Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 11: Phát Hiện


Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 11: Phát Hiện


Tô Mã vẫn còn đang mơ tưởng, nàng ở trong hơi nước mê mang múc nước ấm cho Bách Lý Kiêu, sau đó thừa dịp đối phương mơ màng sắp ngủ, lơ đãng để mũ choàng rớt xuống, tóc dài rũ xuống vai.
Nàng lại e lệ ngượng ngùng mà kêu một tiếng:
– Công tử…
Trong sương khói mê mang, đối phương ngẩng đầu, khẳng định kinh vi thiên nhân.
Tuy Bách Lý Kiêu lãnh tình lãnh tính, hung tàn tà ác, nhưng là người không phải cỏ cây ai có thể vô tình.

Nàng đã ở cùng hắn nhiều ngày như vậy, dù không thân thiết cũng coi là có hiểu biết, hơn nữa tiếng nước róc rách cùng mùi thơm của cơ thể dụ hoặc, lúc hắn ở thời điểm yếu ớt nhất thẳng thắn thân phận, nàng không tin đối phương không động tâm.
Chỉ là muốn làm này nọ phải xem đối phương có chịu phối hợp với nàng hay không, vì thế nàng mới cẩn thận hỏi hắn.
Thanh tẩy chứ không phải tắm rửa là một câu tiểu nhị thường hay nói, nhưng thông qua miệng nàng, liền biến thành Uyên Hồng Đường trước gió đêm.

Rõ ràng không có gì bất đồng, lại mang theo dục nói còn hưu, hơi thở tình triều.
( Yul: “dục nói còn hưu” nghĩa là tình cảm khó mở miệng giữa người con trai và người con gái.

Hoặc là trong lòng có điều lo lắng mà không dám biểu đạt, không nói nên lời.)
Bách Lý Kiêu đi ở phía trước, y phục dạ hành sớm bị hắn cởi bỏ, lộ ra trường bào lam bạch.

Chỉ là vừa rồi hắn sử dụng nhất chiêu kia với Đới Nguyên thật quá tàn nhẫn, cơ hồ có thể thấy được xương, vì thế vết máu xuyên thấu vải dệt đọng ở cổ tay áo.
Tô Mã phòng ngừa hắn không nhìn thấy, vì thế vươn đầu ngón tay, thử túm một chút cổ tay áo của hắn.
– Công tử, cổ tay áo ô uế…
Hắn dừng bước chân.

Cúi đầu nhìn nàng.
Trong bóng đêm, đôi mắt kia đã rút đi lạnh lẽo, trở nên trong suốt sáng ngời.

Khiến người nhìn hốt hoảng.
Lúc Tô Mã đang thấp thỏm là lúc đôi mắt kia rũ xuống, tầm mắt dừng ở đầu ngón tay của nàng.
Đầu ngón tay của nàng như phấn bạch, niết ở cổ tay áo, giống như bích đàm rơi xuống một mảnh đào hoa, ở ban đêm hơi hơi chấn động, hơi hoảng mắt người.
Hắn nâng tay rút ra cổ tay áo.

Hơi lạnh từ vải dệt lướt qua đầu ngón tay, làm như vô tình, nhưng cũng mang theo vi diệu lưu luyến.
– Ừ.
Thanh âm trầm thấp, nhưng nếu không lắng nghe, sẽ theo gió đêm phiêu(bay) đi rồi.

“Ừ?” vậy là “đáp ứng” rồi?

