Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 81: Thông Thấu


Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 81: Thông Thấu


Bách Lý Kiêu trầm mặc.
Tô Mã bị tiếng Ngô Dụng la lối làm ồn, nàng sắp tỉnh lại.
Hắn duỗi tay điểm miên huyệt của nàng, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Dụng, kéo cổ áo hắn:
– Ngươi đang nói cái gì? Quạ đen gì?
Ngô Dụng mê mang tỉnh lại, thấy vẻ mặt của hắn liền kinh hãi nhảy dựng:
– A!
Bách Lý Kiêu nhìn hắn:
– Nói rõ ràng, ngươi nói quạ đen là chuyện gì xảy ra?
Ngô Dụng bị hắn siết cổ áo sắc mặt đỏ lên, liên tục ho khan, giãy giụa đẩy cổ tay hắn.
Bách Lý Kiêu buông lỏng tay, Ngô Dụng thở hổn hển, nằm trên mặt đất mê mang nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu hỏi:
– Vừa rồi ngươi mơ thấy quạ đen? Sao ngươi lại nói quạ đen biến mất?
Ngô Dụng suy nghĩ một lúc lâu, mới hơi hiểu Bách Lý Kiêu nói cái gì.
Hắn nhớ trong mộng quạ đen lại biến mất, nhưng nhớ Tô Mã dặn dò, ánh mắt nhìn về hướng Tô Mã, vẻ mặt rối rắm, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Bách Lý Kiêu nhíu mày:
– Có phải Tô Yêu không cho ngươi nói?
Ngô Dụng theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Bách Lý Kiêu nhấp môi, hướng dẫn từng bước:
– Nàng không cho ngươi nói, cũng không phải là không thể nói với ta.

Ta cùng với nàng chính là thân hữu, nếu ngươi nói, nàng sẽ không tức giận.
Ngô Dụng bị đạo lý của hắn làm mê mang.
Bách Lý Kiêu lại dùng dụ hoặc ngày mai sẽ nướng ba con thỏ cho hắn.
Ngô Dụng bị mua rồi, hắn do dự nói:
– Quạ đen biến thành lông chim bay.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, quạ đen biến thành lông chim bay? Sao quạ đen lại biến thành lông chim? Là Ngô Dụng không biết sắp xếp ngôn từ cho nên nói sai rồi, hay là hắn nhìn lầm?
Bách Lý Kiêu nhìn thoáng qua Tô Mã đang ngủ say, kiềm chế nội tâm nôn nóng, ngồi xuống nói từng chữ một:
– Ngươi nhìn thấy ở đâu, nơi nào thấy quạ đen, làm như thế nào biến mất, nói rõ ràng.
Ngô Dụng có chút sợ hãi nhìn hắn.
Cuối cùng gian nan nói:
– Ban ngày, quạ đen từ bầu trời bay xuống, bay đến trước mặt thần tiên tỷ tỷ…Các nàng nói chuyện…
Bách Lý Kiêu hô hấp cứng lại, sau một lúc lâu, hắn nói:
– Nói tiếp.

Thanh âm hắn trở nên vô cùng khàn khàn.
Ngô Dụng cảm giác ánh mắt hắn như bị gì đó đè nặng, trầm trọng thật sự, dù đầu óc không linh quang cũng có thể cảm nhận được loại cảm xúc này, nên nói chuyện càng cẩn thận:
– Ta bắt lấy quạ đen, thần tiên tỷ tỷ không cho.

