Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 79: Chim Nhỏ Không Có
Tô Mã sửng sốt:
– Ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Kiêu từ từ đi tới, bóng chiếu lên tường, như giương nanh múa vuốt.
Nàng nuốt một chút nước miếng.
Đêm khuya tĩnh lặng, củi khô lửa bốc, người này là muốn…
Bách Lý Kiêu đi đến bên người nàng, đột nhiên cong lưng…..!Khảy một phen củi lửa.
Tô Mã:
– …
Ngọn lửa bùng lên, sắc mặt Tô Mã so với than củi còn đen hơn.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, trong mắt như tràn đầy ánh lửa.
Hắn tùy ý ngồi xuống, cách Tô Mã chỉ có một khuỷu tay.
Sao hắn lại ngồi gần nàng? Là muốn nàng dựa vào?
Nàng lăn qua lộn lại suy nghĩ cân nhắc, cũng không nghĩ ra cái gì, bị hắn hù dọa như vậy, đã không còn buồn ngủ.
Lúc này thấy hắn nhắm mắt trầm tư, sắc mặt bình tĩnh, còn nàng thì nơm nớp lo sợ, vì thế nghĩ thầm tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Nàng lau mặt, cố ý thò lại gần:
– Công tử, ta thật lạnh…
Bách Lý Kiêu mở mắt nhìn nàng.
Tô Mã cười hì hì, thử vòng tay qua tay hắn:
– Ta lạnh đến nổi ngủ không được, cần phải có chổ dựa vào, ôm ấp một chút mới ổn.
Bách Lý Kiêu nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Tô Mã thẹn thùng:
– Ta nghĩ ý tứ của ta đã rất rõ ràng…
Bách Lý Kiêu trầm mặc nhìn nàng, nhíu mày.
Ánh lửa ấm áp phản chiếu khuôn mặt hai người, nếu không phải Bách Lý Kiêu khí chất quá lạnh lùng, nàng thực sự có loại cảm giác liêu trai trong tiểu thuyết, hồ yêu ở trong núi sâu câu dẫn thư sinh.
Chỉ là trong chuyện xưa phần lớn thư sinh chịu không nổi dụ hoặc, nào ai giống Bách Lý Kiêu tâm như cục đá, lãnh ngạnh như vậy…
Bách Lý Kiêu đột nhiên hỏi:
– Ngươi muốn ôm chổ nào?
Tô Mã:
– …
Nàng ra vẻ trấn định nâng tay lên, thò vào ngực hắn, bàn tay mang theo run rẩy.
Lần trước nàng chưa lâm trận đã bỏ chạy, lúc này tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ngừng!
Ngay lúc đụng tới cổ áo hắn, Ngô Dụng đột nhiên nói mớ.
Nháy mắt, nàng sợ tới mức vội rút tay về.
Cũng không biết là nàng ảo giác hay thế nào, nàng như nhìn thấy Bách Lý Kiêu khẽ cong khóe môi.
…..!Này tuyệt đối là cười nhạo nàng!
Nàng giận gan to lên, đột nhiên nhào tới, Bách Lý Kiêu tránh né không kịp, hai người lăn một vòng trên đất, lăn một thân tro bụi cùng mảnh vụn, thiếu chút nữa lăn đến ngọn lửa.
Bách Lý Kiêu khẽ động bàn tay, lập tức ngừng lăn lộn, chỉ là trong phòng an tĩnh, ánh lửa phát ra tiếng vang nhỏ vụn, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong trầm mặc, tất cả đều bị phóng đại vô số lần.
Ngô Dụng không hay biết gì, hắn gãi gãi cái bụng, lẩm bẩm hai tiếng lật người qua ngủ tiếp.
Tô Mã hô hấp cứng lại, nàng nằm trên người hắn, ánh mắt cứng đờ nhìn Bách Lý Kiêu.
Đối phương tóc đen tan đầy đất, dính một chút mảnh vụn, dưới ánh lửa hình dáng thâm thúy nhu hòa một chút, đặc biệt là cặp mắt kia, vẫn luôn nhìn nàng, khiến người ta có một loại ảo giác thâm tình.
– Công, công tử…
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, không nói lời nào.
Tô Mã hô hấp khó khăn, ngực nàng mềm mại đè lên ngực hắn lãnh ngạnh, nàng theo bản năng mà ngừng thở.
