Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 109: Trở Về Khách Điếm 2
Một năm không gặp, Tiểu Đắng Tử vẫn còn ấn tượng rất sâu với Bách Lý Kiêu, không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt hiện lên một tia hoảng hốt:
– Bạch công tử, không ngờ một năm qua đi vẫn có thể tái kiến người, mà người cũng đã thành thân!
Bách Lý Kiêu nói:
– Mới vừa thành thân không lâu.
Tiểu Đắng Tử:
– Chúc nhị vị bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!
Bách Lí Kiêu gật đầu:
– Đa tạ.
Tiểu Đắng Tử ngây ngốc cười, tùy ý liếc nhìn Tô Mã một cái, rồi đột nhiên ngẩn ra, giống như mất hồn, thiếu chút nữa ngã từ trên lầu xuống dưới.
Bách Lý Kiêu giơ tay kéo hắn lại.
Tô Mã cũng hoảng sợ, lúc này nàng mới nhớ ra, nàng ở bên người Bách Lý Kiêu đã lâu nên không cảm thấy, nàng là “Mary Sue” quang hoàn vẫn còn, Tiểu Đắng Tử là người có ý chí không kiên định, nháy mắt đã có thể bị ảnh hưởng.
Đại sơn từ sau bếp bưng thức ăn ra tới, đột nhiên cả giận nói:
– Tiểu Đắng Tử, ngươi lại làm gì ngu ngốc? Dọa hai vị khách quan thành như vậy?
Tiểu Đắng Tử vô thố nói:
– Phu nhân, là tiểu nhân không có mắt, người không sao chứ?
Tô Mã liếc nhìn Đại Sơn một cái, Đại Sơn liền cười nịnh nọt, đặt đồ ăn qua một bên, phũi tay lau lau trên người:
– Bạch công tử, Bạch phu nhân, Tiểu Đắng Tử quá mức lỗ mãng, hãy để tiểu nhân dẫn nhị vị lên lầu.
Tiểu Đắng Tử rũ mắt, tự động tránh ra.
Tô Mã nhớ năm trước, lúc nàng bị Đại Sơn khi dễ, nàng vẫn chưa tính sổ.
Tròng mắt chuyển động, nói:
– Không cần, ta chọn hắn.
Nói xong, từ trong vạch áo của Bách Lý Kiêu móc ra một thỏi vàng, làm trò trước mặt Đại Sơn rồi đặt vào tay Tiểu Đắng Tử:
– Ta thấy ngươi lớn lên nhìn thật hoan hỉ, nhận lấy đi.
Tiểu Đắng Tử ngẩn người, Đại Sơn híp đôi mắt lại.
Tô Mã thầm cười, vẻ mặt đứng đắn:
-Ngẩn người làm gì, mau nhận đi.
Tiểu Đắng Tử ăn nói lắp bắp:
– Phu, phu nhân, này quá nhiều!
– Nhận đi!
– Đa, đa tạ phu nhân!
Đại Sơn tức đỏ mặt, nhưng không dám phát trận với Tô Mã cùng Bách Lý Kiêu, hắn cắn chặt răng chạy ra sau bếp.
Tô Mã liếc nhìn Bách Lý Kiêu một cái:
– Ngươi phải tạ hắn, bạc này là của hắn.
Tiểu Đắng Tử cảm động đến rơi nước mắt:
– Đa tạ Bạch công tử!
Bách Lý Kiêu bất đắc dĩ, như có như không hơi cong chút khóe miệng.
Thôi, những gì hắn có đều là của nàng, nàng muốn cho ai thì cho.
2
Mấy người lên lầu, vẫn là phòng đệ nhất Thiên quen thuộc, chỉ là lúc này, Tô Mã không cần nơm nớp lo sợ đẩy cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, nhìn bài trí quen thuộc, nàng có chút hoảng hốt.
Nàng chậm rãi đi vào phòng, chạm vào sàn gỗ gần cửa sổ, lúc ấy Bách Lý Kiêu ngồi vận công ở đây, nàng tới đưa nước cho hắn, sợ đến nổi không dám ngẩng đầu.
Nghĩ cũng thật nực cười, nàng lấy thân công lược mà sống, là Mary Sue chính hiệu lại có ngày sợ người, có lẽ vì Bách Lý Kiêu “Lạnh nhạt vô tình” đã trấn trụ nàng.
