Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 45: Lãnh cung điên phụ (3)
Hôm sau, ta cùng Cơ Vô Nhai sau khi dùng xong ngọ thiện, liền chạy tới Cách Phượng cung.
Cách Phượng cung là lãnh cung, nên không có người qua lại, cho nên Mị mới có thể chọn nơi này gặp mặt đi.
Một đường đi tới Cách Phượng cung, ta xác định không có người thấy, mới bước vào.
Ngõa tường u ám lạnh như băng, tiêu điều thê lương…
Mặc dù bất quá chỉ cách một bức tường, nhưng là ngăn cách cũng là hai thế giới hoàn toàn bất đồng nhau.
Nơi này, là nơi ở của nữ nhân bị thất bại sau quyền lợi chi tranh.
Lúc các nàng cao cao tại thượng, chắc chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm như thế ?
Hoàng cung, quả nhiên là một nơi không thể ở lâu.
Ta gạt đi suy nghĩ, bước nhanh hướng bên trong đi đến, Mị rõ ràng nói sau giờ ngọ, vì sao lại vẫn chưa thấy bóng dáng?
Ta thận trọng bước vào, càng vào bên trong, cái loại cảm giác thê lương càng đậm.
Chính là giờ phút này Mị nhưng vẫn không thấy có một chút dấu vết xuất hiện.
Mị chết tiệt, hắn đang tính cái gì?
Trong lòng không khỏi dâng lên một trận lo lắng, chính là sau khi bình tâm lại, cảm thấy sự tình tựa hồ không thích hợp.
Rồi sau đó là càng nghĩ càng không thích hợp, đều do lòng ta quá
khẩn trương, nghĩ đến thân phận của mình cần phải làm việc vô cùng chu
đáo, không có chút sơ hở nào, lúc nhìn đến tên Mị liền dĩ nhiên đã
quên hết thảy.
Ta xoay người quay trở về, chính là khi mới đi được một đoạn, một
trận nghẹn ngào theo bên cạnh truyền đến, ta theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một nữ tử thân áo trắng đang ngồi,
cúi đầu đang âm thầm khóc, nghĩ đến hẳn đây là phi tử bị thất sủng.
Ta cũng không phải là người tốt, đương nhiên cũng sẽ không đi nói lời an ủi nàng, vì thế theo bên người nàng vội vàng mà qua.
Ngay tại lúc ta đi qua bên người nàng, nàng chắc là nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn ta.
Con ngươi của nàng vốn là mê mang tan rã, thời điểm khi nhìn thấy ta đột nhiên sợ hãi che kín miệng thì thào hô “Không phải ta… Không cần
lại đây… Ta không có giết ngươi…”
Người điên sao ?
Ta không khỏi dừng cước bộ, nhìn vẻ mặt sợ hãi của nữ nhân kia, vẫn theo dự tính dời đi ban đầu của mình
Nhưng là ta càng đến gần, nàng kia trên mặt hoảng sợ liền càng lợi
hại, ta bất quá là muốn theo bên cạnh nàng đi qua mà thôi, nhưng là nàng tựa hồ đã cho là ta đang từng bước tới gần nàng.
“Không phải ta… Ta không có giết ngươi…” Nàng đột nhiên xông thẳng
về phía ta, một phen bóp cổ ta, tràn đầy điên cuồng mà nói: “Giết ngươi… Làm cho ngươi không tìm đến ta… Giết ngươi… Liền sẽ không còn ai theo
ta tranh vương thượng… Giết ngươi…”
Nàng nói năng lộn xộn, nhưng là ánh mắt kia vốn sợ hãi lại chuyển
hóa thành tàn nhẫn, độ mạnh yếu trên tay tuyệt không hàm hồ, thật sự
muốn đưa ta vào chỗ chết.
Ta giãy giụa, nhưng là nữ nhân này khí lực thật lợi hại, nàng tựa hồ là dùng toàn bộ sức lực.
“Tiện nhân… Giết ngươi… xem ngươi còn đi câu dẫn vương nữa không…
Tiện nhân… Giết ngươi…” con ngươi của nàng trống rỗng, gắt gao nhìn mặt
của ta, một lần lại một lần lặp lại.
Hơi thở càng ngày càng khó nhọc, cái loại cảm giác hít thở không
thông này, không ngừng mà hướng ta đánh úp lại, ta cầm lấy vạt áo của
nàng, vọng tưởng sẽ gạt được tay nàng ra, nhưng là lại bất lực.
“Ta không có… Ngươi… Nhận sai… Người.” Ta đứt quãng nói, thử gọi lý trí của nàng quay lại .
Chính là nàng tựa hồ vẫn không quay lại bình thường được, chính là
không chịu buông tay “Chính là ngươi… Tiện nhân, ta nhớ rõ khuôn mặt này của ngươi.”