Trong lòng Tô Mã mừng như điên, giống như nàng đã dự kiến, đêm nay đối phương sẽ vì nàng mà khuynh đảo thần thái.
Nàng khống chế không được nhếch môi:
– Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ người thoải mái dễ chịu!
Trở lại khách điếm, có người thấy Tô Mã một mình ra ngoài, lúc về lại về cùng Bách Lý Kiêu, không khỏi trêu ghẹo:
– Tiểu Trác Tử, ngươi cùng Bạch công tử đi đâu, trễ như vậy mới trở về?
– Thời gian này hẳn là lúc hoa khôi ở Uyên Hồng Đường nghỉ ngơi, ngươi đoán hai người bọn họ đi đâu?
Mọi người trêu chọc mà cười rộ lên.
Trước kia bọn họ cười như vậy, Tô Mã cũng không để ý, nhưng hiện tại không giống vậy, có Bách Lý Kiêu ở đây, nàng muốn phản bác.
Vì thế nàng lớn tiếng nói:
– Không phải thế! Chúng ta không có đi gặp hoa khôi, ta đi đưa trà bánh, Bạch công tử đi uống trà ở trà lâu đối diện.
– Tiểu mao đầu còn nói dối, ngươi ngửi thử xem trên người của ngươi còn mang theo mùi vị son phấn ở Uyên Hồng Đường.
Nghe được lời này, Tiểu Đắng Tử đập mạnh tay xuống bàn, hắn quay đầu lại trừng lớn mắt:
– Tiểu Trác Tử, ngươi chạm vào cô nương ở Uyên Hồng Đường?
Ngữ khí ủy khuất giống như trượng phu lên án thê tử hồng hạnh xuất tường.
Tô Mã dứt khoát đem giẻ lau vứt lên bàn, lớn tiếng nói:
– Không chạm vào chính là không chạm vào, ta cứ việc nói thẳng ra, hoa khôi ở Uyên Hồng Đường còn không đẹp bằng ta.
Mọi người cùng nhau cười nàng, ngay cả Đại Sơn cũng nhếch miệng, giống như định cười nhạo nàng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mũi không nói chuyện.
Tô Mã thấy mọi người không tin, vì thế quay đầu hỏi Bách Lý Kiêu đang đi lên lầu:
– Bạch công tử, người nói xem có đúng không?
Mọi người đem ánh mắt chuyển hướng trên lầu, tầm mắt sở hữu hồ nghi, đánh giá, xem kịch vui, Bách Lý Kiêu dừng bước.
Hắn trường thân ngọc lập, dưới ánh đèn, một bộ trường bào lam bạch theo gió phiêu đãng, lúc quay đầu khuôn mặt hoàn mỹ kinh tâm động phách, hắn rũ mắt nhìn về phía mọi người, giống như trích tiên nhìn xuống chúng sinh.
Nếu chỉ nhìn hắn lúc này, rất khó liên hệ tới tên đại ma đầu sau này sẽ hủy thiên diệt địa.
Mọi người đều giật mình ngơ người.
Hắn dừng một chút, sau đó…Nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tô Mã:
– …
Nàng không nhìn lầm đúng không, Bách Lý Kiêu thật sự gật đầu?
Vừa rồi nàng nói câu nói kia thuần túy là vì đùa giỡn hắn mà thôi, căn bản không nghĩ sẽ được đáp lại, nhưng hắn lại gật đầu, hắn thật sự cho rằng nàng lớn lên còn đẹp hơn hoa khôi kia?
Đại đường lập tức trầm mặc, Tô Mã cười muốn tét miệng, nàng muốn giả mù sa mưa tỏ vẻ là Bách Lý Kiêu nói giỡn, nhìn lên đã thấy đối phương vào phòng.
Nàng cũng không để ý, thừa dịp hưng phấn chạy nhanh hỏi Đại Sơn:
– Còn nước nóng không?
Đại Sơn còn đắm chìm ở lúc Bách Lý Kiêu gật đầu vẫn chưa hoàn hồn, nghe Tô Mã hỏi ậm ờ trả lời:
– Còn, còn, ta có để lại cho ngươi…
Tô Mã lập tức chạy về phía sau bếp, Đại Sơn không khỏi nói thầm:
– Đổ nước nóng có gì vui vẻ, tắm cùng hoa khôi cũng chưa thấy vui vẻ như hắn hiện giờ.

Tô Mã nghĩ thầm, so với hoa khôi thì ở bên Bách Lý Kiêu còn kích thích hơn nhiều, mà hoa khôi đâu có thể so với một sợi lông của Bách Lý Kiêu.
Thiên Đạo nhìn nàng hưng phấn như thế, không thể không nhắc nhở nàng đã quên một sự kiện:
– Ngươi đã nhiễu loạn cốt truyện.

Đáng lẽ nên để hai người kia nhìn thấy Đới Nguyên tư mật, nếu không thấy.

Sau sẽ nề hà?
Bí mật của Đới Nguyên, chính là ở Uyên Hồng Đường bị nam nữ chủ thấy nốt ruồi đỏ bên mông.
Tô Mã vừa bước vừa nói:
– Dù sao cũng không liên quan đến chuyện của ta, cũng không phải ta bắt Đới Nguyên không đi tìm hoa khôi.
– Hồ đồ.
Tô Mã:
– …
Thiên Đạo dứt khoát đem chuyện Đới Nguyên tránh ở trong quán trà cùng chuyện Từ Tư Tư ở Uyên Hồng Đường, thô sơ giản lược tự thuật cho nàng nghe.
Tô Mã trầm mặc một chút, nàng phản bác chuyện như vậy căn bản tránh không được.
Đới Nguyên có kỹ thuật ngụy trang cao siêu, bản nhân hắn chính là một bộ dạng thư sinh tuấn tú, nhưng lại ra vẻ là người qua đường thay đủ loại kiểu dáng, nguyên tác chỉ nói hắn xen lẫn vào trong khách điếm, vẫn chưa biết là ai.