Sau đó quạ đen liền thành lông chim bay đi!
Hắn mở tay ra, trên mặt lặp lại kinh hoảng ban ngày.
Bách Lý Kiêu trầm mặc nhìn hắn:
– Có nói dối?
Ngô Dụng lắc đầu.
Hắn đứng lên, nói với Ngô Dụng:
– Ở đâu nhìn thấy, chỉ cho ta xem.
Ngô Dụng nghiêng ngả lảo đảo đi theo hắn, cuối cùng dựa vào ký ức đến bên bờ suối, hắn nơm nớp lo sợ chỉ nơi Tô Mã rửa mặt:
– Là ở chỗ này.
Bách Lý Kiêu ngồi bên dòng suối.
Trong bóng đêm, tiếng nước róc rách, hàn khí mát lạnh bức người.
Nương ánh trăng, hắn nhìn thấy bên bờ có vũng nước bùn, thấy rõ mấy dấu chân loài chim.
Hắn hỏi Ngô Dụng:
– Nó thực sự biến thành lông chim biến mất?
Ngô Dụng vội gật đầu.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, lại hỏi:
– Ngươi có nghe thấy các nàng nói gì?
Ngô Dụng gian nan suy nghĩ:
– Thần tiên tỷ tỷ nói gì, quạ đen đều biết.
Nói xong, lại nhớ dáng vẻ của Tô Yêu lúc đó, nói:
– Ta thấy thần tiên tỷ tỷ rất nghe lời nó.
Hắn đứt quãng mà nói, cuối cùng bổ sung:
– Quạ đen rất lợi hại, ta nghe nó nói không được, có đôi khi ngủ gật.

Ta chạm vào nó liền rớt lông.
Bách Lý Kiêu trầm mặc, hắn đi theo dòng nước, đi cũng không xa, liền nhìn thấy một cọng lông chim lẳng lặng nằm bên bờ suối, hắn nhặt lông chim lên, thần sắc biến đổi.
Hắn đụng vào lông chim này, giống như đụng phải chốt mở, đánh thức vực sâu cự thú.
Vừa rồi còn có thể nghe tiếng chim thú, nước chảy róc rách, nhưng giờ khắc này, hết thảy như bị đình trệ, áp lực run rẩy, lại không dám phát ra một chút thanh âm.
Hắn không nghe được tiếng vang.

Mặc kệ là tiếng gió, tiếng nước, hay là tiếng chim thú, tại đây một khắc này như bị một bàn tay hủy diệt.
Sơn cốc tràn ngập tiếng vang, lại biến thành một bức tranh thủy mặc trầm mặc tĩnh mịch.
Bách Lý Kiêu khẳng định, hắn không bị ảo giác.
Không khí chung quanh bắt đầu đình trệ, hắn xác định có người đang nhìn hắn.
Loại cảm giác này không phải hắn chưa từng trải qua, giống như ở Vô Thượng Phong.


Khi hắn còn nhỏ bị phạt quỳ, trong phong tuyết ánh mắt phụ thân như băng nhìn chằm chằm vào hắn, mỗi lần đều khiến hắn rùng mình.
Nhưng khi đó chịu băng hàn lại không bằng hiện tại.
Hắn như ngâm mình trong hồ băng ngàn năm, bị ngàn vạn mũi băng đâm vào da thịt.
Giống như không chỉ có một người nhìn hắn, mà là ngàn vạn người đang nhìn hắn.
Hắn nhất cử nhất động, hắn hô hấp, tất cả đều lộ rõ.
Nhưng sao nơi này có thể cất giấu nhiều người như vậy, một người sẽ có nhiều đôi mắt như vậy sao?
Hoặc là…Người kia không phải là “Người”?
Ngô Dụng ở trong trầm mặc cảm nhận được nguy hiểm, nơm nớp lo sợ hỏi:
– Ngươi…Sao không nói lời nào?
Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng thẳng người, như cõng một ngọn núi, từng chút đứng lên có thể nghe được tiếng vang gân cốt.
Hắn nắm chặt lông chim trong tay, nhìn về phía Ngô Dụng.
Ánh mắt đen tối, cuối cùng tất cả cảm xúc như biển sâu cuồn cuộn, tiềm tàng trong sâu thẳm, không thấy tung tích:
– Không có gì.
Thanh âm thô ách, như hàm chứa cát sỏi.
Hắn ném lông chim đi, thần sắc đạm nhiên:
– Quạ đen không có khả năng biến thành lông chim biến mất, là ngươi nhìn lầm rồi.
Hắn nhìn đối phương, ánh mắt đen tối sâu không thấy đáy.
Ngô Dụng sửng sốt, vừa định phản bác liền nghe Bách Lý Kiêu lặp lại lần nữa:
– Là ngươi nhìn lầm rồi.
Ngô Dụng sợ tới mức run rẩy cả người.
Người đơn thuần trực giác rất chuẩn, tuy nghe không ra cảm xúc của Bách Lý Kiêu, nhưng có thể cảm thụ trầm trọng trong đó.
Vì thế Ngô Dụng bắt đầu hoài nghi chính mình, hắn nhớ thần tiên tỷ tỷ từng nói, quạ đen bay đi, không phải biến mất.

