Bạn đang đọc Liều Mạng Công Lược Vai Ác – Chương 102: Ta Không Thích Ngươi
Một canh giờ trước.
Bách Lý Kiêu ngồi trên đỉnh núi, dưới phong muôn vàn ngọn đèn đều không chạm vào đáy mắt.
Hắn giống như một pho tượng trầm mặc, chỉ muốn thủ thanh kiếm đặt trên đầu gối, mặc cho phong sương nhiễm trắng, đồ sộ bất động.
Phía sau là cung điện lạnh lẽo, trong gió có thể nghe tiếng rên ngâm thống khổ, còn có một đạo thanh âm khàn khàn:
– Ngươi đã ngồi ba ngày ba đêm, rốt cuộc đang đợi cái gì?
Bách Lý Kiêu không nói, môi khô khốc như bị băng tuyết phong bế, không có ý mở ra.
Thanh âm kia lại hỏi:
– Nghe nói hôm nay là ngày ngươi thành thân, ngươi không xuống núi sao?
Bách Lý Kiêu nâng mắt, người nọ cười khàn khàn nói:
– Chớ có hoài nghi, chỉ là mấy ngày trước có người đưa cơm cho Cung Viễn, ta ngẫu nhiên nghe được.
Nói xong, thanh âm lại lớn lên:
– Ta rất tò mò là ai dám gả cho ngươi, một người ngay cả thân phụ cũng có thể giam giữ, nàng không sợ ngươi sẽ một kiếm giết chết nàng sao?
Bách Lý Kiêu:
– Nếu sinh ở Vô Thượng Phong, cảm tình chỉ là dư thừa.
Từ nhỏ ngươi đã dạy ta đạo lý này.
Bách Lý Nhất Hải bị nghẹn, cười lạnh hai tiếng, liên lụy xích sắt lạnh băng vang lên:
– Ngươi nói đúng, người Vô Thượng Phong không cần cảm tình.
Chỉ là ta vì nữ nhân tế kiếm kia nên cảm thấy bi ai mà thôi, chỉ ngắn ngủn nửa năm, ngươi đã thú người khác, cũng không biết linh hồn nàng bám vào thần kiếm có được an bình.
Bách Lý Kiêu hô hấp cứng lại, hắn nhìn trường kiếm, trong mắt đen tối.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng, mũi kiếm vù vù.
Bách Lý Nhất Hải nghe hơi thở của hắn có thay đổi, cho rằng vừa nãy nói đúng chổ đau của hắn, vừa định đắc ý, lại thấy có người lên núi.
Trong cuồng phong, thân thể Vu Vân như cành khô lung lay sắp đổ, hắn quỳ lạy với Bách Lý Kiêu, rồi nói:
– Phong chủ, đêm sắp qua, tân nương tử đã đợi đến nửa đêm.
Bách Lý Kiêu sắc mặt bình tĩnh, lòng bàn tay buộc chặt:
– Có phát hiện điều gì bất thường?
Bất thường?
– Nghe lời người phân phó, đêm nay ở Vô Thượng Phong không có ai canh gác, cho nên không phát hiện ra điều gì bất thường…
Bách Lý Kiêu rũ mắt, trong mắt tối sầm đi:
– Ừ, lui xuống đi.
Vu Vân dập đầu, trước khi đi, vẫn nhịn không được nói khuyên:
– Phong chủ, tuy hiện giờ toàn bộ giang hồ đều bị thu nạp dưới phong, nhưng khó tránh sẽ có người lòng dạ khó lường lẫn vào trong đó, nếu ngay lúc này thu hồi tất cả thủ vệ…
Bách Lý Kiêu nâng mắt, Vu Vân lập tức im tiếng.
Dù run rẩy vẫn có chút nghi hoặc.
Khoảng thời gian này phong chủ quá kỳ quái.
Đột nhiên chiêu cáo thiên hạ muốn thành thân tạm không nói, ngày thành thân cũng không bái đường, thật vất vả mới thú được đại mỹ nhân nũng nịu như thế, không sủng ái thì thôi, còn bừa bãi đặt trong phòng.
Hiện giờ toàn bộ Vô Thượng Phong không có thủ vệ, chẳng lẽ muốn bắt quỷ?
Bách Lý Kiêu muốn bắt ai, đáng giá hao phí tâm can đến như vậy?