Nàng rơi vào hoảng hốt, vừa quay đầu lại phát hiện Bách Lý Kiêu không vào phòng, nàng giật mình:
– Bách…Bạch Tiêu?
Vừa chớp mắt, lại thấy hắn bưng một chậu nước đứng ở cửa, thần sắc ôn nhu.
Tô Mã ngẩn ra, bừng tỉnh thời không đảo ngược, thật sự về lúc hai người gặp nhau.
Lúc ấy nàng cũng bưng một chậu nước đứng nhìn hắn, hiện giờ người bưng nước đổi thành hắn.
Hắn đem đồ vật buông xuống:
– Mệt mỏi? Rửa mặt, nghỉ tạm.
Tô Mã ngơ ngác gật đầu, đi đến bên bồn bắt đầu rửa mặt.
Nhưng rửa mặt xong lại không thấy buồn ngủ.
Nàng ngồi bên sàn gỗ trước cửa sổ, chống cằm nhìn người đến người đi trên đường.
Nàng không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chớp mắt một năm qua đi, lần đầu trong phòng này nàng chính thức nhận thức Bách Lý Kiêu, lúc này nàng lại trở thành thê tử của hắn.
Nhưng giờ khắc này, nàng hy vọng thời gian qua chậm một chút.
Chỉ còn bốn ngày, bốn ngày chợt lóe liền qua, nàng vẫn chưa làm được gì.
Nàng không hy vọng Bách Lý Kiêu sẽ yêu nàng, cũng không hy vọng Bách Lý Kiêu sẽ chết, càng không hi vọng hắn biến thành đại ma đầu hủy thiên diệt địa.
Cho nên, có phương pháp gì có thể một lần giải quyết tất cả nan đề?
Nàng ở chỗ này than ngắn thở dài, đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc truyền đến:
– Nghĩ gì?
Nàng sửng sốt, lắc đầu không nói.
Bách Lý Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Năm trước ta cũng ở phòng này.
Tô Mã tùy ý nói:
– Năm trước có phải ngươi không nghĩ, sẽ trở lại đây?
Ánh mắt Bách Lý Kiêu thâm thúy, như đem thân ảnh nàng ẩn trong đáy mắt:
– Đúng, ta không nghĩ là ta sẽ cùng thê tử trở lại nơi này.
Tô Mã nghe hai từ “Thê tử”, nội tâm vừa động.
Nàng ra vẻ khinh thường quay đầu lại:
– Không phải ta, ta cùng ngươi chưa thành thân, ta không phải thê tử của ngươi.
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy cằm bị nâng lên, Bách Lý Kiêu rũ mắt:
-Vậy làm hữu danh phu thê…
1
– A…
Trong nháy mắt, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng tiếng ồn ào ngoài cửa sổ lại bị phóng đại vô số lần bay vào trong tai.
Trái tim nàng đập kịch liệt, mỗi một cơn gió phất lên mặt đều trở nên nóng rát.
Hắn cứ như vậy đưa mặt qua? Cửa sổ mở, dưới lầu nhiều người, nếu bị người khác nhìn thấy biết phải làm sao?
Tâm như muốn nhảy lên cổ, ngay lúc nàng muốn đẩy hắn ra, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Tô Mã sốt ruột, đấm nhẹ ngực hắn.
Bách Lý Kiêu khẽ nhắm mắt, chậm rãi buông nàng ra, khàn khàn nói một câu:
– Vào đi.
Đẩy cửa chính là Tiểu Đắng Tử:
– Khách quan, đồ ăn đã chuẩn bị…
Mới vừa nâng đầu, cảm giác có chút khác thường, không nói tiếp được.
Tuy thần sắc Bách Lý Kiêu bình tĩnh, nhưng hơi thở lại không lừa được người, Tô Mã sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt lệ ý càng say lòng người.
Tuy hai người ngồi không xa, nhưng y phục lại giao triền bên nhau.
Ngốc tử cũng có thể đoán ra nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Tiểu Đắng Tử đỏ mặt, ngây ngốc hỏi:
– Khách, khách quan? Có phải tiểu nhân tới không đúng lúc?
Bách Lý Kiêu:
– Ừ.
Tô Mã che mặt lại.
Tiểu Đắng Tử ý cười cứng đờ, nơm nớp lo sợ buông đồ vật xuống:
– Tiểu nhân, tiểu nhân liền ra ngoài.
Tiểu Đắng Tử té ngã lộn nhào chạy ra khỏi phòng, may là không có quên đóng cửa.