Thần tiên tỷ tỷ sẽ không lừa hắn, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn lầm rồi?
Bách Lý Kiêu lại nói:
– Chuyện tối nay không được nói với Tô Yêu.
Ngô Dụng:
– Vì, vì sao?
Bách Lý Kiêu:
– Ngươi đã đáp ứng nàng sẽ không nói với ta, nếu nói cho nàng biết, nàng sẽ tức giận.
Ngô Dụng ngây ngốc, vừa rồi không phải Bách Lý Kiêu nói nàng sẽ không tức giận sao? Như thế nào lại thay đổi?
Chỉ là trong lòng có nhiều nghi hoặc, đối mặt với ánh mắt của Bách Lý Kiêu đều phải nuốt xuống.
Ngô Dụng không tình nguyện đi trở về, Bách Lý Kiêu vẫn chưa trở về.
Hắn đứng yên trầm mặc, thân ảnh thon chắc như hòa vào bóng đêm.

Sườn mặt như đường chỉ bạc duy nhất trong nơi u ám.
Trước giờ hắn không tin quỷ thần, nhưng quạ đen ở bên cạnh Tiểu Lê trước khi chết, lại luôn xoay quanh Tô Yêu, như một dây thừng, đem những chuyện xảy ra mấy tháng nay vòng cùng nhau.
Ở ngoài Phong thành, lần đầu tiên hắn thấy Tô Yêu nói chuyện với quạ đen, lúc ấy hắn đã bắt đầu hoài nghi, vì sao quạ đen há mồm lại không phát ra tiếng?
Vì sao Tô Yêu nhìn có vẻ có thể nói chuyện với nó? Rốt cuộc quạ đen kia đại biểu cho cái gì?.

Truyện Tiên Hiệp
Tiểu Lê cùng Tô Yêu rốt có quan hệ gì? Các nàng có quan hệ tới người phía sau màn, cùng nhau hãm hại hắn?
Vài chuyện đè sâu trong đáy lòng, khiến hắn bắt đầu quan sát Tô Yêu.
Cho đến lúc ở khách điếm, hắn cố ý nói ra mục đích muốn tới nơi đây, sau đó cố ý lưu thời gian cho Tô Yêu.
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, quạ đen lại xuất hiện.

Hắn hoài nghi Tô Yên lại tăng thêm một tầng, chỉ là lúc nàng cúi người thổi tắt nến, khiến hắn ngẩn ra.
Biểu tình ôn nhu như vậy, hắn chỉ thấy ở Tiểu Lê.
Hoài nghi cùng trực giác như hai sợi dây thừng lôi kéo lý trí của hắn.
Hắn muốn tin, rồi lại không thể tin.
Đến khi đi vào ảo cảnh, hắn mới thấy rõ tâm của hắn.
Hắn vẫn muốn tin tưởng.
Rồi tới đêm nay, tất cả hoài nghi như bị hồng thủy cuốn trôi nước bùn, lắng đọng lại thanh triệt, tưởng niệm giống như biển sâu dày nặng.