Chỉ là trong lòng có nhiều nghi hoặc, Vu Vân vẫn không dám tùy tiện hỏi ra tiếng.
Hiện giờ, hắn thật sự sợ Bách Lý Kiêu, cũng từ nội tâm mà kính trọng.
Ngắn ngủn nửa năm, Bách Lý Kiêu đã thu tóm toàn bộ võ lâm, hiện giờ chỉ cần nhắc tới danh của hắn, ai mà không nơm nớp lo sợ?
Hắn biết đối phương làm gì cũng không phải bắn tên không đích, vì vậy đành đem nghi hoặc nuốt xuống.
Nhìn Vu Vân xuống núi, Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng dậy.
Hắn nhìn về hướng phòng hắn, tuy không ngừng đè áp, không thể quá kỳ vọng, nhưng vẫn không ngăn được chờ mong.
Trước giờ hắn không tin vận mệnh, nhưng giờ khắc này, cũng muốn khẩn cầu vận mệnh rủ lòng thương, cho hắn như nguyện.
– Ngươi muốn đi động phòng sao?
Bách Lý Nhất Hải hỏi châm chọc.
Bách Lý Kiêu:
– Nếu ngươi thấy tịch mịch, bảy ngày sau ta sẽ bắt Diệp Minh tới bầu bạn với ngươi.
Bách Lý Nhất Hải vừa kinh vừa giận:
– Bách Lý Kiêu!!
Bách Lý Kiêu cũng không quay đầu lại, nhảy xuống giữa sườn núi.
Sắp đi tới trước cửa phòng, bước chân thong thả.
Sau cánh cửa, ánh đèn mờ nhạt chiếu ra một bóng hình xinh đẹp.
Hắn nhìn thân ảnh kia một lát.
Thân là phong chủ Vô Thượng Phong, là đại ma đầu có thể giết bất kỳ ai, lại có lúc cảm thấy sợ hãi.
Hắn sợ, sợ kết quả không giống hắn suy nghĩ.
Hắn sợ, sợ người bên trong không phải là nàng.
Hắn càng sợ, chỉ vì phỏng đoán, tự cho là đúng, người kia vĩnh viễn biến mất trong lò đúc kiếm, vĩnh viễn không trở về…
Đầu ngón tay đặt lên cánh cửa, ngón tay run lên.
Đợi trên người rơi xuống một tầng sương mỏng, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
_______________________
Tô Mã nghe tiếng mở cửa.
Nàng siết chặt nắm tay.
Tuy vừa rồi trong lòng vẫn hừng hực lửa giận, nhưng vừa nghe tiếng bước chân của hắn, tức giận liền tan, chỉ còn lại tiếng tim đập liên hồi.
Loại chuyện thành thân này, nàng không phải chưa từng làm qua, theo lý mà nói không cần khẩn trương như vậy.
Chỉ là trước kia, thành thân chứng tỏ nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng chỉ có lý luận không có thực tiễn!
Một lát nữa Bách Lý Kiêu tới đây, nàng phải làm gì?
Nũng nịu kêu hắn là phu quân, hay là cào cho mặt hắn đầy hoa?
Hay là giả vờ ủy thân, dụ hắn nói ra, hay là diễn kịch làm bộ thà chết chứ không chịu khuất phục?
Ngắn ngủn trong nháy mắt, đại não điên cuồng chuyển động.
Theo tiếng bước chân tới gần, tim nàng đập càng lúc càng nhanh.
Cảm nhận trên người hắn ngập mùi máu tươi, hỗn loạn phong sương, vô cùng lạnh lẽo.
Tiếp theo là đôi giày bó, xuất hiện dưới khăn voan đỏ, nửa thước trong tầm mắt.
Hắn đến bên người nàng, lại không nói lời nào, chỉ có một chút bông tuyết rơi xuống tay nàng.
Tô Mã đầu ngón tay run lên.
Trái tim muốn nhảy đến cổ họng.
Sao hắn không nói lời nào? Đang nhìn cái gì?
Chẳng lẽ phát hiện Lăng Thanh ở dưới giường? Hắn có thính lực tốt như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra…Sớm biết thế nàng nên ném Lăng Thanh ra ngoài.
Nếu hắn phát hiện nàng không phải là Lăng Thanh, phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ bị giống như Tiểu Trác Tử không nói hai lời liền vặn gãy cổ nàng?