Cửa vừa đóng lại, Tô Mã vội chạy cách xa Bách Lý Kiêu ba mét:
– Ngươi mau đóng cửa sổ lại!
Bách Lý Kiêu đóng cửa sổ.
Tô Mã thở phào một hơi, nói:
– Từ nay về sau, ngươi phải cách xa ta ba thước.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng không nói lời nào.
Tô Mã bị hắn nhìn đến khiếp hoảng, vội lui về sau một bước.
Bách Lý Kiêu nói:
– Ăn đi.
Tô Mã do dự ngồi vào bàn, hắn cũng ngồi xuống, nàng như nghĩ đến gì đó, đột nhiên đứng lên.
Thấy sắc trời không còn sớm, ăn no có phải sẽ bị…”Làm thịt”?
1
Bách Lý Kiêu hỏi:
– Đồ ăn không hợp khẩu vị?
Tô Mã nói:
– Ta không đói.
Bách Lý Kiêu dừng đũa:
– Thật không đói?
Tô Mã vội vàng nói:
– Ngươi đừng để tâm đến ta, ngươi ăn trước đi.
Bách Lý Kiêu buông đũa, trầm giọng nói:
– Không đói bụng, vậy nghỉ ngơi đi.
Nghỉ ngơi? Như thế nào nghỉ ngơi?
Tô Mã hoảng sợ.
Hiện tại hắn nói cái gì cũng có thể khiến nàng thần hồn nát thần tính.
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu không ăn cơm, có thể lập tức sẽ bị “Ăn”, ăn cơm còn có thể kéo dài một chút thời gian.
Vì thế vội ngồi xuống, cầm lấy bát cơm, vội vàng ăn.
Nàng không phải đệ tử chính phái thật sự thanh cao, nếu đã gả cho hắn sẽ không muốn cự còn nghênh, chỉ là trong lòng còn cay hắn “Đứng núi này trông núi nọ”, luôn không an tâm.
Nàng hỏi:
– Ngươi muốn mang ta đi đâu? Phái Thành có nơi có thể thành thân sao?
Bách Lý Kiêu nói:
– Đừng vội.
Tô Mã:
– Ta có vội đâu? Ta vội lúc nào!
Bách Lý Kiêu gắp thức ăn cho nàng:
– Tối mai, tối mai ngươi sẽ biết.
Tô Mã bán tín bán nghi mà nhìn hắn.
Thôi, ngày mai nàng muốn nhìn xem hắn sẽ tìm cớ gì khác.
Buổi tối, Tô Mã thắp ngọn nến, vừa quay đầu liền thấy Bách Lý Kiêu an toạ trên giường, nàng dừng một chút, lại nghĩ đến ban ngày hắn nói cái gì mà “hữu thật hữu danh”.
Đêm nay hắn sẽ không đem “Vô thật” hoàn toàn thành “Chứng thực”…
Nàng cẩn thận nhìn hắn một cái, cẩn thận đi đến ván gỗ gần cửa sổ:
– Đêm nay ta ngủ ở đây.
Bách Lý Kiêu không nói gì, như đã nhập định.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, nàng đắp chăn mỏng, hơi hơi rũ mắt.
Đợi một lúc lâu, liếc mắt thấy hắn không có ý tứ gì, nàng yên tâm, nặng nề rơi vào mộng đẹp.
Thân thể này rất dễ mỏi mệt, chỉ nháy mắt liền ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, đột nhiên cảm giác thân thể nâng lên, như có ôn lương vân( mây nhẹ quấn) nâng thân thể lên.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh vào mi mắt lại là lồng ngực rộng lớn, nàng hoảng sợ, theo bản năng định giãy giụa:
– Ngươi làm gì? Ta nói cho ngươi biết ta thà tử bất khả nhục!
Trong bóng đêm, khoé môi Bách Lý Kiêu như khẽ cong, hắn đặt nàng trên giường, trong nháy mắt liền điểm huyệt đạo của nàng.
Thân thể không thể động, đột nhiên nhớ lúc nàng là Tô Yêu, mỗi ngày hắn đều điểm huyệt nàng, theo bản năng kêu lên:
– Không phải ngươi đã nói sẽ không điểm huyệt ta nữa sao?
Nàng vừa dứt lời, ngón tay của Bách Lý Kiêu khựng lại, hắn cúi đầu nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt bắt đầu cuồn cuộn:
– Ta nhớ, ta chưa từng điểm huyệt ngươi.
