Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 17: Giết Hắn
Tô Mã vội lắc đầu:
– Ta không có gạt ngươi, ta định nói cho ngươi biết.
Nhưng không phải lúc này!
Nhưng Bách Lý Kiêu hoàn toàn mất đi lý trí sao nghe được lời nàng nói, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đủ loại cảm xúc.
Hắn đè thấp thân thể.
Bách Lý Kiêu thân hình thon dài, tuy không to lớn nhưng hàng năm tập võ vóc người không nhẹ, Tô Mã bị hắn đè ép hít thở không thông, cảm giác hai đống “Tuyết đôi” trước ngực sắp bị đè bẹp.
Nàng gian nan cố hít không khí, hắn giữ chặt cằm nàng, không cho nàng rời đi ánh mắt.
Chẳng lẽ đối phương thật sự định bá vương ngạnh thượng cung?
Mạng ta xong rồi!
Lúc nàng định liều mạng hao tổn linh hồn thoát ly thân thể, lại thấy ánh mắt người nọ mê mang trong chớp mắt, sau đó “bịch” một tiếng rũ người xuống.
Tô Mã:
– …
Sao lại thế này? Sao tắt lửa?
Nàng không thể hiểu được, khẽ chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, nghe bên tai là tiếng hô hấp cực nóng, giống như không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này nàng vừa vội vừa hoảng đẩy hắn ra.
Bách Lý Kiêu yên lặng nằm bên người nàng, không còn bạo ngược, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh, nhưng mày vẫn nhíu chặt.
Tô Mã thử chọt chọt vào mặt hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nàng lại đẩy bờ vai của hắn, thân thể hắn run lên, vẫn không động đậy.
Tô Mã nương ánh sáng nhạt nhòa, quan sát mặt hắn, hàng mi dài khẽ run, hô hấp mỏng manh, làn da trắng bệch.
Nàng hoảng sợ:
– Bạch công tử!
– Bạch công tử ngươi làm sao vậy?
– Bạch Tiêu!
Nàng dùng sức tát vào mặt hắn, tát đến đỏ bừng, mà hắn vẫn không phản ứng, vì thế nàng dùng sức lắc lắc bờ vai của hắn:
– Bách Lý Kiêu ngươi tỉnh lại cho ta.
– Thiên Đạo hắn làm sao vậy?
– Sau khi rơi vào nước, nội lực bị va chạm, thương càng thêm thương.
Lúc này đã ngất, đúng là lúc xuống tay.
Như một đạo tiếng sấm, thanh âm của Thiên Đạo truyền vào tai nàng.
Tô Mã cả kinh, theo bản năng buông tay.
Giết, giết Bách Lý Kiêu?
Nàng khẩn trương nhìn hắn, Bách Lý Kiêu vẫn lẳng lặng nằm bên cạnh nàng, sườn mặt che dấu trong bóng tối, yên tĩnh mang theo sắc bén, hiện tại hắn cực kỳ an tĩnh.
Dù nhìn hắn như người sắp chết, cũng không thể khiến nàng lơi lỏng nửa phần:
– Ngươi không giết được hắn, sao ta có thể giết được hắn…!
Nàng là Mary Sue, từ trước đến nay đều là người khác vì muốn có được nàng mà tàn sát lẫn nhau, nào có đạo lý bắt nàng tự động thủ?
Huống chi Bách Lí Kiêu ở hậu kỳ, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật.
Lúc bị gian tế hạ độc dược vẫn có thể tàn sát toàn bộ môn phái, hiện tại nhìn hắn an tĩnh như thế, ai biết hắn có thể bạo khởi trực tiếp cho nàng một chưởng, khiến nàng mất mạng?
Thiên Đạo thở dài một hơi, chỉ là khẩu khí tràn ngập vui mừng cùng ngoài ý muốn:
– Tuy cốt truyện thay đổi, nhưng hắn bất tỉnh rồi, ta phục ngươi.