Lần này nếu nàng chết sẽ không có cách nào trở lại, đến lúc đó cho dù xuống địa ngục cũng phải cắn chết Bách Lý Kiêu, chất vấn hắn vì sao mỗi lần đều không có mắt!
Đang lúc đại não điên cuồng sinh động, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Bách Lý Kiêu xốc lên khăn voan đỏ.
Nàng theo bản năng mà ngừng thở.
Cằm chợt lạnh, nàng bị hắn nâng cằm lên, đối diện với một đôi mắt đen tối.
…Bách Lý Kiêu gầy.
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên.
Trước kia hắn chỉ thon gầy, hiện tại đường nét càng hung hiểm hơn, giữa mày dày đặc bóng ma.
Sắc mặt càng thêm trắng bệch, chỉ có đôi mắt kia vẫn lạnh lẽo như trước.
Tô Mã nội tâm đau xót.
Nghĩ lại trong khoảng thời gian này hắn cũng trôi qua không tốt, hắn chịu đựng nàng chết, rồi lại bị võ lâm các phái tập kích, nghĩ đến đây tất cả oán giận đều tiêu tán.
Hắn nhìn nàng không nói lời nào, ánh mắt lập loè như đánh giá gì đó.
Tô Mã cúi đầu e lệ ngượng ngùng kêu một tiếng:
– Phu quân ~
Bách Lý Kiêu vẫn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt cuồn cuộn, ánh mắt như muốn xem thấu linh hồn của nàng.
Nàng bị nhìn đến nổi không rét mà run, nghĩ thầm chẳng lẽ Bách Lý Kiêu không thích loại hình này?
Cũng đúng, có lẽ hắn tuyển nữ đệ tử của Tứ Tượng Kiếm để thành thân, là vì không muốn nghe những người đó a dua nịnh hót, chẳng lẽ hắn thích lạt mềm buộc chặt?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức rũ mi, cắn một chút môi, trong mắt lập tức tràn ra nước mắt, trên mặt hiện lên quật cường.
– Bách Lý Kiêu, ta đã gả cho ngươi, ngươi còn…
Lời còn chưa dứt, liền thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu biến đổi, như xác định gì đó, trong mắt băng hồ tạc nứt, tất cả cảm xúc điên cuồng tuôn ra.
Tô Mã hoảng sợ, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đột nhiên đè ép xuống.
Chỉ một thoáng, nàng ngửi được phong sương cùng huyết tinh, sau đó trên môi đau xót.
– A…
Hắn, hắn cắn nàng?
Trên người căng thẳng, nháy mắt đẩy ngã xuống giường đệm, Bách Lý Kiêu bao phủ lên, hai người tóc đen giao triền.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, muốn nói gì đó, yết hầu kịch liệt rung động, đôi mắt dần dần màu đỏ tươi.
Tô Mã không biết làm sao, muốn đẩy hắn ra, hắn lại nhíu mày, đầu ngón tay xuyên qua làn tóc, cường ngạnh nâng nàng lên.
Tô Mã giống bị hắn ép chặt vào trong lòng.
Trong đầu hỗn loạn vô cùng, không thể nói ra một câu, trước mắt đen nhánh một mảnh.
Nàng ngửi được hơi thở thuộc về hắn.
Bàn tay sau lưng không ngừng siết chặt lại, dùng sức như muốn dung nhập nàng vào thân thể.
Nàng miễn cưỡng hô hấp, nhưng chỉ có thể nghỉ tạm một lát, tiếp theo lại bị túm vào thế giới của hắn.
Trước giờ nàng chưa từng thấy Bách Lý Kiêu như vậy.
Ở trong trí nhớ của nàng, hắn vĩnh viễn lạnh băng, bình tĩnh.
Dù tức giận, cảm xúc như ấn vào trong vực sâu, không ai có thể nắm bắt.
Nhưng hiện tại, hắn như không có thần trí, nếu không phải bàn tay sau lưng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nàng sẽ nghĩ hắn muốn xé nát nàng.
Nụ hôn này tới quá nhanh quá vội, không hề lưu luyến, như hỗn loạn giữa thống khổ cùng tưởng niệm, cường ngạnh dũng mãnh ôm nàng vào lòng, nàng như nếm được chua xót trong lòng hắn.
Dần dần, nàng cũng bị lạc lối.
Với nàng mà nói, bọn họ chỉ một ngày không gặp.