Tô Mã biến sắc.
Lúc này nàng mới nhớ ra, từ lúc nàng trở thành “Lăng Thanh”, Bách Lý Kiêu chưa từng điểm huyệt nàng.
Người luôn bị điểm huyệt chính là Tô Yêu!
Trong phòng lặng im như bị rút đi không khí, Tô Mã như ngừng hô hấp.
Nàng nhìn Bách Lý Kiêu, cổ họng nghẹn lại.
Hắn đang liên tưởng đến Tô Yêu…
Nhưng sao có thể? Ở thế giới này không có quỷ thần, Bách Lý Kiêu sẽ vì một câu nói của nàng mà hoài nghi có người có thể khởi tử hồi sinh?
Nàng tự an ủi chính mình, nhưng Bách Lý Kiêu tính tình đa nghi, nàng vội càn quấy:
– Ta nói ngươi điểm thì là ngươi điểm!
Bách Lý Kiêu vẫn không đổi sắc mặt:
– Đêm nay chính là lần cuối cùng.
Nói xong, hắn đắp chăn rồi nằm nghiêng bên cạnh nàng.
– Gần cửa sổ quá lạnh, đêm nay ngươi ngủ trên giường đi.
Tô Mã thấy hắn không dây dưa chuyện này, khẽ thở nhẹ một hơi.
Nàng liếc mắt quan sát sắc mặt của hắn, cẩn thận hỏi:
– Chỉ là ngủ, không làm, làm gì khác?
Bách Lý Kiêu xoay người lại, tiếng y phục cọ xát trong đêm khuya yên tĩnh vang lên rõ ràng:
– Yên tâm, sau khi thành thân, ta mới có thể cùng ngươi làm phu thê hữu danh hữu thật.
Nàng cảm giác lỗ tai bị hơi thở của hắn huân nóng, vội vàng thốt ra:
– Ừ.
Bách Lý Kiêu xoay người nàng lại, hai người hô hấp trao triền, Tô Mã không dám nhìn hắn.
– Ngươi giải huyệt đạo cho ta đi…
Bách Lý Kiêu lắc đầu.
Tô Mã nói thầm:
– Ta cũng không có chạy trốn…
Hắn đột nhiên thu liễm mặt mày, ôm nàng vào trong lòng.
Tô Mã vùi mặt vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập, nàng có chút mê mang, nhưng lại ẩn chứa an tâm.
– Ngươi sợ ta chạy trốn…
Bách Lý Kiêu nói:
– Ngươi là thê tử mà ta rất vất vả mới thú về, không thể rời ta nửa bước.
Tô Mã bất đắc dĩ, nàng gian nan nói:
– Nếu ngươi vẫn không buông ta ra, ta sẽ khống cáo ngươi mưu sát thân thê.
Bách Lý Kiêu buông nàng ra, nàng mở to miệng thở gấp.
Hắn vỗ lưng giúp nàng thuận khí, nói:
– Ngủ đi, sáng mai còn lên đường.
Tô Mã ngáp một cái, nhỏ giọng nói:
– Ta bị ngươi đánh thức, hiện tại không buồn ngủ.
Thân thể của nàng rất buồn ngủ, nhưng đại não vẫn còn tinh thần.
Nhìn đôi mắt của Bách Lý Kiêu trong bóng đêm càng thêm trầm tĩnh, nàng nội tâm vừa động.
Hai người đã lâu không an tĩnh dựa vào nhau.
Trước kia dù nàng là Tiểu Trác Tử, Tiểu Lê hay là Tô Yêu, cũng không dám quá gần hắn, sợ không cẩn thận sẽ khiến hắn cảnh giác.
Nhưng hiện tại không giống vậy, nàng đã là thê tử của hắn…… Tuy thê tử trộn “ thập cẩm”…, Thôi coi như cũng là phân nửa thê tử.
Nửa thê tử cũng là thê tử, giống như quan lớn báo tên, làm chuyện gì đều có lý do danh chính ngôn thuận, lại có thể không thẹn với lương tâm mà tiếp cận đối phương thêm một chút.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ mõ báo canh, Tô Mã nhỏ giọng hỏi:
– Hay là ngươi nói chuyện với ta đi.
-Nói gì?
Thanh âm trầm tĩnh, lại như trăng như nước.
