Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 5: Tương Ngộ
Hai con ngựa này, sao Tô Mã lại không biết, một con kêu là Truy Thiên, một con kêu là Trục Địa.
Trong nguyên tác, lúc giáo chủ Ma giáo đem hai con ngựa này về, nói là hai con ngựa này không thể phục quản, dã tính khó thuần.
Bách Lý Kiêu không màng mọi người khuyên can, khăng khăng muốn hai con ngựa này, thiếu chút nữa bị quăng ngã trọng thương.
Cung thúc kinh hoảng, muốn tìm đại phu.
Bách Lý Kiêu vẫn không lên tiếng, tự mình đứng lên, khập khiễng mà đi về phía hai con ngựa.
Cùng chúng nó nháo loạn hai ngày hai đêm.
Từ nay về sau, hai con ngựa này vô cùng phục tùng hắn.
Nếu hai con ngựa xuất hiện ở chỗ này, chứng minh Bách Lý Kiêu đã đi tới khách điếm ở Phái Thành.
Tô Mã vừa định trở về, nhưng nhìn cỏ khô trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới.
Nàng đang là tiểu nhị.
Đối phương cũng chạy không được, nàng có rất nhiều thời gian công lược đối phương, cần gì phải cấp gáp trở về?
Huống chi ngựa còn không chưa cho ăn, nếu đối phương hỏi nàng biết nói thế nào.
Nàng nhặt cỏ khô trên mặt đất, tay run rẩy.
Hai con ngựa đang nhắm mắt, động tĩnh nhỏ bé này lại khiến chúng nó ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng cầm cỏ khô quơ quơ trước mặt hai con ngựa:
– Truy Thiên, Trục Địa, ăn cơm!
Trừ Bách Lý Kiêu ra, đây là lần đầu tiên có người xa lạ kêu tên bọn chúng.
Hai con ngựa nhìn nàng một lúc lâu, giống như nhìn nàng không có gì uy hiếp, mới ngoan ngoãn cúi đầu.
Nàng le lưỡi làm mặt quỷ với hai con ngựa.
Nàng đúng là thiện tâm, bị hai tên gia hỏa này dẫm chết còn phải lòng dạ rộng lớn đút đồ ăn cho chúng nó.
Nàng bỏ cỏ khô vào chuồng ngựa, vừa định trở về, nhưng nhìn thấy xe ngựa, trong lòng vừa động.
Chiếc xe ngựa này bị mưa gió rửa sạch, hoàn toàn không còn huyết tinh, nhưng nhìn rất bắt mắt.
Không ai có thể biết, chiếc xe ngựa này đã nghiền qua nhiều ít sinh mệnh.
Nó lẳng lặng ngừng ở nơi này, không hề hợp với hậu viện rách nát.
Xe ngựa xa hoa như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ tò mò bên trong như thế nào.
Trong nguyên tác, nữ chủ Từ Tư Tư mơ ước chiếc xe ngựa này từ lâu.
Lúc ba người gặp nhau ở Phái Thành, nàng ghét bỏ cưỡi ngựa quá mệt mỏi, vì thế muốn năn nỉ Bách Lý Kiêu cho nàng cùng ngồi xe ngựa.
Tuy tính tình Từ Tư Tư điêu ngoa, nhưng từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, rất biết làm nũng, cho dù là nam chủ tình trường lãng tử cũng không thể cự tuyệt, hắn yêu cầu Bách Lý Kiêu mở rộng cửa xe.
Lúc ấy hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt, Từ Tư Tư đã sợ tới mức nhắm chặt miệng, không bao giờ nói đến chuyện này nữa.
Khi đó Bách Lý Kiêu trong tâm đã duyệt nữ chủ, nhưng vẫn không chịu giúp đỡ nàng, tính cách lạnh nhạt vô thường.
Thừa dịp hai con ngựa ăn say sưa, Tô Mã vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh, không thấy ai, nên lén bò vào thùng xe.
Trong xe không khác gì lần trước, nhưng nàng nghĩ xe ngựa bảo bối như vậy lại bị nàng tùy ý ra vào, nàng đắc ý lăn lộn một vòng.
– Ai bảo ngươi không cho ta vào xe ngựa, ai bảo ngươi áp chết ta!