Lúc này nội lực đại loạn, không thể tỉnh lại, ngươi mau xuống tay đi.
Tô Mã nhìn về phía Bách Lý Kiêu có chút hoảng hốt.
Bách Lý Kiêu bị trúng dược rồi rơi vào nước liền hôn mê cũng không phải vì hắn quá yếu ớt.
Mà là vì hắn luyện công.
Từ nhỏ, hắn bị giáo chủ Ma giáo đè áp bắt luyện công ở Vô Thượng Phong, giáo chủ truyền cho hắn Huyền Sương Cấm Quyết, công pháp này chính là thượng thừa, trăm năm khó gặp.
Luyện thủy hóa thành băng, xuất chưởng ngưng sương, kiếm khí như gió lạnh thấu xương, nội lực như hàn đàm lạnh lẽo.
Tuy lấy một chọi mười, nhưng bản thân cũng chịu thương tổn cực đại.
Hắn có thân hình đơn bạc, sau khi luyện nội công này giống như xương hàn, hàng năm không có ấm áp.
Hàn độc đã sớm ăn sâu trong xương cốt, hôm nay xảy ra chuyện liền bùng nổ.
Tô Mã thở dài.
Bách Lý Kiêu không biết nàng rối rắm, vẫn nhắm mắt hôn mê, hắc ám phủ trên mặt hắn như đeo một lớp mặt nạ, ngay cả hình dáng cũng xem không rõ.
Nói lên mặt nạ, tuy hắn là thiếu chủ Ma giáo, nhưng ở Vô Thượng Phong vẫn luôn mang mặt nạ.
Có lẽ vì che giấu tung tích, ở Vô Thượng Phong trừ người thân cận ra, những người khác chỉ biết hắn được gọi là Bách Lý Kiêu, chứ không biết khuôn mặt của hắn.
Vì vậy thiếu chủ Ma giáo không chỉ ở trên giang hồ, mà ngay cả Ma giáo cũng cực kỳ thần bí.
Mặt nạ này từ nhỏ hắn đã mang trên mặt.
Vô Thượng Phong hàng năm tuyết trắng xóa, hắn bị trói trên nền tuyết, chỉ có áo đơn bạc, trên mặt mang theo mặt nạ lạnh băng, đón bạo tuyết, ngâm trong gió lạnh, một lần lại một lần, huy động trường kiếm, cũng một lần lại một lần, thừa nhận ác nhân uy chiêu chém giết.
Lúc trước hắn rất chán ghét mặt nạ kia, sau khi lớn lên, hắn đã thành thói quen, vì khối mặt mạ lạnh băng đủ để ngăn trở khóe miệng đỏ tươi.
Cho tới tận sau này, hắn dùng nhất chiêu cắt rớt đầu địch, cũng chưa từng gỡ xuống.
Tự thuật về thời thơ ấu của hắn, chỉ ngắn gọn mấy chữ vẫn có thể thấy được bi thảm, nhưng thảm hại hơn còn ở phía sau.
Mục tiêu duy nhất của Bách Lý Kiêu chính là phải có được thần kiếm, nhưng hắn không biết nội công của hắn tương khắc với thần kiếm.
Cho nên, suốt cuộc đời này hắn không thể sử dụng nó.
Tô Mã nhìn hắn thở dài một hơi, một nhân vật từ đầu tới đuôi chỉ có bi kịch, không thành vai ác thì thực có lỗi với mấy năm nay chịu khổ.
Cho nên, hiện tại nàng nên giúp hắn kết thúc sinh mệnh bi thảm?
Không, nàng không phải thần, không thể lấy tiêu chuẩn của chính mình ra định đoạt tánh mạng của người khác, nàng chỉ là người đi công lược, chỉ là Mary Sue sống vì chính mình mà thôi.
Cho nên, Bách Lý Kiêu chỉ là một nhân vật trong sách, không cần đồng tình với hắn.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu tìm kiếm binh khí..