hai mắt nhắm lại, nhìn không ra có phải với người trong hình cùng có đôi mắt thâm thúy lãnh đạm, vùng xung quanh lông mày có điểm bất đồng. Thả lỏng, khuôn mặt không có bất kì dấu hiệu cứng nhắc, khóe miệng vẫn nghiêm nghị.
Bức ảnh sống động, người ở nơi nào cũng không có chút dấu vết tử khí.
Nam tử nhìn toàn cảnh bức hình, lại cúi đầu nhìn người nào đó trong ảnh, giơ tay lên. Thân thể bất đồng, không có cảm giác thực. Rõ ràng là hòa vào không khí, nhưng có thể nhìn thấy đường viền của thân thể, khinh khinh phiêu phiêu nổi trong không trung, bàn tay nắm chặt, lại không bắt được gì, không có cảm giác.
Đang nhìn, lại thấy người ở phía dưới lộ ra khuôn mặt bi thương. Là của hắn thân nhân, chiến hữu, thủ trưởng,hay đồng học đã sắp quên, có người từng gặp có người chưa từng thấy qua, quan hệ của mọi người đều được cấu thành một vòng tròn.
Không phải hắn tâm cao khí ngạo, cũng không phải không muốn mà là không đáng gía kết giao.
Hắn sinh ra tại học thuật thế gia hóa học, sinh vật, y học, vật lý,…gia tộc của hắn chiếm giữ quyền uy trên rất nhiều phương diện. Hắn sinh ra tại đây-Tiết gia của nước C, gia tộc thiên tài sáng lập ra C quốc.
Tiết gia không người nào có tài trí bình thường, đây là đánh giá tối cao của giới học thuật đối Tiết gia
Phụ thân cùng mẫu thân kết hợp là đại biểu cho hai gia tộc lớn nhất C quốc hợp nhất, tạo thành tối cao thế gia, ảnh hưởng rất lớn.
Tiết gia không người có tài trí bình thường, hắn đương nhiên cũng thế, sinh ra có chỉ số thông minh cực cao, thân nhân của hắn rất cao hứng. Vì để hắn trở thành gia chủ tương lai mọi người bắt đầu giáo dục hắn, mà hắn với năng lực trời cho thể hiện hoàn mĩ tất cả các phương diện được giáo dục.
Khi mọi chuyện bắt đầu hắn sẽ không học tập tri thức như những người khác, khi bạn đồng lứa chơi xếp gỗ (chắc trò chơi xếp gỗ của mấy bé mẫu giáo), hắn đã loay hoay thực hiện thí nghiệm khí tài, phòng thí nghiệm chính là phòng vui chơi của hắn.
Khi bắt đầu đi học, gia tộc với ảnh hưởng thực lớn nhượng lão sư đối hắn cẩn cẩn dực dực đãi ngộ khác nhau làm hắn bị cô lập với học sinh khác. Tri thức được dạy làm hắn trưởng thành sớm hơn so với đồng học, kiến thức ở trường trở nên ấu trĩ buồn cười, bạn học trong mắt hắn là một bọn ngốc, hắn sẽ không hòa nhập mà bọn họ cũng sẽ không tiếp thu hắn.
Hắn chưa từng cùng người khác nói mà trực tiếp hướng vào thời gian học mà thảo luận, lão sư không phải không có ý kiến nhưng vừa nhìn thấy tên hắn thì vội lùi bước. Sau đó không bao giờ can thiệp vào hành vi của hắn nữa.
Lão sư cũng từng hướng phụ mẫu đề xuất, thế nhưng người nhà đã quyết định quyền kế tục của y. Bọn họ cũng biết để hắn ở trường học những tri thức thô thiển này là lãng phí, thế nhưng vì để hắn có bạn đồng lứa, bởi vì từ nhỏ hắn không như những hài tử khác hoạt bát hiếu động, đương nhiên loại tính cách này để dạy bảo thì vô cùng tốt nhưng không thể để hắn thành kẻ tính khí quái gở.
Tuy hiện tại hắn không có bằng hữu nhưng không có nghĩa tương lai cũng không theo thời gian, người chung quanh trưởng thành sẽ có kẻ kết giao.
Theo chỉ thị của Tiết gia, trường học bắt đầu theo hắn, nếu không tương lai hủy diệt với họ là khó tránh khỏi, đặc biệt là đứng trước thiên tài của Tiết gia. Vì thế, hắn tiếp tục ở trường học tập, thời gian nghỉ thì vào phòng thí nghiệm, cùng nhân viên ở đó giao lưu.