Lúc đám người Bách Lý Kiêu bắt được hắn, là sau khi phát sinh đánh nhau ở khách điếm, đánh bậy đánh bạ bị nữ chủ kéo tụt quần, bị người thấy nốt ruồi bên mông, lúc này mới bại lộ thân phận.
Người này hành tung quỷ quyệt, sao nàng biết người nào là hắn.
Còn nữ chủ, chỉ có thể nói nàng ta có tính cách chính là như thế, phụ thân làm quan cương trực công chính, giáo dục nhi nữ cũng giống nhau vô cùng nghiêm khắc.

Nàng từ nhỏ sinh hoạt ở nơi cao áp thấp, khó tránh khỏi có chút phản nghịch.

Dù nàng không xảy ra chuyện ở Uyên Hồng Đường thì cũng sẽ xảy ra chuyện ở nơi khác.
Nhưng nàng có thể được nam chủ ái mộ, cũng không phải không có ưu điểm.
Tuy Từ Tư Tư điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm địa thiện lương.

Lúc mấy người kia đuổi bắt Đới Nguyên, ở trong sơn động, sau một hồi đại chiến, bọn họ thiếu chút nữa đã bị vùi vào núi đá, lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ có nàng đẩy Bách Lý Kiêu ra ngoài.
Nam chủ nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, đôi mắt nàng hàm chứa nước mắt nói là muốn lưu lại cùng chết với hắn, nam chủ lập tức cảm động đến hốc mắt đỏ bừng.
Bách Lý Kiêu nhìn cửa động đất đá rơi xuống không ngừng, thần sắc khẽ nhúc nhích.
Từ đó về sau, hắn đối với nữ chủ có chút đổi mới.
Nghĩ đến đoạn cốt truyện này, rất nhanh sẽ phát sinh, nàng xách theo thùng nước vừa đi vừa tính.

Nàng sẽ không để Từ Tư Tư mọc rễ trong lòng Bách Lý Kiêu.

Nàng bỉu môi nói:
– Là người không đủ năng lực, cũng không báo động trước với ta.

Sao lại muốn trách ta?
Thiên Đạo than một tiếng:
– Ta ở đoạn sau bị nhiễu loạn cốt truyện, đã chịu quy tắc cảnh cáo, chỉ có thể mượn ngoại lực mới có thể.
Tô Mã, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tô Mã “hừ” một tiếng, nàng vẫn luôn dựa vào chính mình.

Chẳng qua trước kia hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên dựa vào Mary Sue quang hoàn, còn có thế giới kia ẩn ẩn đẩy mạnh lực lượng, vì vậy hoàn thành nhiệm vụ công lược không hề cố sức.
Nhưng lần này bất đồng, nàng xuyên đến một quyển sách.

Quyển sách này Thiên Đạo là một phế vật, vai ác hung tàn vô cùng, nàng không dựa vào chính mình còn có thể dựa ai?
Cũng may hiện tại nàng đã thấy được ánh rạng đông, chỉ cần đem xô nước này đi, công lược Bách Lý Kiêu sẽ là nước chảy thành sông.
Nàng xách thùng nước đi lên lầu.
Nghe Thiên Đạo nói nàng đã gián tiếp thay đổi cốt truyện, nhưng thuận theo cốt truyện lại không nằm trong kế hoạch của nàng.
Ở cốt truyện Bách Lý Kiêu còn thích nữ chủ, sao nàng có thể ngoan ngoãn dựa theo cốt truyện.

Cái gì thần kiếm, cái gì Ma giáo cũng không quan trọng bằng chuyện công lược.
Nếu thế giới này sẽ bị Bách Lý Kiêu hủy diệt, cốt truyện có ích lợi gì?
Tô Mã làm nhiệm vụ công lược suốt một thời gian dài như vậy, đương nhiên sẽ phân rõ chủ yếu và thứ yếu.
Nàng nói:
– Bỏ đi, ta sẽ đem bí mật của Đới Nguyên tiết lộ cho Bách Lý Kiêu biết.