Nàng thẹn thùng với tình cảnh hiện tại, lại thầm hận chính mình không có tiền đồ, sắc mặt vô cùng rối rắm.
Ngược lại là Bách Lý Kiêu, thoạt nhìn vô cùng đạm nhiên, thái độ khác thường không đẩy nàng ra.
Chỉ là đối phương bình tĩnh như thế chính là vũ nhục lớn nhất, nàng với hắn có tư thế như vậy mà hắn vẫn thờ ơ, này không phải vũ nhục nàng thì là cái gì?
Tô Mã không thể ném mặt mũi Mary Sue, vì thế cố ý hạ thân thể:
– Công tử, sao ngươi không sợ?
Bách Lý Kiêu:
– Sợ gì?
Tô Mã nhẹ nhàng phun hơi:
– Đương nhiên là sợ ta ăn ngươi.
Mặt mày Bách Lý Kiêu dao động trong chớp mắt:
– Ngươi sẽ không.
Sao nàng sẽ không?
Nàng chính là sẽ!
Nàng cắn răng một cái, đột nhiên kéo cổ áo hắn ra.
Tức khắc, một cổ hơi thở phong sương lạnh lẽo tràn ra, Tô Mã như bị phong tuyết lung lay đôi mắt, đầu ngón tay run lên, thiếu chút nữa lăn khỏi thân hắn.
Nàng hít sâu một hơi, thấy ánh mắt Bách Lý Kiêu bình tĩnh, hàng mi dài hơi rũ, ánh lửa không ngừng chiếu rọi.
Cái này khiến nàng nhớ tới lúc ở Vô Thượng Phong, nàng cũng đẩy hắn lên giường, tuy toàn thân hắn không thể động, nhưng ánh mắt như muốn giết nàng.
Còn hiện tại, hắn hoàn toàn bình tĩnh nằm dưới thân nàng, rõ ràng không bị hai mắt nàng mê hoặc, rõ ràng không bị ai điểm huyệt, vậy mà ánh mắt hắn không hề chán ghét.
Có lẽ do ánh lửa nhảy lên, khiến nàng có ảo giác là hắn yếu thế, cực đại thỏa mãn che lấp mấy ngày nay bị nhục tâm lý, nàng có chút tự đắc.
Lãnh khốc thì thế nào, đối với nàng không có sắc thái thì thế nào?
Chỉ cần nàng ra tay, đối phương liền động tâm, mặc nàng muốn làm gì làm.
Nàng cười đắc ý, nhìn Bách Lý Kiêu thở ra một hơi:
– Công tử, nếu ngươi không giãy giụa, ta liền tới.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, không nói gì, chỉ là tay đặt sau lưng nàng như có như không mà run lên.
Cuối cùng như từ bỏ mà rơi xuống, nhấp thẳng môi.
Này, đây là từ bỏ?
Tô Mã sửng sốt, tiếp theo mừng như điên.
Nàng áp lực hưng phấn, nhỏ giọng nói:
– Công tử, ngươi đừng hối hận.
Bách Lý Kiêu cầm một viên đá, ném vào miên huyệt (huyệt ngủ) của Ngô Dụng, sau đó quay đầu lại nhìn nàng.
Nếu lúc này còn chưa động thủ, nàng không xứng gọi là Mary Sue!
Nàng chà xát tay, hận không thể hóa thân thành sói ăn một hơi sạch sẽ.
Ngay lúc nàng cởi tới áo trong của hắn, đột nhiên đụng tới một khối hơi lạnh cứng đờ, nàng có chút kinh ngạc, nàng nhớ lúc ở Vô Thượng Phong, nàng đã phát hiện trên người hắn ẩn giấu thứ gì đó, xem ra chính là thứ dưới tay nàng.
Nàng xoay chuyển tròng mắt, thừa dịp hắn không chú ý liền muốn lấy nó ra.
Không ngờ vừa rồi còn bày ra bộ dạng mặc người bài bố, Bách Lý Kiêu đột nhiên nâng mắt, hắn nhíu mày, nháy mắt điểm miên huyệt của nàng.
Tô Mã:
– …
Vãi!
Nàng lại thất thủ!
Trước mắt tối sầm, nàng ngã quỵ xuống người hắn.