Vì hắn biết, nếu quạ đen có thể nói, như vậy trên đời này liền có quỷ thần, sẽ có chết đi sống lại.

Tiểu Lê cùng Tô Yêu, từ đầu đến cuối đều là một người.

Ý niệm này điên cuồng đánh sâu vào lòng hắn, một lần lại một lần đánh thẳng vào kinh mạch của hắn, nếu không phải gió đêm lạnh lẽo, hắn sợ hắn sẽ quay trở về, đem nữ nhân còn đang làm bộ làm tịch kia ôm vào trong lòng, dùng sức ôm nàng.

Hắn muốn chất vấn nàng, vì sao cố ý tiếp cận hắn.

Rốt cuộc quạ đen đã giao cho nàng nhiệm vụ gì?
Sao nàng lại sợ nó?
Trừ hai thân phận này ra, nàng còn có thân phận gì?
Nhưng tất cả nghi vấn, đều đánh không lại câu hắn muốn hỏi nhất:
” Vết thương bị trường kiếm xuyên qua, còn đau không?”
Phương đông phun ánh sáng bạc, Bách Lý Kiêu trở về sơn trang.

Dưới ngọn lửa, Tô Mã an tĩnh ngủ.

Hắn hơi dừng một chút, đợi hàn khí tiêu tán, mới bước vào trong.

_____________________________
Tô Mã bị một cổ lạnh lẽo thức tỉnh.

Nàng vừa mở mắt, liền thấy ngực Bách Lý Kiêu, còn mang theo sương hàn đêm khuya.

Hắn nằm ở trước mặt nàng, như mới trở về không lâu, hơi thở chỉ có nàng có thể nghe ra hỗn loạn.

Tô Mã sửng sốt, nàng vừa định ngẩng đầu, đã bị hắn đè xuống.

Tay hắn có chút lạnh, còn hơi run, nhẹ nhàng ấn đầu nàng vào lòng hắn.

– Đừng động.

Thanh âm khàn khàn, như bóng đêm nặng trĩu.

Tô Mã ngửi hơi thở lạnh lẽo chỉ thuộc về hắn, nàng lo lắng hỏi:
– Làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu nói:
– Không có việc gì.

Tô Mã nghĩ có lẽ vì hắn không tìm thấy manh mối cho nên tâm tình không tốt, vì thế ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhẹ giọng nói:
– Ngươi không nên gấp gáp, ngày mai nhất định có thể tìm được manh mối.

Nhưng manh mối là cái gì Tô Mã cũng không biết, một đoạn này trong sách chỉ ít ỏi vài nét bút.

Chỉ nói Bách Lý Kiêu biết được chân tướng, sau đó nắm cổ áo Ngô Dụng, rời khỏi Luyện Nhận Cốc.

Nhưng thật sự dung nhập vào thế giới này, mới biết chỉ vài nét bút, lại có bao nhiêu kinh tâm động phách.

Tác giả không biết, lúc Bách Lý Kiêu mang theo tràn ngập hận ý xông vào cơ quan trận, sẽ thừa nhận phản phệ cường đại đến mức nào.

Tác giả cũng không biết, lúc Bách Lý Kiêu run rẩy tự tìm kiếm chân tướng, đã chịu dày vò như thế nào.

Tác giả càng không biết, khi Bách Lý Kiêu biết được chân tướng, sẽ đau đến thần chí thác loạn, kinh mạch ngược chiều….So với độc tiễn xuyên tim còn đau hơn vô số lần.

Nhưng cũng may, lúc này có nàng bên cạnh, nàng sẽ không để đối phương lặp lại những nổi đau đó.

Tô Mã nghe hơi thở hắn hơi loạn nhưng tiếng tim hữu lực, có chút khó chịu khẽ thở dài một cái.

Bách Lý Kiêu kê tay cho nàng gối đầu, đầu ngón tay khẽ vuốt, Tô Mã lại bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

Đột nhiên hắn hỏi:
– Thời gian dài như vậy, chưa từng nghe ngươi nhắc tới phụ mẫu.