Hắn lớn lên như thế, không tin tưởng vào thần quái hay những chuyện phi khoa học. Nhưng hiện tại hắn đang trong trạng thái linh hồn, là linh hồn như trong truyền thuyết. Hắn đã chết, ảnh chụp đó chính là di ảnh, kia là thân thể hắn, ý thức nơi đây là linh hồn.
Thấy phía dưới có người bi ai ngã xuống, tiếng khóc thống khổ của thân nhân, hắn khổ sở nhưng không hối hận, hối hận là phản bội chính mình nên hắn sẽ không.
Dần dần lớn lên, nhiều người hướng tới giao lưu với hắn vì ảnh hưởng của Tiết gia, vì giá trị của ngôi gia chủ tương lai. Cũng có người vì mục đích đơn thuần thế nhưng sau đó cũng bỏ cuộc, hắn nghe được, bọn họ nói cùng thiên tài ở một chỗ mệt chết đi.
Thằng đến khi mười tám tuổi hắn vẫn không có bằng hữu.
Mười tám, tại học thuật hắn đã đạt được thành tựu mười tám, đồng học hắn bận rộn ôn tập chuẩn bị thi vào trường cao đẳng thì các học viện đã mở rộng cửa, hàng loạt học bổng, phòng thí nghiệm chuyên môn, trợ thủ chuyên nghiệp chỉ cần hắn vào là có. Cho tới nay người nhà đều yên tâm về hắn, đại học tuyển người cũng do bọn họ chuẩn bị. Sau khi thành tích được công bố mọi người đều lấy đó làm gương cho bọn đệ đệ muội muội, hắn trở thành người đi đầu trong thế hệ trẻ.
Ai cũng không biết, mười tám năm học tập khiến y tịch mịch, phiền táo, thậm chí hít thở không thông lúc này một ý nghĩ khác lạ hiện lên trong đầu hắn. Hắn không muốn vào khu nhà viện giáo mà là nơi không liên quan tới gia tộc, Tiết gia cũng không thể can thiệp, có hệ thống qui luật bất đồng – Quân đội.
Hắn thuận lợi thông qua, nói thật lúc đó hắn có chút hối hận, bởi vì hắn đã cố ý chỉ đạt điểm vừa đủ thế mà lại nằm trong năm mươi người đứng đầu, đã cùng những kẻ ngu ngốc ở chung lâu như vậy mà vẫn phải tiếp tục, hắn kiên trì được sao?
Bất quá, nếu đã chọn hắn sẽ không hối hận.
Học thuật cùng quân đội là bất đồng, vì ảnh hưởng gia tộc, các điện viện giáo cũng cho rằng để một thiên tài ở bên ngoài như thế thực lãng phí. Mà gia tộc cũng cho rằng hắn vào trường học, cứ như vậy hắn bắt đầu đời quân lữ.
Huấn luyện của quân đội gian khổ hắn đều dựa vào chính mình, mỗi ngày tập luyện xong lại ngủ, không có người hiếu kì chuyện của hắn, tuy là đoạn thời gian rất khổ thế nhưng tâm lại nhẹ nhàng.
Trong khoảng thời gian này, hắn lại lần nữa phải nhận thức những môn học ngu ngốc. Vì tách ra khỏi phạm vi của gia tộc, hắn đi vào nơi khó nhất, cần sát tràng bộ đội, nhưng đến đây lại là những người không có bối cảnh, văn hóa tối đa cũng chỉ sơ trung, bọn họ không biết cái gì là kỹ thuật tiên tiến, như trang giấy trắng bị nhuộm màu sắc kiên cường cương nghị của quân nhân. Đối với văn bằng cao trung của mình, bọn họ tôn trọng từ nội tâm, không phải do thân phận, không phải do đố kị, mà là đối học thức kính trọng.
Mà hắn cũng bội phục sự thuần phác kiên cường của bọn họ, nên vô pháp coi bọn họ là kẻ ngu ngốc.Thành tích ưu tú nhượng hắn tiến nhập đội ngũ bộ đội đặc thù, tại thời gian xét tuyển, đối phương hoàn toàn không biết ý nghĩa đại diện cho tên hắn cùng song thân, nhượng hắn lần thứ hai cảm khái quân đội cùng học thuật ngang hàng.