Ý thức cuối cùng là Bách Lý Kiêu vững vàng tiếp được nàng, khẽ thở dài như có như không.
Một giấc ngủ thật sự trầm, sáng sớm nàng là bị ánh nắng thức tỉnh.
Còn chưa mở mắt, đã có thể cảm nhận gương mặt ấm áp, nàng mơ mơ màng màng quay đầu đi, vừa mở mắt, vừa vặn thấy eo bụng của Bách Lý Kiêu.
Lúc này nàng mới biết nàng gối đầu ở nơi nào, sắc mặt đỏ lên, cuống quít ngồi dậy.
Bách Lý Kiêu:
– Tỉnh?
Hắn đưa cho nàng một chén nước:
– Đi rửa mặt, rồi về dùng bữa.
Tô Mã uống một ngụm nước, lúc này mới nhớ tới chuyện đêm qua, thẹn quá hóa giận:
– Sao đêm qua ngươi lại điểm miên huyệt của ta?
Bách Lý Kiêu xoay thỏ hoang trên đống lửa, không nói gì.
Tô Mã càng nghĩ càng giận, đêm qua rõ ràng đã sắp đắc thủ, sao đột nhiên điểm miên huyệt của nàng?
Chẳng lẽ…!Ánh mắt Tô Mã chợt lóe, chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự ẩn giấu thứ gì ghê gớm?
Nàng buông chén, nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh hắn:
– Sao đêm qua ngươi lại đẩy ta ra? Chẳng lẽ trên người ngươi có đồ vật gì còn quan trọng hơn ta?
Bách Lý Kiêu dừng lại, quay đầu nhìn nàng:
– Không phải.
– Vậy vì sao?
Nàng muốn kéo cổ áo của hắn, Bách Lý Kiêu chế trụ cổ tay nàng, lại không nắm chặt, nàng có thể dễ dàng giãy giụa ra:
– Trong lòng ngươi rốt cuộc ẩn giấu thứ gì? Sao không cho ta xem?
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng, ánh mắt đen tối như có sóng ngầm cuồn cuộn, thâm thúy đến nổi khiến người hãi hùng khiếp vía.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng:
– Đến lúc, ngươi sẽ biết.
Tô Mã bất đắc dĩ.
Sau một lúc lâu, nàng nói thầm:
– Nhưng đêm qua ngươi tổn thương tâm ta, dù sao cũng phải bồi thường cho ta…
Bách Lý Kiêu sửng sốt:
– Bồi thường?
Đang nói, Ngô Dụng đột nhiên nhảy vào:
– Thần tiên tỷ tỷ! Xem ta, xem ta tìm được gì nè?
Nói xong, hắn ném bùm bùm xuống đất, cục đá cỏ cây rơi rụng đầy đất, hắn đá một cái, đột nhiên có một con rắn độc từ bên trong bò ra.
Tô Mã hoảng sợ, Bách Lý Kiêu nhặt một nhánh cây, nháy mắt xuyên thấu rắn độc kia.
– Sao mang chúng nó tới đây?
Ngô Dụng nhặt rắn độc mềm oặt lên, ném vào đống lửa:
– Nướng! Nướng!
Tô Mã:
– …
Nàng hỏi Bách Lý Kiêu:
– Con thỏ này ngươi bắt ở nơi nào?
Bách Lý Kiêu lật con thỏ:
– Ở sau núi.
Tô Mã ngửi mùi thỏ nướng, bụng bắt đầu oán giận biểu tình, nàng nhìn chằm chằm con thỏ, nhìn mỡ nhỏ giọt, thầm nuốt nước miếng.
Bách Lý Kiêu nói:
– Phía sau có dòng suối nhỏ, để Ngô Dụng dẫn ngươi đi.
Trở về là có thể ăn.
Vừa nghe nói có thể ăn, Ngô Dụng lập tức vui mừng khôn xiết, đi lên muốn lôi kéo Tô Mã đi.
Tô Mã đứng lên, trước khi đi, ở bên tai Bách Lý Kiêu, bỏ xuống một câu:
– Đừng tưởng ngươi có thể trốn tránh, chờ ta ăn no sẽ bắt ngươi bồi thường.
Bách Lý Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó bất đắc dĩ rũ mắt..