Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 42: Vườn hoa hải đường (6)


Đọc truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành – Chương 42: Vườn hoa hải đường (6)

Đương nhiên điều thứ hai chỉ là hù bọn họ, bọn họ sợ nên sẽ không thật sự động thủ.
“Mọi người cũng đều sống không dễ dàng, cho nên ta cũng sẽ không quá phận, mỗi người các ngươi đáp ứng ta một yêu cầu là được rồi, về phần
yêu cầu gì, ta cũng còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ được rồi sẽ đi tìm các ngươi.” Ta miệng cười sáng lạn, vẻ mặt vô tội “Các ngươi cũng không cần sợ, ta chỉ là một tiểu nữ tử, cũng không nghĩ muốn vương vị gì, chỉ một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, cùng quyền lợi, cái gì cũng tuyệt đối không
quan hệ, thế nào? Đồng ý không?”
Cơ Lưu Tiêu là ngư ông sao? Là ta mới phải.
Chỉ cần bọn họ đáp ứng ta, lúc đó ta liền có thể mượn cơ hội lấy
được thất thải kỳ thạch, xem ra lúc này đây đi dạo thật là đúng.
Cơ Lưu Phong cùng Thủy Bất Nhàn liếc mắt nhìn nhau, đối với ta nói:
“Cái yêu cầu kia không thể là giết người phóng hỏa, không thể là có liên quan gì đến binh quyền, vương vị, chỉ cần không phải quá phận, chỉ cần
sẽ không xúc phạm tới người trọng yếu của ta, ta có thể đáp ứng, Bất
Nhàn cũng thế.”
“Không thành vấn đề, ta tuyệt đối không quá mức với các người, cho
nên yêu cầu của ta nhất định không quá phận.” Ta cười càng thêm vô tội,
quay đầu nhìn Cơ Lưu Tiêu “Tiểu Lục Lục thì sao? Đồng ý không?”

Hừ, ta nắm nhược điểm của hắn trong tay, còn sợ hắn đến gây chuyện với ta hay sao.
Hắn tươi cười không thay đổi, đáy mắt nhìn ta lại vài phần thú vị “Tiểu Nhiễm, ta thật đúng là xem thường nàng rồi.”
“Ngươi cũng nên đi Minh Nguyệt thành hỏi thăm Hạ Nguyệt Nhiễm ta là
ai đi?” Ta tiến lên vài bước, lấy tay vỗ vỗ mặt hắn nói: “Tiểu Lục Lục,
ta không làm điều ác sẽ không được kêu là ác nữ, ngươi là yêu nghiệt
cũng không sai, nhưng ta đã là ma nữ. Về sau ngươi nên nhớ rõ điều này.”
Nhìn dáng vẻ đàng hoàng kiêu ngạo của hắn đã lâu, nên giờ đến phiên ta kiêu ngạo một chút.
Không biết vì sao, đối với hắn không hiểu ta có vài phần bài xích.
“Được, ta có thể đáp ứng nàng.” Hắn vẫn cười như cũ, tay lại bắt
được tay ta đang định lùi về, cúi người ở bên tai ta ái muội nói: “Tiểu
Nhiễm, nếu nàng là muốn mượn việc này, khiến cho bổn vương đối với nàng
có hứng thú, thì nàng đã thành công.”
Nam nhân tự đại này, đối với hắn có hứng thú a~, kiếp sau đi.

Ta rút tay trở về, lui lại mấy bước, cười khanh khách nhìn hắn “Tiểu Lục Lục, muốn tỷ tỷ ta thích ngươi, ngươi trước đi học cái gì gọi là
chuyên tình với một người đi.”
Ba vợ bốn nàng hầu?
Với ta mà nói tất cả đều là chó má, nếu muốn ta cùng nữ nhân khác chia sẻ, ta đây tình nguyện bỏ hết.
Có lẽ là do ta không kềm chế được, nhưng cái gọi là thế tục ở đáy mắt ta cũng không là cái gì.
Bởi vì tính phong lưu của hắn, nên ta cùng hắn không có khả năng có quan hệ gì.
“Điểm này, Tiểu Thủy Thủy cũng nhìn thấu cả, bằng không nàng cũng sẽ không cần ngươi a.” Ta nói xong những lời này, cười cười xoay người rời đi.
Đi qua Cơ Lưu Phong cùng Thủy Bất Nhàn, ta lại trêu tức nói: “Tiểu Tam, Tiểu Thủy Thủy, bộ dáng lúc các ngươi hẹn hò vừa rồi thuận
mắt hơn, không cần luôn trưng ra mặt lạnh, có rảnh cười nhiều một chút,
bằng không ngày nào đó sinh ra một đứa trẻ lạnh như thì phải làm sao bây giờ?”
Không chờ bọn hắn trả lời, ta thoáng cái đã đi qua bọn họ rời đi.
Trong lòng bọn họ nhất định là đang không ngừng oán hận ta, chính là ta muốn bọn họ biết ta không phải dễ chọc, tốt nhất đừng tới chọc ta,
ta không muốn bị cuốn vào vị trong vòng xoáy tranh giành vương vị của
bọn họ.

Ta chẳng qua là một vị khách qua đường mà thôi, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại bọn họ.
Bọn họ sống cuộc sống quý tộc của bọn họ, ta chỉ cần được tiêu diêu tự tại phiêu bạt giang hồ là tốt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.