Một bên chán ghét giết chóc, một bên tạo nên giết chóc, quan hệ của hai bên thế nào điều hòa được. Thân gia trong sạch, không có vấn đề, hắn thuận lợi tiến nhập bộ đội, gặp đội trưởng tham tài háo sắc, hàm hậu thành thật, tự cho là phong lưu phóng khoáng…Các loại đội hữu khác nhau, toàn bộ đều là người thường, có đủ loại khuyết điểm thế nhưng lại chân thành, đối với hắn niên kỷ nhỏ nhất rất chiếu cố, cũng thường chọc ghẹo.
Tiếp thu bọn họ là lúc cùng nhau chiến đấu. Tại cấp bậc vũ khí uy hiếp, các quốc gia không dám manh động, thế nhưng biên giới giáp với một số quốc gia vẫn xảy ra các cuộc chiến qui mô nhỏ.
Đội của hắn lên chiến trường, tại các học giả miêu tả thì chiến trường là một loại lãng mạng đau buồn, máu lửa, hi sinh, huy hoàng, tình chiếm hữu nồng đượm, là loại lãng mạn của nam nhân, cổ động nam nhân thiên tính, hướng tới khói lửa chiến trường.
Chính mình khi còn trẻ vô tri mặc dù thành tựu học thuật phi phàm, nhưng lại hứng thú với học giả viết về chiến tranh, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn hướng tới chiến trường, tòng quân.Thế nhưng chiến sự cũng không phải thứ lãng mạn, đạn lạc, thương pháo vang dội, không phải người chết thì ta vong. Vị đạo của thuốc súng, cảm giác đau đớn nóng rực khi đạn đi vào thân thể, lần đầu giết người, hắn là sợ. Mười tám năm giáo dục làm hắn hiểu được sự đáng quí của sinh mệnh, ở nơi này hắn ý thức được sinh mệnh là rất yếu đuối, nên vào thời điểm lùi bước, nếu không phải đổi trưởng rống giận thì chính hắn đã mất mạng.
Do dự cái gì, khiếp đảm cái gì, đây chính là con đường mình đã chọn, ngoại trừ đối mặt thì không có biện pháp khác. Đây niềm kiêu ngạo, tự tôn của hắn. Hắn không thích giết người, thế nhưng cũng minh bạch rằng đáng chết thì phải giết, không chút lưu tình, nguyên bản lạnh lùng trở thành lãnh khốc, sự kiên nghị kiên cường của quân nhân lắng đọng dần trong linh hồn hắn.
Lần thứ hai về đến nhà, phong cảnh quen thuộc làm hắn lưu luyến, đồ vật làm hắn phiền táo lại thấy thân thiết, hắn hiểu ý nghĩa thủ hộ ở phía sau quân nhân là gia đình. Đối với biến hóa của hắn, còn có thành quả vài năm nay, người nhà không có bất luận cái gì nghi hoặc, hắn đã trưởng thành, học tập không có thành quả cũng không kỳ quái, học tập là phải nghiêm cẩn. Không phải tùy tùy tiện tiện là có thành tích, mười năm nghiên cứu một vấn đề không có kết quả cũng bình thường.
Hắn vẫn như trước không thẳng thắn với người đối diện, kinh lịch lúc này làm hắn minh bạch. Hắn bắt đầu học viết nhật ký, mỗi ngày đều viết, sau này với người nhà cũng là một loại dùng để tưởng niệm.
Tuyển con đường này hắn không hối hận, hắn muốn bảo vệ gia đình, không phải suy nghĩ cao thượng, mà đây là việc rõ ràng đầu tiên hắn muốn làm, không vì sự chờ mong của người nhà, nói hắn ích kỷ cũng tốt, nói hắn không biết phúc cũng tốt, tại thời gian chiến hỏa kéo dài hắn đối tình chiến hữu không buông xuống được.
Bốn năm, hắn đã trải qua nhiều cuộc chiến, quân hàm trên vai biến hóa, chiến hữu lâu năm cũng mất đi nhiều, trải qua bi thương, trải qua giác ngộ, cũng càng ngày càng ghét chiến tranh nhưng không thể không chiến.
Nỗ lực vài năm khiến hắn trở thành đội phó, không lâu sau, chờ đón toàn cầu là một hồi chiến tranh thế giới, trong thời gian này ngay cả những học giả không liên quan cũng bị cuốn vào, một cuộc chiến chết chóc.