Thiên Đạo định tiếp tục giả chết, nhìn nàng kiêu ngạo như thế, nói:
– Ngươi cẩn thận một chút, hắn mà thấy chắc chắn sẽ giết ngươi.
Tô Mã lăn lộn đỏ bừng mặt, nghe Thiên Đạo nói như vậy, liền nói:
– Yên tâm, hắn sẽ không giết ta.
Nàng ngồi dậy, bắt đầu nói rõ ràng, phân tích đạo lý:
– Tuy Bách Lý Kiêu là đại vai ác, nhưng đầu truyện hắn không lạm sát kẻ vô tội, hắn có thù tất báo, nhưng không có thù sẽ không báo.
Huống chi, ta chỉ là một tiểu nhị, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không so đo với ta.
Trong nguyên tác, truy Bách Lý Kiêu là vai ác, nhưng ở giai đoạn đầu cũng coi là “Chính nhân quân tử”, người khác thương tổn hắn một phần, hắn sẽ trả lại mười phần.
Người khác không thương tổn hắn, hắn sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Nếu không phải cốt truyện…sao tâm tính có thể đại biến?
Cũng vì lợi dụng đặc điểm này, nàng mới hóa thành tiểu nhị, chuẩn bị thay đổi một cách vô tri vô giác, như tằm ăn lên tâm hắn.
Nói xong, nàng nhảy xuống xe, lắc lắc cổ, co giãn gân cốt.
Tiếp theo, nàng phải nhanh chóng công lược.
______________________________________
Tuy mới sáng sớm, nhưng trong khách điếm đã có nhiều người ngồi vào bàn ăn uống.
Ngoài cửa có lữ khách mới tới, nghe nói khách điếm đầy khách, oán giận rời đi.
Tô Mã vừa rảo bước tới đại đường, liền nhìn thấy ngoài cửa có một nữ tử búi tóc sơ song ốc( búi 2 bên như na tra ý), một bộ hồng trang nhiệt liệt như lửa, giữa mày có chút anh khí, tay cầm roi dài tùy tay rung động.
Dưới chân nàng là một nam nhân đầu trâu mặt ngựa bị đánh đến kêu phụ gọi mẫu:
– Ai u! Đại tiểu thư! Ta sai rồi! Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân không dám mạo phạm người nữa.
Nàng kia nhấc chân đá hắn ra xa:
– Nếu tay chân vẫn không sạch sẽ, cẩn thận tay của ngươi! Mặt của ta mà ngươi có thể sờ sao?
Nam tử khóc lóc xin tha, chật vật chạy trốn.
Nam tử bên cạnh nàng xoa xoa trán:
– Thôi, không cần vì hắn mà sinh khí( tức giận).
Hắn một thân lam y, khóe miệng mỉm cười, lúc nói chuyện mặt mày khiêu thoát, giống như lãng tử thường xuyên lưu luyến phố hoa, lại che dấu không được ánh mắt hiên ngang chính khí, trong đôi mắt tinh quang lập loè.
– Sao ta có thể không sinh khí.
Nữ tử áo đỏ mày liễu nhếch lên:
– Còn nghĩ ở đây sẽ có thần kiếm, thần kiếm không thấy lại gặp được đăng đồ tử!
Hai chữ “thần kiếm” vừa bay ra, đại đường im lặng như tờ.
Tô Mã liền biết, hai người này chính là nam nữ chủ Diệp Minh cùng Từ Tư Tư.
Từ Tư Tư là nữ nhi quan gia, nhưng từ nhỏ luôn có hứng thú với giang hồ, học được không ít công phu mèo quào.
Trước khi gả phu, nàng không chịu nổi phu gia hoàn khố phong lưu, suốt đêm đào hôn.
Vốn định trời cao mặc chim bay, về sau hành hiệp trượng nghĩa, khoái ý giang hồ.
Nhưng không ngờ trên đường đi gặp phải hái hoa tặc, thiếu chút nữa đã bị tao ương.
Diệp Minh ngẫu nhiên đi ngang qua mới kịp thời cứu nàng.
Này vốn là chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, nếu mọi chuyện thuận lợi hai người sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ.