Nhưng lúc này bị hắn ôm vào trong lòng, thân thể trở nên gầy ốm, khiến nàng cảm giác như đã mấy đời.
Nàng cũng bắt đầu tưởng niệm hắn.
Nàng nâng tay lên, trấn an cảm xúc của hắn.
Bách Lý Kiêu ngẩn người, nụ hôn dày đặc mềm ấm, trở nên ôn nhu.
Nàng không tự chủ dựng thẳng cổ, hắn càng ôn nhu, nàng hô hấp càng khó khăn.
Cho đến khi cảm giác y phục rơi rụng, hơi lạnh ập tới, lúc này nàng mới hoàn hồn.
Này, này là bắt đầu động phòng?
Nhưng nàng không có kinh nghiệm thực chiến, trước kia đều rút đi linh hồn trực tiếp nằm ngay đơ.
Nếu lần này nàng lại rút ra, sẽ không còn sức lực trở lại.
Chẳng lẽ…Thật sự, thật sự muốn…
Tô Mã nâng tay không cẩn thận đụng vào ngực của hắn, tuy gầy, nhưng cơ ngực vẫn còn.
Mặc kệ, tới liền tới!
Nàng là Mary Sue, dám yêu dám hận, nếu nói thích tuyệt đối không làm ra vẻ Mary Sue!
Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu cởi thắt lưng của hắn, y phục rơi rụng, mảnh da thịt vừa lộ ra, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
…Hiện tại Bách Lý Kiêu nhiệt tình như vậy, là đối với Lăng Thanh hay là Tô Mã?
Đối với Lăng Thanh? Hắn chưa gặp Lăng Thanh, sao có thể.
Đối với nàng? Hai người vừa mới thấy nhau, chẳng lẽ là đối với thân thể này, nhất kiến chung tình?
Ý tưởng này khiến nàng bực bội, nàng đuổi theo hắn thời gian dài như vậy, thay đổi mấy cái áo choàng mới có thể trộm hôn hắn một cái, hiện tại cái áo choàng này còn chưa nói hai ba câu đâu, hắn liền cởi y phục của nàng, này có còn thiên lý?
(Yul: áo choàng là thân phận mới( thân phận khác) trong nhân vật xuyên sách, xuyên nhanh.)
Hắn đem Tiểu Trác Tử, Tiểu Lê, Tô Yêu đặt ở nơi nào?
– Chờ một chút!
Tô Mã buồn bực đẩy hắn ra.
Bách Lý Kiêu hít sâu một hơi, nhìn nàng, như nghĩ đến gì đó, gắt gao ôm chặt nàng, thần sắc thống khổ cùng dữ tợn:
– Ta sẽ không để ngươi chạy thoát.
Tô Mã lại hiểu lầm ý tứ của hắn, nàng nói:
– Nếu ta đã gả cho ngươi, sẽ không chạy trốn.
Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có thích ta hay không?
Bách Lý Kiêu ngẩn ra, hắn nhìn nàng, trong mắt có gì đó cuồn cuộn, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Tô Mã không biết vì sao hắn lại phản ứng như vậy.
– Vấn đề này…Không thể trả lời sao?
Bách Lý Kiêu lắc đầu, sau một lúc lâu, khàn khàn mở miệng:
– Không thích.
Tô Mã ngẩn ra, xác nhận một lần nữa:
– Thật không thích? Vừa rồi sắp ăn ta, cũng không thích?
Bách Lý Kiêu rũ mắt, gằn từng chữ:
– Ta không thích ngươi.
Tô Mã không biết nên tức giận hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Bách Lý Kiêu không thích thân thể này.
Hắn nhiệt tình như vậy chỉ vì thèm khát thân mình này mà thôi…
Nghĩ như vậy, nàng hoàn toàn nằm yên:
– Đến đây đi.
Bách Lý Kiêu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt như muốn hút nàng vào trong.
Hắn nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, sau đó gắt gao ôm nàng vào lòng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, đôi mắt kia rút đi đen tối.
Như bầu trời đêm thêm nhiều viên tinh(sao).
Tô Mã đột nhiên sửng sốt:
– Sao ngươi…!Không tiếp tục?
Bách Lý Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Tô Mã có chút buồn bực.
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ dáng người của nàng?
Bỏ đi, thân thể này chỉ tạm xài đỡ, không giống những khối thân thể liêu nhân kia…Hắn ghét bỏ cũng phải.
Nàng không biết nên thất vọng hay nên thở phào một hơi.