Tô Mã mơ hồ, theo bản năng mà nói:
– Ta không phụ không mẫu.

Sau khi phản ứng lại mới cả kinh, cẩn thận suy nghĩ cũng không có bại lộ thân phận, vì thế nói:
– Từ khi sinh ra tới nay ta không biết phụ mẫu là ai, nhưng này cũng không sao, ta vẫn luôn tự do tự tại, sẽ không có ai quản ta.

Nói xong, nàng ngẩng đầu:
– Vì sao lại hỏi vấn đề này?
Bách Lý Kiêu không trả lời, hắn nhìn nàng thật sâu, như muốn khắc thân ảnh nàng vào sâu trong lòng.

Tô Mã cười:
– Có phải ngươi đau lòng ta?
Hắn rũ mắt, tầm mắt nhìn về phía ngực trái của nàng.

Ánh mắt khẽ run, hắn nhíu mày nhìn nàng, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Dưới ánh lửa, cho dù bóng đêm lãnh ngạnh cũng không che được được sự mềm mại trong mắt hắn.

Tô Mã cảm giác trên trán nóng lên, mang theo hơi thở quen thuộc.

Trân trọng.

Mềm nhẹ.

Tức khắc, như nhiệt độ thiêu cháy thảo nguyên, thiêu đốt toàn thân nàng.


Nàng mở to mắt, hô hấp cứng lại.

Bách, Bách Lý Kiêu hôn nàng?
Bách Lý Kiêu hôn nàng!
Cái người lãnh tình lãnh tính, chỉ khi bị buộc nóng nảy mới có thể động một chút, lại hôn nàng?
Nàng bắt đầu hoài nghi vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng cái loại mềm ấm này như khắc vào trong đầu, đuổi thế nào cũng không đi.

Nàng mới biết, thì ra môi Bách Lý Kiêu không giống tâm hắn, cũng ấm, cũng mềm.

Trái tim đập nhanh, hoàn toàn đánh mất mặt mũi “Mary Sue”, nàng muốn che nó lại, không muốn nó nhảy nhịp quá nhanh khiến cho Bách Lý Kiêu nghe thấy, nhưng nụ hôn kia như mang theo độc, không chỉ nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, còn cứng còng thân thể của nàng.

Nàng không thể động, ngay cả thanh âm cũng không phát ra tiếng.

Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu nâng cằm nàng:
– Hô hấp.

Tô Mã thở dốc, nàng nghe ra trong giọng hắn mang theo ý cười, có chút tu quẫn, cũng có chút chua xót.

Nàng nhận thức Bách Lý Kiêu lâu như vậy, rất ít…Không, mà là chưa từng thấy hắn cười.

Tối nay, nếu hắn có thể cười một lần, nàng bị cười nhạo một hồi cũng không sao.

Huống chi, nàng nghe ra ý cười của hắn không phải ý cười nhạo, ngược lại là xuân phong hóa thủy, băng tuyết tan rã, mang theo mềm nhẹ cùng ngọt lành có chút xa lạ.

Nàng cắn môi nói:
– Công tử, trán ta không phải ai cũng có thể thân, nếu ngươi đã thân, dù sao cũng phải nói cho ta một lý do.

Bách Lý Kiêu hiểu ý tứ của nàng, nhưng lại cố ý nói:
– Đây là bồi thường.

– Bồi thường?
Tô Mã nheo mắt lại:
– Này cũng quá có lệ, ta không cần.

Bách Lý Kiêu đè đầu nàng xuống:
– Tương lai còn dài, đi ngủ đi.

Không biết Tô Mã nghĩ tới cái gì, cười xấu xa một tiếng.

Thấy ánh mắt Bách Lý Kiêu ẩn hiện khó hiểu, nàng mị nhãn như tơ:
– Đây là ngươi nói, ta chờ.