Đáng tiếc tích cách Diệp Minh quá khiêu thoát, hoa ngôn xảo ngữ khiến Từ Tư Tư khó có thể thổ lộ tình cảm, đành phải đem hảo cảm đè ở trong lòng.
Hai người lại thành hoan hỉ oan gia.
Hai người nghe nói nơi này có tin tức về thần kiếm, vì náo nhiệt mà đến đây.
Nhìn y phục phong trần mệt mỏi, chắc là vừa đến.
Tô Mã nhìn một vòng đại đường, hiện giờ trong đại đường, trừ người qua đường ra chỉ còn nam nữ chủ, lúc này Bách Lý Kiêu đã quen biết bọn họ, lại không ở nơi này, chẳng lẽ ở trên lầu?
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nghe trong đại đường truyền đến một tiếng gọi:
– Tiểu nhị mặt tròn kia, lại đây!
Tiểu nhị mặt tròn? Nơi này trừ tiểu nhị là nàng ra,còn có ai khác sao?
Tô Mã vô ngữ, đành nuốt bực bội vào trong bụng, vắt khăn lông lên vai:
– Tới ngay.
Nàng cười tủm tỉm đi tới bàn của nam nữ chủ:
– Khách quan cần gì?
Từ Tư Tư vẫn chưa nguôi cơn tức:
– Có cái gì lấy cái đó.
– Không cần nghe nàng.
Diệp Minh nói:
– Mang hai cái bánh bao một bầu rượu.
– Có ngay.
Tô Mã còn cần mẫn, đổ hai ly trà cho bọn họ, vừa định xoay người, cảm giác quanh thân yên tĩnh.
Giống như có người bị điểm huyệt đạo, mọi người đều nhìn lên lầu.
Tô Mã lấy lại tinh thần, lúc này mới nghe thấy, thì ra có người nói:
– Đi ra ngoài.
Thanh âm rét lạnh, nói năng có khí phách, khiến tinh thần chấn động.
Sau đó, cửa phòng mở ra, một tiểu nhị mập béo sợ hãi bò ra khỏi cửa, liên tục nói:
– Khách quan, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám quấy rầy người nữa.
Người này đúng là tiểu nhị Đại Sơn, nàng bĩu môi:
– Ai bảo ngươi mỗi ngày đều đoạt công lao của ta, đáng đời!
Tô Mã khẽ giật mình, nàng nhận ra thanh âm này, thanh âm băng lãnh vô tình như thế, không phải Bách Lý Kiêu thì có thể là ai?
Không biết Đại Sơn làm thế nào lại đắc tội hắn, để hắn đuổi ra ngoài?
Nàng còn đang suy nghĩ xuất thần, lại quên trên tay vẫn còn đổ trà cho người khác.
– Cẩn thận!
Tô Mã theo bản năng mà cúi đầu, liền thấy Diệp Minh nắm cổ tay nàng kéo về phía trước, cười nói:
– Tiểu nhị đang nghĩ gì…
Nói đến một nửa, nhìn khuôn mặt của nàng, dừng lại.
Tô Mã không để ý hắn khác thường, vội thu tay, nhận lỗi:
– Khách quan, tiểu nhân mắt mù, thiếu chút nữa làm bỏng người, thỉnh người đừng để ý!
Dù sao Diệp Minh cũng là nam chủ, cũng bị “Mary Sue quang hoàn” ảnh hưởng, nhưng Tô Mã vô tình câu dẫn, nên hắn phục hồi tinh thần rất nhanh:
– Không sao.
Về sau cẩn thận một chút.
Tô Mã cười lấy lòng, nàng lau bàn, suy nghĩ hỏi:
– Nhị vị nhận thức vị khách nhân trên lầu kia sao?
– Trên lầu?
Từ Tư Tư hỏi:
– Ai?
– Chính là vị vừa mới tức giận.
– Bạch Tiêu a.
Từ Tư Tư phục hồi tinh thần, tuy nàng nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng không phải không biết đề phòng, vì thế nhướng mày nhìn Tô Mã:
– Sao ngươi biết chúng ta nhận thức hắn.
Tô Mã:
– Vừa rồi vị khách nhân kia tức giận.
Ta nhìn nhị vị ẩn hiện ý cười, cho dù không quen biết cũng có chút hiểu biết.