Cũng may là hắn ghét bỏ.
Nàng sửa sang lại y phục, cảm thấy nếu đã là Lăng Thanh, phải diễn đến cùng.
Vì thế nàng nằm yên, vẻ mặt hiện lên “Bi phẫn cùng khuất nhục”:
– Bách Lý Kiêu, dù ta gả cho ngươi, cũng không phải là ta sẽ yêu ngươi! Dù ngươi chiếm được thân thể ta, cũng không chiếm được tâm ta!
Bách Lý Kiêu cúi đầu, nhìn nàng:
– Như thế nào mới có thể có được tâm ngươi?
Tô Mã trong lòng nhảy dựng, vẻ mặt cười lạnh:
– Sao ta phải nói cho ngươi biết, tâm cùng thân thể ta đều thuộc về Tứ Tượng Kiếm phái!
Ọe~ câu này nói xong muốn cắn đứt lưỡi.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu mơ hồ hiện lên ý cười, hắn nâng cằm nàng lên, âm ngoan nói:
– Về sau, ngươi phải nghe lời ta, nếu ngươi dám trốn, ta sẽ giết sạch môn phái của ngươi.
Thiên Đạo thở dài:
“Hắn quả nhiên vô tình!”
Tô Mã “Rưng rưng” trả lời:
– Được, đây là ngươi nói.
Bách Lý Kiêu:
– Nếu ngươi vi phạm ước định, ta sẽ ăn ngươi.
Tô Mã bị sự bình tĩnh giấu giếm mãnh liệt của hắn mà hoảng sợ.
Hắn nói rất bình đạm, nhưng hình như thật sự sẽ làm như thế.
Bách Lý Kiêu dù hung tàn cũng sẽ không ăn thịt người…
Nàng khẽ gật đầu, lại suy nghĩ, đêm nay tới vì hắn, ngàn vạn lần không thể quên mục đích.
Vì thế hỏi:
– Bách Lý Kiêu, sao ngươi lại thú ta?
Hỏi xong, sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn nói.
Tô Mã vừa nâng đầu, lại thấy hắn nhắm mắt.
Thì ra là ngủ rồi…
Dưới ánh trăng, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, như đã lâu chưa nghỉ ngơi.
Tô Mã khẽ chạm vào mắt hắn.
– Mệt thành như vậy, trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Nàng quyết định hỏi Thiên Đạo.
Thiên Đạo nghĩ nghĩ, nói:
– Nữa năm nay ta cũng đứt quãng quan sát hắn.
Hắn không có mục đích đi khắp nam bắc, như đang tìm người.
– Tìm người? Tìm ai?
– Ta cũng không biết.
Có lẽ là Diệp Minh.
Nửa năm trước sau khi Bách Lý Kiêu có được thần kiếm, Diệp Minh mang theo Tang Trúc Vân cùng Diệp Chấn Thiên trốn đi.
Thiên Đạo lại nói đến chuyện giữa Bách Lý Kiêu cùng Bách Lý Nhất Hải.
Tô Mã quay đầu, nhìn Bách Lý Kiêu dù ngủ say mà mày vẫn nhíu chặt.
Hắn nhất định rất thương tâm, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.
Ngay cả thân thế thật sự cũng không nói cho Bách Lý Nhất Hải biết.
Nhưng dù nói thì có thể thế nào, có lẽ sẽ nhận được một câu xin lỗi dối trá, có lẽ sẽ thu được một chút đồng tình.
Mặc kệ như thế nào, thương tổn đã tạo thành, nói gì cũng không còn ý nghĩa.
Nàng chạm nhẹ vào mặt hắn:
– Nể tình ngươi trôi qua thảm như vậy, ta tạm không truy cứu chuyện ngươi có mới nới cũ.
Bách Lý Kiêu như nghe thấy nàng nói, hàng mày dần dần lơi lỏng.
Tô Mã cẩn thận đắp chăn cho hắn, mí mắt cũng dần dần trầm xuống.
Nàng chống đỡ thân thể này hao phí rất nhiều nguyên thần, có lẽ không đến bảy ngày, dù Thiên Đạo không mang nàng đi, nàng cũng phải tự đi.
Nàng thở dài một hơi, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nàng lại không biết, Bách Lý Kiêu chậm rãi mở mắt ra.
Cứ như vậy nhìn nàng, mãi cho đến hừng đông.
.