Bách Lý Kiêu thở dài một hơi, kéo nàng vào trong lòng.

Sáng hôm sau, Tô Mã phát hiện Bách Lý Kiêu nướng thêm mấy con thỏ, kinh ngạc hỏi:
– Nướng nhiều làm gì? Ăn hết sao?
Ngô Dụng hưng phấn tiếp nhận thỏ nướng, vừa định nói chuyện, nhưng bị Bách Lý Kiêu nhìn, liền co rụt cổ, quay mặt vào tường ăn thỏ nướng.

Bách Lý Kiêu mặt không đổi sắc mà nói:
– Hắn ăn một con không đủ no.

Tô Mã gật đầu, sau đó đến bên cạnh Bách Lý Kiêu, nhỏ giọng nói:
– Hắn đầu óc không rõ ràng, còn không có người thân, đã đủ thảm.

Ngươi thấy thái độ của hắn như vậy không cần quá để tâm, nếu hắn thật sự nói không nên lời, cũng không cần đánh hắn.

Nàng nhớ trong nguyên tác, sau khi Bách Lý Kiêu mất thần chí, không lưu tình chút nào mà ép hỏi Ngô Dụng…!
Bách Lý Kiêu gật đầu, ý vị thâm trường nói:
– Yên tâm, hắn sẽ nói.

Tô Mã:
– ?
Bách Lý Kiêu không nói nữa, đợi nàng ăn xong, ôm nàng bay lên nóc nhà.

Tô Mã ngồi trên mái ngói lung lay sắp đổ, có chút sợ hãi.

Hắn như cong khóe mắt, ôm nàng vào lòng:
– Chớ sợ, ngươi ngã xuống cũng không bị thương.

Tô Mã thở nhẹ một hơi, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy hôm nay thái độ của hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ đã làm chuyện gì có lỗi đối với nàng, hay có gì cần cầu nàng giúp?
Không nên trách nàng nghĩ nhiều, ở cùng Bách Lý Kiêu mấy tháng nay, hoàn toàn bị hắn ngược thành thần hồn nát thần, chỉ cần hắn chủ động, nàng sẽ cảm thấy không có chuyện tốt, dù hắn bị nàng bức bách chủ động, nàng cũng cảm thấy không có chuyện tốt.

Tóm lại, ở trong lòng nàng Bách Lý Kiêu vẫn là đại ma đầu khó có thể công lược…!
Nàng lần đầu tiên chấp nhất công lược một người, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Nhưng mỗi lần có thể nhìn thấy đối phương hòa tan một chút, đối với nàng mà nói đã là thỏa mãn rất lớn, dù sợ nhưng cũng thích thú.

Nàng bắt đầu nghĩ có phải nàng bị Bách Lý Kiêu ngược ra bệnh…!
– Sao hôm nay ngươi đối xử với ta tốt như vậy?
Bách Lý Kiêu:
– Tốt?
Tô Mã giơ ngón tay so đo:
– So với ngày hôm qua còn muốn tốt hơn gấp ba lần.

Bách Lý Kiêu nhìn nắng gắt, ngửi hương thơm trên người nàng, nói:

– Ngày mai sẽ gấp mười lần.

Tô Mã “chậc” một tiếng:
– Ngươi như vậy khiến ta muốn an tâm cũng không được.

Bách Lý Kiêu luồng tay qua tóc nàng, nói:
– Ta lợi dụng ngươi, nên sẽ đối xử tốt với ngươi.

Tô Mã thở phào một hơi:
– Ta biết mà…!
Nói xong, thấy Bách Lý Kiêu dùng một loại ánh mắt đặc biệt nhìn nàng, ánh mắt cuồn cuộn, người thấy như trong lòng đánh nghiêng một chén dược đắng.

Nàng ngẩn ra:
– Làm sao vậy?
Bách Lý Kiêu rũ mắt, cảm xúc nháy mắt không thấy:
– Hôm nay ta sẽ bồi thường cho ngươi.