Vị tiểu nhị trên lầu mạo phạm khách nhân, tiểu nhân thay hắn bồi tội, cho nên muốn hỏi nhị vị một chút, để tiện chuẩn bị.
Lúc này Từ Tư Tư mới hòa hoãn một chút, nàng giống như nhớ tới gì đó, nhăn mũi:
– Ngươi nói chính là Bạch Tiêu? Chúng ta gặp nhau ở trên đường, nhưng chưa nói được hai ba câu.
Người này…rất kỳ quái.
Tô Mã nhìn qua, Diệp Minh cười:
– Bạch huynh tính cách lãnh đạm, không thích gần người.
Ta từng nhắc nhở Từ cô nương, nhưng nàng không tin.
Còn muốn sờ ngựa của hắn, thiếu chút nữa đã bị ngựa đá thương.
Nói đến chỗ này, Từ Tư Tư khó nén tức giận:
– Hắn không hề cảm thấy áy náy, còn lạnh mặt không cho ta tới gần.
Lại thẹn quá nói:
– Chưa có nam nhân nào dám đối đãi với bổn cô nương như thế.
Tô Mã đã hiểu, mấy người này mới vừa nhận thức.
Bách Lý Kiêu vẫn giống như nguyên tác, dùng tên giả là “Bạch Tiêu” chạy tới Phái Thành, ở giai đoạn đầu không có sắc mặt tốt với nữ chủ, cũng không thương hương tiếc ngọc.
Diệp Minh thấy Tô Mã trầm mặc, nghĩ nàng sợ hãi, vì thế thấp giọng khuyên bảo:
– Tiểu nhị ca, Bạch huynh tính cách lạnh nhạt, nếu ngươi giao tiếp với hắn phải cẩn thận một chút.
Có thể không cẩn thận sao, lần trước nàng đã mất một mạng.
Chỉ là lần này nàng có chuẩn bị, nàng không sợ hắn.
Tô Mã đi rồi, Từ Tư Tư bất mãn nhìn Diệp Minh:
– Vừa rồi, vì sao ngươi nhìn hắn đến thất thần?
Diệp Minh rót cho nàng một ly trà:
– Tiểu nhị này mặt mày vui vẻ, cho nên mới nhìn nhiều một chút.
Từ Tư Tư nhớ đôi mắt Tô Mã như trăng tròn, gật đầu nói
– Mặt mày vui vẻ.
Nàng nhìn thoáng qua Diệp Minh, nghĩ thầm chỉ nhìn một nam nhân mà thôi, lần này bỏ qua cho hắn.
Hai người liếc nhau, không được tự nhiên mà khụ một tiếng, quay đầu đi.
______________________________________
Tô Mã nói Tiểu Đắng Tử đem đồ ăn cho nam nữ chủ, rồi nàng nhanh chóng xông lên lầu.
Trên lầu, Đại Sơn vẫn chưa lấy lại tinh thần, run run rẩy rẩy đỡ cầu thang đi xuống.
Nhìn Tô Mã hưng phấn chạy tới, hắn nghĩ đối phương muốn trào phúng mình, liền đứng thẳng sống lưng:
– Ngươi tới làm gì? Muốn nhìn lão tử bị chê cười sao?
Tô Mã nghĩ thầm, ta nào rảnh nhìn ngươi bị chê cười.
Nàng đi qua, hỏi:
– Vừa rồi là chuyện như thế nào, sao hắn lại tức giận?
– Ngươi hỏi cái này làm gì?
Tô Mã nói:
– Giúp ngươi thu thập tàn cục.
Đại Sơn chống tay vào thành cầu thang, cười nhạo một tiếng:
– Tàn cục gì, nơi này không có chuyện của ngươi, chạy mau đi bưng thức ăn đi!
– Sao lại không có chuyện của ta?
Tô Mã lại gần:
– Chúng ta là đồng liêu, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.
Đại Sơn khinh thường đẩy nàng ra.
Tô Mã thấy hắn không có ý thức được tính nghiêm trọng, vì thế tỏ vẻ hữu hảo, muốn tiến lên vác vai hắn, nhưng thân thể chênh lệch, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của đối phương:
– Ngươi thấy chiếc xe ngựa ở hậu viện không?