Về sau ta sẽ tận lực chiếu cố cốt truyện, nhưng ta không thể bảo đảm vĩnh viễn thuận theo cốt truyện.
Dù sao lúc ấy nàng cùng Bách Lý Kiêu đều chung một phòng, nếu nàng nói nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy mông của đối phương cũng không có gì khó nghĩ.
Thiên Đạo trầm mặc.
Hơi nước lượn lờ, đứng trước cửa phòng của Bách Lý Kiêu, Tô Mã hung hăng hít một hơi.
Nàng đặt thùng nước xuống đất, vừa định gõ cửa, liền nhìn thấy một đại hán để râu quai nón uống say khướt, loạng choạng lên lầu.
Tô Mã nhận ra người này, chính là một trong hai người mà mấy hôm trước uống say đi tới phía sau bếp, người này mỗi ngày đều uống đến say khướt, nhưng tối nay mùi rượu quá nặng.
Nàng không để ý quay đầu lại, vừa định gõ cửa, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, tay nàng run lên, thùng nước ấm lật đổ.
Nàng bị nóng kêu lên một tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước.
Thì ta là bị đại hán kia đi đường không xong, đá văng thùng nước.
Người nọ ánh mắt mê mang, nhìn mặt đất đầy nước, lại hung hăng đá thùng nước:
– Mụ nó! Chó khôn không cản đường!
Tô Mã cắn răng, nàng không ngờ nhiệm vụ công lược đã bước một chân qua cửa lại bị một người qua đường phá hủy!
So đo với một tửu quỷ lại không đáng giá còn lãng phí thời gian, nàng “hừ” một tiếng, cẩn thận vén lên ống quần, cẳng chân trắng nõn đã có mấy mụn bọt nước.
Tiểu Đắng Tử nghe thấy tiếng vang, sốt ruột chạy tới.

Thấy chân nàng, đau lòng nhíu mi:

– Sao vậy…Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này để ta.
Tô Mã gật đầu cảm tạ.

Nàng cần phải đun một xô nước khác, đừng nói bị bỏng, dù bắt nàng tắm trong nước sôi, thì nàng vẫn muốn đêm nay công lược xong Bách Lý Kiêu.
Lúc nàng muốn đứng dậy, đột nhiên phát hiện không thích hợp.
Nàng nhìn kỹ, trong vũng nước, có một giọt máu vừa mới tan.
Máu…Nàng không có vết thương, như vậy máu này từ đâu đến?
Tô Mã nhớ tới người nọ trên người dày đặc mùi rượu, nội tâm vừa động.
Nàng đem giẻ lau ném cho Tiểu Đắng Tử, bước nhanh ba bước giữ chặt đại hán kia:
– Khách quan, người uống nhiều quá, ta đỡ người.
Cánh tay đại hán kia cứng đờ, lớn giọng nói:
– Không cần ngươi, lão tử không có say, lão tử tự đi.
Tô Mã bị ném ra, nàng cũng không hề tức giận, chỉ là trong mắt tinh quang lập loè.
Nàng đã xuyên qua nhiều thế giới, thay đổi vô số khối thân thể, có thể nói trên thế giới này không ai có thể hiểu biết nhân thể hơn nàng.
Vừa rồi đại hán kia ăn mặc mập mạp nàng nhìn không ra, nhưng nàng vừa đỡ hắn, liền phát hiện thân thể hắn không thích hợp.
Tục ngữ nói họa hình hoạ bì khó họa cốt.

Tuy cánh tay đại hán này vạm vỡ, nhưng xương cốt thật nhỏ, có loại cơ bắp này không hề tương xứng.
Nếu là những người khác đứng ở chỗ này cũng sẽ bị hắn lừa gạt, nhưng hắn đụng phải Tô Mã.
Là một người công lược vô cùng quen thuộc với nhân thể.
Nghĩ đến trên đời này có thể ngụy trang thân thể, trừ tuyệt thế thần trộm Đới Nguyên, thì không có người khác.
Hơn nữa đến gần còn có thể phát hiện trên người hắn còn có mùi máu tươi, mùi rượu nồng nặc khẳng định cũng là vì che dấu cổ hương vị này.
Tô Mã híp híp mắt.

Hiện tại Đới Nguyên đã bị Bách Lý Kiêu đả thương, hắn cần đi tìm nơi ẩn nấp yên lặng dưỡng thương.

Nhưng hắn biết rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, rõ ràng biết khách điếm này rất nhiều người giang hồ, vẫn còn dám trở về.
Còn làm bộ hán tử say, ý đồ lừa dối qua cửa.
Nàng cũng không thể ở ngay lúc này mà vạch trần hắn, dựa theo cốt truyện ngày mai hắn mới có thể bại lộ thân phận, hiện tại vạch trần hắn không chỉ ảnh hưởng cốt truyện, còn sẽ đánh gãy công lược.
Lúc nàng muốn tỏ ra không có việc gì mà thu hồi tay lại, nàng cúi đầu, liền sửng sốt.
Bởi vì nàng nhìn lòng bàn tay dính máu.

Nàng suy nghĩ, liền biết vừa rồi không cẩn thận đụng vào người Đới Nguyên nên mới dính máu.
Nàng hô hấp cứng lại, theo bản năng ngẩng đầu.

Quả nhiên, Đới Nguyên cũng nhìn tay nàng, âm lãnh cười.
Tô Mã:
– …
Xem ra là chạy trời không khỏi nắng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.