Nói xong, hắn buông nàng ra, ý tứ tùy ý nàng xử trí.

Tô Mã vui sướng, nàng chà xát tay, nhưng thấy hắn phối hợp như thế, nàng lại chân tay luống cuống:
– Không được, ngươi không phản kháng, không hợp ý ta.

Bách Lý Kiêu:
– …!
Tô Mã lại nói:
– Chỉ là qua thôn này sẽ không còn cửa hàng.

Vì thế nàng cúi lưng đưa mặt qua, hôn nhẹ lên má hắn một cái.

Mềm nhẹ, mang theo mềm ấm.

– Đây là trả lại.

Bách Lý Kiêu chạm tay vào gương mặt, có chút hoảng hốt.

Tô Mã thấy dáng vẻ hắn như thế, liền biết hắn chưa từng bị nữ nhân hôn qua, không khỏi cười, không ngờ lại cười quá mức kiêu ngạo, đột nhiên ngã về phía sau.

Bách Lý Kiêu vội bắt lấy nàng.

Chỉ nghe một trận bùm bùm tiếng vang, hai người từ nóc nhà lăn xuống đất, Bách Lý Kiêu ôm nàng, miễn cưỡng ổn định thân hình, cũng một tảng lớn mái ngói chật vật rơi xuống.

Ngô Dụng ăn uống no đủ ngủ đủ giấc bị tiếng vang này làm cho khiếp sợ, bị mái ngói rớt đầy xuống người, hắn ngồi bật dậy, hét to:
– Người xấu!
Hắn hung tợn chỉ về phía Bách Lý Kiêu.

Tô Mã vỗ vỗ bụi bặm trên người, nhìn ba người chật vật, nhịn không được cười to một tiếng.

Ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, mặt trời lên cao.

Bách Lý Kiêu cũng nhịn không được khẽ cong khóe môi.

Buổi tối, thời tiết âm trầm, như muốn mưa.

Đột nhiên Bách Lý Kiêu nói với Tô Mã:
– Ta tìm được mật thất trong sơn trang.

Tô Mã cả kinh:
– Ngươi tìm được rồi?
Hắn tìm được khi nào? Sao nàng không biết?
Ngô Dụng ở trong góc ngủ gật, nghe vậy đột nhiên mở mắt ra.

Bách Lý Kiêu coi như không thấy, thanh âm bình đạm:
– Đồ vật bên trong ta đã xem qua, chỉ là đã khuya, sáng mai ta sẽ mang ngươi đi xem.

Tô Mã thấy kì lạ, nhưng vẫn không nói gì.

Quả nhiên, tới nửa đêm, Bách Lý Kiêu kêu nàng dậy.

Tô Mã mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa định nói chuyện, Bách Lý Kiêu che miệng nàng lại.

Mặt nàng đỏ, tầm mắt di dời, nhìn đến góc tường lại không thấy Ngô Dụng đâu, nàng kinh hãi.

Bách Lý Kiêu trầm mặc kéo nàng dậy, sau đó mang theo nàng đi tới thư phòng.

Chỉ thấy ở trong thư phòng, Ngô Dụng dùng một loại hình thức kỳ quái, rồi tự nện bước đi vài vòng, sau đó một trận tiếng động chấn động, trên sàn nhà đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng, Ngô Dụng nhảy vào.

Tô Mã cả kinh, dùng ánh mắt dò hỏi Bách Lý Kiêu:
“Chẳng lẽ đây là mật thất trong Luyện Nhận Cốc?”
Bách Lý Kiêu gật đầu, mang theo nàng cũng nhảy xuống.

Bên tai tiếng gió chợt tắt, sóng nhiệt đánh úp lại.

Tô Mã mới biết thì ra cái gọi là “mật thất”, lại là nơi Luyện Nhận Cốc đúc kiếm!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.