Lúc trước còn không có phát hiện ra, đến gần rồi mới phát hiện, trên người nàng giống như có mùi hương.
Tâm của Đại Sơn khẽ chậm một nhịp, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn:
– Vớ vẩn, vô nghĩa, đừng quên là ta nói ngươi đi cho ngựa ăn.
Nàng trịnh trọng nói:
– Xe ngựa xa hoa như vậy, cho dù là quan lão gia cũng không phô trương đến thế, chủ nhân trong phòng này không phú thì quý, vừa rồi ngươi lại đắc tội hắn, nếu hắn trả thù ngươi.
Thì phải làm sao bây giờ?
– Không thể.
Đại Sơn phủ nhận, vẻ mặt lại không che dấu được lo âu:
– Đại nhân vật như vậy sẽ so đo với một tiểu nhị?
– Ai biết được.
Tô Mã không hề hổ thẹn hắt nước bẩn về phía Bách Lý Kiêu:
– Có lẽ hắn chính là người có thù tất báo? Hắn là quý nhân, chỉ một câu cũng đủ khiến chưởng quầy khấu trừ bạc của ngươi.
Đại Sơn bị dọa rồi, sợ hãi cầu cứu:
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Tô Mã nói:
– Ngươi phải nói cho ta biết, sao hắn lại sinh khí.
Đại Sơn gãi gãi đầu:
– Ta phụng mệnh chưởng quầy đưa thức ăn cho vị công tử này.
Ta vào cửa hắn vẫn chưa ngẩng đầu đã kêu ta bưng ra ngoài.
Ta tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị, nên hỏi hắn thích ăn cái gì, thích uống rượu gì, khách điếm của chúng ta trưng cất rượu nổi tiếng nhất Phái Thành, đầu bếp trong phòng bếp cũng thỉnh từ kinh thành tới…
– Được rồi được rồi.
Tô Mã nghe một lát đã cảm thấy không kiên nhẫn, trách không được Bách Lý Kiêu kêu hắn cút đi.
Nghĩ người này muốn vuốt mông ngựa lại chụp phải vó ngựa.
Đại Sơn nhìn Tô Mã, ủy khuất nói:
– Còn chưa nhìn thấy hắn, hắn cũng không nhìn ta một cái, chỉ nói hai ba chữ đã dọa ta muốn đái trong quần.
Tiểu Trác Tử, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Đắc tội hắn, chưởng quầy có khấu trừ bạc công của ta không?
Nàng suy nghĩ, lúc này Bách Lý Kiêu đi đường mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi.
Đại Sơn quấy rầy hắn, nếu lúc này nàng lại đi vào chẳng phải ăn tiếp rủi ro?
Nhưng nghĩ kĩ lại, này cũng là cơ hội tốt.
Cơ hội không đợi người, vì thế nàng nói với Đại Sơn:
– Ngươi mang này nọ xuống đi, xách một bộ trà mới lên đây.
Đại Sơn hồ nghi nhìn nàng, nhưng ngửi trên người nàng có mùi hương, cũng mơ mơ màng màng mà đi làm.
Một lát, hắn xách bộ trà mới.
Tô Mã nói:
– Ngươi đứng ở chỗ này, đừng cử động.
Đại Sơn thấy nàng trịnh trọng như thế, cũng vội gật đầu.
Tô Mã quay người lại, Đại Sơn nhìn sau lưng nàng có một cọng rơm, vì thế nói:
– Tiểu Trác Tử, ngươi…..
Tô Mã quay đầu lại, “suỵt” một tiếng:
– Không được nói chuyện.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi gương mặt của nàng, khóe miệng khẽ nhếch, tư thế linh động.
Đại Sơn nhìn ngây người, Tô Mã quay đầu lại, đứng ở trước cửa.
Trong lòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiên Đạo hỏi:
– Ngươi không sợ hắn.
– Đã chết một lần, còn sợ cái gì.
Nói xong, nàng bưng nước, hô lớn một tiếng:
– Công tử, chưởng quầy sai ta mang nước rửa mặt cho người.
Nói xong, cũng mặc kệ đối phương đáp ứng hay không đáp ứng, liền đẩy cửa đi vào..