Nàng nói:
– Tùy tiện nói gì cũng được, ngươi không muốn nói có thể không nói.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, nói:
– Thật ra nữ nhân cùng ta rơi vào sơn động, chính là tiểu nhị của khách điếm này.
Tô Mã không ngờ hắn sẽ nói tiếp vấn đề ban ngày, không khỏi sửng sốt.
– Này, thật ra cũng không cần nói cái này…
Bách Lý Kiêu lắc đầu:
– Nàng gọi là Tiểu Trác Tử, người thực cơ linh.
Cũng là nàng phát hiện ra hàn đàm có thể thông ra bên ngoài.
Vì thế ta cùng nàng bơi từ hàn đàm ra ngoài.
Tô Mã đã biết hắn muốn nói gì, trái tim đập liên hồi.
Nàng muốn đánh gãy lời hắn, nhưng trong lòng lại có một loại động lực bí ẩn, khiến nàng không muốn mở miệng.
Nàng vẫn luôn muốn biết, Tiểu Đắng Tử, Tiểu Lê hoặc là Tô Yêu, rốt cuộc trong lòng hắn là gì.
Bách Lý Kiêu khẽ nâng mắt, đồng tử đen nhánh như mực, lại vẫn có thể nhìn thấy chấn động rất nhỏ:
– Sau đó chúng ta đi vào một y quán, lúc ta ngâm người trong dược liệu, nàng đi vào phòng.
Ta lại nghĩ nàng có mưu đồ, sau đó…
Nghe đến đó, Tô Mã bắt đầu rút lui có trật tự.
Nàng theo bản năng nói:
– Ngươi đừng nói nữa, ta không có hứng thú với chuyện này, ta không muốn nghe!
Bách Lý Kiêu hít sâu một hơi, chạm trán vào trán nàng, như tìm chổ chống đỡ:
– Sau đó ta liền giết nàng…
Trong phòng an tĩnh, cửa sổ đột nhiên bị gió thổi mở toang.
Tô Mã rùng mình.
Bách Lý Kiêu nghiêng người giúp nàng ngăn trở gió lạnh, lúc mở miệng thanh âm hơi khàn:
– Sau đó ta tra qua Vân Hoan tông, phát hiện bên trong không có người này…!Có lẽ đó là chuyện mà đời này ta đã làm sai nhất.
Tô Mã hốc mắt nóng lên, lúc này không biết trong lòng là tư vị gì, như có dòng nước ấm không ngừng cọ rửa trái tim nàng, nhất thời lạnh nhất thời nóng.
Hắn đã biết, nàng không phải là người Vân Hoan tông.
Chỉ là nàng cũng không phải hoàn toàn vô tội, khàn giọng:
– Ta biết ngươi có nguyên nhân…
Bách Lý Kiêu lắc đầu, hắn chạm tay vào gương mặt Tô Mã, thở dài một hơi:
– Là ta quá tự phụ, là ta tự cho là đúng…Ta thậm chí còn không cho nàng giải thích.
Nếu lúc ấy ta có thể nghe nàng nói một câu, có lẽ kết quả sẽ khác.
Tô Mã lắc đầu, nàng nào chỉ nói một câu, nàng sẽ nói rất nhiều rất nhiều, rất nhiều rất nhiều sẽ đẩy hắn vào chỗ chết.
Nàng đối với hắn là bụng dạ khó lường, nàng tới gần không chỉ câu dẫn hắn, mà còn muốn mạng hắn.
Nàng không phải vô tội, nàng không đáng để hắn áy náy.
Chỉ là nghĩ như vậy, vẫn có chút chua xót nghẹn ở cổ.
Nàng luôn nói là nàng gieo gió gặt bão, nhưng từ lúc nàng nhận ra nàng thích hắn, cái loại khát vọng bị bao dung tùy hứng khiến nàng sinh ra một chút ủy khuất.
Là ủy khuất nói không rõ.
Nhưng nếu Bách Lý Kiêu không giết nàng, bọn họ sẽ có kết quả gì?
Nàng không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.
Chỉ là nàng biết, nàng cùng Bách Lý Kiêu không thiếu nợ nhau, hết thảy đều là vận mệnh an bài.
– Ngươi không sai, sai chính là nàng.
Sai chính là cốt truyện đáng chết, sai chính là Thiên Đạo cố chấp.
1
Nàng rơi lệ.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt lại, lau nước mắt cho nàng.
+
Bỏ lỡ nàng, chính là sai lầm lớn nhất của hắn.